Chúng ta, là từ hai người trở lên. Anh và em, hai cá thể tách biệt, hai người khác biệt.
Tôi và Đức, cả hai đã từng là bạn, còn hiện tại thì sao???
Tôi tựa đầu vào vai Đức, khoé mắt có chút cay cay, nếu không cố kìm chế thì có lẽ tôi đã khóc. Đức đẩy nhẹ đầu tôi ra, hai tay xoay tôi lại nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy, đôi mắt tôi nhìn thấy của bây giờ không còn là đôi mắt vô lo vô nghĩ của năm lớp mười một, cũng không phải mang sự hồn nhiên của sinh viên năm nhất nữa, chúng tôi đã năm thứ tư rồi.
"Bây giờ không thân nữa, không phải là anh và em nữa, mà là chúng ta. Em có biết sự khác biệt giữa" anh, em "và" chúng ta "là gì không? Chính là trước đây anh và em là bạn. Còn bây giờ, chúng ta là người yêu."
Tôi không thể kìm chế được nước mắt nữa, từng hạt nước mắt cứ thế rơi xuống. Tôi hôm đó đứng ở cầu Long Biên khóc rất to, tôi ôm lấy Đức, tôi là đang hạnh phúc, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, tôi chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này, cuối cùng thì giữa tôi và Đức chính là chúng ta.
"Nguyễn Tiến Đức, cuối cùng chúng ta cũng chờ được ngày hôm nay."