Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Another Ending

Chương 1: Ngày Thứ Nhất Trên Đảo

Chương Tiếp »
Lời mở đầu:

Truyện có chứa nhiều tình tiết 18+, cảnh nóng và bạo lực. Nên cân nhắc trước khi đọc.

Đây là câu truyện hư cấu được viết lên bằng trí tưởng tượng của tác giả.

Tất cả nhân vật trong truyện đều không có thật và mọi tình tiết trong truyện đều không có ý định gây tranh cãi, thù hằn hay bày tỏ quan điểm chính trị nào.

Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã lựa chọn Another Ending trước hàng nghìn truyện khác.

Black Diamond

Nội dung chương 1:

Phân khu BC thuộc phân đội huấn luyện lính đánh thuê đặc biệt khu vực Đông Nam Á, là phân khu tạp nham nhất của tập đoàn đa ngành phi chính phủ – CMII hôm nay được phen náo động vì có một nhân vật kiệt xuất bị luân chuyển tới đây.

Vì sao nói đây là phân khu tạp nham ư? Vì ở nơi đây tập hợp những lính đánh thuê hết thời nhưng không biết về đâu, những người bị kỷ luật ở các phân khu khác không có cơ hội thăng tiến nhưng vẫn muốn tại ngũ và đặc biệt có những tên không biết sống nay chết mai đành bán mạng vào đây mong đổi đời, hay đơn giản chỉ là mong tiếp tục sống. Họ, tất cả họ như một mớ lộn xộn bị tụ lại thành bày, hỗn loạn tạo lên một phân khu vô kỷ luật.

Vào đây họ sẽ được thay đổi thân phận, được dạy thực chiến, đánh đấm, sử dụng vũ khí, rèn luyện thể lực và còn cả giáo dục lại nhân cách. Để dung hoà họ dùng tiếng Anh làm ngôn ngữ chính, cùng nhau tập luyện và cùng nhau chia sẻ những mẩu thuốc, tạp chí, thức ăn đóng gói được tích trữ sau nhưng lần ra ngoài làm nhiệm vụ hoặc được trợ cấp từ đất liền.

Những kẻ bị "đày" về đây không phải ít nhưng tên sát thủ sắp tới này là một con át chủ bài của tổ chức, chuyên hành động một mình lại đang ở đỉnh cao sự nghiệp mà bị chuyển về đây thì đúng là đáng để mọi người bàn tán. Cách đây hai năm cũng có một kẻ máu lạnh ở phân khu Châu Âu chuyển về hắn ta tuy là người bị ghét vì hống hách nhưng không thể không thừa nhận sự tài giỏi của hắn. Hắn hầu như bị tất cả những người có mặt tại trại BC này đưa vào danh sách ghét bỏ nhưng chưa ai có thể động vào hắn vì hắn là giáo quan cấp S. Có nhiều tin đồn quanh hắn như tin hắn là một hoàng tộc quyền quý nước Anh được đặc cách tới tổ chức. Cũng có tin đồn hắn vì trốn thi hành án tại toà án quốc tế vì tội danh gϊếŧ người hàng loạt mà chạy đến phân khu biệt lập này. Hơn hết bên trong túi quần hắn luôn kè kè một khẩu súng được hắn coi như một món bảo bối. Vì ngần ấy lý do được thêu dệt càng lúc càng lớn mà mạng hắn cũng lớn hơn.

Lại nói về cấp bậc, tên sát thủ hôm nay bị chuyển tới không phải cấp S mà chính xác là không có cấp. Tên này chắc chắn không thể có cấp rồi vì hắn chỉ nhận chỉ thị hành động từ người đứng đầu tổ chức, đã vậy còn hoạt động trong bóng tối, tỷ lệ thành công nhiệm vụ luôn đạt một trăm phần trăm. Những kẻ ở đây bình thường có mơ cũng chẳng thể nhìn thấy mặt tên sát thủ này vậy mà nay lại có thể hoạt động chung một phân khu với hắn.

Thời khắc đã tới. Ba giờ chiều. Chẳng sớm chẳng muộn nhưng là thời gian tốt nhất để tập luyện cũng là lúc cánh cổng chính ngoài khơi của phân khu mở ra. Phân khu Đông Nam Á nằm trên một hòn đảo độc lập trong vùng biển chồng lấn phi quân sự, vậy nên chuyện cánh cổng kia đóng mở ít hơn mưa sao băng nay lại lần nữa mở ra.

Giáo quan cấp S, Josh gương mặt nghiêm nghị hắng giọng khi nhận được một ám hiệu từ phía ngoài l*иg kính tại buổi thực nghiệm tác chiến kích sát trong môi trường độc. Cái hắng giọng này thật sự lại là sự chờ đợi của tất cả lính lác đang có ở đây. Tò mò vì người mới thật sự chiếm hơn nửa nhưng không thể phủ nhận phần còn lại họ mong có người có thể tới phá vỡ thế cục ở phân khu này và cho tên giáo quan kia một bài học để hắn lột bỏ thói hống hách khinh người luôn dính trên mặt.

Sau cái hắng giọng mọi người đều nhìn ra cánh cửa phòng học. Như một phản xạ tất cả dường như nín thở cho dù tất cả đều đang đeo mặt nạ phòng độc. Hai mươi giây trôi qua vẫn không có gì, một vài người rời mắt về phía giáo quan đang trên bục. Chắc mẩm có vài người đã nghĩ thông rằng buổi đầu tới đây sao lại vào thẳng phòng chứa đầy độc cơ chứ. Tất nhiên hắn ta phải vào phòng trưởng quan chào hỏi trước rồi. Lại thêm hai mươi giây nữa không có động thái gì khác diễn ra, chỉ khi tên giáo quan cất lời tất cả mới có thể thoát khỏi bầu không khí tĩnh lặng ấy:

- Trong những phút giây quý báu giữa sự sống và cái chết thì sinh mệnh của mọi người đều đang ở trong tay tôi rồi.

Dứt câu nói là cái nhíu lông mày đầy khıêυ khí©h. Đồng loạt mọi người có trong phòng đều giật mình sờ vào thẻ tên trên cổ như một thói quen. Gương mặt mọi người hiện lên dòng thắc mắc "Thẻ trên cổ vẫn còn mà, có gì đâu". Bỗng cuối lớp có người lên tiếng gấp gáp:

- Nối lại ống dẫn khí, chốt an toàn hở rồi.

Hốt hoảng, mọi người đặt tay lên phía gáy loay hoay đóng chốt nhưng vẫn có người bị khí độc tràn vào mà nằm xuống, nhanh chóng liền có vài y quan phủ kín cơ thể bằng đồ bảo hộ tiến vào và đưa họ ra. Một người bất bình lên tiếng:

- Rõ ràng vừa rồi ngài đã cố tình hại chết chúng tôi. Đây là gϊếŧ người có chủ ý.

- Gϊếŧ người? Chẳng phải tôi ở đây là để dạy mọi người cách gϊếŧ người hay sao? Mọi người có quyền thương thảo về đạo đức với tôi ư?

Sau khi đảo bước qua lại nhìn những người còn tỉnh táo đang bất mãn đứng trước mặt, tên giáo quan hiểm ác hắn nói lớn:

- Điều 3 thực chiến.

Tất cả như bị bỏ bùa dù không cam tâm nhưng khẩu lệnh đồng thanh:

- Gϊếŧ hoặc bị gϊếŧ.

Ở cái môi trường này thì chuyện nhận nhiệm vụ có thể đổi đời trong chốc lát là có thật nhưng nhận nhiệm vụ cũng có nghĩa bản thân có thể mất đi mạng sống bất cứ lúc nào. Cái gọi là bỏ bùa thực ra là sự thói quen chấp hành điều lệnh như một phản xạ từ những buổi huấn luyện nghiêm khắc như thế này đã nằm trong ý thức của từng người. Bất giác nhắc đến điều lệnh tất cả lại trở lại với thân phận huấn luyện đặc biệt của mình.

- An tâm. Mấy người đó vẫn sống. Độc này cứu kịp thời không ảnh hưởng nhiều đến hệ thần kinh.

Một giọng nói thanh trầm nhưng nhẹ kéo dần từ phía cửa vào giữa sảnh lớp. Lớp tác chiến không gian độc hôm nay tổng cũng chỉ hơn hai mươi người, gần phân nửa người được đưa đi do trúng độc cũng còn mười hai. Mười hai người đó nhìn theo hướng phát ra tiếng động với gương mặt mong chờ. Có vài người vội lau đi hơi nước bám vào kính trên mặt nạ do sự chênh lệch nhiệt độ từ hơi thở và không khí lạnh trong phòng độc để nhìn cho rõ. Gương mặt lộ ra là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, da trắng, môi hồng, vành tai hồng, đuôi mắt hồng, phiến má cũng hồng nốt. Hắn có mái tóc đen mượt hơi rủ mắt, đôi mắt đen to tròn cùng dáng người thanh mảnh. Nếu dùng gương mặt mỹ nam thần tượng miêu tả cũng chẳng sai. Hắn và hắn đã chạm mắt nhau.

Hắn – Quốc tịch Anh. Một kẻ máu lạnh vô tình ba mươi ba tuổi được luân chuyển từ lính tình nguyện hoàng gia nhưng chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã lên được chức giáo quan. Không ai đếm số người chết dưới tay hắn vì điều đó chỉ làm mọi người đau lòng. Chính xác cái thứ gọi là đau lòng khi hắn gϊếŧ cả địch lẫn ta, chỉ cần hắn sống sót những người còn lại chết hết hắn cũng không màng. Hắn nhẫn tâm, tàn ác, kèm theo khuôn mặt khó đăm đăm với làn da trắng bệch thiếu sức sống. Khí hậu ở hòn đảo nhiệt đới này dường như lạnh hơn nhờ hắn. Hắn tên Josh, cái gì đó Josh thì chẳng ai trong cái phân khu này biết chính xác vì chẳng ai ở đây đủ thẩm quyền để biết. Cũng chẳng ai cần biết đâu vì hắn bị ghim với cái tên Ghost S rồi. Hắn cũng cao hơn hết thảy người ở đây, nơi mà cả lính Nam Mỹ, Bắc Âu, Trung Đông hay Châu Phi bị đưa về cũng không ai cao bằng.

Hắn – Quốc tịch Mỹ nhưng có nét mặt châu Á chẳng giấu được đi đâu dù cao đó, cao một mét tám mươi chắc có lẻ. Tên hắn không quan trọng bằng biệt hiệu CS của hắn. Cái biệt hiệu đó chỉ nghe thôi đã khiến người khác tò mò thân phận, dáng vẻ. Mang trên mình gương mặt thanh tú và thành tích vang dội được thêu dệt lên như một vị thần nên khác với GhostS đi đâu thấy mặt cũng gây phẫn nộ thì CS đi đâu thấy tên cũng đều hiếu kỳ, thán phục.

- Cậu ta không mang mặt nạ phòng độc.

Câu nói của ai trong mười hai người kia lúc này không được để ý bằng nghĩa của câu nói. Đúng là cậu ta không mang mặt nạ. Một chàng trai trẻ Châu Á khác tiếp lời:

- Chẳng lẽ đúng như câu nói cậu được huấn luyện độc sống từ bé thật ư? Lấy thân mình thử độc?

Lại có người khác thϊếp tục trầm trồ mà nói lớn:



- Huyền thoại vậy mà cũng có thật sao?

Đáp lại tất cả CS đưa mắt chào hỏi:

- Tên tôi là Kha, hai mươi mốt tuổi, người gốc Việt, được chuyển từ phân khu huấn luyện đặc biệt Bắc Mỹ.

Phần giới thiệu quá ngắn không thể làm thoả mãn mọi người nhưng cũng đủ để bàn tán. Một người ở nơi cao cao tại thượng không ai với tới như vậy lại là người gốc Việt, đến từ một đất nước nhỏ bé vậy ư? Hai mươi mốt cũng là quá nhỏ cho những nhiệm vụ quá lớn mà cậu ta từng tham chiến... Mười hai người ở đó cũng đủ họp thành một cái chợ đa quốc gia, tiếng xì xào chỉ dứt khi một giọng trầm lớn vang lên:

- Hết giờ thử độc, tất cả không đạt tiêu chuẩn. Kéo dài thời gian huấn luyện.

Mọi người bước lê chân ra phía cửa, vừa bước vừa tháo mặt nạ phòng độc kèm theo những tiếng nguýt dài chán nản vì thành tích đánh giá dù đó chẳng phải là điều gì lạ với lớp học của tên Ghost S đó.

Quay lại với Kha. Kha tại sao lại nói thật về bản thân mình? Vì trước khi đến đây anh đã được chỉ thị anh cần có thân phận khác trước. Khác trước không có nghĩa là nói dối vì trước đó lý lịch anh là người Mỹ gốc Hàn tên là Yoon Ki Jung thì bây giờ tên Kha gốc Việt là hoàn toàn khác rồi. Ghost S bước ra cửa ngay sau đó nhưng vẫn lạnh lùng buông lời nói dù không dừng bước chân:

- Cậu đã nghe qua sẽ làm việc dưới quyền tôi?

- Nói chính xác là làm trợ giảng trong lớp dạy của anh.

- Trong bao lâu?

- Chưa có chỉ thị.

Kha vừa đáp lời vừa bước ngay theo Ghost S như một lính dưới quyền thật sự. Bước đi của Josh nhanh hơn:

- Nhận phòng ngủ và phục trang chưa?

- Báo cáo: Đã nhận.

Từ " báo cáo" khiến GhostS dừng lại vài giây nhưng không quay lại nhìn mà tiếp tục dảo bước:

- Ở đây không quan trọng quân lệnh và quy tắc hành xử. Đơn vị này không chính thức.

- Rõ thưa ngài.

Sự nhanh nhạy của Kha làm Josh hài lòng:

- Gọi tôi là giáo quan Josh

- Vâng thưa giáo quan Josh.

Josh dừng tại một của phòng và chỉ vào:

- Tôi ở đây. Cậu về nghỉ ngơi đi. Mai năm giờ sáng tới cửa phòng tôi hướng dẫn giáo trình.

Kha giờ đây là một sĩ quan đơn thuần không cấp bậc, anh nhanh chóng nhận lệnh và quay về phòng. Nếu có một ai chứng kiến cuộc nói chuyện chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên vì đây hẳn là toàn bộ sự dịu dàng mà Ghost S có thể nói. Giọng nói trầm ổn, cả câu chuyện không chút gắt gỏng, lại còn có chuyện nói với sĩ quan cấp dưới của mình hãy về phòng nghỉ ngơi. Có điều gì khác biệt ư? Khác biệt thì chắc bởi vì phần lớn hắn chưa có học viên nào xuất sắc như vậy. Không cần mặt nạ phòng độc lại biết rõ độc dược hoạt động như nào.

Trở về phòng việc đầu tiên Kha làm không phải là sắp xếp đồ đạc mà Kha mở sổ và ghi lại:

" Đổi vị trí khoá van mặt nạ về phía trước".

Bạn cùng phòng của Kha là một cậu lính trẻ người Hàn mới gia nhập tổ chức được tám tháng. Không phải Kha chưa từng đề cập chuyện sẽ ở riêng nhưng số phòng ở đây có hạn mà hòn đảo này có tới hơn bốn trăm tên lính góp mặt nên chuyện sắp xếp được một người trẻ xấp xỉ anh lại từ Hàn Quốc rất khớp với hồ sơ cũ của anh đã là thoả thuận tốt nhất rồi. Cánh của mở mạnh ra và một thanh niên cao tầm mét bảy ba, bảy tư với mái tóc ngắn đầu đinh, gương mặt lanh lợi tươi cười chào hỏi:

- Anh đây rồi. Mọi người biết tôi ở cùng anh nên hối lộ tôi này.

Vừa nói chàng thanh niên người Hàn thẩy một gói thuốc lá và hộp bật lửa lên chiếc bàn chung ở góc cuối phòng. Anh chàng tuy hồ hởi nhưng không giấu được vẻ lúng túng và không dám nhìn thẳng vào mắt Kha mà chìa tay ra:

- Tôi tên Min Kook, người Hàn, tính theo tuổi quốc tế là hai mươi mốt tuổi, mới xuất ngũ lính nghĩa vụ liền chuyển về đây được gần tám tháng rồi.

Kha ngồi trên giường đưa bàn tay vẫn luôn có một lớp bao tay cao su bên ngoài và cầm nhẹ vào tay Min Kook:

- Chào. Tôi là Kha.. Người Mỹ gốc Việt.

- Anh ít nói nhỉ?

Dừng một chút biết phải đổi chủ đề Min Kook tiếp lời:



- Hôm nay tôi nghe nói anh vừa đến đã làm một chuyện động trời tại lớp của Ghost S.

"Ghost S ắt hẳn là tên mà những người khác đặt cho Giáo Quan cấp S kia rồi". Kha chắc mẩm trong đầu đáp lại bằng một cái gật đầu.

- Ủa khoan. Anh nói tiếng Hàn? Anh nói tiếng Hàn như người Hàn luôn đấy.

Ngập ngừng trong sự bất ngờ chàng trai Hàn Quốc tiếp lời:

- Anh là người Hàn đúng mà? Đúng không? Mọi người vẫn truyền tai nhau trong hồ sơ anh là người Hàn Quốc mà.

- À hồ sơ là giả thôi.

- Giả? Trong nội bộ vẫn giả? Vậy chưa chắc tên Kha, người Mỹ gốc Việt đã là thật?

Đúng rồi. Giả giả, thật thật là thứ Kha mong đợi. Giờ nói thật cũng là giả, nói giả cũng là thật, thân phận vẫn chỉ là sát thủ phái kích sát đang tạm nghỉ ngơi chờ nhiệm vụ mới. Min Kook liến thoắng giới thiệu về hòn đảo, về các lớp tập huấn, về giờ giấc sinh hoạt, địa điểm sinh hoạt. Kha được biết ở đây ngoài Min Kook cũng có hai người Hàn khác nhưng họ lại chỉ chơi với những người gốc Âu, Mỹ mà không quan tâm cậu nhóc người Hàn kia. Tuy là chi nhánh Đông Nam Á nhưng người Châu Á không nhiều. Ở đây có vài lính Philipin, Indo, Malaysia, Hàn Quốc và Trung Quốc còn lại chủ yếu là Trung Đông và Nam Mỹ. Nói chuyện một hồi rồi cũng đã tới giờ cơm chiều hai người đi về phía nhà ăn. Nhà ăn là nơi lớn thứ nhì ở đây sau phòng tập huấn chiến trận giả.

Kha là lính kích sát, một dạng đột kích, ám sát bất ngờ. Anh hoạt động hoàn toàn độc lập hoặc phối hợp với nhóm riêng đã theo anh từ khi còn tập huấn. Chính vì vậy bây giờ chuyện sống chung hay hoạt động cộng đồng còn chưa hẳn sẽ thích nghi ngay nhưng với một tên đánh thuê như anh bắt buộc phải hoà đồng với môi trường mới một cách nhanh nhất.

Phòng ăn ngập mùi mồ hôi là thứ ấn tượng đầu tiên của Kha khi bước vào. Ở đây không hề có một tác phong kỷ luật của lính quân sự nào khi người người qua lại, nhốn nháo ồn ào. Đến xếp hàng cũng không hẳn hoi, kẻ xô đẩy, người gắt gỏng trong đó có vài người bắt đầu hướng nhìn theo Kha với con mắt tò mò. Với phản xạ nhanh chóng và chính xác Kha bắt ngay được một chiếc khăn lau đang bay tới trước mặt nhưng vẫn bị tấn công bởi mùi mồ hôi xộc vào mũi từ chiếc khăn, một thứ khiến anh khó chịu hơn bất cứ mùi độc dược nào nhưng Kha vẫn giữ vẻ mặt lại không hề biến sắc. Một tên lính tầm tuổi ngoài ba mươi không mặc áo để lộ trên người đầy khối cơ tiến đến đưa tay ra ẩn ý muốn nhận lại chiếc khăn không quên bỏ lơi thêm câu:

- Sơ xuất rồi.

Kha lịch sự đưa lại chiếc khăn bằng hai tay nhưng không hề nói thêm một câu nào liền nhận thêm lời chỉnh đốn:

- Người mới không thấy nóng à?

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía chàng trai Châu Á trắng trẻo, mảnh khảnh đang đứng giữa nhà ăn. Lại nói về ngoại hình của Kha, Kha ngoài yết hầu lộ rõ và dáng người cao điển hình của một người đàn ông thì anh vẫn là nổi bật nhất với làn da trắng hồng không mấy nam tính. Hơn hết anh có một kiểu trang phục bất dịch là chiếc áo màu đen ôm sát cổ lọ dài tay và chiếc quần kaki nhiều túi thuận tiện giấu vũ khí cùng đôi giày da đen cao cổ. Trang phục này tuy kín đáo nhưng vô tình làm nổi rõ làn da trắng ngần trên gương mặt và chiếc eo thon cùng vòm mông căng tròn lộ ra. Ngoài khi ở trong phòng nghỉ thì anh luôn đeo bao tay cao su màu đen. Phần tiếp xúc giữa bao tay và cổ tay áo được nối khít thêm bởi chiếc đồng hồ cơ màu bạc có vẻ đã cũ, ống quần thì được nhét trong cổ giày boot khiến cả cơ thể Kha chỉ vỏn vẹn có phần mặt lộ ra ngoài. Gương mặt trắng mịn với đôi môi hổng căng mọng không tì vết của Kha nói không ngoa thì có thể ví như hình mẫu của mấy cô gái trên poster quảng cáo mỹ phẩm. Ở cái nơi toàn đực rựa đen hôi thô lỗ như thế này bỗng đâu xuất hiện một chàng trai như vậy quả thật đáng để chiêm ngưỡng.

- Không nóng. Quen rồi.

Kha lặng lẽ trả lời và gật đầu một cái ý như chào tạm biệt và toan bước tiếp về phía góc phòng lấy khay đựng cơm. Min Kook đi ngay sau anh không dám nói một lời nào. Bỗng Min Kook bị giữ lại bởi một cánh tay đen cứng cáp. Cậu hấp tấp nhìn về phía Kha rồi yên tâm khi biết Kha không hề ngoảnh đầu lại mà vẫn đi tiếp về phía góc phòng. Min Kook lắc đầu đầy lo lắng với ý cầu xin dừng lại hướng lên gương mặt của một tên lính Châu Phi to béo. Cái lắc đầu như thông báo dừng lại lúc này tuy không làm cho tên da đen kia hài lòng nhưng cũng chấp nhận thả tay ra cậu trai nhỏ bé ra. Vừa được buông lõng tay Min Kook chạy vội lại phía Kha. Hai người cùng lấy đồ ăn, chọn một bàn phía góc không quá nổi bật để thưởng thức bữa chiều dù đôi lúc vẫn có người nhìn về phía Kha to nhỏ bàn tán. Đôi lúc cũng có người tiến đến phía Kha bắt chuyện nhưng Kha chỉ kiệm lời đáp lại một cách lễ nghĩa đủ khiến người khác thấy nhạt nhẽo mà rời đi. Khác với Kha, Min Kook nhận lại khá nhiều cái nháy mắt, vỗ vai, đôi khi còn là ôm eo, bá cổ. Kha không phản ứng gì nhiều với những thứ diễn ra xung quanh.

- Tôi nhỏ tuổi nhất lại khá bé con nên được mọi người yêu quý quá đó.

Min Kook buông câu nói kèm theo nụ cười như đã hiểu cái suy nghĩ trong lòng Kha nhưng thật ra Kha cũng không mấy quan tâm lắm. Anh không muốn quá gắn bó với nơi này vì anh có thể bị điều đi bất cứ lúc nào hoặc cũng có thể nhận nhiệm vụ bất chợt nên gây quá nhiều sự chú ý hoặc thân thiết với người khác là điều không cần thiết.

- Cũng ổn.

Anh đáp lại ngắn gọn đủ để dừng câu chuyện nhưng Min Kook vẫn liên tiếp giới thiệu những người xung quanh, ai cần tránh, ai giỏi, ai phiền hà, quốc tịch từng người đáng chú ý... và đặc biệt hơn ở đây chỉ vào quy củ khi có GhostS tới. Kha chỉ lặng gật đầu hoặc hướng mắt theo để đáp lại chàng trai nhiệt tình trước mặt. Đến quá giờ cơm Kha và MinKook về phòng. Trên đường Kha hỏi Minkook về khu vực vệ sinh tắm rửa thì bỗng gương mặt Minkook tối sầm lại.

Cậu trai cười nhạt:

- Trước và sau giờ cơm chiều là lúc khu vực tắm đông nhất, qua giờ đó sẽ vắng hơn và vắng nhất là lúc đêm muộn nhưng lúc đó cũng không còn nước nóng nữa. Khu vực đó không có ai canh gác hết....

Giọng Min Kook nhỏ dần và cậu chàng chỉ quay lại với gương mặt cười sau một cái lắc đầu trấn tĩnh bản thân.

- Cạnh khu vực tắm là khu vực giặt đồ, ở đó vừa có máy giặt vừa có máy sấy luôn, rất tiện lợi phải không?

Min Kook khẽ lén nhìn sắc mặt Kha nhưng anh không để lộ bất kỳ biểu cảm nào mà vẫn dảo đều bước đi về phòng. Trên lối đi đôi khi vẫn có người khăn tắm vắt vai nhìn lướt qua Kha và Minkook một cách thiếu đứng đắn như những con đực đến kỳ động dục. Kha không khó chịu vì gần như anh ở đâu anh cũng nhận được ánh mắt này rồi. Không chỉ nữ mà cả nam, không chỉ sĩ quan cấp thấp mà cả giáo quan, không chỉ người trẻ mà cả những người lớn tuổi với vẻ ngoài đứng đắn. Nhưng nhìn thì mãi mãi chỉ có thể nhìn, Kha vẫn là thứ không một kẻ nào trong nội bộ với tới. Vừa bước vào phòng Minkook vội lấy chiếc khăn tắm cùng chiếc quần cụt và chiếc áo phông trắng.

- Giờ tôi sẽ đi tắm luôn nhưng chắc anh không muốn tắm giờ này đâu nhỉ? Đợi đến trễ hẵng đi. Anh.. Anh.. Tôi sẽ chiếm chỗ giặt trước, lát anh tắm xong sẽ có l*иg giặt luôn.

Minkook lướt vội qua Kha và đi thẳng ra ngoài cửa không nhìn lại. Kha cũng không nhìn theo chỉ gật đầu lặng lẽ như phản xạ rồi đưa mắt nhìn quanh lại căn phòng. Phòng nghỉ cho lính chỉ tầm mười hai mét vuông nhưng lại là phòng có vệ sinh riêng, hai chiếc giường đơn hai bên cuối phòng có hai chiếc tủ đứng. Để có được phòng này cũng nhờ có sự sắp xếp tử phía tổng chính. Nếu tới với vai trò giáo quan có lẽ sẽ Kha đã có phòng riêng rồi nhưng chỉ là lỡ có phòng vệ sinh riêng rồi sao không làm luôn phòng tắm trong phòng nhỉ? Kha lắc đầu đi lại phía giường lấy cuốn sổ và chiếc bút chì được đặc chế của tổ chức có khả năng không phai nhoè khi xuống nước hoặc chịu nhiệt độ lớn được cất trong chiếc tủ nhỏ đầu giường ghi chép: " Thêm phòng tắm trong phòng". Định cất cuốn sổ đi Kha lại lấy cuốn sổ ra ghi thêm dòng chữ: " Giáo quan sinh hoạt chung phòng ăn với sĩ quan".

Sau khi sắp xếp chút đồ từ túi xách ra chiếc tủ đầu giường thì anh hoàn toàn không động đến tủ lớn. Trong lúc chờ bạn cùng phòng trở về anh cầm cuốn sách bên tủ ra đọc. Nhìn bên ngoài có lẽ là cuốn atlat mỏng không chút đặc sắc. Đọc hết rồi vẫn không thấy Minkook trở về, đã đến giờ nửa đêm nên Kha chắc mẩm phòng tắm đã vắng rồi, anh cầm túi dây rút bên trong có quần áo thay và trang bị vệ sinh tắm rửa bước ra phía cửa. Vừa toan cầm vào tay cầm ở của thì cánh cửa bật ra, trước mặt là cậu trai người Hàn sạch sẽ với mái tóc còn ướt, Minkook bỗng trở lên mỏng manh trong chiếc áo phông mỏng màu xanh khác với chiếc áo lúc cậu cầm đi. Cậu trai nhoẻn miệng cười nhìn Kha nói bằng tiếng Hàn:

- Xong rồi nha. Tôi xí cho anh chiếc máy giặt thứ 4 từ trong ra đó. Cái đó giặt rất êm và sạch nữa.

Kha chỉ cảm ơn nhẹ một tiếng và đi về khu tắm. Khu tắm khá xa phòng Kha lại khá tối, càng đi càng tối hơn và nghe xa gần tiếng nước rỉ từ vòi nước, loáng thoáng tiếng người nói vang lại từ khu hành lang nhưng không thấy ai cả. Kha nhìn lại lần nữa hai bên hành lang trước khi bước vào phòng tắm. Anh tính tới chuyện sẽ có người cũng có ý tưởng tắm khuya nên toan chọn một phòng tắm tối trong góc nhưng ở đây không có một chiếc rèm che nào giữa các vòi tắm chứ đừng nói đến phòng tắm riêng. Đưa mắt lướt qua Kha nhận thấy chỗ này từng có rèm che nhưng đã bị giật phá hư hỏng hết rồi. Ở giữa trung tâm là một bể nước lớn với những chiếc vòi nước xung quanh quay vào bể, phần tường các góc đều có vòi hoa sen theo từng ô. Kha bước tới kiểm tra vòi tiếp xúc, nguồn nước, tốc độ chảy, sàn nhà, địa thế. Vừa đều đều thao tác Kha vừa lớn tiếng hỏi để kiểm tra xem có ai ở đây không. Không thấy có lời đáp Kha vẫn liền tay gắn một chiếc ống dẫn tới một chiếc vòi nước khu bể nước ở giữa kéo vào phòng khuất trong cùng. Phòng tắm thì không có rèm nhưng phòng không có vòi tắm này thì lại có rèm che lại và khá sạch sẽ. Kha nhìn lại lần nữa xung quanh trước khi kéo rèm lại.

Trở lại phòng thì Minkook đã ngủ dưới lớp chăn mỏng che kín mặt.

Hết chương 1.*

Xin lỗi chương này khá dài nhưng để diễn tả hết lại làm mất thời gian của mọi người rồi.

Sau này mỗi chương sẽ là một ngày trên đảo để mọi người đi theo tình tiết nhé!
Chương Tiếp »