Tháng tám ở thành phố S, thời tiết nóng như nung.
Lâm Ỷ Miên bước ra khỏi khu tổng hợp ngoại trú, bị nóng đến cau mày.
Không có một cơn gió nào, 5 giờ chiều mặt trời vẫn treo trên bầu trời cao.
Trong túi xách của cô vang lên tiếng chuông điện thoại, Lâm Ỷ Miên trả lời cuộc gọi, sải bước đi đến bãi đậu xe, Hoàng Tiểu Nghệ liên tục thúc giục cô: "Bác sĩ Lâm, cậu đi đâu rồi, cậu đang ở đâu a..."
Lâm Ỷ Miên mặt vô biểu tình nói dối: "Kẹt xe."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Vậy cậu nhanh lên, nhanh lên a, mọi người đều đã đông đủ, chỉ có một mình cậu thôi, bọn họ đều bắt đầu uống rượu rồi..."
Lâm Ỷ Miên bước vào bãi đậu xe của bệnh viện: "Được."
Hoàng Tiểu Nghệ luyên thuyên thêm vài câu, ý chính là để Lâm Ỷ Miên trang điểm xinh đẹp hơn một chút.
Lâm Ỷ Miên ném túi xách ở ghế sau, nghiêng người về phía ghế lái: "Tớ cúp máy trước, lái xe."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Này! Không phải cậu vừa nói kẹt xe sao, làm sao nửa ngày còn không lên đường..."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, không trả lời nàng, cúp điện thoại.
Khi xe chạy ra khỏi bãi đậu, Lâm Ỷ Miên mở định vị, chọn con đường có khả năng bị kẹt xe nhất.
Nhưng hôm nay ông trời không chiếu cố cô, con đường thuận lợi đến không ngờ, cô tuân thủ luật, giữ tốc độ cùng khoảng cách, không hề vượt đèn đỏ, bốn mươi phút sau vẫn đến cửa nhà hàng đã thỏa thuận.
Cũng giống như nhà hàng nổi tiếng trên mạng, trước khi mặt trời lặn, bảng hiệu đèn màu khổng lồ không thể chờ đợi mà bật sáng rực rỡ. Một vài cửa sổ nhỏ bên kia đường đang mở tiệc tùng linh đình, chỗ đậu xe ngoài cửa đã kín chỗ.
Lâm Ỷ Miên tìm một chỗ trống, từ từ đậu xe vào bên sườn. Một người bước ra khỏi nhà hàng, ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, đến chỗ xe của cô, dùng sức đập cửa kính.
Lâm Ỷ Miên hạ cửa kính xe xuống, Hoàng Tiểu Nghệ cúi đầu đi vào, nhìn thẳng vào mặt cô: "Cậu trang điểm như vậy a?"
Ngữ khí của Lâm Ỷ Miên tự nhiên, không chút thăng trầm: “Trang điểm mộc mạc tự nhiên, càng dễ kéo người lại gần hơn”.
Hoàng Tiểu Nghệ: "Mộc mạc tự nhiên có nghĩa là không trang điểm?"
Nàng nhăn mặt ôm mặt Lâm Ỷ Miên, thiếu chút nữa quỳ xuống: "Tỷ tỷ a, tớ biết cậu đẹp tự nhiên, ba ngày cậu không gội đầu cũng sẽ là hạc trong bầy gà. Nhưng hôm nay thật sự cầu xin cậu, Triệu Bối Bối mang bạn trai mới của cô ta tới, trong tối ngoài sáng đều khoe đẹp trai. Dù không có bạn trai nhưng tớ có bằng hữu xinh đẹp a. Tỷ tỷ, hôm nay tớ thực sự không thể bình dị gần gũi, tớ da trâu đều đã thổi ra, chúng ta không thể thua a... "
Lâm Ỷ Miên rũ mắt, mở hộp kê tay: "Cái này có ý tứ sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ vỗ cửa xe tạo ra tiếng vang: "Đúng vậy, nhưng bất quá, tiên nữ cậu không biết nỗi thống khổ của phàm nhân a..."
Lâm Ỷ Miên tùy tiện cầm lấy một cây son, Hoàng Tiểu Nghệ kịp thời câm miệng.
Nàng không dám nói thêm nữa, lặng lẽ nhìn Lâm Ỷ Miên tô lên màu đỏ nhung sang trọng.
Một khuôn mặt như một bức tranh sơn thủy, được nhuộm sắc thái hoa mỹ.
Đôi mắt tựa như làn nước mùa thu, đôi môi như ngọn lửa rực cháy.
Lâm Ỷ Miên có diện mạo hoàn mỹ, luôn phù hợp với trang điểm nhẹ, dù nhìn bao nhiêu lần Hoàng Tiểu Nghệ cũng cảm thấy kinh diễm.
Lâm Ỷ Miên buông mái tóc dài buộc thấp, mái tóc đen uốn xoăn tự nhiên xõa xuống chắn ngang tầm mắt của Hoàng Tiểu Nghệ.
Hoàng Tiểu Nghệ hâm mộ đến đôi mắt gần như đỏ lên: "Tỷ tỷ, dựa vào cái gì cậu có chỉ số IQ cao như vậy, công tác bận rộn như vậy mà tóc còn nhiều như vậy a?"
Lâm Ỷ Miên thay đôi giày thể thao mềm mại màu trắng trên chân, dẫm lên đôi giày cao gót mua ngày hôm qua rồi xuống xe: "Lấy thời gian nhàm chán cùng với người nhàm chán để đi ngủ là được rồi."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Tớ không yêu cậu nữa."
Ngoài miệng nói như vậy, người vẫn nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Ỷ Miên, cầm lấy túi, sửa sang tóc cho cô.
Ngay khi cả hai bước vào nhà hàng, hai người đã thu hút sự chú ý từ mọi hướng.
Trong không gian trang trí cùng sáng tối hỗn loạn, Lâm Ỷ Miên đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng váy tây trang, thần sắc thanh lãnh, hoàn toàn không phù hợp với môi trường này.
Mặt khác, cô không phù hợp lại càng cực kỳ xinh đẹp, nghiêm túc nhưng không cứng nhắc, lạnh nhạt xa cách lại có hào quang riêng.
Làm cho người nhìn thấy đều cảm thấy tự mình xấu hổ.
Hoàng Tiểu Nghệ liếc nhìn Lâm Ỷ Miên, sau đó duỗi đầu nhìn về phía bàn ăn của mình, khóe môi điên cuồng nhếch lên.
Nàng hưng phấn thấp giọng nói: "Thắng rồi, tiên nữ chúng ta thắng rồi, cậu vừa có mặt, Triệu Bối Bối cùng bạn trai của cô ta nhìn đến đôi mắt đều thẳng a..."
Khóe miệng Lâm Ỷ Miên giật giật: "Tháng sau đừng kéo tớ đi dự tiệc."
Hoàng Tiểu Nghệ vội vàng gật đầu: "Được, được, ngài nói cái gì thì là cái đó, không thành vấn đề."
Hai người ngồi xuống trước tầm mắt của mọi người.
Ngoài Triệu Bối Bối cùng bạn trai, trên bàn còn có hai cô gái, cả hai đều là bạn của Hoàng Tiểu Nghệ.
Lâm Ỷ Miên thu hồi nhiệt khí cao lãnh trên người, mỉm cười chào mọi người.
Nhưng các cô gái không dám nói chuyện với cô, sau một hồi tìm hiểu, họ phát hiện Lâm Ỷ Miên là bác sĩ, thậm chí không uống nhiều rượu.
Ngược lại, bạn trai của Triệu Bối Bối rất nhiệt tình, còn tiếp đón người phục vụ mang bát đũa cho Lâm Ỷ Miên, còn ân cần rót đồ uống cho cô.
Lâm Ỷ Miên ngước mắt liếc nhìn hắn, nam nhân có vẻ cao hứng nói: "Hôm nay tới nói tôi là bạn trai của Bối Bối, còn chưa kịp giới thiệu bản thân đàng hoàng, tôi tên là Trình Phong, người An Thị, hiện tại đang ở Thành phố S cùng đoàn phim."
Lâm Ỷ Miên không trả lời, nam nhân tự cười một mình: "Thật trùng hợp, tôi và Tiểu Nghệ là đồng hương, cô ấy nói hai người là đồng học từ tiểu học, là trường sơ trung số 1 đi, hai ta xem như là bạn cùng trường rồi."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên dựa lưng vào ghế, hừ lạnh một tiếng không rõ ý vị.
Hoàng Tiểu Nghệ cảm nhận được cô không vui, vội vàng nói: "Vừa rồi trò chuyện cùng Bối Bối liền phát hiện đúng là trùng hợp. Bối Bối, không phải vừa rồi cậu nói muốn thêm đồ ăn sao, ở đây không có nhiều người, để Trình Phong đi chọn một chút đi."
Triệu Bối Bối chưa kịp nói thì Trình Phong đã giơ tay lên: "Tôi gọi người qua, phục vụ—"
Hắn đột nhiên dừng lại, giơ tay đυ.ng đυ.ng cánh tay Triệu Bối Bối: "Em muốn gọi gì?"
Triệu Bối Bối mím môi, vài giây sau mới thấp giọng trả lời, "Salad."
Trình Phong: "Ai, nữ nhân các cô thật là, ăn cái gì không ăn lại ăn salad, nước sốt trộn salad cũng rất nhiều calo. Ăn thế nào cũng béo, trời sinh..."
Các cô gái trên bàn cũng không muốn nói chuyện.
Sau khi Trình Phong gọi món, hắn vẫn đang có một bài phát biểu quan trọng về vóc dáng của các cô gái: "Rất nhiều người giảm cân cũng không nhất định đẹp, người gầy thực sự ăn cái gì cũng không béo, chúng tôi chọn diễn viên trên phim trường, nếu muốn đẹp trước ống kính còn phải được trời sinh ra cốt tướng đẹp ..."
Nói tới đây, hắn lại nhìn Lâm Ỷ Miên: "Người đẹp tự nhiên như bác sĩ Lâm cũng thật hiếm thấy."
Nói xong hắn cười haha, tự giác mở một chủ đề thú vị, nhìn trái phải cố gắng đạt được tán đồng.
Nhưng lúc này không ai phụ họa với hắn, Triệu Bối Bối cầm ly rượu trước mặt đập mạnh xuống bàn.
Cuối cùng Trình Phong cũng có phản ứng, cố gắng thay đổi đề tài: "Nhắc đến trường sơ trung số 1, một trong đồng học của chúng ta hiện tại là nữ thần nổi tiếng trên Orange Live, các cô biết không? Cách đây ít lâu, video nhảy của cô ấy cũng đã được đăng trên Weibo, nhưng bài vị tương đối thấp..."
Trình Phong cúi đầu, nắm lấy túi lấy ra máy tính bảng: "Tôi thực sự là bệnh nghề nghiệp, với điều kiện của cô ấy, phát sóng trực tiếp thật đáng tiếc, nếu cô ấy có thể đóng phim thì sẽ hot hơn."
"Ai nha, các cô nhìn xem ..." Hắn đặt máy tính bảng vào tầm mắt của mọi người, "Xinh đẹp lắm phải không? Cô ấy xinh đẹp, dáng người lại tốt, tên cũng dễ nghe, Tiểu Nguyệt Lượng..."
Hoàng Tiểu Nghệ dừng một chút, nàng cầm lấy máy tính bảng của Trình Phong, tròn mắt nhìn người trong ảnh.
Căn phòng phát sóng trực tiếp màu hồng, cô gái đeo tai thỏ đang nhảy múa, đôi mắt hạnh nhân, đôi môi mỉm cười, bộ đồ thỏ sang trọng trên người thật thuần khiết lại gợi cảm, cùng với vòng eo mềm mại tinh tế.
Hoàng Tiểu Nghệ hoàn toàn ngây người, người ở trên bàn cũng bắt đầu kêu "Cái gì vậy cho tôi xem với", nàng cứng nhắc điều chỉnh một chút, để góc độ của Lâm Ỷ Miên có thể thấy được.
"Hình như là... Hứa Nguyệt Lượng..." Hoàng Tiểu Nghệ nhỏ giọng nói.
Lâm Ỷ Miên không nhúc nhích, thân thể không nhúc nhích, biểu tình không nhúc nhích.
Đôi mắt cô rơi vào màn hình một lúc lâu.
Cô gái trong ảnh có nụ cười xán lạn, khóe môi và cùng đôi mắt cong lên trông giống như vầng trăng khuyết.
Gió từ máy điều hòa trên đầu phả vào mặt Lâm Ỷ Miên, hất tung sợi tóc của cô, cọ vào tai, có chút ngứa.
Lâm Ỷ Miên đưa tay vén tóc ra sau tai.
Cô lấy điện thoại từ trong túi xách, không ai nhìn thấy, đứng dậy đi ra ngoài: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát."
Không ai dám ngăn cản cô, Lâm Ỷ Miên một đường ra khỏi nhà hàng, ngay lúc cô vừa mở cửa, trên bầu trời xanh đã treo một vầng trăng mỏng.
Mà sau lưng còn có hoàng hôn, nhuộm những đám mây thành màu đỏ.
Lâm Ỷ Miên quay trở lại xe, phần mềm phát sóng trực tiếp cùng số phòng đã khắc sâu trong đầu cô, cô tải phần mềm xuống, tiến vào phòng live.
Đó là Hứa Nguyệt Lượng.
Sẽ không có ai trưởng thành như vậy, sẽ không ai để cho cô nhìn, sẽ cảm thấy cột sống bị đẩy lên từng chút, đầu ngón tay tê dại, nhịp tim mất cân bằng.
Lâm Ỷ Miên nắm chặt điện thoại, không thoát khỏi phòng live cho đến khi Hoàng Tiểu Nghệ gửi tin nhắn cho cô.
Hoàng Tiểu Nghệ cẩn thận gửi một biểu tượng cảm xúc hỏi cô: [Ỷ Miên, cậu có trở lại không?]
[Có] Lâm Ỷ Miên nhanh chóng trả lời.
Khi bước vào nhà hàng một lần nữa, nụ cười lễ phép trên khuôn mặt Lâm Ỷ Miên đã biến mất.
Sắc mặt hoàn toàn lạnh nhạt, hơi thở trên người có chút làm người khϊếp sợ, Hoàng Tiểu Nghệ nhìn cô một đường đi vào, không hiểu sao lại nghĩ tới nữ giám thị cấp hai rất lợi hại kia, cho nên mở miệng mấy lần, nhưng không nói được một lời nào để làm dịu bầu không khí.
Lâm Ỷ Miên đi đến bàn ăn, còn chưa ngồi xuống, cô đột nhiên nói với nàng: "Tiểu Nghệ, xin lỗi."
Hoàng Tiểu Nghệ sững sờ như đồng hồ hết pin: "A, cái gì, không có gì a..."
Trình Phong trước sau như một không nháy mắt, cười trả lời: "Không sao không sao, cô làm gì a, đi lâu như vậy..."
Lâm Ỷ Miên phớt lờ hắn, mở điện thoại đưa tới trước mặt Triệu Bối Bối.
Trên màn hình điện thoại là trang chủ của Orange Live, Trình Phong nghiêng người nhìn, nụ cười trên mặt cuối cùng cũng biến mất.
Lâm Ỷ Miên vuốt màn hình điện thoại giải thích cho Triệu Bối Bối từng mục: “Đây là tài khoản Orange Live của Trình Phong, tên tài khoản là tên anh ta ghép bính âm cộng với ngày sinh, hẳn là cô nhận ra."
"Đây là cấp tài khoản của anh ta, một hoàn viên cao quý. Phí thuê bao hàng tháng là 1 vạn 8. Những con số sau biểu thị số lần tiêu thụ liên tiếp, như vậy ít nhất trong năm tháng qua Trình Phong đã tiêu vào tài khoản này 9 vạn tệ." .
“Thời hạn đăng ký của anh ta là bốn năm tám tháng."
“Đây là danh sách theo dõi của anh ta."
"Tùy ý mở một cái, anh ta là người thứ hai trong danh sách fan của vị streamer, để hình đại diện của quản lý.
“Giá trị cống hiến của fan là 5.970.328, tương đương 5 vạn chín NDT.
"Chúng ta có thể thấy sở thích của anh ta rất thống nhất, trước khi anh ta đóng trang chủ, cô có thể dễ dàng kiểm tra số tiền anh ta đã chi cho mỗi streamer."
“Cô đang nói cái gì vậy!” Trình Phong hét lên, giật lấy điện thoại trên tay Lâm Ỷ Miên, “Tôi không thể xem live sao!"
"Có thể xem, tôi không quan tâm."
Lâm Ỷ Miên nhấn mạnh từ "Tôi", lấy lại điện thoại sớm hơn hắn một bước, lại cầm trên tay hoạt động một chút.
Màn hình điện thoại lại hiển thị rõ ràng cho Triệu Bối Bối xem, lần này Lâm Ỷ Miên không nói, chỉ cho cô ta xem.
Trong điện thoại là lời mời kết bạn WeChat mà Trình Phong vừa gửi khi cô ra ngoài, Lâm Ỷ Miên đưa WeChat của Trình Phong vào danh sách đen trước mặt Triệu Bối Bối.
Triệu Bối Bối nắm chặt tay, khuôn mặt đỏ bừng.
Trình Phong đi tới nắm tay cô ta: "Bảo bối, em nghe anh giải thích..."
“Cút!” Triệu Bối Bối hét lên một tiếng, đẩy hắn ra, không thèm cầm túi xách mà chạy ra ngoài.
Trình Phong giơ ngón tay lên chỉ vào Lâm Ỷ Miên, biểu tình hung ác: "Cô có bệnh..."
Hắn còn chưa nói dứt lời, Hoàng Tiểu Nghệ đã cầm chai rượu đứng lên, chỉ về phía hắn: "Anh lại sủa một câu thử xem!"
Khung cảnh hỗn loạn, mọi người xung quanh đều nhìn phía bên này, quản lý nhà hàng đã bước nhanh tới.
Trình Phong chỉ vào Lâm Ỷ Miên hai lần, lúc này mới giật lấy túi của Triệu Bối Bối, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Hoàng Tiểu Nghệ đang cầm chai rượu, hai tay đều phát run.
Lúc này Lâm Ỷ Miên ngồi xuống, lấy ấm trà rót cho mình một tách trà.
Sau khi uống cạn, cô lại xin lỗi: "Tớ sẽ lái xe, lấy trà thay rượu. Xin lỗi vì đã làm phiền bữa tối của cậu."
Cô nhướng mắt nhìn vẻ mặt hoảng loạn của hai cô gái ở đối diện, câu lên khóe môi nở nụ cười ôn hòa: "Các cô có thể tiếp tục, tôi sẽ trả tiền."