Chương 3: Ngày thứ 3 trên đảo [16+]

Hôm nay Min Kook dậy sớm hơn thường ngày nhưng người bạn cùng phòng đã sửa soạn xong đồ đạc cho buổi sáng.

- Tôi tưởng tôi dậy sớm hơn anh chứ?

Min Kook nhìn Kha có đôi chút ngạc nhiên nhưng Kha không nhìn lại cậu mà gấp lại cuốn sổ trên tay hờ hững trả lời:

- Tôi không ngủ.

- Anh mất ngủ sao?

Kha đi về phía nhà vệ sinh buông một câu không ngắn, không dài đủ để giải đáp thắc mắc:

- Thói quen xấu thôi.

Min Kook nhìn theo từng động tác của Kha:

- Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều nằm trong kiểm soát của anh vậy Kha? Chiếc bàn đó như nằm đó vì anh, cái móc áo đó như vốn là của anh, đến bộ đồng phục cũng là tạo ra dành riêng cho anh vậy.

Kha cầm tệp tài liệu rỗng đi về phía cửa:

- Cảm ơn về lời khen.

Nói rồi anh bước ra cửa bỏ lại người bạn cùng phòng đang ngập tràn suy nghĩ: " Khen ư? đang nói cảm nhận thôi mà. Mà đúng là mình đang thán phục anh ta, cũng có thể nói là khen mà. Chết tiệt! Đến câu nói vừa rồi của mình cũng bị anh ta nắm thóp như đã biết trước vậy."

Kha gõ cửa hai lần trước phòng giáo quan Josh. Sau khi cánh cửa mở ra Kha dơ tay chào theo điều lệnh và đưa lại tệp hồ sơ giáo trình đã được Kha " tiêu huỷ" giấy tờ bên trong. Giáo quan S khuôn mặt có phẩn thoả mái khi thấy Kha. Vị giáo quan bước qua Kha và buông lời:

- Cậu không có ý kiến gì về buổi dạy hôm nay chứ?

- Dạ thưa giáo quan không vấn đề gì?

Giáo quan S liếc qua Kha như để xác nhận lại lần nữa rồi đi về phía thang máy. Thang máy đi xuống tầng hầm B5, nơi gần thấp nhất của căn cứ.

Bàn về căn cứ này thì Kha đã học hết bản vẽ chi tiết của căn cứ từ khi còn nhỏ nên sống ở đây cũng chỉ là hiện thực hoá những thứ đã có sẵn trong đầu anh thôi. Căn cứ chỉ có một tầng nổi trên mặt đất và bảy tầng hầm.

Tầng nổi mặt đất dường như không có hoạt động gì, bao gồm hội trường lớn, phòng nhân sự, phòng lính gác, khu phòng ở cho khách và bếp nấu ăn.

Tầng B1 là khu phòng của các giáo quan, phòng hành chính và phòng y tế.

Tầng B2 là khu phòng luyện tập thể lực, phòng học tập trung và phòng đối kháng với đầy đủ thiết bị và phòng ăn.

Tầng B3 là khu ở của lính và khu vệ sinh chung.

Tầng B4 là các phòng thực nghiệm như phòng độc, phòng máy, phòng thí nghiệm... đảm bảo giúp các học viên, sĩ quan đủ cơ sở vật chất và môi trường tập luyện.

Tầng B5 là các phòng nghiên cứu chuyên sâu, kho, phòng tác chiến địa hình, cũng là nơi Kha và giáo quan Josh sẽ tham gia buổi dạy hôm nay.

B6 là nơi không ai được đi vào, theo các sĩ quan ở đây thì tầng B6 là nơi để vũ khí và các nghiên cứu, thành phẩm được đưa về từ các phân cục khác và chỉ có cấp bậc cao mới có thể ra vào nơi đó.

Tầng B7 đơn giản chỉ là nơi thoát nước, ống cống, ống dẫn khí, hệ thống khí độc được dùng khi cấp bách.

Phòng học hôm nay có hai không gian. Cánh cửa đầu mở ra là gian ngoài có hàng ghế, màn mình lớn với nhiều phím máy gây liên tưởng như một studio thu âm. Gian phía trong được cách bởi hai lớp kính cường lực gia cố chống đạn. Lớp hôm nay chính là lớp học tác chiến phòng độc môi trường nước. Đúng như chuyên môn, Giáo quan S chính là giáo quan chuyên về phòng độc, ám khí tác chiến thực tế nên những lớp như vậy quá dễ hiểu nhưng lớp hôm nay lại có điều bất lợi lớn với Kha.

Trong khi giáo quan Josh kiểm tra qua các vật dụng cho lớp học thì nước được xả vào gian phòng tám mươi mét vuông phía trong. Nước có màu khá đυ.c và được xả vào khoảng một mét sáu mươi so với đáy phòng khiến gian phòng không khác gì một chiếc bể đυ.c lâu năm. Thực chất cũng đã có nhiều sĩ quan được tham gia huấn luyện như vậy trước kia nhưng trải qua lớp của Ghost S với hy vọng thăng hạng và được ra khỏi phân khu này sẽ cao hơn nên họ chọn tiếp tục tham gia.

- Đầu tiên sẽ có hai người vào trước, tôi sẽ chọn hai người đã từng học qua lớp này.

Lập tức có vừa vặn hai người đã từng trải qua lớp học này tiến lên phía màn hình lớn cũng là bục giảng hiện tại của giáo quan. Hai người một có nét Đông Á, một Trung Đông chờ đợi hiệu lệnh từ Ghost S nhưng vẫn lộ rõ phần hồi hộp trên gương mặt. Trải qua thì trải qua nhưng đẳng cấp Ghost S thì rất khác nên chuyện lo lắng là đương nhiên. Ghost S không dặn dò gì chỉ đưa tay về phía bàn giữa lớp học. Giữa lớp học là những chiếc mặt nạ phòng độc được để sẵn. Chiếc mặt nạ này cũng là vật thiết yếu để có thể nhìn dưới nước. Cẩn tắc vô lo, dù nước chỉ đến cổ nhưng ai biết được GostS sẽ làm gì tiếp theo. Hai người chậm rãi cầm mặt nạ trên tay và đi về phía sau màn hình nơi có cầu thang leo lên trên thành bể. Màn hình lớn được chia thành tám với đủ tám góc quay của camera. Bốn camera dưới dáy bể và bốn camera phía trên nóc chĩa xuống. Hai người đi xuống đáy hồ bằng hai chiếc thang hai bên. Tổng độ cao của cả bể sẽ là ba mét so với tổng năm mét tới trần nhà. Phía bên ngoài giáo quan S bật loa nói vọng vào.

- Đối kháng tay đôi. Góc đối diện đã có bố trí một vật.

Ghost S dừng một lúc rồi nói:

- Nhưng góc nào có vật đó thì tôi không biết. Hai người tự tìm đi. Over

Ghost S vừa tắt loa hai người đang từ đồng nghiệp chung đơn vị trở thành kẻ địch nhưng biện pháp an toàn đầu tiên chính là họ chọn lao về phía góc bể gần nhất kiểm tra xem có vật gì không. Điều khó đoán ở đây là dù đối phương có sở hữu vật đó rồi liệu có bị phát hiện không. Mới mười hai giây trôi qua đã có người trồi lên mặt nước, tên sĩ quan với gương mặt Đông Á đối diện liền nhanh như cắt lao đến. Có lẽ hắn tiên đoán rằng đối phương đã có vật sở hữu rồi nên lao tới. Bỗng mực nước nhanh chóng được nâng lên dần thêm khiến bước chân của cả hai bị chậm lại. Quan sát lại thì lúc này không phải nước được xả thêm từ phía trên mà là đáy bể đang di chuyển xuống kèm theo nước được đẩy từ dưới lên. Cả hai tên sĩ quan bất giác phải hành động thật nhanh đi về phía thành bể nơi có thang lên nhưng chiếc thang dần biến mất vào trong thành bể mà chỉ còn lại một chiếc thang phía đối diện. Nhưng điều cần thiết bây giờ là xác định vật cần lấy và sở hữu nó trước. Tên sĩ quan Trung Đông nhanh chóng bơi tới phía thang đối diện nhưng bị sĩ quan người Đông Á chặn lại. Hai bên tung chút đường quyền loạng choạng trên mặt nước. Do lợi thế cao lớn tên sĩ quan Trung Đông đè ngược lại tên Đông Á rồi tiện chân đạp 1 cước xuống dưới hòng lao về phía trước liền bị tên sĩ quan Đông Á túm chân. Màu nước dần trở lên đυ.c hơn có lẽ Ghost S bắt đầu xả độc.

Mực nước hiện tại đã dừng cao thêm và đứng lại ở khoảng hai mét tám. Mọi thứ phía trong không thể nhìn qua phía ngoài lớp kính nữa nên tất cả hướng ánh mắt về phía camera với hy vọng nhìn được các hành động đầy hấp dẫn. Hơn mười phút trôi qua, sau một loạt nhưng lần ngoi lên lặn xuống, nước bắt tung toé thì tên người Đông Á ngoi lên ra hiệu dừng lại. Thang lên xuống được đẩy ra hắn ta leo lên kéo theo tên sĩ quan Trung Đông một cách nặng nề. Tên người Trung Đông khi được kéo lên thành bể liền được sơ cứu. Tên còn lại đi về phía phòng học phía ngoài đưa cho Ghost S một gói hàng với hy vọng được thông qua lớp nhưng lại nhận lại một cái lắc đầu. Tay sĩ quan Đông Á nhìn lại gói hàng trong tay mở ra và đó là một gói thuốc lá. Kẻ còn lại vẫn còn phía trong phòng ho sặc vài cái rồi dơ tay lên cười lớn:

- Này tưởng mình mày khôn lỏi ư?

Trên tay hắn cầm một hộp thiếc lắc qua lắc lại như trêu ngươi. Hắn uể oải bò dậy và đi xuống cầu thang về lại gian học. Giáo quan S chờ đợi thêm ba mươi giây như để hai bên bình tĩnh hơn:

- Độc gì?

Hai tên sĩ quan ngơ ngác nhìn nhau, mải đánh đấm có ai nghĩ đến thử độc đâu.

- Nhiệm vụ là phân tích độc, không phải là lấy đồ.

- Cái gì? Ông trêu tôi à?

Hai tên sĩ quan đều lộ vẻ vô cùng bực tức nhưng bỗng dần trở lên mất sức. Có lẽ sau một khoảng thời gian ngụp lặn thì cả hai đã tuồn vào cơ thể cơ số chất độc trong nước. Giáo quan S không quên đưa mắt về phía Kha như chờ đợi câu trả lời. Kha tiến tới nhìn qua, ngửi qua phần nước trên bộ đồng phục ướt sũng dính vào cơ thể hai tên sĩ quan.

- Methaxitinol. Được điều chế bởi công ty hoá phẩm TW3, chất độc đưa vào hoạt động năm 2008 tại chiến trường Goltaban nhưng 2020 được tập đoàn BTROL mua lại bản quyền điều chế. Đây là chất độc cũ, có cách giải đơn giản là làm loãng máu... Nhớ tắm rửa.

- Đúng. Hiện tại Mathaxitanol bản cũ bị công ty TW3 xả thải ra môi trường tự nhiên với một lượng lớn nên chuyện tiếp cận độc tính vừa này khá phổ biến.

Ngừng một chút nhìn qua các học viên, Ghost S quay mặt lại màn hình:



- Nhóm hai, bốn người một đội tiếp tục. Nhiệm vụ là lấy được vật mẫu.

Lần lượt các nhóm xuống bể nước, người bò lên, người uể oải, người được cáng đi. Ngoài phải tranh dành đấu đá nhau hai bên còn phải đối mặt với độc tố đặc biệt là hành động dưới nước khá khó khăn. Lớp có hai mươi chín người thì đã có hai mươi sáu người xuống nước, phía trên còn lại ba người đứng thấp thỏm. Ba người còn lại có MinKook, Mark - một tên khá mạnh được chuyển về đây do đối mặt với án không phối hợp với cấp trên làm thiệt hại cho đơn vị và một tên lính lớn tuổi nhỏ con với biệt danh Three Già được điều từ khu vực Châu Âu đến tuy nhiên hắn vốn là người Mỹ. Three già có biệt danh này vì lão lớn tuổi nhất trong đám lính ở đây, lão là anh cả trong gia đình có ba anh em sinh ba và hai người em lão lần lượt là Three Nhỡ, Three Nhỏ cũng đều làm việc trong tổ chức. Cũng bởi thân thế có chút uy thế nên hắn được mọi người nể nang vài phần.. Những người còn lại tuy đã xong nhưng vẫn có người cố quay lại theo dõi sau khi lột sạch phục trang phía ngoài hoặc sơ cứu tạm thời.

Một tên sĩ quan có mặt hào hứng:

- Chia sao đây?

Những người khác nhao nhao theo. Người yêu cầu Mark một đấu hai, người lại muốn cả ba đấu nhau. Thật sự cả ba đấu nhau rất bất lợi cho MinKook. Minkook từ đầu đã bị đẩy ra không ai nhận chung nhóm nên chuyện rớt lại không phải lạ. Mark thì lạnh nhạt còn tên lính Châu Âu còn lại vốn khá có tiếng nói nên không ai muốn tham chiến chung. Một tên lính gày gò nói vọng ra từ đám người:

- Không phải còn một người sao? Mark và Three Già chung đội, tên Hàn Quốc và sát thủ danh tiếng của chúng ta chung một đội là cân bằng quá phải không?

- Đúng rồi. Không phải Mark và Three già chung phòng, Minkook và CS chung một phòng sao. Hợp lý quá còn gì.

Sau lời nói thêm vào từ phía những " khán giả" đang hứng thú thì tất cả gật đầu tán thành. Giáo quan S đưa mắt nhìn Kha như chờ ý kiến thì Kha gật đầu và quay đi. Trước ánh mắt quay đi Kha có liếc qua Minkook như ra hiệu lệnh. Cậu trai nhỏ Hàn Quốc nhanh chân đi theo ngay sau Kha, hai người còn lại nhìn nhau tâm đắc bước tiếp tới phía bàn giữa lấy mặt nạ. Min Kook nhìn lại nhận ra bản thân cũng cần vật dụng hỗ trợ nên bước vội về phía bàn lấy một chiếc mặt nạ và lại chạy lại theo Kha hỏi:

- Anh không lấy mặt nạ ư?

- Hành động khẩn cấp cũng không dùng tới mặt nạ đâu.

- Anh không cởi bớt áo sao?

- Không cần thiết.

Minkook bỗng ùa về cảm giác an tâm sau lời nói lạnh lùng của Kha. Kha đã từng trải qua những việc huấn luyện như vậy từ năm tám tuổi rồi nhưng với thời điểm hiện tại Kha khó lòng hoàn thành trơn tru. Tuy nhiên phần thắng cũng không phải là quá khó để dành được. Kha không có ý kéo theo Minkook, anh hoạt động một mình quen rồi nên ngay sau khi ngừng hiệu lệnh từ phía Giáo quan Josh, Kha nhảy xuống nước như một cơn gió. Chẳng mấy chốc Kha chạm tới các góc bể theo chiều zik zak để tìm kiếm vật mẫu. Minkook lanh lẹ bơi về phía ngược lại Kha để phối hợp tìm đồ. Phía hai tên lính còn lại như cố tình không tìm kiếm mà kiểm soát hướng bơi của Kha hòng cướp đồ. Bơi đến góc thứ ba Kha ngụp lặn một chút rồi bơi về góc thứ tư. Kha bị Mark chặn lại còn Three Già bơi về phía góc còn lại.

Kha tránh đối đầu với Mark phần lớn vì thể lực của hắn. Three Già ngoi lên hét lớn điều gì đó rồi bơi về phía Minkook. Đúng là vật chủ cần tìm lúc này ở tay Minkook sau khi cậu tìm được ở góc bể thứ hai và đang cố gắng leo lên bằng cách bám vào vết nhô ra từ các viên gạch lát thấm nước. Vừa tới được bước chân thứ hai Minkook liền bị Three già kéo xuống và dìm lại. Tay Three Già không ngừng kiểm tra người Minkook, bàn tay không hề nể nang mà thô lỗ kéo rách cả lớp áo ngoài của cậu trai đang cố phản kháng. Min Kook bị khoá bằng cánh tay rắn chắc quàng qua cổ ghì lại không thở được nhưng cố gắng vùng vẫy đưa tay kéo lại khối tay cứng cáp kia, tay còn lại cậu liên tiếp đấm lại phía sau nhưng dù cố gắng thế nào thì tay Minkook cũng không đủ sải để vung được lực hợp lý và chính xác ra phía đối thủ. Trong lúc giằng co bỗng xuất hiện làn nước phía dưới Minkook được đẩy đập dội vào thành bể rồi có một bàn tay choàng qua eo Minkook kéo xuống. Sau khi Kha choàng được eo Minkook anh liền đấm thẳng vào vai Three già khiến hắn nới lỏng tay đang choàng Minkook ra.

Kha ôm theo Minkook bơi liền một mạch hòng sang phía đối diện nơi có thang sắt lên xuống lộ ra khỏi thành bể. Được nửa hồ Kha bị tóm lại bởi Mark. Kha nhanh chóng giật vật mẫu từ phía eo Minkook r ném lên bờ phía ngược lại và dùng sức đẩy Minkook về phía đó. Kha bị Mark ôm cả hai tay kéo xuống nước trong lúc này Three Già cũng hoàn hồn và bơi về phía Min Kook. Cùng lúc đó giữa hồ vang lên một tiếng động lớn được hình thành bởi tên đô con Mark, hắn ngoi lên mặt nước nhưng hai tay vẫn ôm Kha. Những người theo dõi phía ngoài nhận ra mặt nạ phòng độc của Mark đã không còn mà hồi hộp theo.

Hai tay Kha bị khoá lại cùng thân dưới bời cái ôm ghì chặt của Mark. Anh không nao núng cúi gập người về phía trước húc mạnh trán vào giữa đầu tên khổng lồ ấy. Mark là tên đô con luyện thể lực lâu năm, xưa nay đấu trí có thể thua nhưng đấu sức không phải dạng vừa. Hắn không hề bị làm cho suy chuyển bởi cái đυ.ng đầu trời giáng của Kha mà siết Kha mạnh tay hơn. Kha quặp chân về eo Mark và cố gắng xoay ngang người tạo khoảng trống kéo thân trên xuống phía dưới để có thể hoạt động phần khuỷu tay trở xuống. Anh trượt dần chân về phía dưới thân dưới tên người Canada to con đang cố ôm lấy anh. Đầu Kha thấp dần dưới mặt nước rồi tiếng nước bắn tung toé phát ra sau đó. Kha vụt lên mặt nước bằng cú bật đẩy người mà đệm chân chính là thân dưới của Mark. Cú bật lộn ngửa ấy không quên tặng thêm cho Mark một cái đá vào cằm khiên hắn ngã ngửa ra sau. Kha cũng đà đó mà lao về phía Three Già và Minkook đang vật lộn. Three Già bị bất ngờ ăn một cú đấm như trời giáng vào mặt. Lúc này tất cả không còn ai còn mặt nạ bảo hộ cả. Kha leo luôn lên thành bể bỏ lại Minkook phía sau. Anh cầm theo vật mẫu đi xuống cầu thang dẫn ra gian ngoài đặt lên bàn thở dốc:

- Báo cáo lấy được vật mẫu. Tôi cần cồn và thay đồ.

Giáo quan S gật đầu sau ba giây nhìn qua Kha cùng bộ đồ đang dính chặt vào cơ thể. Kha quay đi ngay sau đó nhưng điểm đến cửa thang máy không phải tầng B1 nơi có phòng y tế mà là B3.

Những người còn lại dọn dẹp tàn cục còn Minkook vẫn ngơ ngác trên thành bể nhìn theo.

Buổi chiều không có tiết nên Kha vẫn ở trong phòng sau khi ăn trưa, Min Kook bị kéo đến phòng luyện tập thể lực. Hai người không chạm mặt nhau được quá một phút, trong phòng ăn Kha cũng không nói chuyện với Minkook do hai người đều bị những người khác kéo qua một góc nói chuyện. Kết thúc ăn buổi chiều Kha được lệnh đến phòng riêng giáo quan Ghost S. Cảnh cửa mở ra sau ba tiếng gõ từ Kha:

- Cậu có thể tắm trong phòng tôi.

Kha có chút lạnh nhạt:

- Tôi cảm ơn nhưng không cần thiết thưa ngài.

- Cậu không hỏi vì sao tôi lại đề nghị vậy?

- Tôi hài lòng với khu vệ sinh hiện tại.

- Cậu không có lựa chọn đâu.

Kha vẫn tiếp tục từ chối và hỏi xem giáo quan có dặn dò gì không trước khi rời khỏi.

Phòng mỗi giáo quan đều có nhà tắm và phòng vệ sinh riêng. Căn bản do chỉ có một chiếc giường đươc xếp bên trong nên không gian cũng thoả mái hơn.

Đồng hồ đã điểm đến chín giờ ba mươi tối. Giờ này vẫn chưa thấy Minkook quay về phòng nên Kha quyết định tới khu nhà tắm dù có khả năng vẫn còn người ở đó và đặc biệt là Minkook. Bước tới nhà tắm mọi hành động của anh dường như không theo trình tự trước đó. Anh bỏ quần áo ra phía ngoài chứ không mang thẳng vào căn phòng cuối như mọi khi. Bước chân Kha lại khá tự nhiên đi tới ống dẫn nước và cắm vào vòi nước bên hồ. Anh kéo vòi nước vào phía góc khu phòng nhưng khi vừa bước tới thì Kha cúi xuống một cách tự nhiên trước một cú choàng tay từ phía sau hòng khoá cổ anh. Xoay người di chuyển ra phía sau tên đánh lén Kha giáng một cú cực mạnh sau gáy hắn và đưa mắt một lượt dò xét tình hình. Anh thầm nhẩm có năm tên đang chạy vào rồi cánh cửa phía ngoài đóng lại như có người đứng phía ngoài đẩy vào và chắc hẳn kẻ đó nhận nhiệm vụ canh gác.

Với khả năng kích sát của mình Kha đang cố gắng giữ sức lực không quá tay và không động chạm tới các mạch hiểm trên người kẻ địch. Tất cả toan dần dồn anh vào góc nhưng Kha lại đi dần về giữa khoảng trống. Tên đánh lén lúc đầu cũng uể oải đứng dậy nhưng thấy đồng bọn đang thắng thế hắn lấy lại sự tự tin nhổ một bãi nước bọt sang ngang và thủ thế. Ánh đèn ở đây vốn mập mờ nay lại càng tối hơn vì bị tắt phân nửa nhưng vẫn đủ cho Kha phân biệt được thân phận của những kẻ đang có mặt tại đây..

Một giọng vang lên:

- Mày không muốn biết lý do trước khi bị giã nhuyễn ra ư?

- Bernard Louis chưa chết không cần căng thẳng.

- Mày biết giỏi đấy. Bọn tao cũng chẳng cần giấu. Sáng nay tao không vui nên bây giờ mày phải làm tao vui vẻ chứ.

Kha điềm tĩnh:

- Tôi không chắc có thể giữ cho mọi người sống nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để mọi người chết bớt đau đớn.

- Thằng điên huênh hoang quá rồi đấy.

Ngay sau câu nói hắn lao vào chính diện của Kha - một kích sát khối đặc biệt như đang tìm cái chết. Kha cũng nhanh chóng né qua một bên và bước lùi xoay mình nhìn về phía sau.

- Mày không lên à?

Sau cú bổ nhoài nhưng vẫn có kẻ nói vọng ra phía cửa. Phía cửa liền vọng lại một giọng nói thản nhiên, chậm rãi:

- Tao đồng ý tới nhưng không đồng ý đánh nhau. Tao muốn xem thôi.

Giọng nói phía ngoài đó đã cho Kha lúc này biết rõ toàn bộ danh tính của bảy người. Chẳng phải kỹ năng gì quá đặc biệt nhưng trên đường tới đây Kha đã nhẩm nhớ được hết tất cả tiểu sử của từng người trong phân khu này. Và với ngày thứ ba anh cũng đã quan sát được thêm chút hành vi cá nhân của từng người.

- Tốt nhất lên luôn một lần.



Kha nói nhưng lại không để cho ai có cơ hội được tiến lên hay thủ thế. Nhanh như cắt anh hạ gục từng tên. Chỉ với bốn mươi năm giây ngắn ngủi tất cả sáu người phía trong phòng đã bị đánh ngất. Kha đứng thẳng người hiên ngang đi về phía cửa. Sau những bước chân chậm dãi của anh phía ngoài cửa nói vào với giọng nói lớn dường như đang che giấu sự lo lắng:

- Bốn mươi tám giây?

- Bốn mươi năm.

Kha vẫn bước tiếp đều theo lời nói. Phía cánh cửa có tiếng va vào cửa hay chính xác hơn là tiếng bật nảy của cánh cửa sau khi được bớt lực tựa vào. Ngay sau là giọng cười hắt ra:

- Đúng là con át chủ bài của tổ chức.

- Đưa chúng ra ngoài đi, tôi cần tắm.

- Cậu đã sớm biết?

- Đừng thăm dò nữa, nhanh chân như bộ não của ông đi Three.

Cánh của mở ra, ánh sáng phía ngoài hắt vào khiến lão Three Già nhìn thấy rõ sự bình thản của Kha. Anh đang cúi người lấy bộ quần áo, khăn tắm để ngay phía tủ ngoài cửa nhưng không hề nhìn về phía lão ta dù lão lộ rõ sự hăm hở trên mặt. Three Già muốn nói gì đó nhưng nhận thấy sự thờ ơ của tên sát thủ máu lạnh nên tiến vào giữa phòng bắt đầu dọn dẹp những cái thây béo đẫy đầy cơ bắp đang nằm vật dưới sàn. Lão đưa tay kiểm tra hơi thở từng người, tất cả vẫn ổn, không có vết thương nào trên người. Lão gật gù tâm đắc kéo từng người ra ngoài mà không kiêng dè nể nang gì nên chúng liên tục bị va chạm, đυ.ng, đập vào thành bể, cạnh cửa, cạnh tường. Tên to nhất, Mark, được Three Già ưu tiên cẩn thận kéo cuối cùng. Đến gần cửa Three Già quay lại nhìn thấy chiếc rèm phòng cuối đã được kéo lại che kín. Quay đầu đi nhưng như tiếc nuối gì đó lão ngoảnh lại:

- Thằng nhóc người Hàn ở kho vật tư....

Không nhận lại được một chút hồi âm nào Three Già xốc nách Mark đi thẳng về phía hành lang.

Kha vẫn tiếp tục tắm rửa, giặt đồ rồi về phòng cá nhân. Cẩn thận treo quần áo lên móc phơi anh đi về hướng chiếc giường ngồi xuống như suy nghĩ gì đó rồi mở túi đồ lấy một chiếc áo khoác lên người. Kha ra khỏi phòng bước về phía thang máy. Cánh cửa phòng vật tư phía cuối căn phòng bị chặn lại từ phía ngoài bằng những ống sắt dài. Kha gỡ từng thanh sắt ra chậm dãi rồi mở cánh cửa nhưng không thấy có âm thanh nào ngoài tiếng thở đều. Anh đưa tay sờ vào một bên tường tìm kiếm công tắc đèn rồi bật chúng lên. Min Kook ở góc phòng vẫn lặng im mà không có ý định ngước mắt nhìn ra. Phải rồi Minkook có lẽ đang rất ngượng vì trên người anh hiện giờ không có một mảnh vải che thân.

Kha đứng bên phía cánh cửa lặng lẽ tắt đi ánh đèn quá đỗi sáng. Để cửa mở với chút ánh sáng phía ngoài hắt vào Kha tiến tới Min Kook đồng thời cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người che vào phía trước Minkook. Vẫn đôi bàn tay được bảo vệ bởi một lớp găng tay cao su ấy, một tay anh đưa ra sau kiểm tra dây trói cổ tay, một tay đưa nhẹ qua phía trước mặt gỡ bịt miệng cho Min Kook. Cánh tay khẽ quệt qua gò má của chàng trai trẻ đang co ro kia, Kha cảm nhận được sự ấm nóng trên làn da ấy. Dây trói được tháo, tay Kha lại đưa lên trán MinKook. Min Kook khẽ cúi người lí nhí phát ra giọng nói còn hơi khàn:

- Tôi không sốt đâu.

Kha đứng lên hướng ra cửa mà bước mặc cho Min Kook muốn nói gì đó. Kha bỗng dừng chân quay lại:

- Không đứng lên được.

- Anh.... Tôi.....

Kha không nhẫn nại đợi Min Kook nói hết câu đang ngập ngừng trong miệng kia mà bước lại kéo hai tay Min Kook choàng qua cổ rồi bế bổng chàng trai nhỏ ở phía trước thân mình. Min Kook hoảng hốt choàng hai chân vào eo Kha vì sợ cả hai té ngã thành ra tư thế có chút thay đổi khi hai tay Kha thì đỡ hai đùi của Min Kook còn chân Min Kook lại kẹp chặt eo anh, mặt hai người đối thẳng vào nhau. Tư thế không khác gì đang thể hiện năng lực bạn trai này làm cho Min Kook vô cùng bối rối. Không nói bất cứ lời nói dư thừa nào Kha đi ra cửa. Cảm nhận được có sự nhơ nhớp từ cơ thể mình rơi xuống cậu ôm choàng lấy Kha để giấu đi nét mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ vào gáy đối phương.

- Anh.... Tôi đi được. Thả tôi xuống đi.

- Nhanh về phòng tôi còn ngủ.

Câu nói ngắn gọn đủ hàm ý. Để Min Kook tự đi sẽ mất thời gian vì đã sắp tới giờ giới nghiêm. Để Min Kook tự đi sẽ gây thêm tiếng động khiến quản giáo để ý đến thang máy nơi mà chỉ có giáo quan mới được sử dụng. Hay nói cách khác trong hai người chỉ có Kha được phép dùng thang máy, Kha bế Minkook lên thì có thể tính là một. Nhưng Min Kook không hề nghĩ đến những điều như thế lúc này mà trong đầu chàng trai nhỏ bé chỉ ngập tràn sự ngọt ngào được thêu dệt từ câu nói của người bạn cùng phòng. Min Kook cúi người cong lưng áp hẳn mặt vào bên gáy Kha. Sự xấu hổ cứ tăng đều thêm sau mỗi cái rùng mình khiến thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp từ phía sau Min Kook rơi xuống. Trong đầu Min Kook ngập tràn suy nghĩ: "Làm gì sau khi về phòng đây? Tiếp theo phải nói gì trước? Làm sao để thứ kia ngừng chảy?" Cuối cùng Min Kook chọn cách nói để thu hút sự chú ý của Kha mà lơ đi những thứ ngại ngùng ấy.

- Làm sao anh biết tôi ở đây?

Ngập ngừng chút vì thấy có sự thiếu sót gì đó nên anh tiếp lời:

- Anh đã làm những gì để đến được đây?

- Hạ hết tất cả.

Kha đáp lại rồi. Điều này còn vui hơn cảm giác khi Kha mở cửa vào cứu mình nên khiến Min Kook nhộn nhạo trong lòng mà hấp tấp nói sai cả tiếng Hàn vốn là thứ tiếng mẹ đẻ.

- Không lầm là bảy người lận mà. Anh chắc mất nhiều ngày lắm.. à! nhiều thời gian lắm. Tôi đã nghĩ đến chuyện anh bị đưa đến đây bởi hai tên khác nhưng cánh cửa mở ra và anh đã đến....

- Bốn mươi năm giây.

- Hả?

- Tốn bốn mươi năm giây cho sáu người.

Min Kook có chút ngơ ngác rồi thầm nghĩ liệu đây có phải là cố ý khoe chiến tích không hay chỉ đơn giản chỉ vì Kha là người cứng nhắc muốn nói mọi thứ một cách chính xác. Dù gì thì bốn mươi năm giây để hạ sáu tên to con vốn là một điều phi thường.

- Bốn mươi năm giây? Quá đẳng cấp... mà tôi đã ở đó đã rất lâu rồi. Chắc họ chật vật lắm....

- Tôi tắm, giặt rồi mới qua đây.

- Hả?.....

Thật không biết nên nói gì lúc này. Bất ngờ có, vui vẻ có, buồn bực có, tất cả có thể gộp lại là: " Cạn lời". Mấy giây trước Min Kook còn đang nghĩ mình được quan tâm đặc biệt thì giờ lại chỉ xếp hạng ba sau tắm và giặt thôi sao? Chàng trai nhỏ không muốn nói gì nữa. "Cái sự bực tức đang diễn ra này là gì nhỉ? Là giận dỗi sao?" Min Kook ghì chặt tay vào cổ Kha, Kha dừng bước chân khiến Min Kook nhận ra hành động khó hiểu của chính mình nên vội đổi chủ đề:

- Họ định cho anh một bài học nhưng lại sợ tôi về báo với anh nên nhốt tôi lại..... Hạ gục anh rồi mang anh tới đây chung với tôi....

Sau mỗi lần ngập ngừng là một lỗ hổng mà Min Kook không muốn nhắc tới nhưng với sự nhạy bén của mình chắc chắn Kha đã có thể tự lấp đầy sự thiếu sót trong câu nói ấy. Kha không đáp lại khiến Min Kook rối loạn:

- Ý tôi không phải là muốn nói anh liên luỵ tôi đâu. Thật đó. Chuyện như vậy tôi quen rồi...

Câu nói như chính cái bấy cho Min Kook. Nếu nói quen thì có phải bản thân cậu càng trở lên thảm hại hơn không? Nhận thấy càng nói càng tệ hơn nên cậu chọn lặng im. Kha dừng lại trước của khu vệ sinh chung rồi thả Min Kook xuống. Chân vừa chạm đất chàng trai nhỏ bất chợt đứng không vững rồi vịn vào tay Kha. Kha kéo tay Min Kook đưa lên cánh cửa và nói:

- Vào đi, tôi chờ phía ngoài.

Min Kook ngoan ngoãn quay vào rồi đóng cánh cửa lại. Kha đi phía sau Min Kook trở về phòng sau khi Min Kook tắm rửa xong xuôi. Tuy bầm dập khắp người nhưng chàng trai Hàn Quốc thoăn thoắt chân bước thật nhanh. Chiếc áo của Kha dài đủ che trùm cơ thể Min Kook khiến anh chàng càng trông nhỏ bé hơn. Min Kook lao thẳng lên giường với chiếc áo trên người rồi trùm kín chăn qua mũi. Kha cũng đóng cửa ngay sau đó và tắt đèn mà không hỏi han thêm gì, thoạt anh cởi bao tay nằm lên giường.

Đêm hôm đó Min Kook không ngủ được. Trong đầu ngập tràn các ý nghĩ khiến cậu trăn trở. Cậu nghĩ về những việc đã diễn ra, những gì hôm nay được chứng kiến và cả những thứ không được chứng kiến. Sau đêm nay Min Kook sẽ đối diện với Kha như thế nào, sẽ nói gì, những người khác thì sẽ như thế nào? Quả thật khi mới tới đây Min Kook đã liên tục nhận được lời đề nghị được bảo trợ nhưng cậu luôn từ chối vì chính bản thân cậu sợ khi dựa dẫm vào ai đó sẽ nhận hậu quả từ các phe phái hoặc có thể sẽ làm hại chính người bảo trợ mình. Nhưng Kha thì sao? Kha thực sự đủ mạnh, đủ quyền hạn và cũng quá nổi bật so với những tên vai u thịt bắp, tội ác đầy mình có ở cái nơi tách biệt này... Chỉ là Kha chưa từng đề nghị gì với Min Kook.

Hết chương 3. *

Một chương với gần sáu ngàn từ. Một ngày quá dài.