Giọng điệu của trợ lý Điền quá bĩnh tĩnh, mục đích nhằm xoa dịu sự bất an của Diệp Sâm, giọng anh hơi run: “Là như vậy sao?”
Trợ lý Điền cười: “Đúng vậy, trước khi anh giải quyết xong mấy chuyện rắc rối này, tôi đoán chắc Quý tiểu thư không chịu về đâu”.
Diệp Sâm cười rồi: “Đúng, tôi suýt thì quên mất, trước đây tính tình cô ấy vốn không tốt”.
Trợ lý Điền nói: “Theo tôi thấy, là anh bị Quý tiểu thư chiều hư rồi, để anh nếm chút khổ cho nhớ cũng tốt”.
Diệp Sâm trầm mặc, lúc lâu sau mới nói: “Cậu biết tại sao cô ấy lại từ bỏ cơ hội nhập học ở Học viện Kiến trúc Bartlett không?”
Trợ lý Điền tự châm cho mình một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn thành phố đang ồn ào huyên náo, nói: “Lúc đó anh uống rượu trong một bữa tiệc xã giao, sau đó xuất hiện dạ dày phải nhập viện tí thì ngỏm, Quý tiểu thư cũng bị dọa gần chết, cô ấy không ngừng tự trách bản thân, nói không nên bỏ mặc anh, sau đó từ bỏ cơ hội nhập học. Cô ấy nói việc học sau này vẫn có thể tiếp tục, nhưng nếu không còn anh nữa thì cả đời này cô biết phải làm sao? Cho nên cô ấy chọn ở lại….”
Ở lại, sau đó hy sinh một đời tươi đẹp của mình.
Đứa trẻ ngốc đó, nếu có thể quay ngược thời gian, Điền Huân cậu nhất định sẽ đuổi cô đi, đi xa một chút, vĩnh viễn đừng quay về nữa….
Như vậy, ít nhất cô còn có thể sống, không phải sao?
“Điền Huân….” Diệp Sâm nặng nề mở miệng, “cậu vẫn luôn ở cạnh chúng tôi…cậu nói xem…tại sao chúng tôi lại biến thành thế này?”
Điền Huân hít sâu một hơi, để làn sương mù che đôi đôi mắt mình, nhàn nhạt nói: “Làm gì có tại sao? Có thể là vì anh cảm thấy….cho dù cả thế giới bỏ rơi anh, nhưng Quý tiểu thư thì không bao giờ, dù sao cô ấy cũng yêu anh tới vậy. Bởi vì quá được yêu, nên mới không sợ hãi chăng?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, nhưng dường như Điền Huân nghe thấy âm thanh nghèn nghẹn như cắt sâu vào da thịt.
Bình thường Diệp Sâm gánh vác tất cả, chắc là anh….rất đau rất đau nhỉ?
Thân là anh em tốt kiêm trợ lý của Diệp Sâm, Điền Huân biết mình không nên nói ra lời thật lòng như thế, nhưng mỗi lần nghĩ đến bộ dạng thê thảm khi chết ấy của Quý Nam Kiều, cậu lại không tài nào ngủ được.
Cậu không thể nói cái chết của cô với bất kì ai, dưới sự chỉ đạo của mẹ Diệp, cô giống như một bông hoa tuyết từ trên bầu trời rơi xuống vậy, lặng lẽ biến mất trong chốn hoang dã không người….
Không lễ truy điệu, không ai tưởng nhớ, thậm chí…không ai biết đến cái chết của cô.
Lương tâm của cậu đang ngày đêm giày vò chính bản thân cậu, cả ngày lẫn đêm!
Đáng tiếc, cậu chỉ có thể một mình nuốt trọn tất cả.
Trợ lý Điền lấy lý do vẫn còn hội nghị nên cúp điện thoại, trợ lý cuộc sống bưng bát cháo kê hầm bí ngô táo đỏ lên bàn ăn.
Diệp Sâm trầm mặc ăn xong bát cháo, sắc mặt cũng hồng hào lên nhiều, trợ lý cuộc sống thở phào một hơi muốn rời đi, lại nghe Diệp Sâm nói: “Cô ấy…từng nói với cậu những gì?”
Trợ lý gật đầu: “Ừm, cô ấy nói dạ dày anh không tốt nên phải chú ý ăn uống. Hơn nữa hay mất ngủ cho nên khi đi công tác phải mang theo tinh dầu. Ngoài ra cô ấy nói mình từng làm một chuyện khiến anh rất tức giận, nên cô ấy vẫn đang đợi anh nguôi giận, trước khi anh hết giận thì nhờ tôi tạm thời chăm sóc anh”.
Cổ họng Diệp Sâm đau nhói, thấp giọng nói: “Còn gì nữa?”
“Cô ấy còn nói tuyệt đối không được nói cho anh biết những chuyện cô ấy làm cho anh, bởi vì anh sẽ tức giận, cô ấy sợ anh không chịu nhận…”
Từng câu từng chữ của trợ lý giống như tảng đá đè nặng trên ngực anh.
Đập tan tất cả những lời ngụy biện của anh!
Đập tan sự thảo mai dối trá trong trái tim và linh hồn anh….