Mọi chuyện xảy ra vô cùng đơn giản.
Hơn mười ngày trước, Linh Đạo Thiên Quân hạ phàm đuổi bắt Phệ Hồn Thú, nhốt bên trong địa ngục Hoàng tuyền, nhận hết tra tấn, đợi trăm năm sau, lại để cho hóa thành tro tàn, hồn phi phách tán. Nhưng Phệ Hồn Thú rồi lại không cam lòng, một mực giãy giụa, ý đồ chạy trốn, khiến cho địa ngục Hoàng tuyền thường xuyên rung chuyển bất an, cũng bởi vì lý do này, tạo thành khe hở thông giữa địa ngục Hoàng tuyền tới nhân giới, dẫn đến không ít linh hồn bất tử chưa đủ năm mươi năm, liền xông tới nhân giới.
Này chính là lúc ta chia tay Yên Trì năm đó, có rất nhiều linh hồn bất tử xuất hiện, công kích sự tồn tại của loài người.
Mà vận mệnh của ta cùng Yên Trì, cũng theo đó chuyển biến.
Yên Trì sau khi chết, đi tới địa ngục Hoàng tuyền, bởi vì quyến luyến phàm thế, một mực lưỡng lữ ở cầu Nại Hà, cự tuyệt uống Mạnh bà thang, Âm vệ Hoàng tuyền cưỡng ép y qua, y phản kháng không theo, ngoài ý muốn, y phá tan vòng vây của Âm vệ, chạy tới nơi giam giữ Phệ Hồn Thú.
Đúng lúc Phệ Hồn Thú thần trí vẫn còn, đang vì giam giữ mà ở vào trạng thái điên cuồng, bởi vậy, một người thân mang linh lực vọt tới trước mặt nó, kết cục có thể tưởng tượng ra.
Yên Trì bị Phệ Hồn Thú hấp thu bảy hồn sáu phách.
Không ai có thể tưởng tượng được một màn phát sinh ngày đó đáng sợ đến cỡ nào, Yên Trì cách Phệ Hồn Thú hơn trăm bước, Phệ Hồn Thú có thể cách không hút hết hồn phách của Yên Trì, chờ đến khi nó ăn no nê, mọi người mới phát hiện chuyện nghiêm trọng.
Phụ thân của ta bị năng lực của Phệ Hồn Thú làm kinh sợ, hạ lệnh gia tăng hình phạt, cũng để cho Linh Đạo Thiên Quân đích thân hạ phàm, giải quyết Phệ Hồn Thú.
Đáng tiếc Phệ Hồn Thú bất tử bất diệt, chỉ có thể dựa vào thời gian để yếu đi. Linh Đạo Thiên Quân cũng chỉ có thể gia tăng giam cầm với nó, nhưng không cách nào gϊếŧ nó. Còn hồn phách Yên Trì, Linh Đạo Thiên Quân cũng bất lực.
Lúc đó phụ thân ta đã từng thử, nhưng cũng không cách nào cứu ra hồn phách Yên Trì, cho rằng Yên Trì cũng chỉ là phàm nhân thông thường, dần dà, cũng không để việc này trong lòng.
Thế nhưng, có lẽ ông tuyệt đối không ngờ được, Yên Trì lại có quan hệ với ta, cũng không nghĩ đến ta sẽ vì cứu ra Yên Trì, làm ra rất nhiều chuyện khó thể tin.
Ngày đó, sau khi tiêu hóa tin tức khϊếp sợ kia, ta lặng yên đi tới cầu Nại Hà, nhìn nơi chốn âm trầm người đến người đi, không khỏi nước mắt chảy ròng.
Ta thậm chí ngay cả lần cuối cùng gặp y cũng không có… y cứ như vậy hoàn toàn rời đi nhân thế…
Ta dường như nhìn thấy Yên Trì đứng bên cầu Nại Hà thật sâu bồi hồi, khi thì quay đầu nhìn xem ta có ở đó không, ta lại giống như nhìn thấy khuôn mặt Yên Trì mang theo vẻ đau xót, quyết tuyệt đẩy ra Âm vệ vây quanh y, không mục đích chạy tới trước, ý đồ trở lại dương gian.
Yên Trì, Yên Trì của ta, cứ đi như thế, lần này là triệt triệt để để mà đi rồi. Đã không còn sáu hồn bảy phách, Yên Trì liền chỉ là thể xác không có linh hồn, y sẽ không được chuyển thế, sẽ không thể trở lại bên cạnh ta, xoa đầu ta nói ta ngốc.
Yên Trì, Yên Trì a!
Ta giống như điên rồi mà nhanh chân đi về phía quý phủ của phụ hoàng, bịch một tiếng quỳ rạp tới trước mặt phụ thân, ta khàn giọng hô to, cầu phụ thân cứu Yên Trì.
Phụ thân dường như đối với quan hệ của ta và Yên Trì cảm thấy khϊếp sợ, thật lâu không nói lời nào. Tại thời điểm ông trầm mặc, ta tiếng lời nhỏ nhẹ*, kể lại từng chuyện ta đã trải qua ở nhân gian mấy năm này, ta muốn nói cho ông biết, Yên Trì đối với ta có bao nhiêu quan trọng, ta cùng Yên Trì có bao nhiêu yêu nhau.
(*Nguyên văn 慢声细语 mạn thanh tế ngữ.)
Thế nhưng ta đổi lấy, là trầm mặc thật lâu của phụ thân, cuối cùng của sự trầm mặc, là một tiếng thở dài.
Phụ thân nâng ta dậy, trên khuôn mặt chua xót tràn ngập thống khổ, ông từng chữ một, rõ ràng nói cho ta biết: “Không, vi phụ không làm được, Linh Đạo Thiên Quân cũng không làm được, chúng ta tận lực, con nén…”
Ông dường như muốn nói nén bi thương, nhưng một chữ cuối cùng kia, thủy chung không nói ra miệng, chỉ nhìn ta thật sâu, vỗ vỗ đầu vai ta.
Một khắc này, ta cảm thấy được thế giới này sụp đổ, hai chữ nén bi thương sao mà đơn giản, nhưng thật sự làm được khó đến nhường nào.
Chúng ta đã nói, đời sau gặp lại, đã nói đời đời kiếp kiếp không rời nửa bước, hiện tại, Yên Trì rồi lại bỏ ta mà đi.
Ta sững sờ nhìn phụ thân trước mắt, lại lần nữa quỳ xuống, cầu ông đưa ta về nhân giới, ta muốn đi tìm Thiên Thích! Thiên Thích nhất định có thể cứu Yên Trì.
Phụ thân nhíu mày, mơ hồ có chút không vui, mở đường thông tới nhân giới, sẽ hao tổn linh lực của ông, vả lại có khả năng sẽ tạo thành rung chuyển cho địa ngục Hoàng tuyền, khe hở vừa sửa xong sẽ lần nữa bị phá hư.
Phụ thân dĩ nhiên từ chối lời thỉnh cầu của ta, trịnh trọng và nghiêm túc* an ủi ta, nói cho ta biết người trên thế gian nhiều như vậy, không nên một lòng thương nhớ ở trên người một phàm nhân cuối cùng sẽ đi về phía tử vong, dù Yên Trì thực sự chuyển thế, Yên Trì cũng không nhớ rõ ra, hà tất phải hao phí tâm tư trên một người sẽ không nhớ mình. Huống hồ ta là linh hồn bất tử, không thuộc về nhân giới, cuối cùng rồi sẽ về địa ngục Hoàng tuyền, ta cùng Yên Trì sinh tồn tại nhân giới, đã định trước không có kết quả tốt.
(*Nguyên văn 语重心长 ngữ trọng tâm trường.)
Không thể phủ nhận, lời phụ thân nói đều đúng. Nhưng ta là một cây gân*, ta chỉ muốn Yên Trì, dù cho y thật sự không nhớ rõ ta, không còn yêu ta, ta cũng muốn y sống tốt trên cõi đời này. Chỉ cần nhìn thấy Yên Trì, là tốt rồi.
(*chắc ý chỉ ngang bướng.)
Ta thẳng sống lưng, quỳ gối trước mặt phụ thân, ta nói, phụ thân người một ngày không đồng ý, con một ngày không đứng dậy.
Phụ thân có chút chán nản, vung tay lên, liền giận dỗi nói một câu: “Vậy con liền quỳ đi!” Tiếp theo, liền xoay người rời đi.
Ta không vì cha rời đi mà đứng lên, năm đó Yên Trì có thể bảo vệ ta, chặn trước mặt ta, không tiết rời khỏi sư môn, hôm nay ta vì y quỳ mấy ngày thì có làm sao.
Về sau, ta quỳ trọn vẹn một đêm, phụ thân mềm lòng. Ông vẻ mặt đau khổ nâng ta dậy, không ngừng ai thán, tội gì tội gì.
Ta nói, cha, lúc cha cùng mẹ yêu nhau, có từng nghĩ vứt bỏ bà một mình rời đi?
Ta thấy được vẻ mặt kinh ngạc của phụ thân, sau một lúc lâu, trên mặt phụ thân hiện lên vẻ khổ sở, ông nâng ta dậy, ý bảo ta theo ông.
Chúng ta đến chỗ mật thất, phụ thân dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói với ta: “Không, con hiện tại nhất định phải làm ra lựa chọn. Hiện tại linh lực của vi phụ không đủ để tùy thời mở ra cổng thông tới nhân giới, con lần này ra ngoài, nhất định phải năm mươi năm sau cổng nhân giới mở ra mới có thể trở về, mà trong năm mươi năm này, người con thương rất có thể đã bị Phệ Hồn Thú cắn nuốt không còn một mảnh, tro bụi cũng không còn. Con chỉ có thể lựa chọn một lần, tuyệt đối không đổi ý.”
Ta sau khi nghe xong, thậm chí có chút do dự.
Là muốn dùng năm mươi năm đổi lấy một hy vọng, hay là dùng năm mươi năm đi tìm tàn hồn của Yên Trì.
Ta im lặng nhìn phụ thân, bỏ lại một câu để con cân nhắc, liền đi rồi.
Ta chẳng có mục đích đi đến những nơi Yên Trì có khả năng đi qua, đến mỗi một nơi, trước mắt của ta liền tưởng tượng ra bộ dạng Yên Trì khi đi qua đây. Lòng ta đau như cắt, nhớ nhung nhiều hơn một phần, thống khổ cũng nhiều hơn một phần.
Cuối cùng, tựa như nơi tối tăm ở sâu bên trong* lôi kéo, ta vậy mà đi tới nơi giam giữ Phệ Hồn Thú.
(*冥冥之中 Ý minh minh chi trung: nói những việc mà người thường không thể đoán trước và không thể lí giải. Nó là 1 cách gọi của vận mệnh, hay nói cách khác việc đó xảy ra là đã được định trước trong số mệnh con người. Tuy nhiên vận mệnh có thể nắm được và thay đổi được.)
Nơi đây không ngạc nhiên chút có đầy Âm vệ cùng phong ấn, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng không thể đi vào.
Ta đứng bên ngoài nơi phong ấn, ngóng nhìn thật lâu, một ý niệm không thể kiềm chế được mà dần hiện lên trong đầu ta, nếu như ta có thể thấy Phệ Hồn Thú, vậy có thể cứu ra Yên Trì hay không?
Ta biết ý nghĩ này của ta là điên cuồng, Phệ Hồn Thú đáng sợ thế nào, bằng ta căn bản không cách nào địch nổi. Nhưng ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng đã đến tình trạng không thể vãn hồi.
Ta nghĩ muốn cứu Yên Trì, muốn cứu Yên Trì!