Chương 7: Cuộc gặp gỡ định mệnh.

Linh Quân Khanh Từ: [Tôi có chút bối rối, ai nói cho tôi biết, ý của chị gái này là "Đây mới là Thành Diễm, Thành Diễm lớn lên như thế nào" sao? ...]

Trung Cẩn: [Tôi không tin. Tay què nên trả lời sai đúng không?]

Cô nàng ngực nhỏ: [Cậu nói xem sai chỗ nào, tôi vào Weibo của cô ấy, toàn là nội dung liên quan tới thần tượng âm sắc, cô ấy rõ ràng là fan của chương trình!]

Lông vũ nhỏ: [chỉ cần không mù, là sẽ biết đây không phải là một người, bỏ đi bỏ đi, tôi không thèm PR cho người mới mảng điện ảnh truyền hình đâu.]…

Y tá nhỏ Lý Viện Viện chột dạ nhìn Weibo của mình, không dám tiếp tục vào trả lời bình luận nữa.

Vừa nãy chỉ là cao hứng nhất thời, cô không nhịn được lòng đầy căm phẫn, nhanh tay đăng bức ảnh chụp chung ở bệnh viện ngày hôm đó, mắt thấy trở thành bình luận hot, cô ấy lại có chút lo lắng.

Đây là ảnh chụp chung cô lợi dụng công việc mới có được, phông nền là phòng bệnh của bệnh viện, không biết có vi phạm quyền riêng tư nào đó khiến em trai nhỏ Thành Diễm không vui không?

Bỏ đi, cũng không có chuyện gì, dựa theo thời gian, tối qua màn đấu loại hai mươi vào mười đã ghi hình xong, em trai Thành Diễm hẳn đã sớm bị loại, vậy hành động này của cô ấy còn có ý nghĩa gì?

Trong lòng cô không phục, nhưng lại không dám đăng ảnh gây sự. Chỉ có thể tức tới bốc khói đóng Weibo.

Nhưng điều cô ấy không biết là, sau nửa tiếng cô ấy tắt điện thoại, câu trả lời kèm theo một bức ảnh của cô ấy đã trở thành một trong những bình luận hot nhất trên Weibo của Hoàng Y, và nó sẽ không bao giờ bị hạ xuống.

Chỉ có một lý do.

Nhà sản xuất kim bài Lưu Tử Phong nhẹ nhàng like bình luận phản bác của cô ấy.

Ôi trời? !

...

Tất nhiên, mọi chuyện, Thành Diễm cũng không biết.

Cậu vừa trải qua một phen ngược gió lật bàn, lại được thăng cấp, mặc dù cậu lại có nhiều tự tin hơn đối với bản thân, nhưng bây giờ nghĩ lại, trái tim dường như vẫn đập nhanh.

Lúc này, cậu đang bị quản lý Hồ Phàm kéo lên xe, hết lời thuyết phục: "Kết quả thi đấu tối nay, em lộ mặt là được. Người đến đây đều có lai lịch lớn, vị trí bồi rượu ca hát, cũng phải tranh cướp sứt đầu!

Thành Diễm muốn chen ngang, nhưng Hồ Phàm hoàn toàn không cho cậu cơ hội: "Một bộ phim thần tượng của đạo diễn Chu Đại đang chọn diễn viên, công ty chúng ta đã giúp Chu Vân Ảnh giành được cơ hội thử vai nam hai, anh sẽ cố mặt dày mày dạn giúp em cướp một phen, tùy tiện có thể diễn một bạn cùng lớp A cũng được.

Thành Diễm cuối cùng cũng cũng xen vào: "Anh Hồ, em không biết diễn xuất."

"Không biết thì học! Ca hát nhảy múa em đều không được, chỉ có khuôn mặt không tệ, chỉ còn lại một con đường cuối cùng, em có hiểu không?" Hồ Phàm hận không thể rèn sắt thành thép ghét sắt: "Thành tích thi cấp ba của em kém như vậy, lại không đỗ đại học, sau này cũng cần phải ăn cơm đúng không?"

Thành Diễm: "Em..."

"Nghe lời anh Hồ đi, anh giúp em nghĩ xong rồi, anh không tin gương mặt này của em, không thể giành được quảng cáo chụp ảnh bình thường*, không lấy được một vai nam n!" Lúc này, sự tự tin của Hồ Phàm lại tăng lên: " Lăn lộn kiếm cơm, không thành vấn đề!"

(*)平面硬照 : cụm này mình không hiểu lắm, chỉ tra được 硬照 là thuật ngữ chỉ chụp ảnh theo thiết lập quảng cáo như lạnh lùng, ngọt ngào,...

Diễn viên trong giới giải trí này, phái thực lực, thành công trong diễn xuất đương nhiên hiếm hoi, mà mỹ nhân chân chính cũng rất hiếm hoi có được không?

Xe chạy đến trước một câu lạc bộ hoa lệ, Hồ Phàm tóm lấy cậu đứng ở trước thang máy: "Em nhìn xem, hiện tại em bị loại khỏi tổ chương trình, tiếp theo hẳn phải tìm chút chuyện. Không học vấn, không kỹ năng, cũng không thể đi làm người gác cửa được, lãng phí cái khuôn mặt này, đúng không?"

Thành Diễm cuối cùng cũng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời mang theo chút bướng bỉnh sinh động: "Anh Hồ, em được thăng cấp."

Cửa mở ra, tay Hồ Phàm đang bấm nút thang máy, suýt chút nữa bấm nhầm tầng.

"Em nói gì!?"

"Em nói, trận thăng cấp ngày hôm qua, em xếp thứ sáu."

Hồ Phàm ngơ ngác nhìn cậu, sau đó đột nhiên đưa tay sờ trán cậu: "Đứa nhỏ này, đừng nói là còn chưa khỏi, phát sốt đấy nhé?"

Thang máy đến, bên ngoài phòng karaoke, Thành Diễm nhỏ giọng nói: "Anh Hồ, em không lừa anh, hôm qua em chơi ghi ta, mọi người đều kinh ngạc, hơn nữa em còn được thăng cấp, anh không tin thì đi hỏi anh Vân Ảnh đi."

Anh Hồ ngây người nhìn cậu, trong đầu có chút mơ màng.

Đứa trẻ này, thăng cấp rồi? ! Còn xếp thứ sáu? Làm sao có thể?

"Anh Hồ, em muốn ca hát, em muốn đứng trên sân khấu." Thành Diễm bình tĩnh nhìn Hồ Phàm, giọng nói vẫn rất khàn: "Chuyện diễn xuất, em không am hiểu, cũng không có hứng thú. Ý tốt của anh và công ty em xin nhận, nhưng mấy chuyện bồi rượu ca hát này, bỏ đi ạ."

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo, mang theo sự giễu cợt cực lớn.

"Ôi chao, Kim thiếu gia, có người coi thường một bữa ăn với anh này."

Hồ ca ca vừa ngẩng đầu lên, trong lòng đột nhiên chấn động: Hỏng rồi!

Đằng sau hai người họ, không biết từ lúc nào có mấy vị công tử bột trẻ tuổi, người nào cũng ăn mặc không tầm thường, kiêu ngạo hống hách.

Vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, bên trong có lẽ là các kim chủ baba bên nhà đầu tư vào đêm nay, cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ, đã bị những người này nghe thấy!

Người nói chuyện có mái tóc xoăn, vẻ mặt khinh thường, đang mang theo nụ cười mỉa mai.

Người đàn ông được anh ta gọi là Kim thiếu có ngoại hình xuất chúng, lớn lên có một đôi mắt đào hoa, anh ta đang nhìn Hồ Phàm và Thành Diễm.

"Công ty nào?" Anh ta vui vẻ hòa nhà, trong đôi mắt đào hoa mang theo chút ý cười: "Hay là, tối nay hai vị về trước, không làm phiền người của quý công ty nữa."

Khéo miệng Hồ Phàm đầy đắng chát, vội vàng cười xin lỗi: "Không phải không phải! Đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, không hiểu chuyện nói nhảm mà thôi..."

Lãng phí cơ hội của Thành Diễm cũng thì bỏ đi, nhưng nếu hại người được công ty nâng đỡ là Chu Vân Ảnh cũng đánh mất cơ hội, bản thân cũng sẽ gặp xui xẻo!

Thành Diễm cũng không phải thật sự mới ở mười mấy tuổi, trong lòng cũng biết mình vừa gây phiền phức cho anh Hồ, yên lặng cúi đầu, không tiếp tục lên tiếng.

Thế nhưng, bên tai, lại vạng lên tiếng cười chế nhạo lạnh lùng.

"Muốn ca hát, muốn đứng trên sân khấu?" Giọng nói trầm thấp từ tính, mang theo một chút uể oải lười biếng: "Chỉ bằng cái cổ họng nát bét này thôi sao?"

Thành Diễm ngẩng đầu lên, nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Cách đó chỉ vài chục cm, một nam thanh niên chân dài vai rộng, mặc một bộ đồ hàng hiệu được thiết kế riêng, đang khoanh tay đứng nửa dựa vào thành thang máy.

Dáng người cao, cho nên khi nhìn người khác rõ ràng phải nhìn từ trên xuống.

Một đôi mắt đen hơi cụp xuống, mày kiếm cực kỳ anh tuấn, nhưng lại mang theo chút kiêu ngạo sống trong nhung lụa của người có địa vị cao.

Đôi mắt anh ta quét qua khuôn mặt của Thành Diễm, trong giây lát, Thành Diễm giống như bị ngạt thở, cảm giác áp bức lập tức ập tới khuôn mặt cậu.

Thành Diễm mím môi, thông minh không lên tiếng.

So sánh với loại công tử bột này làm gì? Bọn họ vốn dĩ không phải cùng một loại người.

Nhưng người đàn ông trẻ tuổi kia không có ý định bỏ qua cậu, khoanh tay lại, khuôn mặt tuấn tú lại gần, nghiêm túc nhìn cậu: "Này, tôi đang hỏi cậu đấy? Cậu có phải cảm thấy ai cũng có thể ca hát sao?"

Thành Diễm không thể trốn thoát.

Cậu ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông kia, dùng giọng nói khàn khàn thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy, tôi muốn ca hát, và tôi cũng thích ca hát."

Loại thản nhiên này của cậu tựa như có chút không đúng chỗ, không biết tốt xấu, người đàn ông kia nhìn chằm chằm cậu, hồi lâu vẫn không nói gì.

"Ha ha ha!" Mấy vị công tử bột bên cạnh tò mò nhìn, đều không nhịn được, cùng nhau cười phá lên.

Thanh niên tóc xoăn cười tới mức té ngã: "Anh Kim à, công ty giải trí này của anh không được rồi, tiểu thịt tươi anh chọn nhìn cũng được, nhưng mà giọng nói này sao có thể đọc lời thoại?"

Kim thiếu kia tươi cười trợn mắt nhìn anh ta: "Đừng nói nhảm nữa, công ty của tôi mới không chọn những người như vậy."

Trong tất cả những lời trêu chọc, chỉ có người đàn ông kia không cười, nhưng vẫn như cũ tỉ mỉ nhìn Thành Diễm.

Một lúc sau, anh ta quay mặt đi, khóe miệng nở một nụ cười không rõ ý tứ.

May mắn thay, người kia không tiếp tục hùng hổ dọa người, bỏ Thành Diễm và Hồ Phàm ở cửa, đẩy cửa phòng bao karaoke ra trước.

Những người còn lại tựa như anh ta nói gì làm nấy, thấy anh ta không để ý, đều cười ha ha đi theo vào. Trong cửa, mơ hồ truyền đến tiếng cười nói của mấy người kia.

"Tôi còn tưởng rằng Lâm đại thiếu sẽ độc mồm độc miệng chứ, không làm người ta khóc, thật sự không giống phong cách thường ngày của anh."

"Dịu dàng như vậy, chắc là nhìn trúng sự xinh đẹp của đứa nhỏ nhà người ta rồi."

"Xì, có rất nhiều người đẹp hơn tên nhóc này, cũng chưa từng thấy Lâm thiếu thương hương tiếc ngọc. Lần trước trên Weibo không phải vừa mắng một cô người mẫu cá tính nào đó mắng tới đầu đầy máu chó sao?"

Trong tiếng ồn ào, cậu nghe thấy giọng nói lười biếng đầy nam tính kia hừ một cái: "Cút cút, không thấy đó chỉ là một đứa nhóc hay sao, tôi lười để ý."

Ngoài cửa, Hồ Phàm lau mồ hôi lạnh, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Cửa mở ra, quản lý của Chu Vân Ảnh đi ra, vừa nhìn đã thấy Hồ Phàm, trên khuôn mặt lộ ra một tia chán ghét, nhướng mày châm chọc: "Sao không đi vào?"

Hồ Phàm này, đúng là không biết trời cao đất dày, cứ nhất quyết giúp tên Thành Diễm bất tài này tranh giành cơ hội gì đó, não đều bị chó ăn rồi.

Giống như một khúc gỗ, dù lớn lên xinh đẹp thì có tác dụng gì, căn bản không biết xã giao giống như Chu Vân Ảnh, cho dù cho cậu bao nhiêu cơ hội, cũng đều sẽ phá nát!

Hồ Phàm xấu hổ gãi đầu, nhưng anh ta không dám lại bảo Thành Diễm đi vào, những lời vừa nãy của Thành Diễm, kim chủ nào nghe cũng không vui, người ta không tính toán đã xem như độ lượng rồi, lại đi vào chọc giận thì cũng không có ý nghĩa.

Đang định tìm cớ, cửa phòng bao lại mở ra, một người nhìn như thư ký cười híp mắt vẫy tay với bọn họ: "Kim thiếu bảo các người vào đi."

Bên trong cửa, Lâm Liệt Khải đang châm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn Kim Tầm: "Cậu bị điên à, gọi đứa nhóc đó làm gì?"

Kim Tầm nheo đôi mắt hoa đào: "Tôi không phải đang gọi giúp cậu sao? Tôi thấy cậu nói nhiều với người ta như vậy mà."

Lâm Liệt Khải cau mày: "Nói nhảm, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Đứa nhóc nhà người ta thanh cao thế mà, không vui vẻ hùa theo sao?"

"Ôi chao, người tới đây, người nào mà không phải khóc lóc muốn dây dưa với chúng ta?" Người đàn ông tóc xoăn ôm một nữ diễn viên nhỏ đang nũng nịu, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô ta: "Tiểu Nhã nói có phải không?"

Tóc xoăn lưu manh vô lại đang nói chuyện là Thạch Tuấn.

Cô gái bên cạnh anh ta xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, có thể tới đây trải đời, là phúc khí của chúng ta."

"Cậu không thể bảo bọn họ rời đi sao?" Lâm Liệt Khải nhíu mày, tùy ý nhận rượu vang được người bên cạnh không biết là ai đưa tới.

Kim Tầm trừng mắt nhìn anh: "Tôi bảo bọn họ trở về, cậu có tin đứa nhóc này sẽ bị công ty mắng chết không?"

Lần này, Lâm Liệt Khải không lên tiếng.

"Đứa nhóc đó không phải nói thích ca hát sao? Bảo cậu ta hát đi, biết đâu lại hát được nhạc rock thì sao?" Kim Tầm cười tủm tỉm nói.

Bên cạnh anh ta, Chu Vân Ảnh cẩn thận từng li từng tí đến gần Lâm Liệt Khải, đôi mắt ẩm ướt mang theo sự ngưỡng mộ rõ

ràng: "Lâm tổng, đó là sư đệ của tôi, em ấy hát không hay lắm, cũng không hiểu chuyện. Hay là, tôi hát vài bài cho anh nghe nhé?"

Lâm Liệt Khải giống như không nghe thấy, không thèm để ý anh ta.

Kim Tầm cười híp mắt nhìn anh ta: "Vẫn nên gọi sư đệ của cậu vào, cùng nhau hát đi."

...