Chương 18

Hứa Linh nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại một lúc lâu, suy nghĩ rối rắm, cuối cùng cau mày để điện thoại di động sang một bên.

Trong lòng cô hơi chút phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đối mặt với loại tình huống này như thế nào.

Để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, những ngày chung đυ.ng này, Lục Thầm Chi đối xử với cô thực ra cũng không xấu, thậm chí có thể nói là rất tốt.

Thế nhưng ký ức gặp nhau lúc trước vẫn khiến Hứa Linh có chút bất an, dù là những gì cô chứng kiến, hay tất cả những hành động về sau.

Nếu gặp một lần nữa, có lẽ Hứa Linh vẫn lựa chọn báo cảnh sát, nhưng cô vẫn chưa biết giải quyết cảm xúc phức tạp của mình đối với Lục Thầm Chi như nào.

Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, gió mát nhè nhẹ.

Trong phòng, Lục Thầm Chi đã chơi xong một ván trò chơi.

Anh nhìn chữ "thắng lợi" trên màn hình điện thoại, nhưng trên mặt cũng không vui vẻ gì.

Lục Thầm Chi mở thông báo ra, cột thông báo trống rỗng nói cho anh biết là anh không bỏ qua tin nhắn nào.

Anh buồn bực ném điện thoại di động sang một bên, hai tay đệm ở sau đầu.

Hứa Linh không trả lời tin nhắn.

Có phải không biết người gửi tin nhắn là ai, hay là đi ngủ sớm rồi.

Nội dung tin nhắn cực kì rõ ràng, hơn nữa hiện tại mới hơn tám giờ, cô không có khả năng không biết là ai, cũng không có khả năng ngủ sớm như vậy.

Lục Thầm Chi xoay người, lại cầm điện thoại di động.

Vẫn không có tin nhắn.

"Brừm —"

Điện thoại rung rung, Lục Thầm Chi lập tức ấn mở thông báo.

Là tin nhắn nhóm.

[Lý Tuyển: Anh Thầm, em cẩn thận nghĩ lại, nếu không phải anh lừa em, chính là vì chơi cùng Hứa Linh đúng không?]

[Lý Tuyển: Không ngờ tới anh Thầm của chúng ta cũng sẽ có lúc theo đuổi người khác.]

Mi tâm Lục Thầm Chi nhảy lên, trong lòng lại sinh ra vài phần hoảng hốt.

[Lục Thầm Chi: Nói nhảm nhiều quá.]

[Lý Tuyển: …]

[Lưu Diệu: …]

[Trương Hiểu Vũ: …]

Lục Thầm Chi nhìn một dãy ba chấm của bọn họ, có chút mê mang, đang muốn trả lời lại thì nhận được tin nhắn.

[Lý Tuyển: Anh Thầm, anh… xấu hổ?]

Lục Thầm Chi: "…"

Không hiểu sao anh bắt đầu có chút phiền não, huyệt thái dương giật giật.

Lục Thầm Chi lại ném điện thoại sang một bên, vẻ mặt bắt đầu trở nên lạnh như băng, đôi mắt màu đen trầm xuống.

Theo đuổi?

Theo đuổi cô nhóc kia?

Lục Thầm Chi giật giật khóe miệng, trên mặt không biểu lộ gì, đôi mắt hẹp dài rủ xuống.

Chỉ là không vui lòng.

Bọn hắn đều là kẻ ngốc giống nhau.

Nghĩ đến đây, Lục Thầm Chi đưa tay cầm lấy điện thoại, mở Wechat ra.

Anh nhìn chằm chằm vào phần thông báo vài giây, ngón tay thon dài ấn xuống màn hình.



Thứ ba, bầu trời trong xanh,gió mát ấm áp dễ chịu.

Lúc này chính là tiết đọc sách sớm, trong phòng học vang lên tiếng đọc sách ồn ào.

Lục Thầm Chi nhìn Hứa Linh.

Cô cầm sách giáo khoa Ngữ văn đọc rất lớn tiếng, nhìn qua có vẻ rất nghiêm túc.

Nhưng đây là tiết đọc tiếng Anh.

Lục Thầm Chi nhẹ giọng nói: "Giờ là tiết đọc tiếng Anh."

Hứa Linh hơi mờ mịt quay đầu nhìn anh, vài giây, cô mới vội vàng rút quyển sách tiếng Anh ra.

Cô cầm sách tiếng Anh, ánh mắt mông lung: "Cảm ơn."

Môi Lục Thầm Chi khẽ nhúc nhích, gật đầu nhẹ, không nói gì.

Chẳng biết tại sao, anh cảm thấy trạng thái của Hứa Linh có chút không đúng.

Mấy ngày tiếp theo, Lục Thầm Chi cảm thấy suy đoán của mình là đúng.

Chỉ cần anh cùng Hứa Linh nói chuyện, Hứa Linh lại do do dự dự, ánh mắt mơ màng hoảng hốt.

Tình trạng này không phải là một loại sách lược chiến tranh lạnh mà cô cố ý làm trước đó không lâu, mà càng giống như là có chuyện muốn nói nhưng không có cách nào nói ra, muốn nói lại thôi, tràn đầy do dự và phức tạp.

Phát hiện này khiến cho Lục Thầm Chi rất khó chịu.

Anh cũng không rõ thái độ Hứa Linh như thế là do nguyên nhân gì, cũng không có cách nào đi tìm nguyên nhân cùng kết quả.

Với Lục Thầm Chi, anh phiền nhất là chuyện không giải quyết được phải dỗ dành con gái, hoặc là đoán tâm tư con gái.

Thế nhưng với Hứa Linh, Lục Thầm Chi thậm chí không cả được lựa chọn, anh chỉ có thể bị động mà chịu đựng ánh mắt phức tạp kia của Hứa Linh.

Mức độ phức tạp trong ánh mắt cô không khác gì khi cô phát hiện ông Vương nhà hàng xóm đi công tác ba tháng, nhưng vợ ông Vương lại mang thai hai tháng, còn Lục Thầm Chi chính là gian phu.

Nhưng Lục Thầm Chi cũng không nổi giận, cũng không có cách nào nổi giận, càng không thể nổi giận.

Bởi vì bắt đầu từ thứ ba đến mấy ngày hiện tại, Hứa Linh không tham gia huấn luyện, ngay cả tiết thể dục cũng dứt khoát xin nghỉ.

Sân điền kinh dường như là một vết thương lòng của cô.

Bầu không khí giữa hai người không được tự nhiên.

Cuối cùng sự khó chịu này cũng bị phá vỡ vào một ngày nào đó.

Tối hôm thứ sáu.

"Các em điền vào tờ khai ngày nghỉ này đi,.ngày nghỉ tuyệt đối không được đi bờ sông, đập chứa nước để bơi lội nhé."

Giáo viên chủ nhiệm gõ lên bảng đen nhấn mạnh các loại nguy hiểm có thể gặp phải, dưới lớp, các học sinh đã đeo cặp sẵn sàng, ngóng trông được tan học.

Hứa Linh chậm rãi thu dọn đồ dùng, trên mặt không có mấy phần chờ đợi.

Lục Thầm Chi cất sách giáo khoa, nhàn nhạt hỏi: "Mấy ngày nghỉ cậu định làm gì?"

"À…" Hứa Linh dừng động tác: "Người nhà tớ muốn đưa tớ đi thành phố Huyền Mộc, đến ở cùng bà ngoại mấy ngày."

"Thành phố Huyền Mộc."

Lục Thầm Chi nhắc lại một lần.

Hứa Linh liếc nhìn anh một cái lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Lục Thầm Chi yên lặng, không nói gì thêm.

"Được rồi, tan học, chú ý an toàn nhé! Đừng vượt đèn đỏ! Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi!"

Giáo viên chủ nhiệm lớp gào thét về phía lũ học sinh đang chạy như điên ra khỏi lớp học.

Không đến vài phút, trong phòng học chỉ còn vài người.

Hứa Linh thu dọn đồ vào cặp sách xong, cúi đầu đi ra khỏi phòng học.

"Hứa Linh."

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Hứa Linh giật mình, tay giật giật quai đeo cặp sách, đi vài bước rồi dừng chân.

Cô cười gượng, quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

Chân Lục Thầm Chi dài, đi hai bước đã đuổi kịp cô.

Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Cùng đi ra nhà để xe đi."

Hứa Linh trả lời: "Cậu cũng mua xe rồi à."

Lục Thầm Chi gật đầu.

Hứa Linh không nói chuyện, hai người yên lặng đi qua hành lang, rời khỏi khu dạy học.

Buổi tối gió mang theo vài phần mát mẻ, thổi nhè nhẹ qua gương mặt của hai người.

"Kỳ nghỉ đi Huyền Mộc nhé."

Lục Thầm Chi đột nhiên lên tiếng.

Hứa Linh sửng sốt một chút, nhìn về phía anh.

Đôi mắt màu đen của anh rất trầm, lại vừa vặn chiếu rọi bầu trời đầy sao, lộ ra mười phần nhu hoà.

Hứa Linh tâm phiền ý loạn, vội vàng rời ánh mắt đi, tiến lên phía trước vài bước để kéo dài khoảng cách.

Cô nói: "Tớ chưa nghĩ kỹ, tớ không biết."

Hứa Linh đi nhanh đến nhà xe, kéo chiếc xe Cừu Con của mình ra: "Được rồi, tớ đi trước nhé, gặp lại sau."

"Cậu rất kỳ lạ." Lục Thầm Chi khoanh tay nhìn cô, giọng nói rất nhẹ: "Cậu lại trốn tránh tôi."

Hứa Linh mở cốp xe, lấy mũ bảo hiểm nhỏ ra rồi đeo lên.

Vài giây sau, cô ồm ồm lên tiếng: "Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì."

Lục Thầm Chi không nhìn cô nữa, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì: "Tôi biết huấn luyện viên của đội tuyển điền kinh quốc gia, cậu có thể gặp mặt người đó một lần."

Huấn luyện viên đội tuyển điền kinh quốc gia?!

Hứa Linh hoàn toàn sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khϊếp sợ: "Cậu?"

Lục Thầm Chi nói tiếp: "Bà ấy ở thành phố Huyền Mộc luôn."

Hứa Linh vẫn duy trì biểu cảm ngây ngốc thật lâu, mãi mới kịp phản ứng với ý của anh.

Cô nói năng lộn xộn: "Thế nhưng… Cậu… Vì sao…"

Hứa Linh nói nhanh, chợt cắn phải đầu lưỡi.

Trong nháy mắt, cô lấy mũ bảo hiểm xuống, rồi che miệng, trong mắt hạnh tràn ngập sương mù, bộ dạng mười phần đáng yêu.

Lục Thầm Chi nhìn cô như vậy, khẽ cười nói: "Đồ ngốc."

Hứa Linh ngậm đầu lưỡi mấy giây, cuối cùng nước mắt vẫn rơi xuống.

Nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng vào Lục Thầm Chi, kinh hỉ rồi kinh ngạc, cuối cùng là cực kỳ phức tạp.

Lục Thầm Chi nhìn vẻ mặt cô như vậy, cảm giác nhẹ nhõm vừa rồi liền biến mất không còn lại chút nào.

Đôi mắt anh vẫn bình tĩnh nhìn cô: "Cậu muốn nói gì?"

Hứa Linh ôm chặt mũ bảo hiểm, miệng há ra, lại giống như bị mất tiếng.

Hứa Linh cũng không ngốc, biết mình báo cảnh sát xong, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, Lục Thầm Chi chắc chắn bị liên lụy, bị phạt.

Mà thân phận và gia đình của Lục Thầm Chi như vậy thì tại sao lại đột nhiên chuyển tới thành phố không có danh tiếng gì này? Có phải là vì có chuyện gì đó?

Mấy ngày nay Hứa Linh nhìn thấy Lục Thầm Chi là không có cách nào bỏ qua, lúc đấy cô cho rằng lựa chọn như thế là chính xác, nhưng có phải đã tạo ra tổn thương không thể nghịch chuyển với Lục Thầm Chi không?

Nếu như Lục Thầm Chi biết rõ sự việc, liệu thái độ của anh đối với cô sẽ như thế nào?

Hứa Linh nhìn chằm chằm vào Lục Thầm Chi.

Dưới ánh sao, khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, càng khiến anh trở nên kiêu căng lạnh nhạt.

Anh dáng người cao như ngọc, hơi cúi đầu nhìn cô, đôi mắt màu đen như mực chiếu rọi bóng dáng cô.

Đột nhiên Hứa Linh cảm thấy rất khó chịu.

"Lục Thầm Chi." Giọng nói của Hứa Linh rất nhẹ: "Cậu còn nhớ lúc trước chúng ta gặp nhau ở toà nhà Ngân Dương chứ?"

Một tay Lục Thầm Chi đút vào túi, nói hững hờ: "Ừ, cậu mặc y như một con gấu nhỏ, làm sao?"

Hứa Linh nở một nụ cười khó coi, giọng nói đã mang theo nghẹn ngào nức nở: "Sau khi các cậu đi, tớ báo cảnh sát."

Đôi mắt màu đen của Lục Thầm Chi đột nhiên co lại.