Rốt cục cô bắt đầu dùng sức đẩy anh, nỗ lực nghiêng mặt đi, miệng khôngngừng lẩm bẩm tiếng lòng vốn đã gào thét như sấm rền: “Không nhớ, saoem có thể nhớ kẻ như anh chứ, mỹ nữ nhớ anh còn đang xếp hàng dài.”
Tiếng cười trầm thấp lại xuất hiện bên tai, anh cắn cô một cái rồi mới miễncưỡng buông cô ra, tới gần sát bên tai cô nói: “Lại đây, đưa tay tráiđây.”
Cô không biết anh muốn làm cái quỷ gì, chỉ ngoan ngoãn đưa tay trái lên,ngón át út chợt có cảm giác lạnh, tập trung nhìn vào, đó là một cáinhẫn, làm bằng bạch kim, tạo hình đơn giản, đính vào một khối đá, chính giữa khối đá điểm thêm một viên ngọc phỉ thúy nhỏ, toàn bộ chiếc nhẫnrạng rỡ, vòng nhẫn được khắc từng đường vân, nhìn thật tinh xảo, nhấtđịnh là do người rất có chuyên môn làm, nhưng cũng có nét giống như đã được làm theo yêu cầu.
Cô nhìn cái nhẫn trên ngón át út, tim đập loạn xạ, nhưng anh lại khôngbiết từ khi nào đeo vào cho cô một vòng dây, đính vào vòng dây là mộtmảnh đá hoa sen, bên dưới mảnh đá là một khối ngọc lục bảo hình phật Di Lặc, vừa nhìn đã biết là vật có giá trị.
Cô kinh hãi, thiếu điều nín thở, “Sao lại… nhiều như vậy?”
Anh chỉ chiếc nhẫn: “Đây là của anh.” Lại chỉ ngọc thạch: “Đây là của mẹanh.” Nói xong làm bộ đe dọa cô: “Một cái cũng không được bỏ xuống, hôm nào đó anh phát hiện em bỏ xuống, thì đợi xem anh phạt em ra sao.”
Cô ngẩn ngơ, may mắn tư duy còn thanh tỉnh. Cô chỉ là một viên chức nhỏ,trên người lại mang theo trang sức quý giá như vậy, những người ở côngty thấy được, không biết lại ngầm suy nghĩ ra cái gì, huống hồ, vật quý giá như vậy, ngay cả khi cô mang theo, lỡ may không cẩn thận làm mất,lúc đó nhất định sẽ rất tiếc, suy nghĩ mãi, rồi chần chừ nhìn anh, dùng giọng thương lượng nói: “Em cất ngọc thạch đi nhé, được không, rấtquý, em sợ làm mất.” Ngập ngừng một lát lại bổ sung, “Em chỉ cất ngọcthạch đi thôi, nhẫn… Em mang theo bên người, được không?”
Anh nhíu mày, “Ừ, vậy đi, quyết định vậy đi, vậy cất ngọc thạch lại đi.”Nói xong cũng không động đậy gì, cả người miễn cưỡng tựa vào ghế xe.
Trong xe chỉ có hai người, không khí lại cực kỳ im lặng, Nhất Hạnh đột nhiên hoảng sợ trong lòng, không khí trong xe thật quái dị, vì vậy nhìnthoáng qua cửa sổ xe, nói: “Còn có chuyện gì không, không thì em phảilên nhà rồi.”
Anh chớp mắt một cái, phất tay, mở cửa xe, nói: “Em đi lên đi, đừng quên tuần sau bà nội anh về, anh tới đón em.”
Ngày hôm sau đi làm, ra khỏi thang máy, Nhất Hạnh liền bị Lí Xu tóm lại,bày ra một khuôn mặt cười tươi như cảnh xuân đầy ái muối: “Nói thật cho chị đây biết, khi nào thì cho chị ăn bánh kẹo cưới?”
Hiển nhiên là nhẫn trên tay đã bị phát hiện, cô đã luôn nhét tay vào túiquần hoặc túi áo khoác, tưởng êm đẹp, nhưng trên tay đột nhiên xuấthiện một cái nhẫn, cô biết là rất dễ gây chú ý. Mắt Lí Xu long lanhlên, Nhất Hạnh còn đang nghĩ cách trả lời thì tay trái của mình đã bịLí Xu lôi lên, “Nhìn thử nào, Lâm công tử của chúng ta thật biết thưởng thức, chậc chậc, thật muốn đòi mạng người mà.”
Nhất Hạnh cười, lại nghe Lí Xu liến thoắng: “Cậu với Lâm công tư chơi trốntìm ba bốn năm nay, rốt cục cũng tu thành chánh quả, haiz, thế này, lúc kết hôn để chị đây là phù dâu cho cậu, nhớ rõ nhất định phải ném hoacô dâu cho mình, chị đây muốn hưởng chút không khí hạnh phúc của haingười, thuận tiện tìm thấy vận khí cho mình!”
Sáng tinh mơ đã bị Lí Xu không đầu không đuôi nhào vào nói, có là ai cũngkhông nhịn được bật cười, nếu không phải đã tới thời gian làm viếc, cólẽ Lí Xu còn thao thao bất tuyệt mãi, chỉ sợ là còn có thêm người gianhập vào lực lượng tám chuyện.
Lúc ăn cơm, đương nhiên cũng không tránh được, quả thực là một phen oanhtạc lời lẽ, hơn nữa chỉ có một chủ đề, còn mục tiêu đề tại vẫn là cáinhẫn của Lâm Tử Diễn, sau đó lại là nói về công tử nhà giàu, lại đến xe sang rượn ngon, cuối cùng là nói tới chính sự. Mọi người thường nói ba người phụ nữ nói thành một vở kịch, nhưng mà quả thực tình hình củabọn họ là chỉ có một người cố gắng không như vậy, trừ việc luôn cố gắng im lặng, trên thực tế đến khi chấm dứt giờ cơm trưa chỉ có Nhất Hạnhăn uống vài món, Lí Xu và Lưu Ý Khuynh đều tự mình “diễn” nhập tâm, nói liên hồi, còn hơn là diễn viên kịch nói.
Mãi tới lúc ra khỏi hoa viên căn tin, hai người này mới nhận ra được hóara cái người được họ nói đến từ đầu đến cuối vẫn chưa nói tiếng nào,đồng loạt quay lại: “Này, sao cậu không nói lời nào?”
Nhất Hạnh hoàn toàn hiểu được kiểu nhiều chuyện này, nói: “À, muốn mình nói cái gì?”
Lí Xu quay người, lui lại vào bước, vươn tay nắm lấy khuỷu tay Nhất Hạnh, “Nói hiện tại cậu cảm thấy thế nào, nói thật nhá!”
Cảm giác, hiện tại cô còn có cảm giác gì được nữa, thật ra trừ lúc Lục TửNgân đề ra việc đính hôn cô có hơi ngạc nhiên, còn lại, cô vẫn luôn ởtrạng thái bình tĩnh. Lúc trước chuyện với Hứa Diệc Dương, cô cũng phải điều tiết thật lậu, mãi cho tới hiện tại, khi cô và Lâm Tử Diễn chuẩnbị đính hôn, cô lại cảm thấy mình như cô cánh buồm nhỏ giữa đại dươngmênh mông, khi gió êm sóng lặng lại có cảm giác an hòa, rốt cục có thểtạm thời hưởng thụ sự yên tĩnh. Nếu có điều khúc mắc, có lẽ là cô không biết sự bình thản này duy trì được bao lâu, cho nên ngẫu nhiên cũng có chút ưu tư trong lòng.
Lí Xu không buông tha: “Nói thật xem nào!”
“Thật ra đôi khi cũng hơi sợ.” Cô cười yếu ớt, thật thà nói.
“À…”
“Ừ…”
Hai âm thành đồng loạt phát ra: “Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân.”
“Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân.” Nhất Hạnh lắc đầu, hơi hoài nghi khẳng định của hai người.
Hai người không được đồng tình kia lập tức hóa thành chuyên gia cố vấn hôn nhân, đều là người chưa kết hôn, mà phân tích rõ ràng, đến lúc nóixong, Nhất Hạnh cũng cảm thấy có lý, cũng tin những ưu tư này chính làbiểu hiện của hội chứng sợ hãi trước hôn nhân.
Tan tầm về nhà, ba mẹ bình thường đều ở nhà trọ nhưng lại có ở nhà. Ba mẹNhất Hạnh là giáp viên trung học, việc học ở trung học rất áp lực, họcsinh và giáo viên đều tối tăm mặt mày, ba mẹ Nhất Hạnh đều là giáo viên năm cuối, lại là giáo viên ở trường học cấp quốc gia, bình thườngkhông có thời gian dư dả để về nhà.
Mọi người trong nhà bắt đầu ăn cơm, bình thường khi gặp mặt như vậy, lúcăn cơm ít khi nói việc trong nhà. Nên lúc cơm xong, mẹ Nhất Hạnh mớikêu Nhất Hạnh, vừa trách cứ lại quan tâm: “Nhất Hạnh, chuyện đính hônsao con không nói với mẹ.”
Dĩ nhiên là chuyện đính hôn, Nhất Hạnh cũng bất ngờ, không phải cô không nói, mà là không kịp nói.”
Ba Nhất Hạnh là giáo viên dạy văn, bình thường luôn tu thân dưỡng tính,sau khi ăn xong thường uống trà, lúc này ông đang trang nghiêm cầm chén ra uống chậm rãi, nửa ngày sau mới nói: “Nhà bên Tiểu Lâm nói thếnào?”
Xem chừng cũng không cần cô nói, nhất định bà nội đã nói hết mọi chuyện,Nhất Hạnh đến ngồi cạnh ba, “Tử Diễn nói chờ ba mẹ trở về, để nhà mìnhchọn một ngày tốt, bà của Tử Diễn tuần sau mới trở về, đến lúc đó lạibàn tiếp.”
Ba Nhất Hạnh gật đầu, uống một ngụm trà, “Chuyện đính hôn không phải tròđùa, nếu Tiểu Lâm nói vậy, chờ bà cậu ấy trở lại cùng nhau ăn một bữacơm, bàn bạc lại mọi chuyện cho tốt.” nói xong, nhìn thoáng qua mẹ Nhất Hạnh: “Ý em thế nào?”
Mẹ Nhất Hạnh nói: “Thật ra đính hôn cũng không phải là việc gì phải đặcbiệt chú ý, chờ tới khi hai đứa kết hôn, mọi chuyện lại nói thêm chitiết, Nhất Hạnh, ba con nói đúng, đính hôn cũng không phải kết hôn,nhưng cũng là chuyện không nhỏ, mẹ và ba con lại luôn bận, nhưng cũnglà người trong gia đình, ba mẹ thấy con và Tiểu Lâm biết nhau cũng banăm, đã quen thuộc lẫn nhau, cũng nên tới lúc đính hôn.”
“Chuyện sau khi kết hôn, cũng không thể so với hiện tại, hiện tại là mộtngười, sau này là hai người, rất nhiều chuyện phải học, học để biết lolắng chu toàn, Tiểu Lâm là người rất được, tuy rằng là con nhà giàu,nhưng lại rất biết phấn đấu, nhà họ Lâm gia tài bạc triệu, nhưng TiểuLâm vẫn đính hôn với côn, nhất định nhà họ Lâm cũng không quan niệm gìvề dòng dõi…”
Nhất Hạnh ngồi nghe không hề hé răng, cảnh tượng này, sao lại giống như thế ngày mai cô phải đi lấy chồng không bằng.
Thật ra rất nhiều chuyện cô có thể hiểu được, mặc dù tính tình của cô khámềm mỏng, luôn dao động, nhưng cũng không phải không phân biệt được,không phải không hiểu đúng mực. Nay nghe lời mẹ mình mới thấm thía,cũng hiểu được tâm tư của ba mẹ, vì thế gật đầu nói: “Con biết, mẹ à.”
Ba người ở trong phòng khách ngồi nói một lát, sau đó tự trở về phòngnghỉ ngơi, sắp sửa đi mẹ Nhất Hạnh lại dặn dò: “Chờ bà nội Tử Diễn trởlại, con gọi cho Tử Diễn, chúng ta sẽ tìm thời gian nói bàn bạc.”
Nhất Hạnh gật đầu, trở về phòng cảm thấy mọi chuyện giống như đang trôi vùn vụt, trên thực tế, cô và Tử Diễn bên cạnh nhau thực sự chưa lâu, đếnbây giờ cũng chỉ đang tính chuyện đính hôn, mọi chuyện nhanh ngoài dựkiến, cũng khó trách những lúc rãnh rỗi dạo này lại miên man suy nghĩ,không phải muốn thương lượng hoãn thời gian lại với Lâm Tử Diễn vềchuyện gọi điện hoặc là gặp mặt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ củaanh, những chuyện muốn nói lại thôi. Tất cả suy nghĩ lại biến mất.
Đưa tay về phía trước, hướng về phía ánh đèn nhìn kỹ chiếc nhẫn, mặt nhẫntrong suốt, chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ, khẽ quay người, nhìn chăm chúvào rèm cửa sổ thêu hoa văn chi chít, nhiều loại hình thù, trong lòngbỗng nhiên cảm nhận được một điều gì đó đang bừng sáng, hai mắt cứ thếnhìn theo đường hoa văn xuống dưới, dần dần mới ngủ.