Chuyển ngữ: Đậu
Beta: Bis
*
Trên đường đi, Kiều Dĩ Đường cứ luôn lo lắng mãi không thôi, thấy bài viết đó bị đẩy lên hot search, càng ngày càng có nhiều người tràn vào khu bình luận, chẳng thèm phân rõ đúng sai đã nhục mạ Đào Khê, thậm chí cả trường Nhất Trung Văn Hoa và ban tổ chức cuộc thi CAC cũng bị mắng nhiếc đến thảm thương.
Cô liếc nhìn Đào Khê bên cạnh mình, thế mà người này lại đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cô tức quá tắt điện thoại luôn, trong lòng còn nghĩ: "Thằng nhóc này đúng là bị Lâm Khâm Hòa đồng hóa rồi, chuyện to tày trời như này mà vẫn còn thờ ơ như vậy."
Cuối cùng xe taxi cũng tới căn nhà cũ của Kiều gia. Kiều Dĩ Đường và Đào Khê xuống xe, cô kéo cậu chạy vọt vào trong phòng, vội vàng kể khổ với ông nội của mình để tìm cách giải quyết, thế mà Kiều Hạc Niên vừa nhìn thấy Đào Khê liền nhéo tai cậu mắng xối xả: "Thằng nhãi con nhà cháu, ta đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, không được vẽ bản phác thảo cho cuộc thi ở nơi có người khác, phải cất kỹ tranh không được để lung tung, thế mà cháu toàn coi như gió thoảng bên tai! Giờ thì hay chưa, cho người ta chép tranh rồi lại còn bị quật ngược lại!"
Vẻ ung dung bình tĩnh trên mặt Đào Khê bỗng chạy bay biến cả, cậu vội vàng xin tha: "Cháu sai rồi, cháu sai rồi ông ơi."
Chung Thu Sinh đang ngồi trêu con vẹt trong phòng khách cũng đi tới, nhã nhặn nói với Đào Khê: "Ông đã nói với chủ tịch ban giám khảo của cuộc thi năm nay rồi, lát nữa cháu họp video thì cung cấp bằng chứng và trình bày ý tưởng sáng tạo của cháu cho họ nghe. Bọn họ xem thì sẽ hiểu thôi."
Kiều Hạc Niên buông tai Đào Khê ra, vỗ một cái thật mạnh lên vai cậu: "Còn không mau lấy giấy chứng nhận bản quyền làm lần trước tới đây đi!"
Đào Khê vội vàng chạy lên lầu.
Kiều Dĩ Đường chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn ông nội mình, rồi lại nhìn Chung Thu Sinh không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, sợ sệt hỏi: "Giấy chứng nhận bản quyền gì cơ?"
Mãi cho đến khi Đào Khê cầm tờ giấy chứng nhận xuống và đi cùng với Chung Thu Sinh vào thư phòng để bắt đầu tiến hành cuộc họp video với giám khảo của ban tổ chức cuộc thi CAC, Kiều Dĩ Đường mới được ông nội kể cho về những chuyện đã xảy ra.
Nửa tháng trước, Đào Khê vẽ xong bản thảo cho cuộc thì thì tới nhà họ Kiều, cùng Kiều Hạc Niên đi đăng ký bản quyền cho tác phẩm. Theo lý mà nói, một tác phẩm nghệ thuật nghiễm nhiên sở hữu bản quyền ngay từ khi hoàn thành nhưng nếu không được công khai rộng rãi thì khó có thể chứng minh tác phẩm đó là tác phẩm gốc và là ý tưởng của tác giả. Có vô số ví dụ về việc ăn cắp thành quả của người khác bằng cách lợi dụng kẽ hở này. Đào Khê muốn tham gia cuộc thi thì đương nhiên cậu không thể công khai trước tác phẩm của mình, nhưng việc cậu đi đăng ký bản quyền thì lại khác. Ngày hoàn thành tác phẩm trên giấy chứng nhận bản quyền của cậu sớm hơn nhiều so với thời gian công bố giải thưởng cuộc thi Cúp Vàng của Phùng Á Đông, mà hắn tuyệt đối không thể có bằng chứng về việc công bố tác phẩm sớm hơn cậu. Không chỉ có thế, ngày hôm đó Đào Khê còn cùng Kiều Hạc Niên mang bức tranh gốc của cậu đến hỏi thăm Chung Thu Sinh, ngôi sao sáng trong giới hội họa này đã từng giữ chức chủ tịch và cố vấn của hội đồng giám khảo của CAC. Lần này, CAC nhận được rất nhiều ý kiến báo cáo, nếu không có Chung Thu Sinh lên tiếng đảm bảo cho Đào Khê thì rất có thể tranh của cậu sẽ bị gỡ bỏ trước sức ép của dư luận.
*
Cuộc họp kéo dài nửa tiếng, toàn bộ quá trình chỉ có một mình Đào Khê nói chuyện với hội đồng giám khảo qua camera, Chung Thu Sinh chỉ ngồi quan sát từ xa. Chủ tịch ban giám khảo năm nay, Đàm Sơn là học trò của Chung Thu Sinh, nhưng ông ta không vì tư tình mà bao che cho Đào Khê, ông nghiêm túc hỏi cậu rất nhiều câu hỏi. Trong suốt quá trình, Đào Khê luôn bình tĩnh, không chút hoang mang thể hiện những ý tưởng và chi tiết sáng tạo của mình trước ban giám khảo, cũng như rất nhiều "bằng chứng" chứng minh cho tác phẩm gốc của mình.
Trong đó có một bằng chứng khiến sắc mặt những người trong ban giám khảo đều dãn ra, thậm chí Đàm Sơn còn đùa với Đào Khê rằng: "Cháu còn trẻ tuổi như vậy mà đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy quá. Lần này thì người vu oan cho cháu không còn gì để nói nữa rồi."
Sau khi cuộc họp kết thúc, Kiều Dĩ Đường chạy nhanh vào thư phòng hỏi Đào Khê: "Giám khảo nói sao? Chắc là tin em chứ hả?"
Đào Khê gật đầu, bình tĩnh nói: "Tác phẩm của em sẽ được giữ lại."
Kiều Dĩ Đường thở phào một hơi, vui tới mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên: "Tuyệt quá đi! Thế là vẫn có thể tiếp tục tham gia đấu vòng bán kết rồi!"
Đào Khê kính cẩn nói lời cảm ơn với Chung Thu Sinh, lần này may mắn mà có sự giúp đỡ của ông. Chung Thu Sinh hòa nhã vỗ vai Đào Khê, mỉm cười: "Mấy chuyện trên mạng thì lão già này không giúp được cháu rồi, ông tin là cháu có thể xử lý tốt. Ông đi đánh cờ với thầy cháu đây."
Đào Khê tiễn Chung Thu Sinh xuống phòng khách tầng dưới, sau đó ngồi trong thư phòng cùng Kiều Dĩ Đường nghiên cứu xem nên đăng Weibo đáp trả như thế nào.
"Có được tờ giấy chứng nhận này chắc là đủ rồi nhỉ, Phùng Á Đông chắc chắn không có bằng chứng chứng minh việc anh ta công bố tác phẩm sớm hơn em đâu." Kiều Dĩ Đường ngồi trước máy tính gõ bài để đăng lên weibo, đặt bức ảnh giấy chứng nhận ở ngay dòng đầu tiên.
"Nhưng anh ta có thể tiếp tục quấy rối đó, nói rằng bản thân sơ suất đã không để lại chứng cử về tác phẩm gốc, sau đó sẽ quật lại chúng ta cho xem." Đào Khê chống cằm ngồi bên cạnh, bình tĩnh phân tích.
Kiều Dĩ Đường cau mày suy nghĩ một lúc, quả thực Đào Khê nói rất đúng. Tuy rằng xét từ góc độ pháp lý, Đào Khê có quyền sở hữu tuyệt đối với tác phẩm của mình, có thể trực tiếp khởi tố đối phương về hành vi xâm phạm bản quyền và tội phỉ báng nhưng rõ ràng là bên kia đã mua rất nhiều thủy quân
(*), lợi dụng xuất thân nghèo khó mà đánh lạc hướng dư luận, vu khống việc đăng ký bản quyền của Đào Khê là một kế hoạch có chủ ý thì cũng không phải là không thể được, dù sao thì trước đây đã từng xảy ra loại chuyện như này rồi.
(*) Thủy quân là một nhóm người được trả tiền để định hướng truyền thông theo ý của mình.Cô còn đang vắt óc suy nghĩ thì bỗng nhìn thấy Đào Khê cầm lấy con chuột máy tính, mở bức tranh gốc của mình ra, từng chi tiết nhỏ được phóng đại trên màn hình máy tính lớn.
"Chị nhìn kỹ bức tranh này xem, có phát hiện ra điều gì không?" Đào Khê nhìn cô, khóe miệng cong lên nở nụ cười.
Kiều Dĩ Đường sửng sốt nhìn chằm chằm vào bức tranh. Đây là bức tranh sơn dầu vẽ theo trường phái trừu tượng có tên là "Tự ta" (bản thân). Cô đã xem rất nhiều lần rồi, phong cách sơn dầu mang theo hơi hướng của trường phái siêu việt
(*), tràn ngập những đường nét và hình thái hình học, dường như không theo một quy luật nào, thể hiện sự chuyển động và va chạm lộn xộn trên bề mặt, cũng như sự khám phá bản thân và vũ trụ trong trong tập trung giới hạn của màu sắc.
(*) Ví dụ về trường phái siêu việt của họa sĩ Kazimir Malevich, tên tác phẩm này là "Suprematism, Museum of Art" vẽ năm 1916.Cô chăm chú quan sát một lúc, chợt nhận ra những đường nét ở góc dưới bên phải của bức tranh có gì đó hơi khác biệt. Phần này chiếm một tỉ lệ rất nhỏ, lại được l*иg ghép với toàn bộ bức tranh, nhìn kỹ sẽ không thể thấy được.
"Đây là?" Kiều Dĩ Đường chỉ vào góc dưới bên phải của bức tranh.
Đào Khê dựa lưng lên ghế, chậm rãi nói: "Đây là chữ ký của em, ký bằng mã Morse."
Kiều Dĩ Đường chợt bừng tỉnh, cô có thể đọc hiểu được mã Morse. Ở dưới góc phải, độ dày và độ dài của mỗi dòng không hề lộ xộn chút nào mà cùng nhau tạo thành năm chữ cái tiếng Anh tương ứng với mã Morse -
taoxi. Chữ ký của các họa sĩ tranh sơn dầu đều rất đa dạng hình thức cùng kiểu dáng. Có nhiều họa sĩ sẽ ký trực tiếp lên góc tranh của mình, cũng có không ít người sẽ l*иg ghép chữ ký vào đạo cụ và hoa văn trong tranh. Ví dụ như trong bức tranh sơn dầu Hoa hướng dương của Van Gogh thì chữ ký nằm trên chiếc bình gốm
(*). Đào Khê không ký thẳng tên mình lên mà l*иg mã Morse vào trong tranh.
(*) Bức tranh Hoa hướng Dương của danh họa Vincent Van Gogh:Kiều Dĩ Đường vội vàng mở lại bức tranh của Phùng Á Đông trên máy tính rồi phóng to góc dưới bên phải lên thì cô mới phát hiện ra, người này đã sao chép hoàn toàn lại bức tranh của Đào Khê, ngay cả chữ ký của người khác mà vẽ cũng đẹp không kém.
"Chữ ký này mới chính là lý do chính khiến ban giám khảo tin tưởng em." Đào Khê nhìn chữ ký của "hàng fake" kia, giọng nói mang theo chút dí dỏm.
Tranh thì có thể tráo đổi, thời gian công bố có thể không chứng minh rõ ràng, nhưng chữ ký của tác giả thì không thể đổi trắng thay đen được. Điều khiến người ta cảm thấy nực cười chính là cái chữ ký này vốn không thuộc về anh ta.
Kiều Dĩ Đường không nhịn được mà cười bò trên ghế: "Cái tên Phùng Á Đông này sao chép tranh thì không chẳng nói, đây lại còn chép y sì đúc chẳng thèm thay đổi tí gì."
Đào Khê uống một ngụm nước, nói giọng chắc chắn: "Có lẽ bức tranh này không phải do anh ta vẽ, em đã xem những tác phẩm trước kia của anh ta rồi, có thể nhìn ra được."
Giống như một thầy Mỹ thuật đã từng nói, vẽ tranh cũng giống như viết chữ vậy, dù một người có cố gắng thay đổi nét chữ đến đâu đi chăng nữa của mình thì cũng có thể bị nhận ra. Có một vài nét chữ viết quen rồi thì cả đời này cũng không thể viết khác đi được, đối với hội họa cũng như vậy.
"Không phải anh ta vậy là ai?" Kiều Dĩ Đường ngẩn người, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Nhưng mà cũng đúng, anh ta là sinh viên đại học, chẳng quen biết gì em thì lấy tranh của em ở đâu ra?"
Đào Khê khoanh hai tay trước ngực, cũng hỏi theo: "Đúng nhỉ, lấy từ đâu ra đây?"
Kiều Dĩ Đường quay phắt đầu nhìn Đào Khê, từ đầu đến cuối người này luôn bình tĩnh đến đáng sợ. Cô nheo mắt hỏi: "Có phải em đã biết ai giở trò quỷ rồi phải không?"
Thậm chí cô còn có một suy nghĩ vô cùng hoang đường, vẽ xong bản thảo cho cuộc thi lại đi đăng ký bản quyền ngay lập tức, mang tranh tới gặp chủ tịch ban giám khảo những năm trước là Chung Thu Sinh, trong lúc vẽ còn cố ý ký bằng mã Morse, không để lại chút dấu vết... Chuyện này có lẽ vẫn có thể giải thích rằng chỉ vì người này quá mức cẩn thận mà thôi, nhưng một người thận trọng như vậy sẽ bất cẩn để lộ tranh của mình ra ngoài sao? Quả thật cứ giống như đã biết trước được mọi việc vậy.
Đào Khê lắc đầu, vẻ mặt vô tội: "Em cũng không biết mà."
Kiều Dĩ Đường nửa tin nửa ngờ, chỉ nói: "Chuyện này để sau hẵng điều tra, giờ chúng ta đi vả mặt tên Phùng Á Đông kia trước đã."
Hai người bắt đầu soạn một bài sớ dài trên Weibo. Đào Khê tự viết bài thanh minh, Kiều Dĩ Đường giúp cậu sắp xếp lại dòng thời gian và bằng chứng, ngoài giấy chứng nhận bản quyền ra thì còn có những bức ảnh Đào Khê chụp lại tiến độ vẽ tranh mỗi ngày của mình từ những ngày đầu tiên, mỗi bức đều được đánh dấu ngày tháng, có thể thấy rõ toàn bộ quá trình sáng tác tác phẩm.
Tám giờ tối, một tài khoản Weibo mới đăng ký đã đăng một bài viết dài, tiêu đề chỉ vỏn vẹn 9 chữ: "Gửi người sao chép tác phẩm Phùng Á Đông."
Bài viết dài thể hiện rõ ràng các bằng chứng khác nhau, giấy chứng nhận bản quyền, ảnh tiến trình sáng tác, chữ ký ẩn của bức tranh, nguồn cảm hứng và ý tưởng sáng tạo,... Ngoài ra, bài viết còn làm rõ bối cảnh gia đình của Đào Khê, nhưng cậu không đồng ý với ý kiến của Kiều Dĩ Đường muốn thổi phồng gia cảnh nghèo khó của cậu lên, chỉ nói một cách đơn giản mà khách quan rằng bản thân đã được hưởng lợi từ dự án dạy học trực tuyến từ xa nên mới có cơ hội được tới Nhất Trung Văn Hoa học tập. Câu cuối cùng của bài đăng viết: "Tôi sẽ truy cứu Phùng Á Đông và những kẻ vu khống phải chịu trách nhiệm pháp lý theo những quy định của pháp luật." Không hề nhân nhượng để lại cho Phùng Á Đông bất kỳ một con đường sống nào.
Tài khoản Weibo mới vốn không gây được sự chú ý, cũng may Tô Vận giúp bọn họ liên hệ với một công ty PR trên mạng, rất nhiều blogger V có sức ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực liên quan share lại bài đăng này, đồng thời cũng mời một số phương tiện truyền thông trực tuyến tới đưa tin về sự việc này. Dưới sự phát tán với quy mô lớn trên Internet, số lượt chia sẻ và bình luận của bài đăng trên weibo này đã tăng chóng mặt, nhanh chóng leo lên hot search, mức độ phổ biến còn cao hơn hẳn những bài bóc phốt khác.
Toàn bộ câu chữ của bài viết đều rất lý trí và kiềm chế, không mang một chút nào gọi là thổi phồng cảm xúc hay ngôn từ cường điệu, bằng chứng vô cùng rõ ràng, sự tình như thế nào thì vừa xem là hiểu ngay. Bài weibo vu khống kia hoàn toàn bị vả mặt, chỉ rõ bản thân người tố kẻ khác sao chép mới là người ăn cắp, học sinh cấp ba có xuất thân cao quý thích đi đường tắt trong tin đồn kia mới đúng là cậu học trò nghèo tài đức vẹn toàn. đi lên dựa vào nỗ lực của chính mình.
Màn lội ngược dòng đầy kịch tính luôn thu hút sự chú ý và bàn tán của cư dân mạng, đặc biệt là chữ ký bằng mã Morse trong bức tranh đập tan mọi lời vu khống và nghi ngờ. Suy cho cùng thì chẳng có ai ngu xuẩn đến mức ký tên của người khác lên tranh của mình cả.
"Tôi cứ tưởng bên kia có chứng cứ chính xác cơ, thế mà kết quả lại lộn ngược luôn rồi à? Lại còn xoay ngược tình thế hoàn toàn luôn nữa chứ? Buổi trưa tôi còn đang làm một cư dân mạng đầy chính nghĩa đi chửi bới giúp Phùng Á Đông nữa nè, bây giờ thì thấy ghê tởm kinh khủng, chắc khác nào ăn phải ruồi cả."
"Tôi xin lỗi vì bình luận lúc trưa của mình nha. Bằng chứng trong bài phản bác này còn đầy đủ hơn cả bài Weibo kia nữa, đặc biệt là cái phần chữ ký kia kìa. Cái tên ngu ngốc Phùng Á Đông kia ăn cắp tranh của người khác thì thôi đi, đến cả chữ ký mà cũng lấy luôn. Ba má anh ta biết con trai mình thay tên đổi họ rồi thì liệu có tức chết không nhỉ?"
"Phùng Á Đông đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, bản thân là một sinh viên đại học không có bản lĩnh sáng tác thì thôi lại còn đi ăn cắp tranh của học sinh cấp ba, lại còn hắt nước bẩn vào người ta nữa. Sao lại có loại người như vậy không biết!"
"Cậu học sinh cấp ba này thông minh ghê nha, nếu như cậu ấy không có mánh này thì sẽ bị Phùng Á Đông cùng đám cư dân mạng não tàn hại chết rồi."
"Tôi nghe nói cậu học sinh này vì thi được hạng nhất toàn huyện nên mới có cơ hội tới Nhất Trung Văn Hoa học. Nếu như Phùng Á Đông trót lọt được vụ này thì có khả năng cậu bé ấy sẽ bị đuổi về đấy, cuộc đời cũng bị hủy luôn còn gì. Tôi vô cùng ủng hộ việc cậu ấy kiện Phùng Á Đông, kiện mạnh tay vào! Loại người rác rưởi như này không xứng đáng để tiếp tục lãng phí tài nguyên giáo dục quốc gia."
"Bây giờ tôi cực kỳ nghi ngờ liệu cái giải mà cậu ta giành được trước đây có phải giả không nha, có ai check dùm tôi cái?"
"Sao Học viện Mỹ thuật Văn Hoa lại dạy ra được cái tên cặn bã như Phùng Á Đông này nhỉ? Còn không mau đuổi học đi? Giữ lại để anh ta tiếp tục hại người à?"
...
Cộng đồng mạng bị người ta bỡn cợt thì phẫn nộ không thôi, phần bình luận trên bài đăng phỉ báng kia tràn ngập những lời lên án phê phán và mắng chửi, đến cả clone của Phùng Á Đông cũng bị người ta đào ra rồi nhắn vào phần bình luận. Bài đăng nào cũng bị dân mạng vào chửi, bài mới nhất là một bức ảnh selfie cũng bị mắng thảm vô cùng.
Trang Weibo chính thức của Học viện Mỹ thuật Văn Hoa cũng bị liên lụy, ngay cả những bài đăng chúc ngủ ngon bình thường thì giờ trong phần bình luận cũng toàn là lời mắng nhiếc. Có không ít người yêu cầu nhà trường đưa ra biện pháp trừng phạt, thậm chí là đuổi học Phùng Á Đông. Điều này khiến người quản lý trang Weibo chính thức của trường sợ tới mức phải ngồi lọc bình luận suốt đêm. Ngay sau đó, trang Weibo chính thức của cuộc thi CAC cũng đã đưa ra một thông báo rằng bên họ bác bỏ bài tố cáo nhận được trước đó, tiếp tục giữ lại tác phẩm dự thi của Đào Khê. Weibo chính thức của cuộc thi Cúp Vàng cũng đã đăng một bài ngay trong đêm đó, tuyên bố đã hủy bỏ tác phẩm nhận giải của Phùng Á Đông.
Tuy nhiên, chỉ việc hủy bỏ này không thể làm nguôi ngoai cơn giận dữ của cộng đồng mạng. Có người còn nhanh chóng điều tra ra rằng hai năm gần đây, Phùng Á Đông từng tham dự rất nhiều cuộc thi khác nhau, mà có một vài bức tranh quả thật đã được sao chép từ tác phẩm của các tác giả trong và ngoài nước. Xem ra bản sơ yếu lý lịch hào nhoáng đẹp đẽ kia quá nửa đều là giả cả. Một số người đã liên hệ với những tác giả bị ăn cắp tranh này, một trong số các họa sĩ đó cho biết họ sẽ khởi kiện Phùng Á Đông.
Lúc mọi việc xong xuôi thì cũng đã gần 9 giờ. Kiều Dĩ Đường đọc bình luận trên hai bài đăng thì phá lên cười. Đào Khê nói tình hình trên mạng với Kiều Hạc Niên và Chung Thu Sinh, hai ông cụ cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng. Chung Thu Sinh đứng lên chào tạm biệt. Đào Khê tiễn Chung Thu Sinh tới lối vào sân, nhìn ông cụ lên xe rời đi thì mới thở phào một hơi, thần kinh căng thẳng cả ngày bỗng chốc được thả lỏng. Cậu ngồi lẳng lặng một mình trong sân, duỗi cái eo mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Tuyết vừa rơi, sắc trời còn chưa quang lắm, làn mây mỏng chậm rãi trôi vầng trăng khuyết mất một nửa, mềm mại mà mơ hồ.
Cậu bỗng cảm thấy hơi nhớ Lâm Khâm Hòa. Bận rộn cả một ngày, cậu mới chỉ kịp nói chuyện với Lâm Khâm Hòa qua WeChat. Điện thoại rung lên, Đào Khê vội vàng lấy ra nhìn, cứ như tâm ý tương thông vậy, là Lâm Khâm Hòa gọi đến.
"Em nói rồi mà, em có thể tự giải quyết được!" Đào Khê nhảy lên bàn đá rồi ngồi xuống, khẽ giương cằm, trong giọng nói không giấu được vẻ đắc ý.
Giọng Lâm Khâm Hòa trầm thấp, còn mang theo chút nghiêm túc: "Chuyện này vẫn chưa được giải quyết dứt điểm. Anh đã liên hệ với luật sư rồi, người ấy sẽ giúp em khởi kiện Phùng Á Đông, còn cả người giấu tên gửi bài phỉ báng kia nữa." Anh hơi ngừng lại, giọng càng trầm hơn, "Người đứng đằng sau chuyện này, em muốn xử lý thế nào?"
Đào Khê rũ mắt, im lặng một lúc rồi nói: "Nếu như em muốn truy cứu trách nhiệm, anh có cảm thấy khó xử không?"
Cậu không nói ra tên người đó, bởi vì đây là chuyện chỉ cần ngầm hiểu trong lòng. Phùng Á Đông chỉ là một quân tốt bị đẩy ra hứng đạn. Ai là người trộm tranh của cậu, ai đã sao chép chúng, ai thuê Phùng Á Đông, những câu hỏi này trong lòng cậu đã rõ từ lâu.
Lâm Khâm Hòa không chút do dự nói: "Anh đã từng nói với em rồi, em hãy cứ làm những gì em muốn, không cần lo rằng anh sẽ cảm thấy khó xử."
Đào Khê nhớ rằng Lâm Khâm Hòa từng nói, anh sẽ bênh vực cậu vô điều kiện. Cậu ngẩng đầu nhìn ánh trăng xù xì trên trời, quơ quơ hai chân rồi cười: "Được ạ, vậy anh hãy thi thật tốt nhé, em đợi anh về."
Hai người nói mấy chuyện khác thêm lúc nữa, dường như Đào Khê kể mãi cũng chẳng hết chuyện, nói mãi đến lúc chẳng nói được gì nữa thì dứt khoát im lặng cùng Lâm Khâm Hòa luôn. Hai người lắng nghe hơi thở của nhau.
Kiều Dĩ Đường đọc được một bình luận vừa khiến người ta hả giận mà lại buồn cười trên Weibo, nóng lóng muốn cho Đào Khê xem. Cô chạy tới đình viện thì thấy Đào Khê đang ngồi trên bàn đá nghe điện thoại, một tay chống lên mặt bàn, hai chân đung đưa như một đứa trẻ, trên mặt là nụ cười điềm đạm mà trong sáng, sự ỷ lại ngập tràn trên khóe mắt và đôi lông mày, thực sự hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh mà cô nhìn thấy ngày hôm nay. Cô bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt. Trước đây, cô luôn coi Đào Khê là người được Lâm Khâm Hòa giúp đỡ và bảo vệ, thậm chí khi chuyện ngày hôm nay xảy ra, phản ứng đầu tiên của cô là muốn bảo vệ cậu như Lâm Khâm Hòa đã làm. Nhưng lúc này cô bỗng nhận ra, từ trước đến nay Đào Khê không phải là người dễ bị tổn
thương hay dựa dẫm ỷ lại vào người bảo vệ mình, cậu có thể tới được đây là vì cậu đủ thông minh và dũng cảm.
Sau một đêm náo động, sự thật đã được phơi bày. Giữa đêm đó, trang weibo "Vài câu chuyện ở Học viện Mỹ thuật Văn Hoa" đã xóa bài đăng do người giấu tên gửi kia đi và đưa ra một thông báo thanh minh rằng trang của bọn họ chỉ phụ trách đăng bài, nội dung của bài viết không đại diện cho quan điểm của trang, rõ ràng là đang vội vàng phủi bay trách nhiệm. Dưới sự chia sẻ đưa tin của các blogger V lớn và các phương tiện truyền thông trực tuyến thì ngày càng có nhiều cư dân mạng quan tâm tới vấn đề này. Có rất nhiều người vì tức giận mà lũ lượt ùa vào trang web bình chọn của cuộc thi CAC bỏ phiếu cho tác phẩm số 82 của Đào Khê khiến cho máy chủ bị quá tải và sập trong mấy tiếng liền.
Đào Khê không biết mấy chuyện này, mà cậu cũng chẳng quan tâm. Sáng hôm sau, cậu trở lại trường đi học như bao học sinh khác. Vừa bước vào lớp thì các bạn học liền vây quanh cậu, mồm năm miệng mười chúc mừng cậu đã "rửa sạch oan khuất", trông còn vui vẻ hơn cả đương sự là cậu đây.
"Mình đã nói chắc chắn Đào Khê không sao đâu mà!" Tất Thành Phi ôm lấy vai Đào Khê hò hét, "Tối qua xem bài lội ngược dòng kia mà mình sướиɠ cả người. Thậm chí mình còn dùng cả acc chính lên đế mắng tên Phùng Á Đông đần độn một trận luôn đó."
Kim Tinh cũng theo dõi chuyện này cả đêm, còn thức rất khuya nữa, cô nàng mang đôi mắt thâm quầng cười với Đào Khê: "Chuyện này của cậu quá là ly kỳ luôn, trưa qua mình thấy mà tức ghê á, lo cậu không có cách nào thanh minh nữa cơ, may mà cậu chuẩn bị kỹ càng, tát cho anh ta một cái rõ là đau, không để một kẻ bỉ ổi như vậy đạt được mục đích."
Lý Tiểu Nguyên là người suy nghĩ chu toàn nhất, ngoài việc vui mừng, cậu ta còn lo lắng hỏi Đào Khê: "Mình thấy bọn họ xóa bài weibo kia rồi. Liệu sau này người ta có cãi bay cãi biến luôn không?"
Đào Khê cười nói: "Không sao đâu, luật sư đã thu thập chứng cứ rồi, cho dù có xóa cũng không có tác dụng."
Lúc này mọi người mới cảm thấy yên tâm, lại bắt đầu bàn tán rộn ràng chuyện bỏ phiếu cho Đào Khê. Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên đã hô hào mọi người trong nhóm lớp cùng bình chọn cho Đào Khê từ lâu. Người quảng giao như Tất Thành Phi thì đã đặc biệt thành lập một nhóm gọi là "Nhóm bỏ phiếu CAC", sau đó chia sẻ link bỏ phiếu tới khắp các học sinh sinh trong trường, còn Hoàng Tình trước giờ luôn lạnh lùng ít nói cũng đã dán mã QR bình chọn lên cửa kính của quán trà sữa nhà mình.
Trong lòng Đào Khê biết sức ảnh hưởng của việc bỏ phiếu là rất ít, nhưng cậu vẫn chân thành nói lời cảm ơn tới các bạn học cùng lớp. Cậu gửi mấy bao lì xì lớn lên nhóm lớp, một giây sau là mọi người giành hết, gửi xong cậu cũng hết sạch tiền trong WeChat. Thực ra từ sau vụ bị vu oan trộm tai nghe thì trong lòng cậu vẫn đề phòng rất nhiều người trong lớp. Lần này ngay từ khi bắt đầu, các bạn trong lớp đã đứng về phía cậu, điều đó khiến cậu rất ngạc nhiên và cũng rất cảm động.
Vào giờ giải lao buổi sáng, Chu Cường tới lớp tìm Đào Khê rồi gọi cậu ra ngoài, kéo cậu ra một góc yên tĩnh không có ai để nói chuyện.
"Trò yên tâm nhé, nhà trường rất quan tâm tới chuyện này. Trong cuộc họp sáng nay, hiệu trưởng Kiều đã nói sẽ bảo vệ quyền lợi của trò. Nếu trò có cần giúp đỡ về chuyện gì thì cứ nói với thầy, thầy sẽ báo cáo với nhà trường." Chu Cường nói với Đào Khê.
Đương nhiên hiệu trưởng Kiều sẽ xem trọng chuyện này rồi, ngoại trừ việc Đào Khê là học trò của ba ông là việc cá nhân ra, thì chuyện này có sức ảnh hưởng quá lớn và gây ra quá nhiều ồn ào. Nếu như bằng chứng của Đào Khê không đủ thuyết phục để lật ngược sự việc thì danh tiếng của trường Nhất Trung Văn Hoa sẽ bị ảnh hưởng, mà thân phận của Đào Khê còn ảnh hưởng tới chuyện chính phủ vừa có lời khen ngợi dự án dạy học từ xa, không ai trong số các lãnh đạo nhà trường muốn dự án này dính dáng đến chuyện xấu nào cả. Ngoài ra, chuyện này còn có rất nhiều điểm đáng nghi. Tại sao bức tranh của học sinh trường Nhất Trung Văn Hoa lại bị một sinh viên từ một trường đại học không có chút xíu nào liên quan ở Học viện Mỹ thuật Văn Hoa sao chép được? Ai đã lấy trộm tranh của Đào Khê? Chỉ cần suy nghĩ sâu xa một chút liền nhận ra những vấn đề này có gì đó không bình thường.
"Đào Khê, trò thử nhớ kỹ lại xem, lúc em vẽ tranh đã tiếp xúc gặp gỡ những ai? Liệu có từng vẽ ở đâu đó ngoài trường học không?" Chu Cường đã hỏi những vấn đề mà cả mình và lãnh đạo nhà trường đều cảm thấy nghi ngờ.
Đào Khê ngước mắt nhìn Chu Cường: "Em chỉ ngồi trong phòng ký túc để vẽ thôi ạ, tranh cũng luôn để trong phòng."
"Chỉ để trong phòng sao?"
Trong lòng Chu Cường nảy ra một suy đoán. Lúc đầu, khi ông đưa Đào Khê tới phòng ký túc xá, ông còn lo lắng rằng cậu sẽ không hòa nhập được với các bạn trong phòng nên luôn đặc biệt chú ý đến chuyện này. Ông nhớ rằng phòng đó còn có hai học sinh nữa, một người học lớp số 2, một người học lớp Mỹ thuật. Nếu nghĩ thoáng qua thì rất có khả năng là cậu học sinh lớp Mỹ thuật kia.
Như thể thấy được sự nghi ngờ của ông, Đào Khê nói: "Không phải Phan Ngạn đâu ạ, tuy rằng cậu ấy cũng học vẽ nhưng quan hệ của bọn em tốt lắm ạ."
Chu Cường bỗng hiểu ra Đào Khê đã có đối tượng nghi ngờ rồi, ông nghiêm nghị gật đầu nói: "Trò yên tâm. Nếu học sinh trường chúng ta thật sự lấy trộm tranh của trò trong phòng ký túc thì nhà trường tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Thầy sẽ quay lại nói chuyện với thầy hiệu trưởng và bắt đầu cho điều tra sự việc ngay lập tức."
Đào Khê nói lời cảm ơn với Chu Cường. Ngay sau đó tiếng chuông vào lớp vang lên, cậu đi dọc theo dòng người về phía lớp học. Khi đi ngang qua phòng học lớp số 2, cậu liếc nhìn vào trong cửa. Từ Tử Kỳ ngồi dãy bàn đầu tiên. Khi chạm phải ánh mắt của cậu, sắc mặt cậu ra bỗng trở nên trắng bệch, trong mắt thậm chí còn mang theo nỗi sợ hãi. Đào Khê nhếch khóe môi, nở nụ cười với Từ Tử Kỳ, sau đó dời mắt tiếp tục đi về phòng học lớp số 1.