Chương 2: Gặp lại

Kỉ nghỉ hè dần đi tới hồi kết…

Trước ngày khai giảng 1 tuần…

Lâm Hàn Thương từ sớm đã bị mẹ đánh thức.

“An An, con mau dậy đi, trước khi mẹ nổi giận!”

An An là tên cha mẹ dùng để gọi anh từ hồi còn bé tí, là gọi theo vần của tên đệm ‘Hàn’. Lúc lên lớp 3, đứa bé đã biết để ý và xấu hổ, anh liền bảo họ đừng gọi mình như vậy nữa. Vì so với tên thật Hàn Thương thì hai chữ An An nghe mềm mỏng yếu đuối như tiểu cô nương vậy. Nhưng Doãn Tình – mẹ anh lại thấy nó rất dễ thương, khi ở nhà vẫn thường gọi.

“Ai da, tuần sau mới khai giảng mà? Mẹ để con ngủ chút nữa đi!”

Anh có thói quen cáu kỉnh nhẹ khi bị đánh thức, liền vùi đầu xuống gối ngủ tiếp.

“Được lắm! Còn dám cãi mẹ à? Thế thì cái đống bàn phím này đừng hòng xuất hiện trong nhà nữa! Hừ”

Bà nói rồi bước tới tủ kính đựng đầy những mẫu bàn phím giới hạn mà anh vất vả lắm mới sưu tầm được, toan đem hết tới sọt rác

“Mẫu hậu đại nhân, con dậy rồi! Ngài có thể đừng lúc nào cũng nhắm tới bảo bối của con không!”

Lâm Hàn Thương có đam mê với máy tính và lập trình từ nhỏ, đống bàn phím triệu đô kia chính là ‘tiểu tâm can’ của anh. Doãn Tình thừa biết, bà cũng không định vứt ‘đống vàng’ này đi đâu! Nhà có giàu thì vẫn không được lãng phí.

“Con còn nói mẹ? Mẹ đã gọi con không dưới 10 lần đâu, nếu đổi lại là bà thím khác ở đây, đảm bảo đã lột chăn rồi đá con xuống giường lâu rồi đó!”

Lâm Hàn Thương vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà, Lâm Tư Quân thấy con trai liền nói

“Ăn sáng đi con”

Anh ngồi xuống, nhìn mẹ ngồi đối diện với vẻ mặt ngái ngủ

“Hôm nay có chuyện gì sao?”

Bình thường vị mẫu hậu này có quan tâm anh mấy giờ thức dậy đâu? Vì vậy, nghỉ hè anh luôn dậy rất muộn sau một đêm cày game với đám Giản Dương.

Mẹ Lâm nhai nốt miếng cơm mới nói

“Lát con cùng mẹ ra trạm xe đón người?”

“Đón người?”

“Là một cô bé bằng tuổi con, tên An Di. Con bé là con gái của bạn thân từ cấp 3 của mẹ. Gia đình cô ấy hiện tại xảy ra chút chuyện, tạm thời không có khả năng chăm sóc con gái nên nhờ nhà ta một thời gian!”

Hàn Thương nghe xong thì tập trung ăn sáng, không hỏi thêm nữa. Doãn Tình nhìn bộ dạng ‘mặc kệ sự đời’ của anh thì thở dài



“Sau này An Di sẽ học cùng con, có gì phải giúp đỡ con bé, nhớ chưa? Hơn nữa, đánh nhau bớt bớt lại! Ở cùng con gái người ta mà lúc nào mặt mày cũng bầm tím, không hay chút nào!”

Anh không đáp, tiếp tục ăn nốt bát phở thơm phức trước mặt.

Cha mẹ Lâm nhìn nhau, ánh mắt đầy bất lực. Đứa con trai này từ nhỏ luôn thích chơi game, lớn hơn chút lại thích ‘giao lưu võ thuật’, thành ra số lần nhà trường mời cha mẹ tới uống trà cũng chỉ tăng chứ không có giảm. Nhưng mặt khác, thành tích học tập của anh luôn rất tốt, ổn định trong top 3 toàn trường, nhất là những môn tự nhiên, thành ra nhà trường cũng không nỡ trách phạt nhiều, chỉ có giáo viên chủ nhiệm là vô cùng phiền não.

Ăn cơm xong, cha Lâm tới công ty, tiện đường chở hai mẹ con ra ga tàu.

“Hôm nay đông lắm, hai mẹ con cẩn thận nha”

Doãn Tình gật đầu rồi kéo con trai vào trong.

Quả thật người đông như kiến cỏ, hình như sinh viên đều chọn ngày này, giờ này để từ quê trở lại trường thì phải? Cũng may bà đã hẹn trước An Di ở cổng ra số 1, chẳng mấy chốc đôi bên đã gặp mặt.

Ánh nắng cuối hè vàng nhẹ giòn tan rơi trên bờ vai mỏng của thiếu nữ, chiếc đầm xanh biển tay dài, che phủ tới giữa bọng chân, thướt tha theo từng nhịp bước. Mái tóc đen dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng, phô ra gương mặt trong trẻo sáng lạn của tuổi 17 và đôi mắt đen thanh sạch đang dáo dác tìm người.

Mẹ Lâm có ảnh cô trong máy, vừa nhìn liền nhận ra

“Cô bé, cháu là An Di đúng không?”

An Di nhìn người phụ nữ đã ngoài tứ tuần nhưng nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt trước mặt, cúi đầu chào hỏi

“Dạ vâng, cháu là An Di, dì là dì Lâm đúng không ạ?”

“Ừm, dì nghe Thư Ân nói về chuyện của con rồi, sau này ở lại nhà dì, cứ coi như nhà con là được rồi!”

An Di cảm kích gật đầu: “Cảm ơn dì nhiều”

“Ài, khách sáo gì! Năm xưa dì với mẹ con mặc chung một cái quần còn được nữa là! À đúng rồi, đây là con trai dì”

Lâm Hàn Thương đứng từ nãy ở đằng sau mẹ, nhận ra An Di chính là cô gái ngồi ở dưới ngọn đèn mà anh gặp ở Vu Hà. Tuy rằng những vết thương trên mặt đã không còn, nhưng không khó để nhận ra vài vết bầm còn ẩn hiện sau tà váy dài.

An Di nhìn anh, nở nụ cười thân thiện

“Lại gặp anh rồi! Em là An Di, mong được anh giúp đỡ!”

Hàn Thương đi đến cạnh bên mẹ, cong môi chào

“Chào em gái. Anh là Hàn Thương.”

Mẹ Lâm nhìn điệu bộ khác hẳn với vẻ bất cần hồi sáng của anh, mí mắt giật mẹ: “Hai đứa quen nhau sao?”



An Di: “Vâng, từng gặp 1 lần ở Vu Hà”

Bà không muốn nhắc lại chuyện ở Vu Hà với cô, liền kéo tay cô đi, định bảo con trai kéo hành lí giúp cô nhưng chưa mở miệng thì anh đã tự giác rồi. Cả ba cùng nhau ra taxi đã gọi từ trước.

______

Nhà Lâm Hàn Thương ở tầng 7, khu chung cư cao cấp Điền Viên. Tuy là chung cư, nhưng mỗi nhà đều có hai tầng. Tầng 1 có phòng khách, nhà bếp, 1 nhà vệ sinh và một vườn hoa nhỏ được mẹ Lâm chăm sóc cẩn thận. Tầng hai có 3 phòng ngủ, một khu sinh hoạt chung và thêm 1 nhà vệ sinh nữa. Ban đầu hai vợ chồng dự định sinh 2 con, 3 phòng ngủ là vừa đẹp. Nhưng sau lần sinh đầu tiên, Lâm Tư Quân thấy vợ quá vất vả liền dứt khoát không sinh thêm nữa. Phòng ngủ cạnh phòng Hàn Thương vẫn luôn để trống.

Doãn Tình thấy con trai lớn lên rất khó bảo, lại lạnh lùng, bà liền ao ước có một có đứa con gái dễ thương, hiểu chuyện để bầu bạn với mình. Đúng lúc, An Di chuyển tới. Bà cũng biết hoàn cảnh con bé liền quyết tâm đối đãi với cô như con ruột của mình. Căn phòng kia được bà sửa sang từ hôm trước. Rèm cửa, thảm lông, chăn chiếu và nội thất đều chọn màu sữa thanh lịch, nền nã, không quá yểu điệu lại ngọt ngào cho một thiếu nữ 17 tuổi.

Về tới nhà, Doãn Tình lấy ra từ trong tủ một đôi dép màu hồng nhạt: “Dì chọn cho con đó”

An Di cười khách khí: “Làm phiền dì rồi”

“Ai da, cứ coi dì như mẹ con, không cần khách sáo”

Nói rồi, bà háo hức kéo cô lên xem phòng. Lâm Hàn Thương xách theo vali đi theo hai người. Thì ra mấy hôm nay mẹ anh lịch kịch trong căn phòng kia là để cho dịp này à?

An Di nhìn căn phòng xinh đẹp trước mặt, kéo khóe môi lên thành nụ cười rất xinh

“Đẹp quá! Con rất thích”

Doãn Tình hài lòng: “Thích là tốt, thích là tốt! Nào, con trai, mau đem hành lí vào cho Di Di”

Sau đó, bà cùng cô xếp hành lí vào tủ, Hàn Thương định rời đi thì mẹ bắt anh đứng lại treo đồ lên giá. Anh sản khoái gật đầu khiến bà liền muốn mở miệng khen ngợi sự nhiệt tình hôm nay, nhưng nghĩ thấy lời “Con trai nay chăm chỉ ngoan ngoãn quá” hơi giống nói xấu con mình trước mặt ‘em gái mới’, liền thôi.

Xong xuôi cũng đến giờ cơm trưa. Doãn Tình liền vào bếp chuẩn bị cơm nước, để lại hai bạn trẻ trong phòng.

Không khí có chút gượng gạo. An Di vuốt vuốt đuôi tóc rồi cứng nhắc nói

“À, cảm ơn anh đã giúp em”

“Ừm”

~im lặng~

An Di cắn nhẹ môi dưới, ngại ngùng. Cô không thường ở riêng với con trai như vầy

Hàn Thương vẫn chăm chú nhìn cô: “Vết thương… đã đỡ chưa?”

An Di cười gượng: “Ừm, vẫn còn vết mờ, nhưng không đau nữa rồi”

Anh ừm một tiếng rồi cũng rời khỏi phòng. Lúc lướt qua phòng cô để xuống ăn cơm, làm như tiện tay mà đặt lên giường một lọ thuốc nhỏ.