Vấn đề đột nhiên tới, Nhất Hạnh giật mình, yêu từ cái nhìn đầu tiên, sao lại hỏi vấn đề như vậy? Trái tim đập bình bịch thật mạnh, lập tức trấn tĩnh lại, cô chưa rõ ràng bất kì chuyện gì, chỉ dựa vào một tấm hình chụp từ một trang web vớ vẩn không thể khiến cô để cho mình không đúng mực.
Cười yếu ớt trả lời: “Tôi tin.”
Bên cạnh người truyền đến tiếng cười: “Thật khéo, tôi cũng tin, trên đời này có nhiều chuyện khó nói rõ ràng, nhất là tình cảm, Tống tiểu thư, cô nói có phải hay không?”
Lúc này Nhất Hạnh không trả lời. Dư Thâm Tĩnh đi lấy xe, nói với Nhất Hạnh: “Xin chờ tôi ở đây một lát.”
Hứa Diệc Dương từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy Nhất Hạnh đứng một mình ở hàng hiên, trầm mặc, biểu tình mơ hồ, có vẻ ngơ ngác, ngây ngốc. Tiến lại gần có thể thấy mặt cô lúc trắng lúc xanh.
Anh đứng ở phía sau cô một lát, con ngươi âm trầm, lần trước đưa cô tới bệnh viện, anh đều luôn giúp đỡ cô, nhìn cô đau đớn đến trắng bệch, lòng anh cũng căng thẳng không ít. Đó là lần đầu tiên sau khi chia tay, anh gần cô tới vậy, tuy rằng khoảng cách gần thế, nhưng anh lại có thể cảm nhận được sự xa cách của cô, cô bước đi cũng không xong, nhưng vẫn cố chấp gắng gượng đứng thẳng người, không muốn dựa vào lòng anh.
Trong lòng anh buồn bực, nhưng lại càng mất mát, muốn ôm cô, an ủi cô, lại phát hiện mình đã không còn tư cách để làm thế. Lần đi Hải Nam, thật ra cũng không nhất thiết cần cô phải đi, lúc thư ký Vương nhắc tới, anh cũng do dự, cuối cùng lại đồng ý. Không ai biết, thật ra anh còn nuôi hi vọng, chẳng sợ chỉ có hai ngày, ít nhất trong hai ngày đó, anh có thể ích kỉ vì mình. Mỗi ngày anh đều có thể thấy cô, mỗi ngày lại có thêm kỉ niệm về cô. Tình cảm của cô, anh không thể trộm đi, cũng không thể tiêu hủy, có lẽ thời gian đã an bài để họ bỏ qua nhau, cho nên anh chỉ có thể nhìn tình cảm của cô từng chút một hướng về phía Tử Diễn. Nửa giờ ở vịnh Tình Nhân đó, là thời gian nhẹ nhàng nhất trong nửa năm lại đây của anh, rõ ràng nơi đó là vịnh Tình Nhân, nhưng cả hai lại không còn bên nhau, chỉ còn lại quan hệ bạn bè, hoặc gần gũi hơn là quan hệ nhà thông gia.
Lấy lại bình tĩnh, thấy cô vẫn đứng bất động, mới lại gần thêm vài bước: “Sao còn chưa về?”
Nhất Hạnh đột nhiên lấy lại tinh thần, như là bị người khác ngắt quãng suy nghĩ: “À, em chờ một lát nữa sẽ đi.”
Nói xong lại quay đầu, ánh mắt phóng ra xam nhìn về bãi đỗ xe, Hứa Diệc Dương đi vài bước lại quay đầu: “Em không khỏe thì anh đưa em về.”
Nhất Hạnh không nói, xe thể thao màu đỏ của Dư Thâm Tĩnh chậm rãi đi tới, sắc thái hoa mỷ, có lẽ vì trong lòng cô rối loạn, lại hơi có vẻ ghét bỏ, thầm nghĩ tìm cớ tránh xa cô ta, nghe được lời nói của Hứa Diệc Dương, cô khẽ cắn môi nhìn anh: “Được, anh đợi em một chút.”
Dứt lời đi về phía chiếc xe màu đỏ, cửa kính xe hạ xuống: “Dư tiểu thư, thật ngại, tôi còn một số việc chưa làm xong, phiền cô rồi.”
Dư Thâm Tĩnh đeo kính râm, nghe vậy cười cười: “À, không sao, hẹn gặp lại”
Lúc xe thể thao màu đỏ đi rồi, cô mới mờ mịt đi về phía trước, lời nói đi cùng Hứa Diệc Dương lúc trước đã sớm quên, mãi đến khi anh đưa xe tới trước mặt, mở cửa cho cô, cô mới tỉnh táo trở lại, lên xe ngồi cũng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc mờ mịt.
Trở về nhà, lúc ăn cơm trong lòng không yên, cầm đũa trên tay, nhìn chằm chằm bàn ăn đến ngẩn người, bà nội gọi vô, miệng truyền đến cảm giác cay nồng, hóa ra là cô ăn phải gừng, chỉ dám ngước đầu lên, cười giả lả giải thích là hôm nay quá mệt mỏi. Ăn không ngon miệng, cô buông bát đũa không ăn nữa. Tắm gội xong, tóc còn chưa sấy đã lên giường, gió xuân se lạnh, ban đêm vẫn lạnh lẽo như trước.
Cầm di động ở đầu giường, gọi số của anh, nhạc chờ vang lên, nghe anh “alo” một tiếng, trong lòng lo sợ không yên, không biết lấy dũng khí nào để hỏi.
Ngập ngừng nửa ngày mới hỏi một câu: “Anh về khi nào?”
“Buổi chiều, vừa về không lâu.”
Không biết anh đang làm gì, chỉ nghe thanh âm lật mở trang giấy loạt xoạt, cô chần chờ hỏi: “Anh còn bận việc?”
Anh “Ừ” một tiếng, “Ngày mai có hội nghị quan trọng, còn phải xử lý một văn kiện nữa.”
Tin đồn ở Paris nghẹn ở yết hầu, cô nuốt nước bọt, theo thói quen cắn môi: “Sao anh lại gặp Dư tiểu thư?”
“Là trùng hợp thôi, à, đúng rồi, quà em đã nhận được chưa, là cái túi xách màu tím.”
Là món quà buổi chiều Dư Thâm Tĩnh đưa cho cô, Nhất Hạnh thoáng nhìn qua cái túi xách trên bàn, “Nhận rồi.”
“Em có thích không?”
Tầm mắt của cô chuyển phương hướng, nhỏ giọng quanh co: “Ừ.” Thật ra cô không mở ra coi, Dư Thâm Tĩnh nói là cả hai cùng chọn, cô không biết món quà này là cô ta đưa hay anh đưa, còn cuộc nói chuyện kia nữa, hàm chứa tuyên cáo gì chăng?
“Aiz, anh còn sợ em không thích.”
Cô không nói gì, lại nghe vẳng tới tiếng bước chân của anh, gióng như là đang tìm cái gì đó, một lát lại an tĩnh trở lại, bận rộn gì đó.
…
Cô đổi bên tai nghe, “Vậy anh làm việc tiếp đi, em cúp máy.”
“Ừ, không có việc gì thì ngủ sớm đi, anh còn chút chuyện phải xử lý.”
Cúp máy, cô cuộn người trong chăn, cảm thấy lạnh, tóc còn chưa khô, hơi cảm thấy đau đầu, trở mình vài lần, mệt mỏi, lại không hề buồn ngủ…
Đi công tác, quà tằng, tin đồn, ảnh chụp… Còn vẻ ngạo nghễ của Dư Thâm Tĩnh.
Nhắm mắt lại, ở trong lòng mình tự nhủ, chỉ là do mẫn cảm, không tốt, anh nói là do trùng hợp, không thể hoài nghi, không thể không tin tưởng, tin tức giải trí từ lời đồn đại lúc nào chả có, ai có thể biết đó là tin thật hay tin giả.
Nhà họ Lâm lầu hai.
Trong thư phòng chỉ mở duy nhất một ngọn đèn tường, bên trong nửa sáng nửa tối, khép văn kiện lại, anh đứng lên khỏi ghế, đi về phía cửa sổ buông rèm, nhấn nhấn thái dương, mặt mày rốt cục cũng bớt căng thẳng.
Ban đầu còn nghĩ rằng chuyện của công ty đã không còn gì trở ngại, ai mờ bộ phận mấu chốt lại bại lộ, lúc đi Anh một tuần, tìm được đàn anh trước đây hỗ trợ, liên tục làm việc mấy ngày đêm, mới hoàn thành được bộ phận mới. Vừa đáp máu bay cũng không hề trì hoãn, trực tiếp trở về nhà, làm việc thêm vài giờ trong thư phòng, mới hoàn tất.
Việc này anh không nói cho ai, ngoại trừ một vài người bạn, ngay cả bà nội và cô cũng không biết. Rất mất sức, nói ra cũng chỉ khiến mọi người lo lắng. Trở lại bàn làm việc, cả người thả sâu vào ghế dựa, nhìn chằm chằm vào văn kiện, nghĩ tới hội nghị ngày mai, chỉ cần phương án mới được thông qua, mọi chuyện có thể khôi phục như thường.
Lão Thất gọi điện thoại cho anh, nói là chủ nhật này đi giao dụ, lão Thất này, thật có thời gian rãnh, cả đầu không nghĩ tới ăn thì đi du ngoạn, giap du, đều đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như đứa trẻ chạy tới chạy lui. Chuyện công ty đã giải quyết, tâm tình anh tốt, mặc dù trong điện thoại chê cười lão Thất, nói giao du là trò trẻ con, nhưng rốt cục vẫn đồng ý, còn hỏi thời gian cụ thể.
Lão Thất lại phản bác lại anh, nói không phải trò trẻ con sao còn dự, chậc chậc vài tiếng rồi lại nói là buổi sáng tám giờ, trước khi cúp máy còn nói với anh một câu nhớ đi cùng bát tẩu.
Còn phải nhắc anh sao, đương nhiên anh sẽ mang cô tới, hơn mười ngày không gặp mặt, trong lòng rất nhớ, lúc ở Anh cũng bị đàn anh trêu chọc là có bảo bối, ngày ngày xa cách không chịu được. Nếu có thể, anh cũng muốn đem cô ngày ngày ôm ở trong lòng, ngẩng mặt cúi đầu, liếc mắt một cái có thể thấy được ngay. Tuần trước, công việc bận tới mức chẳng phân biệt ngày đêm, lúc vô cùng mệt mỏi, muốn nghe thanh âm của cô, nhưng lại không ai nghe máy, anh bận bịu việc, cũng không biết cô ở bên kia đang là ban ngày hay ban đêm, chỉ nghĩ rằng có thể là cô đang ngủ nên không nghe thấy.
Sớm gọi điện thoại qua, buổi sáng chủ nhật anh đi đón cô, mặc áo khoác đơn giản đứng ở dưới lầu, nhìn thấy cô từ hàng hiên đi ra, không nén nổi nụ cười trên môi.
“Sao lại gầy như vậy?” Anh nhìn cô, hơi bất mãn.
“Không có, sao mà gầy.” Cô cười hơi gượng, thấy anh cười, nghi hoặc mấy ngày nay nhất thời được xua tan.
Lên xe, cô hỏi: “Đi đâu?”
“Lão Thất nói đi giao du, cũng không biết là đi câu cá hay cắm trại nướng thịt, nếu không tốt, chúng ta sẽ đi về.”
Tìm chỗ đỗ xe, lão Thất và mọi người đã có mặt, đã dọn xong đồ nướng, thấy bọn họ, mọi người kêu lên, “Ái chà, hai người đến trễ nhất.”
Đợi cả hai đến gần, lại chỉ mấy xâu thịt và rau dưa, “Này, đây là nhiệm vụ của hai người, tới trễ nên nhận nhiệm vụ nướng cho mọi thứ chín đi.” Quay đầu nhìn Nhất Hạnh, “Bát tẩu, chị đừng làm, trừng phạt này đều là dành cho bát ca.”
Cách đó không xa trên cỏ có người gọi cô: “Chị Nhất Hạnh, chị Nhất Hạnh, ở bên này.” Lí Lê đội nón trắng, ngồi ở trên cổ ngoắc cô.
Cô nhìn một bàn thịt tươi và rau dưa, có chút do dự.
Lão Thất khuyến khích cô: “Đừng giúp đỡ bát ca, chỗ của phụ nữ ở bên kia.” Nói xong chỉ về phía Lí Lê.
Lâm Tử Diễn nhìn cô: “Em qua bên kia đi.”
Lí Lê thúc giục cô: “Chị Nhất Hạnh, sao còn chưa qua đây?”
Cô cười cười, không nhìn anh, đi vòng qua chỗ Lí Lê, chỉ còn lại anh đứng cạnh vĩ nướng, nhìn cô, thần sắc chợt đổi, lẩm bẩm: “Sao lại đi thật chứ, bắt anh làm thật à?”
Lão Thất đưa cho anh một cái quạt, ngồi xếp bằng xuống, mang mấy xâu thịt thả lên vỉ nướng, cười nham hiểm vài tiếng: “Lâm đại ca à, còn có việc cho anh đó.”
Anh cũng đành cầm xiên thịt, thỉnh thoảng lật tới lật lui, chỉ chốc lát đã lại nghe tiếng lão Thất, “A, được rồi, đã chín, lại đổi xiên khác.”
Xiên thịt phát ra thanh âm lách tách, chỉ một lát sau đã biến thành màu đen.