Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Yêu Em Rất Nhiều

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Di động vang lên, cô lấy nó từ trong túi ra, bởi vì đeo găng tay, cho nên không nhìn rõ là ai, liền ấn phím nghe. “Alô…..”

“Tống Nhất Hạnh, em đang ở đâu?” Giọng nói cuống cuồng của Lâm Tử Diễn từ trong điện thoại truyền đến. Vẫn là có chút giật mình, lần trước cô đến Phương Đông rồi trở về nhà trọ của anh vẫn không liên hệ trong một thời gian, đến bây giờ cũng đã gần một tháng rồi không gặp.

Sương mù dày đặc, cô cảm thấy lạnh, đôi vai nhỏ bé co lại, cái mũi sụt sịt phản kháng: “Em ở trên đường.”

“Ở đường nào, nói rõ ràng.” Giọng nói kia quả nhiên càng thêm tức giận.

Giọng nói của cô có chút khàn khàn, quay đầu nhìn xung quanh bốn phía một chút, cô cũng không biết mình đi tới nơi này như thế nào, cũng không thấy cột mốc đường quen thuộc, nơi này là một đoạn đường yên tĩnh, nên có lẽ không lắp đặt biển chỉ dẫn, cô đứng lên, nhìn trước nhìn sau một lần, vẫn không thấy gì, vì thế lại ngồi xuống, thành thực mà trả lời: “Nơi này không có biển chỉ dẫn…. Em không biết con đường này.”

Giọng nói ấy vẫn như trước không hề chậm rãi: “Bên cạnh có dấu hiệu của kiến trúc nào không?”

Cô lúc này mới nhớ nơi này là đoạn đường khu chung cư của Giang thị: “Là ‘Thanh phong hoà phúc’ của Giang thị.”

Anh ngay sau đó lại gào lên: “Ở nơi đó chờ, đừng có chạy loạn.” Nói xong “cạch” một tiếng cắt đứt liên lạc.

Nhất Hạnh lại ngồi xuống, Lâm Tử Diễn tính tình nóng nảy, nói gió là gió, nói mưa là mưa, hồi sinh nhật cô cũng là bởi vì không nhận được điện thoại của anh, liên tiếp vài ngày, anh đều là âm tình bất định, khiến cô không biết thế nào. Nghe giọng điệu vừa rồi của anh khi nói chuyện, cũng không biết là gặp phải chuyện không vui gì.

Chỉ chưa tới 10 phút đồng hồ, chiếc xe thể thao màu đen của anh đã dừng trước mặt cô, cô ngồi ở nơi đó dường như buồn ngủ, cũng không ngẩng đầu nhìn kỹ, chờ tới khi cô phát hiện, anh đã sớm từ trong xe đi ra, ngữ khí kém, sắc mặt càng kém, gần như muốn ăn thịt người: “Có biết nguy hiểm hay không, muộn như vậy, một cô gái như em có thể một mình ngồi trên đường cái thế này sao? Ở nơi này một người cũng không có, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Anh nói hết lời vẫn không thấy cô đứng lên, gần như thở hổn hển: “Nhanh lên xe mau.” Rồi lôi cô lên xe.

Điều hoà trên xe được mở rất đầy đủ, ngồi ở bên ngoài lâu, khuôn mặt cô dường như có chút cứng ngắc, điều hòa thổi khí, không chỉ có khuôn mặt được dãn ra, ngay cả đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn, kí ức không hẹn mà ùa vào đầu cô, đêm ấy cô chạy tới Phương Đông uống rượu, sau đó lại đến nhà trọ của anh, sau đó lại là…. Sau đó cô vẫn nghĩ, nếu đêm ấy bọn họ không dừng lại, hiện giờ chỉ sợ hai người cũng không biết phải đối mặt với nhau như thế nào.

Sau khi anh rời đi đêm đó, hai người đều không có liên lạc, hôm ấy hai người đều có tâm sự trong lòng, cuối cùng xong việc cũng thảm hại không chịu nổi. Tuy rằng anh nói anh có lỗi, tuy rằng sau đó cô cũng đã từng nghĩ lại tình hình đêm ấy, nhưng mãi cho đến bây giờ, cô cũng không cảm thấy…. là anh có lỗi.

Hai người đều không nói chuyện, một người chuyên tâm lái xe, một người chuyên tâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cố tình không đề cập tới chuyện tình đêm ấy, anh đưa cô về nhà, nhìn cô từ trong xe đi ra, giọng nói đã hòa hoãn hơn một chút nhưng cũng chỉ thản nhiên nói một câu: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Cô “Vâng” một tiếng, cũng không biết còn có thể nói gì nữa, do dự một lát, nói tiếng tạm biệt với anh rồi lên lầu.

Trở về nhà rồi, cả buổi tối đều cô không ngủ nổi, lăn qua lộn lại, cuối cùng miễn cưỡng ngủ được một lúc, khi tỉnh lại vẫn là rạng sáng, ước chừng khoảng ba, bốn giờ sáng, ngoài trời đang mưa tí tách, đèn đường dưới lầu còn chưa tắt, đèn đầu giường không bật, cô mở to mắt nhìn mông lung một vòng quanh phòng ngủ, lại từ trên giường đi xuống, kéo rèm cửa sổ nhìn xem trời mưa thế nào.

Thế nhưng xe của Tử Diễn vẫn còn đỗ ở dưới lầu, sắc trời u ám, ánh đèn đường vàng nhạt toả ra quầng sáng, hạt mưa to rõ ràng, cô cố gắng mà nhìn, nhưng không thể thấy rõ.

Dường như trong lòng cô cũng nổi lên mưa bão, những hạt mưa nhỏ chạy dọc theo mạch máu, theo dòng máu đỏ sẫm chạy thẳng vào tim, rèm cửa sổ ở trong bàn tay cô bị nắm nhăn nhúm lại, bởi vì dùng sức quá mức mà màn che bằng vải bố ma sát trong lòng bàn tay có chút không thoải mái, cô duy trì một tư thế, sự khó chịu từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân, chậm chạp phát triển thành một loại đau đớn.

Quá bảy giờ, cô cầm ô chuẩn bị xuống lầu, khi đi đến cầu thang, Lâm Tử Diễn gọi điện thoại cho cô: “Xuống đây, anh đưa em đi làm.”

Cô vẫn che ô đi, xe của anh đỗ ở ngay khu vực lối vào, cô mở cửa xe ngồi xuống, anh cũng không có quay đầu lại, bàn tay cô để ở phía sau chỗ ngồi, hơi hơi run run lên, xe đi được một lúc, cô mới hỏi: “Tối hôm qua anh về lúc nào vậy?”

Trong xe im lặng vài giây, anh mới lên tiếng nói: “Về từ sớm.” Nói xong liền mở một bài nhạc nhẹ trong xe, tận lực che giấu điều gì đó.

Cô vì thế cũng không hề hỏi nhiều, cơ thể căng như dây đàn, chỉ nhẹ nhàng cử động sẽ trở nên đau đớn, chỉ có thể đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, mới có thể khống chế không cho nước mắt chảy xuống.

Nhớ tới trước kia, lúc rảnh rồi thường đi theo anh nơi nơi “sống phóng túng”, mỗi lần đi cũng không phải là quá vui vẻ, ban đầu cô còn không muốn, nếu phải đến tiệc rượu này nọ, giải trí và vân vân, trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy được những nơi này không thích hợp với mình, cảm thấy những nơi như vậy không khí thật mù mịt, không thoải mái. Nhưng dường như mỗi lần đều không lay chuyển được anh, công phu bám người của anh rất lợi hại, cô đành thuận theo mà đi cùng anh. Đi mới biết được, thực ra mỗi lần anh đưa cô ra ngoài, hơn phân nửa thời gian chỉ có hai người bọn họ, cũng có khi ngẫu nhiên có thêm nhiều người thì chỉ trong chốc lát anh sẽ đưa cô trở về. Ngày đó ở Phương Đông nghe thấy mấy lời đó từ miệng bạn tốt của anh nói ra, cô cũng hiểu là không thể sai được. Một khắc kia nghe thấy, quả thực là kinh hồn bạt vía, đột nhiên nghe nói như vậy, lại là ở tình huống cô đang rối rắm, có trăm mối lo. Sau đó lại theo anh trở về nhà, mặc dù mơ mơ hồ hồ đi ngủ, cô vẫn nhớ rõ anh lấy khăn mặt lau mặt cho mình. Thời điểm bị anh kéo vào trong ngực, dù trong lòng cô còn đang bề bộn nhiều điều nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất an ổn, thoải mái, rất hiển nhiên, tựa như vòng ôm đó vẫn luôn lẳng lặng ở nơi nào đó chờ mình.

Lý Xu nói, quan hệ của cô và anh giống như “không phải người tình cũng là người yêu”, nghĩ lại thì thấy, ngoại trừ hôn nhau và làʍ t̠ìиɦ, bọn họ điểm nào khác cũng vô cùng thân mật. Quen biết ba năm, ngoại trừ đi qua đường và lễ đính hôn của bạn anh ngày đó là anh từng cầm tay cô thì còn lại, hai người luôn quy củ làm bạn tốt của nhau, bạn bè rất tốt, rất tốt. Chỉ ở đêm ấy, mối quan hệ bạn tốt bị phủ định, chỉ kém một chút là nghiêng trời lệch đất nữa thôi. Thời điểm khi anh hôn cô, tuy rằng đang mê man, nhưng cô lại cảm nhận được chút chua sót, vị chát đi thẳng đến nơi sâu nhất của trái tim.

Chia tay với Hứa Diệc Dương, nói ra những lời ấy (chị bảo thích a Tử Diễn ấy), mới đầu cô cũng nghĩ chính mình điên rồi, làm sao lại có thể thốt ra như thế, nói ra quá nhanh, giống như một lời nói dối. Nhưng rốt cuộc có nói dối hay không, cô suy nghĩ đã lâu nhưng cũng không rõ ràng, có đôi khi đáp án dường như ở ngay trước mặt, chỉ cần cô tiến lên vài bước có thể kéo bức màn che xuống. Nhưng mỗi khi đến gần, đáp án lại biến mất, mặc cho cô một mình ở trong mơ không ngừng đuổi theo, khi sắp đuổi đến nơi, anh lại đột nhiên xuất hiện, gần như vậy, lại xa đến thế, một đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, lộ vẻ hoang vắng.

Ngày hôm trước cô nằm mơ, tỉnh lại mới phát hiện thì ra đã lâu bọn họ không gặp nhau, trải qua một buổi tối xấu hổ như vậy, có lẽ anh cũng giống cô, cũng không biết phải đối mặt như thế nào, dù rằng nói đến cùng sự việc cũng chưa có gì phát sinh.

Tối qua đột nhiên anh gọi điện thoại đến, xe dừng ở dưới lầu một đêm, khi hỏi anh, anh lại trước sau vẫn thản nhiên giả bộ, nếu như đêm qua trời không mưa, cô tất nhiên không biết, ban đầu cô định không hỏi, nhưng vào trong xe lại nhịn không được, muốn hỏi, lại muốn khóc, có lẽ nước mắt đã tích tụ từ lâu. Buổi sáng xuống lầu thấy chiếc xe thể thao màu đen quen thuộc, muốn dừng lại cũng không dừng được, dường như chỉ nhẹ nhàng đυ.ng chạm sẽ rơi nước mắt, âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, tự nói với chính mình đừng khóc.

Chịu đựng đã lâu, tới khi cô sắp không chịu nổi nữa thì chiếc xe rốt cục cũng dừng lại, lặng lẽ thở dài ở trong lòng, cho dù khóc, cũng không thể khóc trước mặt anh.

“Tới rồi, anh gần đây…… có phải công việc rất bận hay không?”. Anh không quay đầu, chỉ vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô trong gương một cái.

Nói chuyện vẫn còn mang theo giọng mũi: “À, bình thường, không phải bề bộn nhiều việc lắm.”

“Ưhm…..”

“Chú ý nghỉ ngơi đi, sắc mặt nhìn không tốt lắm.”

“Nếu có chuyện gì….” Hai tay nắm chặt tay lái, cuối cùng chung quy một câu cũng không nói ra, thực ra anh muốn nói: “Nếu có chuyện gì, hãy gọi điện cho anh.”

Nhưng rốt cục lại cảm thấy bản thân mình không có tư cách nói như vậy, anh thiếu chút nữa đã phạm một sai lầm lớn, trên thực tế, tuy rằng sau đó cũng tỉnh táo lại, nhưng cô là bạn gái của anh trai anh, dù nói như thế nào, như thế vẫn là sai lầm.

“Đi lên đi”. Xe đã mở cửa để chuẩn bị rời đi.

Cô xoay người sang chỗ khác, đi được vài bước bỗng chốc nước mắt tràn ngập tuôn ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »