Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 194: Hoàn toàn sụp đổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Khụ... khụ... ” Ho khan liên tục, quái vật khổng lồ rốt cuộc không nhịn được mà biến lại hình người.

Ánh mắt khó che giấu được hoảng sợ nhìn về thân ảnh tỏa ra uy áp như thần ma đứng trước mặt.

Thứ sức mạnh như thế... lẽ ra không nên tồn tại trên cõi đời này mới đúng.

“Kết thúc!” Nhẹ nhàng vung tay, lão tăng bị hắc ám nuốt mất.

Thần Long Tự vẫn là sở hữu Desperado đạt tới cấp độ ‘thức tỉnh’, còn không chỉ một tên. Tuy nhiên dưới trạng thái toàn lực khai hỏa của Alan thì cuối cùng cũng cầm cự được thêm đoạn thời gian mà thôi.

Ma lực đen nhánh quanh người dao động mãnh liệt, dần chuyển thành lam sắc.

Mất đi khống chế, vật chất tối mau chóng tiêu tán quy về hư vô.

Kỹ năng kinh khủng như vậy, tất nhiên không thể tùy tiện dùng. Cơ thể lẫn tinh thần theo bản năng dâng lên một trận mỏi mệt, lượng ma lực khổng lồ cũng đã tiêu hao vượt quá phân nửa.

Phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp giờ phút này hoàn toàn mất đi hình dáng vốn có, kiến trúc tại rất nhiều ngọn núi bị dư ba cuộc chiến cho đánh thành vụn.

Về phần người? Địch nhân của hắn khẳng định đã toàn bộ đi gặp phật tổ.

Đạt được thành tựu kinh thế hãi tục, Alan thực tế chưa hề cảm thấy chút tự đắc nào.

“Đây... nói cho cùng chỉ là thứ sức mạnh ‘mượn’ được mà thôi. ” Hắn thầm than.

Dùng vô số năng lực cưỡng ép rút ra ám vật chất (Dark Matter) lẫn ám năng lượng (Dark Energy) trong vũ trụ, kết hợp với tự thân tạm thời hình thành loại ma lực đẳng cấp cao hơn chạm tới lĩnh vực Bán Thần.

Thân thể còn phụ thuộc vào xá© ŧᏂịŧ mà liều lĩnh vận dụng thứ sức mạnh vượt qua thứ nguyên, bản chất chẳng khác nào một con dao hai lưỡi, bất cẩn thì rất dễ tự làm hại mình.

“Khặc khặc! Máu tươi của cường giả thật sự khiến người hưng phấn!”

Tiếng cười sang sảng vang lên trong khung cảnh tiêu điều.

Bão cát trỗi dậy, thân hình Tử Thần Sa Mạc mau chóng hiện ra. Mặc dù khuôn mặt luôn treo lấy nụ cười thiếu đánh, Alan vẫn cảm nhận rõ ràng được hắn suy yếu, ma lực rốt cuộc đã dính đáy.

Năm tên Desperado vượt xa phần lớn Blazer hạng A, mặc dù chưa có người đạt tới mức độ thức tỉnh, nhưng hợp kích quả thật gây cho Naseem nhiều phen khốn đốn. Nếu không phải sở hữu tuyệt kỹ sa hóa giảm bớt sát thương, sợ rằng kết quả tốt nhất đã là đồng quy vu tận.

Tuy nhiên,

“Còn cố dùng kỹ năng khoe mẽ một đợt... ”

Alan cảm thấy vô cùng quái dị, và ngay lập tức thì...

Cuồng phong náo loạn, thiếu niên tóc dài tràn đầy bá khí hiện ra.

Hình dạng của Ouma so với Naseem còn thê thảm nhiều. Thân thể siêu phàm bị xé ra thấy được cả xương ngực, trên khuôn mặt lạnh lùng chưa hiện ra một tia biểu tình.

Nói thế nào... thực lực có thể bù đắp, nhưng soái hay không là chuyện cả đời, gắn bức bắt buộc ưu tiên, đạo lý này ở bất kỳ thế giới cũng phải thông dụng.

“Đúng là một đối thủ đáng kính. ” Liệt Phong Kiếm Đế chậm rãi lên tiếng.

Đối với cao tăng từ Thần Long Tự, dù lập trường khác biệt, Ouma luôn dành cho tôn trọng. Nhất là lần này, đối phương còn đúng là dùng mạng để đặt đá kê chân cho hắn.

“Ouma... xem ra ta nên chúc mừng ngươi rồi. ” Bất chợt nở nụ cười, Alan lập tức biết được là chuyện gì xảy ra.

Tinh thần cô đọng, ma lực trong cơ thể ba động càng thêm cuồng bạo hơn xa lúc trước đâu chỉ mấy lần.

Trở thành Desperado, vấn đề thọ nguyên bị rút ngắn khi Ouma cưỡng ép cơ thể tiến hóa tới lĩnh vực siêu phàm, xem như hoàn toàn được giải quyết.

“Ô hô, thiếu niên, hôm nào rảnh rỗi làm một trận?” Ánh mắt Naseem hơi thay đổi.

Tới thời điểm bây giờ, mặc dù giữa hai người vẫn tồn tại khoảng cách nhưng Liệt Phong Kiếm Đế xem như đã chính thức đứng ở cùng một độ cao với hắn.

Bình thường thì Ouma hẳn sẽ không khách khí đáp trả khıêυ khí©h, có điều đứng trước mặt hắn lúc này đây.

Alan Vermillion...

Trên thân nam tử trẻ tuổi đang thân thiện tươi cười chẳng có lấy một vết trầy, khí thế khủng khϊếp chưa kịp tản đi hết đã đủ làm lòng người run sợ.

Địa hình bao phủ phạm vi trăm cây số hoàn toàn biến dạng, núi non sụp đổ, vô số trang viên đền miếu bị oanh thành phế liệu. Chiến trường nơi đây vừa trải qua, hai chữ ‘thảm thiết’ thật sự không đủ để hình dung.



Thi thể đều biến mất, nhưng Ouma hiểu rất rõ... hàng trăm cường giả đủ để so chiêu với chính mình, cũng như hàng ngàn tăng lữ tinh anh thuộc về Thần Long Tự, đã không còn tồn tại.

Một chút hào hứng sau khi đột phá lập tức bị dập tắt.

“Đại nhân!” Hàng loạt thân ảnh mặc đồng phục tác chiến thống nhất xuất hiện.

“Giải quyết?” Biến trở về vị thủ lĩnh lạnh lùng, Alan bình thản dò hỏi.

“Tăng lữ của Thần Long Tự và những kẻ phản kháng, toàn bộ tiêu diệt!”

Nói tới đây, tên dẫn đầu có hơi dừng lại.

“Tuy nhiên còn rất nhiều người bình thường và kỵ sĩ đầu hàng, chúng ta... ”

Ở tại Thần Long Tự tất nhiên không phải chỉ là tăng nhân, dân thường, du khách, đệ tử tục gia tới huấn luyện, thậm chí Blazer ngoại lai đến thách đấu vẫn không ít.

“Thả đi a. ” Alan dứt khoát nói.

“Tuân lệnh, đại nhân!” Tên thân tín này của Alan cũng thầm thở ra một hơi.

Tuy bản thân chưa bao giờ là người tốt lành gì, nhưng việc tàn sát người vô tội, thậm chí dân chúng bình thường, chỉ cần không là động vật máu lạnh thì bất cứ ai đều phải e ngại.

Liếc nhìn đám thủ hạ mau chóng rời đi chấp hành mệnh lệnh, ánh mắt Alan hơi lập lòe.

Cũng chẳng phải hắn đột nhiên phát thiện tâm. Nhổ cỏ tận gốc cái gì, trong trường hợp này thật vô nghĩa.

Môn nhân đệ tử trải rộng khắp nơi, truyền thừa ngàn năm tại Thần Long Tự khẳng định sẽ không hoàn toàn đứt đoạn.

“Vô tội? Ha ha.”

Mặc dù đa phần là sẽ tồn bằng hữu hay thân nhân gì đó của đám tăng nhân trong chùa còn sót lại, nhưng vậy thì sao chứ? Alan cũng lười để ý.

Làm thủ lĩnh Phản Loạn Quân, địch nhân của hắn trên thế giới vẫn chưa đủ nhiều sao, vì chút chuyện nhỏ mà chơi ra trò gϊếŧ lầm không bỏ sót liên lụy số nhiều dân chúng bình thường, đồng thời khiến cho thuộc hạ ly tâm, thật sự không đáng.

Quan trọng hơn, mục đích của hắn đã đạt thành.

Biểu tượng quyền uy thuộc về chốn linh thiêng bậc nhất trên thế giới, xem như là đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Đúng lúc này,

“Ai?” Alan bỗng dưng cau mày, dời ánh mắt về phía một phương hướng.

Chưa tới vài giây, Ouma lẫn Naseem đều có phản ứng.

“Lén lén lút lút!”

“Lăn ra đây cho lão tử!”

Ma lực bùng phát, trước hết là lưỡi kích được hình thành từ cát bụi, dưới năng lực của Tử Thần Sa Mạc trở nên cứng rắn hơn cả kim cương, lúc phóng ra âm bạo nổ tung.

Theo sau, trảm kích vô hình do nén lại khí áp cũng ập đến.

Kẻ ẩn nấp rốt cuộc không thể nào che giấu thân hình.

“Thanh Long vẫy đuôi!” Thanh âm dễ nghe xuất hiện.

Ma lực hình thành mượt mà như nước chảy, cả hai công kích lần lượt bị đánh trật hướng.

Chưa đợi nhóm người của Alan phản ứng, thiếu nữ với thân hình thấp bé bắt đầu kêu la.

“Đừng, xin dừng tay! Ta không phải là địch nhân!”

Đương nhiên, giải thích là phải có người tin mới được.

“A, Thì ra vẫn bỏ sót một người?” Alan cười lạnh.

Vận dụng cả Tứ Tượng Thần Công mà còn nói không phải kẻ địch, ngươi tính lừa gạt ai đó? Đồng thời hắn cảm giác rất rõ ràng.

Lượng ma lực nồng nặc và khổng lồ như thế, thiếu nữ trước mặt, khẳng định cũng là một Desperado.

Thấy sát khí trên người ba tên cường giả càng trở nên hung bạo, thiếu nữ gấp gáp.



“Hiểu lầm ác! Ta là tù nhân thoát ra từ Trấn Ma Tháp. ”

Ánh mắt Alan hơi động.

“Trấn ma tháp?”

Trấn ma tháp, hay cực hình chi tháp, đối với nơi nổi tiếng giam cầm vô số ma đầu của Thần Long Tự, hắn vẫn là đã từng nghe nói tới.

“Ách... là ngọn núi bên kia mà ngươi vừa mới phá hủy rồi. ” Thiếu nữ tóc đen ngượng ngùng dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ về một bên.

Tâm nhãn mau chóng rà quét, không phát hiện dấu hiệu sinh mạng tồn tại, toàn bộ hẳn là đã bị chôn sống hoặc chết trong dư ba đi. Alan im lặng.

Khí thế trên người thu liễm, hắn cảm giác được đối phương không hề nói dối, hơn nữa y phục trên người nàng còn mang theo xiềng xích và dây trói.

“Vậy ngươi là ai, vị tiểu thư này?”

Alan hiện tại hơi có hứng thú quan sát kỹ thiếu nữ trước mặt, làn da sẫm màu nhưng trơn bóng mịn màng, mái đóc đen dài óng ả. Làm Desperado, thời gian khó mà để lại trên người nàng một tia vết tích.

Mặc dù tuổi tác vẫn là không rõ, Tuy nhiên... đáng yêu là được rồi!

“Hồ Hiểu Lỵ (Fu Xiaoli), ngươi có thể gọi ta là tiểu Lỵ cũng được. Bản cô nương từng là một trong tứ tiên nhân của Thần Long Tự. ” Kiêu ngạo hất cằm, thiếu nữ đắc ý tự giới thiệu.

“Thần Long Tứ Tiên? ” Luôn giữ trầm mặc Ouma lập tức xác nhận thêm lần nữa. Ở bên cạnh, Naseem theo bản năng bóp bóp nắm tay phát ra tiếng kêu răng rắc.

Thái độ ác liệt quả thật làm thân hình thiếu nữ run rẩy.

“Ngươi từng phạm phải giới luật?” Alan đúng lúc đưa ra câu hỏi.

“A... chuyện này, chỉ có một tí xíu, tí xíu thôi, ngươi phải tin tưởng ta. ”

“Chỉ là... Biểu diễn vũ kỹ, tiện thể kiếm chút tiền... ”

“Đơn giản như vậy?” Dưới cái nhìn chăm chú của Alan, Hồ Hiểu Lỵ xấu hổ gãi gãi đầu.

“Tức giận lỡ tay đánh toi mạng mấy tên ác ôn... ”

“Uống vài ly rượu mà thôi... ”

“Hết rồi?” Alan cười như không cười.

“Và còn, và còn... ”

Ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, thiếu nữ đột nhiên đỏ mặt.

Tửu, sắc, tài, rồi sát sinh... Cô nương, ngươi đây là phá gần hết giới luật đi. Dám bảo rằng một chút? Alan âm thầm trợn mắt.

Đến cả lạnh lùng như Ouma, khóe miệng cũng phải co rút liên tục.

“Ha ha ha.” Naseem rốt cuộc không nhịn được cười rộ lên, sát khí trên người tan biến. Hắn cảm thấy cô nàng trước mặt còn đúng là hợp khẩu vị.

“Mặc dù rất đáng tiếc khi thấy chỗ này bị hủy, nhưng ta cũng không dự định báo thù đâu. Thật đó!” Hồ Hiểu Lỵ gật đầu liên tục.

Đối phương dù gì từng gián tiếp giải cứu mình khỏi ngục tù, lấy oán báo ơn thì đúng là quá đáng. Bên cạnh đó giam cấm 300 năm, đối với Desperado mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng để chấp nhận.

Và thực tế, dù muốn báo thù cũng khó lắm a.

Vốn vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân, lúc thoát ra tràn đầy hăng hái muốn tìm đối thủ sảng khoái đánh vài trận, nhưng ai mà ngờ vừa được tự do thì lại gặp phải một tên mạnh mẽ quá đáng như vậy.

Nghĩ tới đây, thiếu nữ uể oải cúi xuống cái đầu nhỏ.

“Được rồi, chuyện ở đây chấm dứt.”

Alan dứt khoát dẫn đầu rời khỏi. Hồ Hiểu Lỵ thấy vậy cũng rất thức thời mà theo sau.

“Đi cùng nam nhân này, mình hẳn là sẽ được chiến đấu thoải mái rồi. Đúng, vẫn có đồ ăn ngon?” Thiếu nữ vui vẻ nghĩ thầm.

Cái gì giới luật cấm khoe khoang sức mạnh, bắt ăn chay còn không cho luyến ái... ăn phân đi thôi!

Bản cô nương đã ‘tự do’!!
« Chương TrướcChương Tiếp »