Chương 10: Dục Vương giải thích

“Thuộc hạ không oán.”

Dục Vương trừng mắt nhìn Thịnh Hoài đang yên phận quỳ trên mặt đất, nhướn mày, khoác áo choàng tắm vào, đai lưng cởi ra cũng chưa thắt lại, đi thẳng đến chỗ Thịnh Hoài, đưa đai lưng cho cậu.

Thịnh Hoài ngơ ngác nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, nhất thời không phản ứng kịp.

Dục Vương thấy cậu không nhận lấy, chỉ cho rằng cậu không muốn, thấp giọng nói: “Đứng lên, thắt lại cho ta.”

???

Đại não của Thịnh Hoài lập tức đoản mạch.

Cậu là ai? Chẳng lẽ là chân sai vặt của Dục Vương à? hay là tỳ nữ của Vương gia? Không! Cậu chỉ là một ảnh vệ nhỏ nhoi chuyên nằm vùng ám sát và cải trang do thám thôi, đôi tay nhiễm máu, thô bỉ bất kham. Dùng lời của Vĩnh Ninh công chúa mà nói thì cậu hơi bước tới gần Vương gia một chút thôi cũng là xúc phạm tới tôn nghiêm của Hoàng thất rồi, mà bây giờ Vương gia lại bắt cậu tới hầu hạ?!

Thịnh Hoài vô thức ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy Dục Vương đang cúi đầu nhìn mình, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt thâm trầm nhìn không thấu tâm tình.

Thịnh Hoài vi diệu cảm nhận được một loại ánh mắt ‘Ngươi còn không đứng dậy, ta sẽ sẽ khiến ngươi không bao giờ đứng dậy được nữa’, khát vọng sống mãnh liệt khiến cậu lập tức đoạt lấy đai lưng từ trong tay Dực Vương, đứng dậy ngay trước mặt Dục Vương.

Quần áo của Dục Vương lộ ra một nửa, những ngón tay thon dài giữ lấy chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, bờ ngực trắng nõn và đôi chân dài thẳng tắp lờ mờ hiện ra, yết hầu Thịnh Hoài khẽ động với biên độ khó mà phát hiện, ngón tay cầm đai lưng run rẩy không thôi.

“Ngươi sợ sao?”

Dục Vương hỏi cậu.

Ngươi ra chiêu không theo lẽ thường như vậy, ta đương nhiên là sợ.

Da mặt Thịnh Hoài dày, mặt mũi tỉnh bơ trả lời: “Bẩm chủ tử, thuộc hạ không có.”

Lúc này đây cậu vô cùng cảm kích cái mặt liệt của mình, bao nhiêu xúc động cũng cũng có thể giấu đi hết.

Cậu vừa phỉ nhổ bản thân vừa thầm nghĩ, có gì to tát đâu chứ, thứ hắn có cậu cũng có, lại nói, anh trai cậu còn sưu tầm một đống JAV của Hatano Yui*, một người đàn ông cứng rắn như Dục Vương làm sao có thể so sánh với một phụ nữ yếu mềm cơ chứ.

*Hatano Yui: là nữ diễn viên phim người lớn, người mẫu và ca sĩ thần tượng sinh tại tại Tokyo, Nhật.

Nhưng Dục Vương vẫn cứ đứng yên đó, hai tay đút trong hai ống tay áo, yên lặng nhìn cậu, giống như đang chờ người tới hầu hạ vậy.

Thịnh Hoài chỉ có thể cắn răng chịu đựng, vươn tay ôm ngang eo Dục Vương, luồn đai lưng qua, sau đó hơi khụy hai chân xuống, thắt chặt lại.

Nhận tiền công của ảnh vệ, làm việc của thị nữ, hợp lý không?

Trong lòng Thịnh Hoài thầm mắng, vội vàng thắt đai lưng, đang định đứng dậy, bỗng nhiên Dục Vương đè cậu lại.

Thịnh Hoài cảm nhận được cái chạm nhẹ từ đỉnh đầu, cả người đột nhiên cứng đờ.

Dường như Dục Vương không chú ý đến sự bất thường của cậu, dùng ngón tay vén một lọn tóc của cậu lên, nhẹ nhàng vân vê.

“Thịnh Hoài, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Thịnh Hoài mấp máy đôi môi khô khốc, nói: “Bẩm chủ tử, thuộc hạ hai mươi lăm.”

Dục Vương rũ mắt nhìn cậu: “Đã 10 năm, ta bỏ lại ngươi ở ảnh vệ doanh, ngươi có từng oán ta?”

“Chủ tử, thuộc hạ không oán.”

Dục Vương vân vê lọn tóc của cậu, ngưng một lúc lâu, mới nói: “Ngươi gạt ta.”

“A Hoài, ngươi luôn gạt ta”, Dục Vương nói, “Nhìn thẳng vào mắt ta, trả lời ta, rốt cuộc ngươi có từng oán ta hay không?”

Ngón tay hắn cưỡng ép nâng cằm Thịnh Hoài, buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ta đương nhiên là oán, Thịnh Hoài nghĩ, làm sao cậu có thể không oán, ở nơi đó hai tay cậu nhiễm máu tanh, cướp đi vô số sinh mạng, cậu bị ép học kĩ xảo gϊếŧ người đoạt mạng — cậu trở nên càng ngày càng không giống bản thân.

Chỉ là, Thịnh Hoài nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen kịt của Dục Vương, thầm nghĩ, ta thì có tư cách gì mà oán trách ngươi chứ.

Là ngươi đem ta ra khỏi luyện ngục, là ngươi một lần lần nữa trao cho ta sinh mệnh, cũng chính là người đã đưa ta đến với cuộc sống ở nơi đây, trên thế gian này ai cũng có thể oán trách ngươi, chỉ riêng ta thì không.

Thịnh Hoài vẫn đối mắt với Dục Vương, gằn từng chữ, nói: “Chủ tử, thuộc hạ không oán.”

Dục Vương buông cằm cậu ra, dùng ngón tay cẩn thận tỉ mỉ vuốt ve đôi mày và viền mắt cậu.

Thịnh Hoài vẫn đứng yên bất động, nhưng trong lòng cậu lại dấy lên một loại dự cảm không lành: “Chủ tử …”

“A Hoài,” Dục Vương nói, đầu ngón tay trượt một đường, dọc theo khóe mắt, chóp mũi và cuối cùng dừng trên đôi môi của Thịnh Hoài, “Ta tự nhận mình thấu tỏ lòng người, nhưng lại nhìn không thấu được ngươi.”

Thịnh Hoài ngẩng đầu, mặc kệ ngón tay Dục Vương hết xoa rồi lại miết lên môi cậu, thầm nghĩ, như nhau cả thôi, ta cũng không hiểu ngươi, ngươi cũng không thiệt.

Ngay khi Thịnh Hoài đang mắng thầm, Dục Vương bỗng nhiên thu về ngón tay còn đang lưu luyến trên môi cậu, buông cậu ra. Thịnh Hoài tựa như nghe được tiếng hắn thở dài, nhưng vẻ mặt Dục Vương vẫn lãnh đạm như vậy, khiến cậu hoài nghi là mình nghe nhầm.

Dục Vương nói: “Đứng lên đi.”. Thanh âm này trầm thấp dễ nghe, quả thực ngọt ngào giống như lời thì thầm giữa những cặp đôi yêu nhau vậy.

Thịnh Hoài bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, nhưng Dục Vương giống như không hề để ý, vẫn nhỏ giọng nói: “Hôm nay ta phạt Thịnh Tây, ngươi không vui sao?”

Thịnh Hoài đột nhiên quỳ xuống, vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám.”

“Ai bảo ngươi quỳ, đứng lên đi.” Thanh âm của Dục Vương dường như mang theo chút bất đắc dĩ, hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, “Ta biết hắn bị hãm hại, không phải là ta muốn trừng phạt hắn, mà là có người ép ta phải làm vậy.”

Thịnh Hoài đứng lên, nương theo ánh mắt hắn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, là hướng hoàng cung.

Thịnh Hoài đột nhiên nhớ tới người kia ở trong cung vẫn luôn âm thầm theo dõi Dục Vương, cho nên lúc đó ở bên ngoài thư phòng có người ở trong cung sao? Dục Vương đem củ khoai lang Thịnh Tây nóng bỏng tay này cho Cẩm Y Vệ, là để tỏ rõ lòng trung thành của mình sao?”

“Lâm Miểu và những người đó không phải là người của Vô Dặc. Đây chỉ là cái bẫy, chỉ để xem chúng ta chém gϊếŧ lẫn nhau. Thịnh Tây ở trong Vương phủ cũng không an toàn. Ai ai cũng đều muốn gϊếŧ hắn, vì hắn chết rồi sẽ vô pháp đối chứng. Ngược lại, đem hắn cho Cẩm Y Vệ là an toàn nhất.”

Thịnh Hoài biết tên húy của Định Vương chính là Thịnh Vô Dặc, mà Lâm Miểu chính là thủ lĩnh cầm đầu nhóm người kia cấu kết với Khuyển Nhung, rõ ràng là những điều Dục Vương nói và những thứ cậu tra ra được không giống nhau, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Dục Vương đang giải thích cho cậu sao!? Hắn ta nói nhiều như vậy, chỉ là muốn giải thích cho cậu vì sao lại đưa Thịnh Tây giao cho Cẩm Y Vệ à?

Thịnh Hoài sửng sốt một chút, vì cái gì? Vì sao lại phải giải thích cho cậu? Dục Vương điện hạ túc trí đa mưu lại cao quý vô song, bất luận hắn làm gì cũng đều không cần phải giải thích, bởi vì hắn là Dục Vương điện hạ, bởi vì việc hắn làm đều có lý do của hắn. Ngay cả bản thân Thịnh Hoài cũng sẽ không mảy may nghi ngờ bất kì quyết định nào của hắn, nhưng tại sao bây giờ hắn ta lại giải thích nhiều như vậy, là vì cậu sao? Bởi vì cảm thấy cậu không vui?

Thịnh Hoài ngước mắt nhìn hắn, người nọ một thân áo lụa tuyết tằm, tóc đen xõa tung, mắt phượng mày ngài, thời điểm đứng dưới ánh đèn mờ ảo như vậy lại vô cớ toát ra vẻ dịu dàng, ôn nhuận.

Thịnh Hoài đột nhiên luống cuống tay chân.

Cậu đã quen với một Dục Vương khó hiểu mạch não không theo lẽ thường, quen với một Dục Vương đối với ai cũng lạnh lùng vô tình, quen với một Dục Vương túc trí đa mưu trên triều đình, nhưng duy nhất không quen với một Dục Vương bất chợt dịu dàng như này.

Cậu thật muốn nói với chính mình đừng có tự mình đa tình, đó là Dục Vương, là một Dục Vương vẫn luôn lãnh khốc vô tình, như thế nào có thể dịu dàng ân cần săn sóc như vậy, lo lắng đến tâm trạng của cậu cơ chứ.

Nhưng đến khi Thịnh Hoài nhìn vào đôi mắt của Dục Vương, cậu lại bỗng nhiên sửng sốt.