Chương 16: Hạnh phúc bên anh (Tìm lại yêu thương 2)
Chap 12: Hạnh phúc bên anh. (Tìm lại yêu thương 2)
Hiện tại sức khỏe của nó cũng đã khá hơn nhiều, trong những ngày này, hắn và nó rất hạnh phúc.
-Ê! Heooooooo. I miss you very much.-Hân chạy nhanh về phía nó.
Nó mỉm cười đáp lại:-sao mày không ở nhà nghỉ đi?? Từ hôm đó về, sức khoẻ của mày sao rồi?? Hình như Nhật đưa mày về hả???
Hân không đáp, cô chỉ nhẹ gật đầu, đôi môi khẽ cười ngọt ngào. Nó như hiểu ý bèn lên tiếng chọc:-Có gì chua vại, sao mặt hồng thế nhợ hay là….-An ơi! Ăn cháo nè, anh mới mua ở canteen á.- hắn vừa bước vào và chẳng hay sự có mặt của Hân.
-Hai za. Thôi thôi…tại hạ xin phép ra ngoài cho các vị đây, khoảng không riêng…*khứa khứa *
-Ơ H…Hân…s..sao…sao…em…ơ..ở đâ..đây.-hắn đang rất…ngượng
-Không ở đây thì làm sao biết được hai người….hehe.-Hân vừa nói vừa đưa tay làm điệu bộ đen tối.
-Ê! Cái con kia, bà mà nói nữa là tui gϊếŧ ngay á.(chị An thẹn quá á mờ)
-Chu choa, thẹn quá hóa giận hả??? Thôi tôi đây xin phép.
-Đi đi luôn đi. Hứ!
-Khỏi đuổi nha bạn HEOOOOO CONNNN.-Hân cố ý ngân dài từ heo con ý muốn chọc tức nó.
-Bà…bà..-Hân ơi! Hân iu vấu của Nhật đâu rồi???-Nhật nhà ta chẳng biết gì cứ “hồn nhiên” mà…hát!!
-Ôôôôôồ! Thì ra Hân nhòa mình cũng có bạn “dai” kìa.
-Nhật à sao mày…mày…haizzz
Cả hai (hắn với nó) đua nhau chọc Nhật với Hân (trả đũa “ai kia”). Hân mình thì từ “phe” có lợi thì giờ thành…thẹn quá hóa giận. Nàng ta dậm rầm rầm đi nhanh ra ngoài. Còn chàng Nhật thì chẳng hiểu cái mô-tê-ríp gì nhưng cũng chạy theo để lại hai người “nào đó” đang..ngượng ngùng.
-E hèm… Ờm..ăn cháo đi.-hắn đang cố kìm nén cảm xúc.
*Bảo ăn cháo mà có cần chảnh vậy hông trời, mà sao mình hạnh phúc quá vậy chỉ là tô cháo thôi mà hay vì …*-Ơ…ờ…
*Thình thịch..thình thịch*
Hai con người…cùng chung nhịp đập…cùng chung yêu thương….họ đứng rất gần nhau…hai ánh nhìn hướng về nhau….đôi môi lại một lần nữa sắp chạm vào nhau nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa (ai zô zuyên dữ vậy trời) hắn, nó liền quay mặt nơi khác nhưng…ngượng ngùng vẫn…nằm yên
-Tới giờ kiểm tra sức khỏe rồi.-Vị bác sĩ già bước vào, như nhận ra điều gì đó, ông liền lắc đầu, miệng nhoẻn ra. Sau khi ông đi hắn và nó mới kịp thở phào nhẹ nhõm.
-Anh/em…-cả hai đồng thanh
-Em/Anh có chuyện muốn nói-lại đồng thanh.
-Em nói trước đi.-hắn nhường lời.
-Cảm ơn. Anh vì…đã chăm sóc cho em…-nó e thẹn. Tuy hơi thất vọng nhưng hắn vẫn mỉm cười gượng, đáp lời:-Không sao cả…Em biết không từ lúc anh gặp em…anh cứ ngỡ em chính là Thừa Hân người mà anh từng yêu say đắm…em rất giống cổ…nhưng mà từ khi tiếp xúc với em, anh nhận ra em và cô ấy là hai con người hoàn toàn khác nhau. Em phá phách, nghịch ngợm còn cổ thì hiền lành, yếu ớt. Em làm anh nhận ra tình yêu anh dành cho Hân chỉ là tình cảm của một người anh bảo vệ cho em. Em đã đưa anh về con người thật của anh, em cho anh qua từng cung bật cảm xúc. Em…chính là người anh yêu….còn em…chắc…-Từ từ, anh không càn nói ra vế sau bởi vì…nếu nói em không yêu thì chắc chắn là em đang dối lòng….anh hiểu chứ???-nó ngại ngùng nói ra.
-Vậy…cho 1 cái đi-hắn chỉ chỉ cái tay vào má.
-Ớ! Đồ háo sắc! Cho anh chết! Cho chết này.-nó vừa nói vừa cù hắn. Lúc này trông họ thật hạnh phúc, như một cặp vợ chồng son…nhưng họ đâu biết đằng sau hạnh phúc đó còn nhiều giang khổ chờ họ, liệu…họ có thể vượt qua hay không….liệu có như Thừa Hân….
Đọc tiếp Anh yêu e….cô bé ngốc ạ! – Chương 13