- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Yêu Em Rất Nhiều
- Chương 38
Anh Yêu Em Rất Nhiều
Chương 38
Đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng cửa mở, đúng là Lâm Tử Diễn, còn đang mặc áo ngủ, vì mới rời giường nên tóc hơi rối.
Cô xoay người nghiêng đầu, nhìn anh mỉm cười, lại vẫy tay với anh, nhất thời anh ngây người, nhưng cũng đi tới gần cô: “Gì vậy?”
Cô chỉ hai con cá vàng đang nhàn nhã bơi lội, “Không phải nói là để anh nuôi sao, sao lại để dì Ngô cho ăn?”
Anh vuốt tóc: “Anh bận, cả ngày vạn việc.”
Dì Ngô vừa cho cá ăn, vừa nói là đã chuẩn bị điểm tâm, nói cả hai xuống lầu ăn.
Anh trở lại phòng ngủ thay đổi quần áo, thay đổi một bộ âu phục màu đen,ăn điểm tâm xong thì ra cửa, mặc thêm cái áo khoác dài mùa đông hiệuCanali màu nắng nhạt, tuy cả người bao trọn trong sự tương phản màusắc, nhưng thoạt nhìn lại toát lên vẻ đẹp không tầm thường.
Anh đưa cô đi làm, lúc tới gần công ty, đột nhiên anh nói: “Hay là làmtheo lời bà nội anh nói đi? Không cần đính hôn, một thời gian nữa thìkết hôn luôn, em thấy thế nào?”
Tối hôm qua nghe bà nội anh nói trực tiếp kết hôn, qua cả lúc, cô cũngkhông biết trả lời thế nào, đành trầm mạc. Thật ra đính hôn hay không,cô cũng không thật sự để ý, dù sao, đây chỉ là hình thức. Mà nếu quảthực không đính hôn mà trực tiếp kết hôn, lại cảm thấy dường như quánhanh, trên thực tế bọn họ chính thức bên nhau cũng chưa được bao lâu.
“Vậy…. nếu không đính hôn… Khi nào chúng ta kết hôn?” Cô muốn biết ý nghĩ của anh, cũng muốn biết anh xác định thời gian có quá ngắn hay không.
“À, hóa ra em gấp như vậy, nếu như vậy, chúng ta đi đăng kí thật sớm đi.”
……
Cô hoàn toàn không biết trả lời thế nào, chỉ muốn hỏi một chút, lại bị vu khống cho cái tội danh mới, cũng không biết là ai gấp hơn ai.
“Tuần sau, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện bàn bạc, trước tiên chọn một ngày tốt, để anh đỡ phải lo lắng.”
“Anh có lo lắng gì à?”
“Lúc nào anh chả lo lắng mọi chuyện, cứ tính như vậy trước đã, tuần sau em có ngày được nghỉ, chọn ngày đó luôn đi.”
Gần đây, dường như cô đều không nói được với anh điều gì, mà anh căn bảncũng không cho cô cơ hội phản đối, xe dừng lại không xa Ích Dương, côbước xuống xe, càng nghĩ càng vẫn cảm thấy quá nhanh, “Nhưng mà, TửDiễn, em cảm thấy quá nhanh.”
Anh liếc mắt nhìn cô dò xét: “Hiện tại đang lưu hành trào lưu né tránh hôn nhân, nhưng sớm hay muộn cũng phải kết hôn thôi… hơn nữa, không phảiem bị lạ giường sao, kết hôn sớm để sớm thích ứng.” Nói xong lại tỏ ravẻ nghiêm trang khó thấy, biểu tình cũng nghiêm túc: “Nhanh đi làm đi,anh còn có việc gấp phải đi rồi.”
Cô đứng tại chỗ sửng sốt, mà xe của anh đã nhanh như chớp chạy lướt ra ngoài.
Qua vài ngày cô đi tới bệnh viện lấy thuốc cho bà nội, bởi vì mấy hômtrước trời lạnh, bà nôi cô bị ho khan, vì thế tìm một vị trung y quenbiết, kê một vài thang thuốc đông y về.
Tan tầm, Nhất Hạnh đi xe tắc xi đến bệnh viện nội thành, hành lang trànngập mùi hương khữ trùng, ý tá , bệnh nhân qua lại tới lui.
Cô đi tới phòng thuốc đông y, cầm theo đơn thuốc, đi xuyên qua hành lang, mơ hồ phát hiện một bóng dáng quen thuộc phía trước, là một cô gái,mái tóc đen dài, đầu đội một cái mũ thêu, người hơi cúi, bước chân thật chậm.
Lúc quay người, vừa lúc người đó nhìn lại, đúng là Diệp Hàm.
Hai người cùng nhìn nhau, yên lặng trong chốc lát, lại không ngờ rằng Diệp Hàm lại đi về phía cô, lúc tới gần, cô mới phát hiện sắc mặc của cô ta tái nhợt.
“Tìm chỗ nói chuyện đi.” Diệp Hàm cố nở một nụ cười, trong nụ cười mangtheo một phần xấu hổ khó nhận thấy, sau khi ra lấy thuốc, hai người vẫn chưa ra khỏi bệnh viện, tìm một chỗ yên lặng nói chuyện.
Đó là khu nghỉ ngơi trong bệnh viện, có một con đường gấp khúc, bốn phíađều là cỏ, theo thời tiết hiện tại, không còn giữ được vẻ tươi tắn mọingày.
Hai người ngồi xuống một cái ghế dài bằng gỗ, cách đó không xa là một vàicây chuối tây, tán dài rũ xuống, uống cong, từ đỉnh cây phiên tánxuống, tuy đang là mùa đông lạn, nhưng cũng xum xuê không ít.
Cô và Diệp Hàm, cũng coi như từng là tình địch, gặp gỡ nhau cũng chỉ vàilần, cũng chưa thể nói là quen biết nhiều, hôm nay ngẫu nhiên gặp lại,cũng chưa từng nghĩ tới cô ta sẽ đánh tiếng muốn nói chuyện cùng cô,cho nên dù ngồi xuống cùng nhau, nhưng cũng trầm mặc tới nửa ngày.
“Chuyện lúc trước, thật có lỗi.” Diệp Hàm áy náy nói.
Lần cuối họ gặp nhau là ở nhà hàng nọ, sau đó không gặp lại. Chuyện đã qua cũng được mấy tháng, tuy Diệp Hàm từng lừa gạt cô, nhưng thật sự ấntượng của Nhất Hạnh với cô ta cũng không ghét bỏ nhiều. Nay gặp ở bệnhviên, trong lòng quả thực là có nhiều nghi hoặc, bởi vì liếc mắt nhìnmột cái, thần sắc của cô ta quả thực không tốt.
(Kat: giải thích hộ Cố Tô Lan – mẹ “ruột” luôn bị mẹ “ghẻ” là Kat ta cắt bớt phần cảm nghĩ – thật ra Diệp Hàm không có kết hôn với Dương ca, giấykết hôn cũng là giả. Nên mới nói là Diệp Hàm lừa gạt áh)
Đối với chuyện lúc trước, thật ra cô cũng không có ý trách móc, trên thựctế, về sau, cô chậm rãi hiểu được, cho dù không có Diệp Hàm, chung quycô và Hứa Diệc Dương không thể bên nhau. Cô vẫn thường không bình tĩnhsuy xét, Hứa Diệc Dương đối với cô, chỉ là mối tình đầu khắc khổ đãkhắc sâu trong lòng, bởi vì mối tình đầu khó quên, cho nên mãi ngủ đông trong cơ thể mà tác quái, mà cô cũng không có dũng khí làm mọi việchoàn toàn rõ ràng, cho nên nỗi đau ấy mới có cơ hội trốn trong lòngmình, quấy nhiễu làm tổn thương bản thân. Ngoài cuộc tỉnh táo trongcuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, cô đã chìm trong u mêquá lâu, đáp ánh rõ ràng ở phía trước, nhưng cô vẫn không tìm thấy, cho nên mãi vẫn cứ không ngừng bồi hồi tưởng niệm.
Hiện tại nghĩ tới, lúc trước đồng ý ở lại bên cạnh Hứa Diệc Dương, có lẽbởi vì vẫn bị mê hoặc, cho nên không thấy rõ tâm tư của mình. Mỗi người đều giống nhau, luôn có một khát vọng từ lâu, sẽ lưu lại bóng dángtrong lòng, nếu một lần nữa lại xuất hiện trước mắt, nhất thời khó cóthể phân biệt đến tột cùng đó là niềm vui sướиɠ trong nháy mắt hay làhạnh phúc lâu dài. Mà cô, cũng giống vậy, không thể thoát ly cái thóiquen đó. Thật ra, bản thân cô cũng nên cám ơn Diệp Hàm, nếu không phảicó sự xuất hiện của cô ta, cô cũng không biết khi nào mới nhìn rõ tâmtình của bản thân.
Cô và Hứa Diệc Dương, thật ra nên bỏ qua. Cho dù, cô không thể gặp gỡ Lâm Tử Diễn, người bên cạnh cô cũng không thể là Hứa Diệc Dương, chuyệncủa cô và Hứa Diệc Dương chấm dứt chỉ còn là vấn đề của thời gian, Diệp Hàm xuất hiện, dù sao cũng vừa vặn cho cô một cơ hội thanh tỉnh.
“Cô không cần cảm thấy có lỗi với tôi, cô không có gì sai ngoại trừ việctát tôi một cái, cô cũng đừng nên áy náy tự trách, tôi và anh ấy… Không thể ở bên nhau.” Sau năm năm, Hứa Diệc Dương theo kịp bước chân cô,chỉ bởi vì cô vẫn dừng lại một chỗ. Quay đầu, cô cười thật thản nhiên,“Chúng ta không có tư cách nói đúng sai trong chuyện tình cảm, cho nêncô không cần nói xin lỗi tôi, hơn nữa hiện tại tôi rất vui vẻ.” Lờitiếp theo, cô không nói ra mà giữ lại trong lòng: Bởi vì có Tử Diễn.
Ra cửa bệnh viện, tâm tình cô rất tốt, những lời vừa rồi, có lẽ đã giấutrong lòng rất lâu, nhưng lại không có cơ hội nói ra, nay gằn từngtiếng mà thổ lộ ra, nhưng thật ra lại có cảm giác như sau cơn mưa, ánhsáng mặt trời lại ấm áp chiếu xuống, mọi lo lắng và áp lực, hòa toànbiến mất.
Di động trong túi phát ra tiếng nhạc, cô đứng ngay cửa bệnh viện nghe máy.
“Em đi đâu thế, buổi tối có rãnh không?”
Điện thoại di động dán ngay bên tai, thanh âm của anh truyền đến, giống như là người đang ở gần ngay trước mắt, khóe miệng cô không để ý mà mỉmcười: “Đi bệnh viện lấy thuốc Đông y cho bà, buổi tối có việc gì sao?”
Hình như anh đang lái xe, trong di động mơ hồ có tiếng rì rầm của động cơ,“Không có gì, lễ đầy tháng con của Tứ ca, em đi với anh, hiện tại em ởđâu?”
“Còn ngay tại cửa bệnh viện.”
“Vậy em đứng đó chờ, anh tới đón em.”
Cúp máy, sau đó đứng ở bệnh viện chờ, anh tới rất nhanh, không tới 10 phút, xe đã đứng ở cửa bệnh viện.
Xe chạy được một lúc, Nhất Hạnh đột nhiên nhớ ra, nếu là lễ đầy tháng của trẻ con, nhất định phải chuẩn bị quà mừng, không biết anh có chuẩn bịgì chưa, bèn hỏi: “Anh có quà mừng cho lễ đầy tháng chưa?”
Anh cũng không ngờ tới, mấy ngày nay bận rộn công việc, buổi sáng nhậnđiện thoại của lão Tứ, buổi chiều phải lo xong mọi công việc, sau đó cứ đi thẳng tới, chuyện quà tặng quả thật là đã quên, nhìn thoáng quathời gian, cũng còn kịp, vội quay xe, đi tới trung tâm thương mại.
Bởi vì đã là năm sáu giờ chiều, khác trong trung tâm cũng đã giảm bớt, hai người đi vài vòng, cũng không biết nên mua cái gì. Nếu gửi tiền thìrất tầm thường, mà nếu mua mấy món đồ chơi linh tinh hay quần áo lạiquá đơn giản.
Lâm Tử Diễn dừng bước hỏi: “Nhất Hạnh, tặng cái gì?”
Đến tiệc mừng ngày đầy tháng của con nít, đây là lần đầu tiên cô đi, huống chi chủ nhà cũng không phải là người có gia cảnh bình thường, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói vẻ tính toán: “Có lẽ, nên tặng ngọc bội, nămnay là năm Ngưu, nên tặng ngọc bội theo con giáp, anh thấy được không.”
Anh gật gật đầu: “Ừ, tặng ngọc bội đi.”
Vì thế đi về khu bán ngọc bội, người bán hàng rất là nhiệt tình, cố gắnggiới thiệu: “Xin hỏi là tặng cho người khác hay mua để đeo?”
“Là tặng cho trẻ con đầy tháng, xin hỏi có ngọc bội cầm tinh theo con giáp không?”
“Có.” Người bán hàng lấy từ bên trong quầy bày lên tủ thủy tinh vài loạingọc bội cầm tinh, đủ các loại ngọc, đủ mọi kích thước, tạo hình, bàyra đầy trong tủ kính.
Nhất Hạnh tự mình chọn một miềng ngọc tình con trâu, quay qua thấy anh cũng tỏ vẻ tập trung tinh thần, tìm qua lớp thủy tinh.
“Lấy cái này.”
“Lấy cái này.” Hai người đồng thanh nói.
Người bán hàng lấy ra, một con trâu nhỏ và một con hổ nhỏ.
Cô ngạc nhiên, “Tử Diễn, con người ta tuổi trâu, không phải cầm tinh con hổ.”
“Ừ, anh biết.”
“Vậy anh còn lấy con hổ làm gì?”
Anh không để ý tới cô, chọn thêm một lát, đánh giá không có gì không vừa ý nữa, anh bảo người bán hàng gói lại con hổ anh chọn và con trâu mà côchọn.
Trở về trong xe, cô đem con hổ nhỏ để lên lòng bàn tay tinh tế xem xét,một con hổ nhỏ tròn vo, nhìn như thật, rất đáng yêu, “Anh mua con hổnhỏ làm gì.”
“Anh dùng.”
“Anh đâu phải cầm tinh con hổ.”
“Anh lưu trữ.” (Kat: á, hiểu ý anh roài nhá!)
“Em biết anh cầm tinh con gì à?”
Đều là người lớn cả, sao cô không biết anh cầm tinh con gì, cố ý nhìn anh: “Em biết, anh cầm tinh con khỉ, là Ngộ Không.”
Anh “Hứ” một tiếng, “Thôi đi, lại còn giễu cợt anh, anh là Ngộ Không, vậyem là cái gì? Bạch Cốt Tinh, Nhện Tinh, Thϊếp Phiến công chúa (bà lasát)? Hay là em gái Ngưu Ma Vương…”
……
……
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Yêu Em Rất Nhiều
- Chương 38