Đại não Trâu Hàn lập tức trống rỗng, nói đúng hơn, não cậu tràn ngập toàn một màu xanh lam.
Mọi nhận thức của cậu đều tập trung hết vào một màu xanh lam đó.
Đây là Ngu Thành Hà sao?
Hay là Ngu Tranh?
Cậu đang nằm mơ sao?
“Hàn Hàn, em không sao chứ?” Ngu Thành Hà nhìn thấy Trâu Hàn như vậy, chỉ lo cậu sẽ phát bệnh lần nữa, sốt sắng nắm lấy vai cậu, thoáng nghiêng về phía trước, hai người cách nhau rất gần.
Mạt xanh lam kia bất ngờ đánh tới.
“Không có sao hết.” Trâu Hàn lẩm bẩm, theo bản năng đưa tay ra muốn sờ sờ đôi mắt của Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà cúi đầu, đưa mắt mình đến tay cậu, “Dọa em rồi hả?”
“Không có…” Trâu Hàn lắc đầu, nhẹ nhàng xoa xoa cặp mắt màu xanh lam mình từng gặp vô số lần trong mơ, hoài nghi mình đang rơi vào ảo cảnh, “Ngu Thành Hà?”
Ngu Thành Hà có thể cảm nhận được đầu ngón tay của cậu khẽ run, anh thở dài, nắm chặt lấy tay Trâu Hàn, “Là anh.”
“Mắt của anh là sao vậy?” Giọng nói của Trâu Hàn vẫn luôn nhỏ nhẹ, cứ như sợ đánh thức cái gì đó.
“Chờ em bình tĩnh lại, anh sẽ nói cho em biết.” Tay Ngu Thành Hà hơi dùng sức, kéo Trâu Hàn vào trong l*иg ngực ôm chặt lấy cậu.
Quanh chóp mũi đều là mùi nước hoa gay mũi, không thể ngửi thấy bất kỳ mùi gì khác, nhưng cảm giác ấm áp lại đặc biệt chân thực.
Thân thể vừa trở nên lạnh lẽo của Trâu Hàn dần ấm lên, vô thức dán chặt vào trong ngực Ngu Thành Hà hơn một chút.
Động tác nhỏ ấy bị Ngu Thành Hà bắt được, trên tay anh càng dùng sức, ôm chặt cậu hơn.
Cảm giác được bao bọc này rất tốt, không cần lo sẽ bị ngã sấp xuống, không cần lo mở mắt ra chỉ còn có mình mình… Trâu Hàn nhắm mắt lại, thả lỏng chính mình, không nghĩ ngợi gì nữa.
Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì cũng tốt.
Không biết ôm bao lâu, Ngu Thành Hà thoáng kéo dãn khoảng cách giữa hai người, cúi đầu nhìn Trâu Hàn.
Tròng mắt màu xanh lam.
Suy nghĩ vốn đang tạm dừng của Trâu Hàn lập tức sinh động lên.
Sao tự nhiên Ngu Thành Hà cũng có cặp mắt màu xanh lam?
Anh có phải là Ngu Tranh…
… bước ra từ trong giấc mộng của cậu không?
Ngu Thành Hà bỗng tới gần cậu, hai đôi môi gần như áp sát vào nhau.
Ai cần biết anh là Ngu gì, anh đang muốn hôn cậu hả?
“Nếu em còn không hồi hồn, anh sẽ thật sự rất muốn hôn em.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn: “…”
Cậu coi như lấy lại tinh thần, đẩy Ngu Thành Hà ra, lùi về sau hai bước, gương mặt tái nhợt hiện lên mấy phần đỏ ửng.
Ngu Thành Hà thẳng eo, cười nói, “Sợ anh hôn em vậy thì sao mà yêu đương gì được?”
Rõ ràng là chưa làm gì hết, mặt Trâu Hàn đã nóng bừng lên.
Muốn nói không sợ, nhưng không mở miệng ra nổi. Nhưng nếu giữ im lặng, lại sợ Ngu Thành Hà hiểu lầm.
“Không sao.” Ngu Thành Hà dễ nói chuyện đến không tưởng được, “Anh sẽ đợi đến một ngày em không sợ anh hôn em.”
Trâu Hàn quay đầu đi chỗ khác, bất giác cắn cắn môi dưới.
Ngu Thành Hà nhìn cậu tuy thẹn thùng, nhưng cảm xúc dường như đã khôi phục ổn định. Anh thử dò xét nói, “Em không có gì muốn hỏi anh hở?”
Trâu Hàn quay đầu lại, gật gật đầu, “Mắt của anh…?”
“Muốn biết?” Ngu Thành Hà đưa tay ra, “Vậy thì qua chỗ khác nói chuyện đi, ở trong phòng ngủ của em anh sẽ nghĩ lung tung mất.”
Mặt Trâu Hàn càng đỏ hơn một chút, cậu chủ động cầm lấy tay Ngu Thành Hà, kéo anh xuống lầu.
Ở nơi cậu nhìn không thấy, Ngu Thành Hà thở ra một hơi thật dài.
Hai người quay lại ghế sofa và ngồi xuống, bởi vì đang nắm tay, bọn họ không cách nhau quá xa.
Trâu Hàn muốn buông tay ra, thì bị Ngu Thành Hà nắm chặt lại, “Muốn nghe chuyện xưa thì ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích.”
Trâu Hàn liền ngoan ngoãn ngồi im.
Ngoan gì đâu mà ngoan dữ thần vậy.
Ngu Thành Hà rũ mắt, cách hai giây sau mới lại ngẩng đầu lên, màu băng lam nơi đáy mắt rung động theo nếp nhăn trên mặt anh khi anh cười, “Mắt của anh có đẹp không?”
Trâu Hàn không chút do dự gật đầu, “Anh, sao mắt anh lại có màu xanh lam vậy?”
“Đương nhiên là vì anh là con lai.” Ngu Thành Hà cười nói, “Bằng không thì sao? Nhờ phép thuật chắc?”
Trâu Hàn: “…”
Em còn tưởng anh là tinh linh trong mộng chạy đến hiện thực chứ.
“Vậy sao bình thường lại là màu đen?” Trâu Hàn chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, vẫn chưa hiểu được.
Ngu Thành Hà cười nói, “Anh đeo kính áp tròng màu đen.”
Trâu Hàn vẫn ngơ ngơ ngác ngác, “Tại sao?”
“Tất nhiên là để người khác không nhận ra.” Ngu Thành Hà nhìn cậu, “Em còn nhớ kẻ ấu da^ʍ anh nói hồi bữa không?”
Trâu Hàn lập tức phản ứng lại, “Phải rồi, cái thằng cầm thú đó chắc chắn biết mặt anh.”
“Đã hơn mười mấy năm, diện mạo cũng thay đổi nhiều, thêm nữa gã nhất định cho là anh không dám vào giới giải trí. Cho nên dù bây giờ gã có thấy anh đi nữa cũng sẽ không nghĩ anh là đứa bé năm đó.” Ngu Thành Hà nói.
Cũng hợp lý, có lúc chỗ nguy hiểm nhất lại là chỗ an toàn nhất.
Thế nhưng, mắt màu xanh lam là đặc trưng quá rõ ràng, nếu đối phương nhìn thấy thì không thể không nghi ngờ.
“Nhưng vẫn quá nguy hiểm.” Trâu Hàn ngẫm lại, cảm thấy rất bất an, “Còn ai biết chuyện này nữa?”
“Gần đây nhất thì anh có nói với anh Phí chuyện năm đó, nhưng không có nói bí mật về đôi mắt cho ổng.” Ngu Thành Hà nói, “Trừ em ra, chỉ có A Hàng với chị Dao Dao biết. Em từng đi đến viện mồ côi rồi nhỉ? Nơi đó có một tường ảnh, tất cả những đứa trẻ lớn lên trong viện đều có mặt trên đó, chỉ anh là không có, cũng là do sợ bị người ta phát hiện.”
Trâu Hàn nhớ tới lúc đó cậu hỏi Dương Tân Dao tại sao không có ảnh của Ngu Thành Hà, Dương Tân Dao nói vì anh là đại minh tinh. Hóa ra đây mới là nguyên nhân thực sự.
Ngoài ra, việc Ngu Thành Hà lúc nào cũng phải lén lút giúp đỡ viện mồ côi, có phải cũng là do nguyên nhân này hay không?
“Nhưng mà bây giờ vẫn chưa an toàn.” Trâu Hàn càng lo lắng hơn, “Loại người như A Hàng, lúc gã còn ở bên cạnh anh đã không tin được, huống chi bây giờ gã còn coi anh là kẻ thù nữa. Sao anh có thể chắc chắn gã sẽ không nói cho người khác biết chứ? Chưa biết chừng gã đã nói cho người ta rồi á! Không được, như thế quá nguy hiểm!”
Ngu Thành Hà không quan tâm tới A Hàng, chỉ hỏi, “Em đang lo lắng cho anh hả?”
“Anh nói cái gì mà thừa thãi quá vậy?” Trâu Hàn tức giận nhìn anh chằm chằm, “Anh không biết cẩn thận hơn hả? Biết là nguy hiểm rồi mà còn đâm đầu vào giới giải trí. Anh đóng phim cực khổ như vậy, quay phim liên tục mấy ngày anh cũng đeo kính áp tròng liên tục mấy ngày luôn hả?? Lỡ đâu bị ai phát hiện thì làm sao đây? Anh—”
“Em lo lắng như vậy, nghĩa là em cũng có hơi thích anh phải không?” Ngu Thành Hà nhịn không được đánh gãy lời cậu.
Dòng suy nghĩ của Trâu Hàn lập tức đứt đoạn.
Thích hay không?
Không nghi ngờ gì là thích, nhưng “thích” này có giống với “thích” mà Ngu Thành Hà nói không?
Trâu Hàn còn chưa nghĩ ra.
Chuyện về Ngu Thành Hà và Ngu Tranh, cậu còn chưa tìm được cơ hội để nói cho Ngu Thành Hà.
Nghĩ đến Ngu Tranh, Trâu Hàn bỗng dưng nghĩ tới một chuyện khác.
Trước đây Ngu Thành Hà từng đăng hai tấm hình so sánh: một là người trẻ tuổi, mắt xanh; một là Ngu Thành Hà hiện tại, đeo kính áp tròng màu đen.
Tất cả mọi người đều cho là người mắt xanh giống với Ngu Tranh hơn.
Lúc đó Trâu Hàn đã thấy có chỗ nào không đúng rồi, bây giờ trong đầu cậu lóe lên tia sáng, bỗng hiểu ra, “Bức ảnh anh đăng lên, thực ra đều là anh đúng không? Người trẻ tuổi kia chính là anh khi còn trẻ, có đúng không?”
Ngu Thành Hà không dám ép cậu quá mức, sợ lại khiến cho cậu phát bệnh, đành phải nói sang chuyện khác theo cậu, “Là anh.”
“Anh điên rồi hả?” Trâu Hàn đột nhiên đẩy anh ra rồi đứng lên, “Anh cứ vậy mà bại lộ bản thân anh??”
Ngu Thành Hà ngẩng đầu, yên lặng nhìn Trâu Hàn.
Trâu Hàn bỗng nhiên ý thức được, sở dĩ Ngu Thành Hà đăng tấm hình kia lên là để chứng minh thay cho Mèo mắt to.
Trong đầu Trâu Hàn lập tức loạn thành một tô cháo lòng.
Trong phút chốc, cậu nghĩ đến nếu như mình không viết ra câu chuyện đó, thì sẽ không gây ra “sự kiện đạo văn”, Ngu Thành Hà sẽ không cần phải làm sáng tỏ, anh sẽ không bị bại lộ. Nói không chừng thằng ấu da^ʍ kia đã thấy được tiểu thuyết, cũng thấy luôn bức ảnh, thậm chí đã khóa mục tiêu lên người Ngu Thành Hà.
Chỉ là bây giờ Ngu Thành Hà rất hot, đối phương còn đang tìm cơ hội để ra tay.
Trong phút chốc đó cậu lại nghĩ đến, Ngu Thành Hà đối xử với Mèo mắt to hơi bị quá tốt rồi. Anh thà bại lộ bản thân cũng phải giải oan thay cho cậu ta.
Cậu cứ vậy mà tự ăn dấm chua của mình.
Vài loại cảm xúc đan xen lẫn nhau, hô hấp Trâu Hàn không tự chủ được mà trở nên dồn dập, biểu cảm cũng thay đổi trong nháy mắt, chính cậu cũng không biết mình nên vui hay nên giận.
Ngu Thành Hà chỉ lo cậu sẽ lại phát bệnh, đột nhiên đưa tay ra câu người vào lòng mình.
Trâu Hàn không hề phòng bị, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đùi anh.
Tư thế này quá mức mập mờ, Trâu Hàn lập tức mặt đỏ tới mang tai, muốn đứng lên.
Nhưng Ngu Thành Hà đã nắm lấy bờ vai cậu, không cho cậu trốn thoát, “Anh không bị lộ dễ vậy đâu. Cũng bởi anh to gan đăng ảnh lên, đối phương trái lại sẽ không nghĩ đó là chính bản thân anh. Ít nhất là trong thời gian ngắn, gã sẽ đi tìm người trẻ tuổi kia trước, em nói xem có đúng không?”
“Có thể là thế…” Trâu Hàn vẫn không thỏa mãn, “Nhưng việc này căn bản không thể lừa gã được lâu, đúng không? Nói không chừng đối phương không tìm được người, nhanh chóng hiểu ra được; cũng có khi fan của anh lại hiểu ra được trước, anh nói xem đến lúc đó phải làm sao?”
“Anh sẽ báo thù trước.” Ngu Thành Hà khẽ mỉm cười, biểu cảm phi thường bình tĩnh, “Anh sẽ trả thù trước khi gã kịp hiểu ra.”
Trong lòng Trâu Hàn nghẹn lại, Ngu Thành Hà như này thật đẹp trai quá đi mất.
“Còn có nghi vấn gì à?” Ngu Thành Hà cười hỏi.
Trâu Hàn yên lặng nuốt nước miếng, nhỏ giọng lầm bầm, “Nhưng tại sao anh lại vì thanh minh cho người ta mà tự đẩy mình vào nguy hiểm như vậy chứ?”
Hai người cách nhau quá gần, dù giọng nói của Trâu Hàn có nhỏ thế nào Ngu Thành Hà cũng nghe thấy.
Anh cũng nhẹ giọng nói, “Bởi vì anh sợ cậu ấy buồn. Nhìn thấy cậu ấy bị nhiều người chửi bới như vậy, anh không nỡ.”
Trong khoảnh khắc, Trâu Hàn bị chua chịu không nổi.
Ngu Thành Hà lại đối xử với một người lạ tốt như vậy!
Sao ảnh có thể tốt với tất cả mọi người như thế chứ?
Trâu Hàn dường như đã quên, Mèo mắt to chính là bản thân cậu.
Cậu hừ hừ mấy tiếng rồi đứng lên, tức giận không nhịn nổi, “Anh, anh là cái đồ tra nam!”
Ngu Thành Hà ngẩn ra, “A?”
Trâu Hàn: “…”
Cậu cũng không ngờ mình lại thốt ra cái câu đó, chỉ có thể tiếp tục đâm lao, tức giận nói, “Chẳng, chẳng phải anh đang kết thân với em sao? Tại sao lại tốt với người khác như thế?!”
Ngu Thành Hà cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh quên mất, bọn họ còn chưa nói với nhau chuyện này.
Trâu Hàn vẫn còn tưởng mình chưa biết mấy account của em ấy.
“Vậy là, em là đang ghen đúng không?” Ngu Thành Hà cũng không vội giải thích, mà hỏi ngược lại.
Trâu Hàn “…”
Cậu nhắm mắt nói, “Em không thể ghen à?”
“Có thể.” Ngu Thành Hà cũng đứng lên, sau đó đột nhiên ra tay đè Trâu Hàn xuống ghế sofa, cúi đầu nhìn cậu, “Nhưng mà, tại sao em lại ghen với chính em thế?”
“Cái gì mà ghen với chính—” Trâu Hàn nói được một nửa thì tự động im miệng, trong đầu “đùng” một phát nổ tung hết mọi thứ.
Ngu Thành Hà biết hết rồi!
“Nhưng mà để em ăn dấm thì chắc chắn là do anh không đúng.” Ngu Thành Hà lại cười nói, “Anh hôn em coi như bồi thường nhé, được không nào?”