Tôi trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ váy trắng hai dây nhẹ nhàng ngang đầu gối, khoác thêm chiếc áo khoác jean bên ngoài, cùng Đức bước vào chỗ cậu ta làm.
Thoáng cái đã thứ bảy rồi, tôi cũng đã đi lại bình thường. Tôi ngồi vào chiếc bàn đã được Đức chuẩn bị sẵn.
Quán này trang hoàn gần giống mô hình ở pub, tuy nhiên nó chỉ là quán nước bình thường thôi, có thêm chút âm nhạc cho đời bất buồn.
Những người đồng nghiệp khác thấy chúng tôi bước vào, đều khá vui vẻ, có chút trầm trồ nữa. Đức không phải là người biểu diễn trên sân khấu, chỉ là kỹ thuật âm thanh, ngồi dưới chỉnh âm lượng. Nhưng tôi vẫn muốn đến xem cho Đức vui, tôi cũng tìm hiểu.
Đức mang ra cho tôi một ly nước trái cây mà tôi thích, tôi nhận lấy tò mò hỏi nhỏ:
"Ở đây vào cửa tự do à? Thế bán gì?"
"Vào cửa tự do là ngày thường thôi, hôm nay là show cover, hai trăm năm mươi nghìn một người? Tao trả rồi."
"Ờ. Cảm ơn nhé."
Cái thằng chết tiệt này, sao không nói là mất tiền, bà còn mang tiền theo chứ, đấm cho bây giờ đây này. Bình tĩnh, bình thường, hít thở đều, không đánh người.
"À, ngồi đây nhé, tao làm việc một chút."
Tôi gật đầu, cậu ta lại bắt đầu ngồi cắm mặt vào chiếc máy tính, à chủ yếu công việc của cậu ta là ngồi vắt óc nhìn mấy tính thôi.
Chương trình bắt đầu, có khá nhiều vị khách, một người khác cũng làm cùng công việc với nó. Tôi không nghe rõ anh ta nói gì với Đức, nhưng khi tôi liếc ngang nhìn nó, cũng phát hiện anh ta đang nhìn tôi.
"Không đẹp quá hoàn mĩ, nhưng khi trang điểm lên cũng đủ dùng, đôi khi còn yêu kiều, quyến rũ đến lạ."
Đó là câu Đức nói vào ngày chúng tôi chụp kỷ yếu cuối cấp ba.
Ừ thì tôi chỉ thế thôi, được chưa?
Âm thanh khá to, tôi lúc đầu cũng nghe không quen lắm, hơi nhức óc, tim đập thình thịch, l*иg ngực muốn nổ tung, đầu choáng váng, được anh ca sĩ hát cũng hay, cái mặt như họa, nên tha thứ.
"Chào em."
Một giọng nói vang lên phía đối diện làm tôi giật mình, tôi ngước nhìn, chính là anh vừa nãy nói gì với Đức, công nhận rằng mấy người làm này có một cái gu ăn mặc rất cuốn hút, thêm cả chiếc tai nghe Bluetooth trên cổ nữa, nhìn cuốn hút thực sự.
Buổi hôm nay là một buổi no smoking, lại là một liveshow cover, mất vé vào cửa mà vẫn đông người, chứng tỏ sức hút không nhỏ.
"Em chào anh."
"Anh xin tự giới thiệu, anh là Phan Việt Hưng, là đồng nghiệp của Đức."
Kệ anh chứ, việc mà phải giới thiệu, tôi có quan tâm đâu. Tôi đến đây vì bạn tôi, không có ý định làm quen gì đâu anh trai.
"À vâng. Em là Hương. Đức cũng nhắc nhiều về anh."
"Em là bạn của Đức à? Hay là?"
"Là người yêu."
Là gì kệ chứ, cũng đâu có liên quan gì anh. Người gì đâu nhiều chuyện quá trời quá đất, tôi khá khó chịu, tôi không thích một người lạ hỏi quá nhiều về cuộc sống riêng tư, tôi là gì, có mối quan hệ gì, đó là chuyện của tôi.
Đức hay nói là tính tôi nóng như kem, tôi công nhận, vì Đức còn chẳng bắt kịp trạng thái của tôi, một phút thay đổi trạng thái hai lần, quá mệt mỏi rồi. Nếu không phải giữ lịch sự, tôi không đuổi mới lạ.
Tôi xin lỗi, tôi tệ quá.
"Xin lỗi anh, Đức không muốn em nói chuyện với người lạ, em cũng sợ người yêu em ghen."
"Cô em có vẻ overthinking quá nhỉ?"
Có bạn thân đẹp trai để đem ra làm bia đỡ đạn trong trường hợp này chứ sao.
Phan Việt Hưng trên cổ có đeo một cái pod, anh ta lấy ra hít một hơi, khói trắng dường như phả vào mặt tôi, khiến tôi chán ghét.
Tôi không thích người hút thuốc, tôi biết Đức hút pod, nhưng cũng chưa từng hút trước mặt tôi, nó nói do môi trường làm việc căng thẳng nên mới hút, là bất đắc dĩ. Tôi cũng chẳng tin lắm, cơ mà cũng đành, biết sao giờ.
Tôi cũng không ngờ người đồng nghiệp mà Đức hay kể với tôi lại thô lỗ, như giang hồ thế kia. Lúc anh ta rời đi cũng là lúc tôi lên cơn ho sặc sụa, không thở nổi.
Lúc về tôi ngồi sau xe Đức, Đức hỏi tôi:
"Mày nói với Hưng, mày là người yêu tao à?"
"Tao lấy mày làm bia đỡ đạn được không? Người gì đâu mà thô lỗ." Tôi bĩu môi nói.
Tôi choàng tay ôm lấy eo Nguyễn Tiến Đức, không biết sao tự dưng lại có chút suy, muốn được an ủi gì đó. Tôi im lặng, khoảng không gian lúc này thật im ắng, trong thế giới của tôi như không có âm thanh phát ra, dù xung quanh là những hàng xe đang thay nhau nối dài chạy qua, Đêm xuống rồi.
Nguyễn Tiến Đức cũng không có phản ứng gì, chiếc xe dừng trước cửa nhà tôi. Tôi bước xuống xe, định mở cửa bước vào nhà:
Nguyễn Tiến Đức kéo tay tôi lại, chưa kịp phản xạ, theo quán tính tôi ngã nhào vào lòng nó. Nó ôm chặt lấy tôi, nở một nụ cười ma mị thương hiệu:
"Hôm nay nhìn sεメy quá, nói đúng hơn là ngon đấy, hay mày làm người yêu tao thật đi nhé."
Này, tao có nghe nhầm không? Đây có phải là đang tỏ tình không? Tao đang nghe cái gì đây? Đây là đâu và tao là ai?
Tôi ngại ngùng đẩy Đức ra, đương nhiên tôi rất vui khi cậu ta nói thế. Tôi cũng rất muốn đồng ý ngay, nhưng tôi cũng rất sợ, khi yêu rồi tôi và cậu ta không thể giữ cái tình cảm như tình thân này được nữa.
Tôi ra vẻ bình tĩnh, ngước nhìn vẻ mặt đẹp trai của Đức:
"Không sợ các em fangirls ghen à? Tao sợ bị chúng nó cạo đầu lắm đấy."
"Đó là chuyện của chúng nó, yêu đương là chuyện của mình mà."
Tôi hơi sững người, có vẻ Nguyễn Tiến Đức nghiêm túc thật rồi. Tôi cũng có chút suy tư trong lòng, quay ra chỗ khác hít một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh, quay ra nhìn Đức:
"Ngày mai, em sẽ trả lời anh nhé."
Ủa lộn, tao với mày. Nước xưng em này là đi sai đường.
Tôi vội thanh minh, run rẩy nói:
"Ngày.. ngày mai, tao.."
Tôi chưa nói xong, nó cúi đầu hôn tôi, bờ vai ấm áp của nó đặt lên môi tôi, khiến tôi có cảm giác khó thở, tim đập loạn, đập mạnh lắm. Tôi tận hưởng nụ hôn này theo nhịp thở của Đức, thật đê mê ấm áp, tôi chìm mình trong sự khoái lạc mà nụ hôn mang lại, tôi không thoát ra được.
Tôi muốn hỏi nó là mày có mỏi cổ không? Tao là tao mỏi thay mày rồi đấy.
Xin lỗi các fangirls, nước đi này tôi không lường trước được.
Một lúc sau nó bỏ tôi ra, cười mãn nguyện, thì thầm nhỏ vào tai tôi:
"Từ nay cứ gọi là anh nhé."
Mãn nguyện lên xe rời đi không nói một lời nào, để lại tôi vẫn đang đứng đơ ra đó chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi vừa bị cưỡng hôn à? Sao tôi không phản kháng gì thế. Tôi sờ vào bờ môi tê dại vì bị tên kia hôn đến phát đỏ.
Người gì đâu mà lạ, không giúp tôi mở cửa à. Tôi cũng mười tám tuổi rồi, giờ này yêu đương liệu có sớm quá không? Tôi không biết nó đang nghĩ gì nữa, những chắc nó cũng thích thôi.
Tôi đi vào nhà, vệ sinh lại rồi đi lên giường, hiển nhiên là trằn trọc không ngủ được, Nguyễn Tiến Đức bên kia nhắn:
"Anh về đến nhà rồi nhé."
Trời trời, bình tĩnh quá đi mất thôi. Tôi đang xấu hổ chết đi được đây này, lỡ mà mấy chiếc camera chạy bằng cơm nghe được thì còn chết nữa. Hầy.