Chương 1: Bị gϊếŧ!

Ánh đèn vụt tắt, những bóng người dần trở nên ít ỏi.

Hiện trường ghi hình chương trình "Thần tượng âm sắc” của đài Tinh Nhị, buổi tổng duyệt đã kết thúc, các nhân viên đều đang bận rộn tiến hành công việc thu âm cuối cùng.

“Người kia, tới đây, giúp tôi một tay!” Nhân viên chỉnh âm thanh ngồi trên bàn điều khiển khuếch đại chính, tùy ý chỉ vào một người bên cạnh: “Di chuyển nhóm k-array này đi.”

Một người đàn ông đang lúi húi thu dọn dây điện dưới đất, nghe vậy vội đứng dậy, kéo chiếc dàn âm thanh nặng nề theo yêu cầu.

Người đàn ông này dùng bàn tay trái, những ngón thon dài tái nhợt. Khi xem xét kỹ hơn, bàn tay phải có vẻ không có sức hơn, hai ngón tay lẽ ra phải thon dài như nhau giờ lại rủ xuống một cách bất thường.

“Như vậy đã được chưa?” Cậu nghiêng đầu hỏi.

Đèn trên sân khấu đèn gần như tắt hết, bên cạnh chỉ có duy nhất một cái đèn chiếu đang chiếu sáng, vừa hay chiếu vào nửa bên mặt của cậu.

Đó là một khuôn mặt liếc măt qua không thể nhìn rõ tuổi tác.

Một vết sẹo sâu hoắm cắt từ trán cắt xuống gò má, có lẽ đã lâu lắm rồi, vết sẹo không còn cuộn lên nữa, nhưng vẫn không bằng phẳng, nhìn dưới ánh đèn chói lóa trông thật gớm ghiếc.

Nhân viên điều chỉnh âm thanh chưa từng nhìn thấy cậu ấy, vì vậy anh ta không kịp đề phòng đã bị kinh hãi tới nỗi co rúm lùi về phía sau.

Con quái vật xấu xí này từ đâu tới, nửa đêm dọa người ta chết khϊếp!

Một trợ lí quay chụp hiện trường chạy tới, vẫy tay với người đàn ông: "Tiểu Trần, buổi ghi hình phát sóng ngày mai có một vũ công bị bệnh rồi, cậu tới làm dự bị đi."

Người đàn ông lập tức đứng thẳng người, dưới ánh đèn bóng người cao lớn thẳng tắp, eo thon chân dài, ngữ khí tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi: "Tôi có thể sao?"

“Các vũ công dự bị của ngày mai đều đeo mặt nạ, tôi còn không biết tình huống của cậu sao?” Trợ lý kia thuận miệng dặn dò: “Nhớ đến sớm chút, dành mười phút để làm quen với các bước nhảy.”

Người đàn ông có vẻ thở phào nhẹ nhõm: "Không vấn đề, tôi chắc chắn sẽ đến sớm."

Giọng nói của cậu hơi khàn, nhưng mềm mại, dõng dạc tuyên bố, khi cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn mọi người, vết sẹo trên mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng trong hai đồng tử lại có một một loại cảm giác không bình thường.

Người chỉnh âm thanh không nhịn được liếc nhìn cậu lần nữa, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác không bình thường này là từ đâu mà ra.

Một khuôn mặt xấu xí như vậy, công việc thu nhập thấp như vậy, nhưng trong mắt cậu không hề có sự tự ti và đờ đẫn thường ngày, mà dường như lấp lánh những ánh sao.

Không được xem như khí phách nhiệt huyết trẻ trung, nhưng vẫn như cũ có một chút khí chất thiếu niên, mang một chút ánh sáng lấp lánh ấm áp.

Nếu chỉ nhìn như vậy, thì cũng không đáng sợ lắm.

Suy cho cùng dáng người của cậu rất đẹp, tư thế ngay thẳng, so với những tiểu thịt tươi trong chương trình này thì dễ nhìn hơn nhiều.

Nhìn người đàn ông kia rời đi, anh ta tùy ý hỏi một câu: "Người này là ai thế, khuôn mặt như vậy còn muốn lăn lộn trong giới này sao?"

Trợ lí quay chụp nhếch miệng, thần bí nói: "Lý lão sư không biết sao? Nhóm nhạc đã debut nhiều năm trước, nổi tiếng nửa phương trời, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Chậc chậc, bây giờ cũng thật thảm."

Nhân viên điểu chỉnh âm thanh tập trung tinh thần nhớ lại, kinh hô: "Ai yo, cậu ta sẽ không phải là Trần Nham trong Huyễn Cảnh đâu nhỉ?! Sao lại trở lên như thế này?"

Ở trong cái vòng này bao nhiêu năm, anh ta cũng nhớ được từng ấy chuyện chìm nổ này, trong ấn tượng của anh ta, Huyễn Cảnh chính là một nhóm nhạc thần tượng năm đó đã giành được giải thưởng tân binh, vô cùng ấn tượng debut đó.

Trong số đó, chàng trai tên Trần Nham còn hát hay nhảy giỏi và nhảy giỏi, ngoại hình cũng trẻ trung tuấn mĩ, nói đến những người đi theo con đường bùng nổ để nổi tiếng, cho dù là đặt trong những lưu lượng trên Internet bây giờ, cũng được xem như cực kỳ kinh ngạc.

Làm sao có chút điểm tương đồng với người đàn ông ủ rũ xấu xí vừa rồi? !

“Mới nổi tiếng một hai năm đã flop, chơi thuốc, trong hộp đêm vì một nữ bồi bàn mà đánh nhau với đám côn đồ, bị chặt ngón tay, còn bị rạch hỏng mặt." Trợ lí kia hơi tiếc hận : “Mặt bị hủy, tay cũng không đàn nổi nhạc cụ, chỉ có thể lưu lạc tới như bây giờ thôi.”

Nhân viên điều chỉnh âm thanh chợt nhận ra: Có rất nhiều nghệ sĩ lưu lượng giống như phù dung sớm nở tối tàn, một khi đã chìm xuống đáy vực, thì khó có thể chuyển mình, chơi thuốc thì càng không xong đời, ông trời cũng không cứu được.

Khuôn mặt đó không còn phù hợp với sân khấu nữa rồi, làm một vũ công dự bị không thể lộ mặt, hát hòa âm cũng chỉ có thể đứng ở trong góc nhất, sẽ không thể xuất hiện trước ống kính.

"Như vậy vẫn còn ngươi còn lăn lộn trong cái ngành này? Theo tôi thấy, không bằng về quê mở một cái cửa hàng nhỏ thôi." Nhân viên chỉnh âm thanh tùy tiện đánh giá.

Vẻ mặt của trợ lý không biết là thương hại hay khinh thường: "Lần trước tôi cũng thuyết phục cậu ấy như vậy, anh đoán xem cậu ấy nói gì?"

"Nói cái gì?"

"Người ta nói, cậu ấy thích ở đây, thích ở trên sân khấu."

Cả hai nhìn nhau rồi bật cười.

Trong ngành này có quá nhiều người ngày ngày nằm mơ cũng muốn nổi tiếng, nhưng đều bị hủy hoại thành như thế này, còn mơ tưởng về sân khấu làm cái gì gì, thật sự là đầu óc bị mê muội không phân biệt được đúng sai rồi.

...

Mãi đến hơn mười hai giờ đêm, Trần Nham mới hoàn thành công việc ở hậu trường, các thiết bị âm nhạc phải được sắp xếp lại chỗ cũ, toàn bộ hiện trường ở sân khấu đều phải được dọn dẹp sạch sẽ.

Xung quanh không một bóng người, bóng dáng cô đơn của cậu bị ánh đèn ở góc cầu thang an toàn cắt làm đôi, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trong góc.

Trần Nham vội vàng quay đầu lại, sợ nửa đêm khuôn mặt của mình sẽ dọa người ta. Vừa đi ngang qua, đã nghe thấy người phụ nữ kia run rẩy gọi: "Anh, anh là Trần Nham sao?"

Trần Nhâm giật mình, quay đầu lại: "Cô là?"

Người phụ nữ mặc một chiếc váy hoa màu nhạt, khoảng chừng gần ba mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng hốc hác và u ám.

Cô ta chăm chú nhìn vết sẹo trên mặt Trần Nham, đột nhiên che miệng lại, từng giọt nước mắt chảy xuống.

“Anh còn nhớ em không… Em là người trong quán bar mười năm trước, cô gái bồi bàn cầu cứu anh.” Cô ta nghẹn ngào nói: “Mấy năm nay em không dám tìm anh, em, em xin lỗi anh."

Giống như có một tia sét nổ tung trước mắt Trần Nham, cậu đột nhiên mở to hai mắt.

Khó trách lại có cảm giác quen thuộc mơ hồ như vậy!

“Tối, tối hôm đó cô đã đi đâu?” Cú sốc quá lớn, khiến trong lòng cậu giống như bị trời xoay đất chuyển: “Tại sao sau khi cảnh sát đến, lại không thấy cô, tôi…”

Người phụ nữ kia khóc lóc, nói chuyện có chút lắp bắp : "Em, em sắp chết rồi... không tìm được anh, em chết cũng không yên lòng."

Cô ta đột nhiên nắm lấy cánh tay của Trần Nham, gấp gáp nói: "Em lén bỏ viên thuốc lắc vào trong túi của anh, nhưng không phải là em hại anh, có người khác muốn hại anh!..."

Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên, ở góc cầu thang xuất hiện một người.

Đeo mặt nạ, cầm một con dao thép, điên cuồng lao tới đây, hung hăng đâm thẳng vào lưng người phụ nữ!

Mọi thứ chỉ trong nháy mắt, Trần Nham đã đối mặt với anh ta, vừa nhìn thấy con dao thép, đồng tử của cậu co rút mãnh liệt.

Gần như không cần suy nghĩ, cậu dẫn người phụ nữ kia nhanh chong quay người lại, con dao lập tức đâm lệch, đâm trúng cánh tay của người phụ nữ, máu tươi chảy ra như suối.

Người phụ nữ hét lên một tiếng, đau đớn không chịu nổi, Trần Nham vội đẩy cô ta sang một bên, hét lớn: "Cô mau chạy đi! Mau"

Người phụ nữ ôm chặt vết thương đang rớm máu, liên tục lùi về phía sau, cuối cùng sợ hãi co chân bỏ chạy.

Người đàn ông muốn đuổi theo cô ta, nhưng Trần Nham từ phía sau giữ chặt anh ta, nắm đấm như mưa rơi giáng xuống, người đàn ông kia bị đau, cố gắng thoát ra, quay đầu lại đâm mạnh vào Trần Nham!

Mọi thứ diễn ra trong vài giây, khi Trần Nham lần nữa cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy một con dao thép sáng loáng đâm vào bụng mình.

Con dao được rút ra, máu tươi chảy trí tách từ vết thương rất nhanh đã biến thành bắn tung tóe, quần áo của cậu lập tức bị máu nhuộm đỏ.

"Phốc" một tiếng, cậu vô lực khuỵu xuống đất.

Người đàn ông đá cậu ra, vô cùng hoảng sợ bắt đầu nhỏ giọng gọi điện thoai: "Alo, tôi chưa gϊếŧ được người phụ nữ kia, nhưng, nhưng mà lỡ tay đâm chết Trần Nham rồi!"

Bên tai Trần Nham mơ hồ nghe thấy đầu điện thoại bên kia có ai đó đang hét lên giận dữ, nhưng không thể biết họ đang nói gì.

...Anh ta đang gọi điện thoại cho ai vậy? Tại sao anh ta lại biết tên mình?

Một khắc sau, người đàn ông cúp điện thoại, quay người lại, hung hăng đâm một dao, anh ta tiếp tục dùng dao thép đâm vào ngực Trần Nham!

“Mày đừng trách tao, tao cũng chỉ là thu tiền, làm việc cho người khác.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, đôi mắt hung ác liên tục chớp mắt, chỗ đuôi lông mày thấp thoáng có một nốt ruồi đen nhỏ.

Trần Nham không thể phát ra âm thanh há to miệng, ý thức mơ hồ.

Dường như cậu bị vác lên vai, không ngừng lắc lư, mũi ngủi được có mùi khét.

Trong phòng trang điểm phía sau sân khấu, đang có một ngọn lửa cháy rực, trong đêm khuya bốc lên làn khói đen bất thường.

"Phốc" một tiếng, cậu bị cứng rắn đẩy vào trong biển lửa, bên ngoài cửa bị đóng lại.

Khi ngọn lửa đến gần, Trần Nham dùng hết sức lực, bò sang phía bên kia, máu tươi đỏ sẫm tạo thành những vệt dài ở phía sau.

Cuối cùng cậu bò vào trong phòng, trong tầm mắt mơ hồ, cậu sững sờ nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế trong phòng trang điểm!

Không chút hơi thở nằm bất động trên ghế, trong tay là nửa lọ thuốc ngủ rơi tán loạn.

Khuôn mặt xinh đẹp như tượng gỗ, hai mắt nhắm chặt. Người đã chết rồi.

Không khí khiến người ta ngạt thở, ngọn lửa vẫn đang cháy hừng hực, nhanh chóng lan tới gần cậu.

...

Một tuần sau.

Trong một bệnh viện tư nhân có điều kiện cực kỳ tốt, đêm khuya im lắng.

Trên chiếc giường đơn ở phòng 309, một thiếu niên đang yên tĩnh nằm đó.

...Cháy, khắp nơi đều cháy rụi!

Toàn thân cậu đau nhức, như bị dao cạo vào xương, cổ họng dường như bị thứ gì đó bóp nghẹt, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở càng lúc càng dữ dội.

Cuối cùng, từ sâu trong cổ họng cậu rống to một tiếng: "Không! . . ."

Cậu đột nhiên từ trên giường bệnh lật người ngồi dậy, giơ tay lên, hung hăng dùng ống tay của áo bệnh viện lau mồ hôi.

Cảm giác đau đớn và bỏng rát trong giấc mơ đã hoàn toàn biến mất, toàn thân cũng không có gì bất thường.

Cậu đột nhiên trừng mắt nhìn tay mình, run rẩy giơ lên

trước mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin được.

Mịn màng, thon dài, xương cổ tay có hình dáng xinh đẹp, những ngón tay tàn phế bao năm của cậu đã biến mất, thay vào đó là mười ngón tay mảnh khảnh, thon dài trắng nõn không chút tì vết.

Cậu đột ngột nhảy xuống giường, giẫm chân trần lao đến nhà vệ sinh của phòng đơn ở bên ngoài.

Trong tấm gương trước bồn rửa mặt, phản chiếu một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Làn da trắng ngần, lông mày thanh tú, mái tóc dài ngang lưng đen mượt. Xuyên qua lớp thủy ngân trong gương, một đôi đồng tử cực kỳ trong veo, xinh đẹp giống như lưu ly màu đen.

Khuôn mặt nhẵn nhụi như trứng gà vừa mới bóc vỏ, có nét trẻ trung ngây thơ của thiếu niên mười tám mười chín tuổi, nhưng đây căn bản không phải là khuôn mặt của cậu!