Chương 2

Nếu có thể, tôi muốn xé nát tất cả những quần áo đẹp của mình...

“Tôi không cần lòng tốt giả tạo của cậu!”

Trương Thắng Nam đẩy tôi một cái, khóc lóc chạy vào toilet.

“Cô đang làm cái gì vậy! Đã là người xấu rồi lại còn hay làm trò!”

Chu Thần Phương nâng tôi dậy, tức giận bất bình trừng mắt nhìn Trương Thắng Nam:

"Đây chính là hai vạn đấy, Tuyết Tình, cậu cũng không thể cứ như vậy quên đi được. Trương Thắng Nam không phải vừa mới được phát học bổng sao? Để cô ta trả tiền cho cậu từng đợt!”

Chu Thần Phương nhiệt tình thay tôi nghĩ ra chủ ý, tôi lại không có hứng thú. Còn hai tiếng nữa, Bùi Gia Trạch sẽ tới đón tôi đến biệt thự của anh ta ăn cơm. Tôi nhịn không được sờ sờ vị trí phía trên ngực trái của mình.

Ở đây có một hình xăm, trên đó có xăm 6 chữ nhỏ màu tím: [Cɧó ©áϊ của Bùi Gia Trạch]. Những chữ này do chính Bùi Gia Trạch tự tay xăm lên người tôi vào tháng trước, sau khi tôi tự ý cắt ngắn mái tóc dài đến thắt lưng hơn mười cm vì gặp khó khăn khi gội đầu trong thời tiết nóng bức.

"Ôi trời, đúng rồi, tối nay Bùi Gia Trạch có phải tới đón cậu đi ăn cơm tối không?"

Chu Thần Phương có chút giật mình, sau khi hô xong dùng sức bóp tay tôi thật mạnh:

"Trời ạ, Khương Tuyết Tình, tớ cũng nhịn không được mà muốn ghen tị với cậu! Chắc kiếp trước nhất định cậu đã cứu vớt hệ Ngân Hà đi! Không sao lại vừa giàu có, vừa xinh đẹp, còn có bạn trai tốt như vậy? Huhuhuhu, thật là ghen tị quá đi mà!”

Tôi miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên:

“Không có đâu.”

Chu Thần Phương vỗ bàn:

"Đó là Bùi Gia Trạch đó! Doanh nhân trẻ nhất thành phố này, một chàng trai trẻ xuất sắc và là người mới nổi trong giới kinh doanh! Còn nữa anh ấy cao 1,8 mét, chân dài, và có khuôn mặt người mẫu. Một người đàn ông hoàn hảo như vậy mà cậu chỉ nói mỗi tốt thôi á!"

Lúc này Trương Thắng Nam đã thay xong quần áo của mình từ toilet đi ra, nghe được Bùi Gia Trạch, cô ấy cúi đầu thấp hơn một chút.

"Tiền quần áo tôi sẽ bồi thường cho cậu, mỗi tháng trả cậu năm trăm tệ, có được không?"

"Năm trăm? Là bốn mươi tháng, hơn ba năm, cậu nghĩ cũng hay quá ha!"

Tôi nắm lấy tay Chu Thần Phương gật đầu với Trương Thắng Nam:

"Ba trăm là được, tôi không vội dùng tiền.”

Trương Thắng Nam là một người nhạy cảm yếu ớt, tôi sợ mình kiên trì không cần tiền ngược lại làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy. Thấy tôi đồng ý, Trương Thắng Nam thở phào nhẹ nhõm, lúc này tôi mới phát hiện áo ngủ trên người cô ấy có chút quen mặt, đây không phải là áo ngủ cùng loại với tôi sao? Chỉ là của tôi là màu hồng và trắng, còn bộ trên người cô ấy mặc là màu hồng nhạt.