Chương 7

Từ trước đến nay tôi càng nằm sẽ càng tỉnh táo hơn, chẳng biết vì sao hôm nay đại não tôi bắt đầu hỗn loạn, đầu hơi nghiêng về một bên, và tôi bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ say đã lâu không thấy. Giấc ngủ này tôi ngủ rất say, thậm chí ngay cả mơ cũng không có.

Trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã tỉnh. Vì được ngủ một giấc ngủ ngon đã lâu không thấy, nên là tâm tình của tôi tốt hơn rất nhiều. Tôi ngồi dậy muốn tỉnh táo một chút, lại nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc đứng ở trước gương.

Bóng lưng mảnh khảnh thon gầy, mái tóc dài đen bóng mềm mại, còn có bộ quần áo ngủ quen thuộc kia. Phải mất một lúc lâu tôi mới nhận ra, người đó là tôi! Đứng ở trong gương nhìn xung quanh, không ngừng xoay người soi gương, đó là thân hình của tôi!

Tôi run rẩy lấy điện thoại di động từ bên gối ra, trong mặt kính màu đen hiện ra một khuôn mặt tròn vo, đây là? Trương Thắng Nam!

Tôi đã trở thành Trương Thắng Nam sao? Tôi đang đứng dưới đất nhìn vào gương...

Nghĩ vậy tôi lăn lông lốc bò xuống giường, những người khác trong ký túc xá vẫn đang chìm trong giấc mộng, nhìn thấy tôi, Trương Thắng Nam hoảng sợ, nhưng ngay lập tức cô ấy lộ ra một nụ cười đắc ý vạn phần:

"Khương Tuyết Tinh, cô nghe nói qua chuyện hệ thống chưa?”

"Tôi dùng hệ thống trao đổi nhân sinh của cô, hơn nữa, chỉ làm được là một lần duy nhất, không có cách nào lại đổi trở về."

"Nói cách khác, từ nay về sau tôi chính là Khương Tuyết Tình, tôi sẽ có tất cả những thứ của cô, biệt thự của cô, trang sức và túi xách xinh đẹp của cô, còn có cả người bạn trai kia nữa."

“Còn cô á, cứ làm Trương Thắng Nam đi, đi nếm thử mùi vị của sự nghèo khó mà tôi đã phải nếm qua trong suốt hai mươi năm rồi, hiện tại cũng nên đến lượt cô rồi.”

Mỗi một chữ Trương Thắng Nam nói tôi đều hiểu, nhưng ý của những tứ đó khi nối lại với nhau lại khiến cho tôi có chút mờ mịt:

“Có ý gì?”

"Cái gì mà hệ thống trao đổi nhân sinh? Ý của cô là chúng ta đã trao đổi linh hồn cho nhau rồi? Và sau đó sẽ không bao giờ đổi về được nữa?”

Trương Thắng Nam cười nhạo một tiếng:

“Không sai khác lắm, cô cũng có thể hiểu như vậy, hưởng thụ cuộc sống của tôi đi, Khương Tuyết Tình, không đúng, Trương Thắng Nam.”

Cơ thể tôi không kìm được bắt đầu run rẩy, tôi... tôi không còn là Khương Tuyết Tình nữa, có thật không? Nhưng mà, nhưng Bùi Gia Trạch, Trương Thắng Nam sẽ bị Bùi Gia Trạch đánh ch ết chứ? Không đúng, tôi không nên quan tâm những thứ này nữa, là chính Trương Thắng Nam muốn cùng tôi trao đổi......

Suy nghĩ của tôi vô cùng hỗn loạn, vừa may mắn, lại rất áy náy, còn có sợ hãi Bùi Gia Trạch:

“Trương Thắng Nam, cô... cô nghe tôi nói...”