- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
- Chương 87: Thích Nguyên Hàm nói thích nàng.
Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 87: Thích Nguyên Hàm nói thích nàng.
Diệp Thanh Hà bưng hai ly cà phê quay lại, nóng hổi, Thích Nguyên Hàm thổi rồi nhấp một ngụm, sữa thêm vừa đủ, từ đắng chuyển thành ngọt, hương vị đậm đà.
Diệp Thanh Hà kéo ghế, ngồi gần Thích Nguyên Hàm.
Lúc này Thích Nguyên Hàm cũng chưa bận việc gì, cô nắm lấy chuột, bắt đầu rơi vào tự mình hoài nghi, có phải cô quá mẫn cảm rồi hay không, chỉ vì một lần mất khống chế, cô đã giam Diệp Thanh Hà ở bên mình, cảnh giác Diệp Thanh Hà.
Thích Nguyên Hàm gõ bàn phím, nói: "Mở một bộ phim cho em xem nhé, em muốn xem phim gì?"
"Đều được. Dạo gần đây có phim gì mới ra không?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm không theo dõi, tùy tiện tìm kiếm một lát, nhận thấy gần đây có một bộ phim nước ngoài rất nổi, hình như là câu chuyện của cô tiểu thư và nàng hầu gái.
Cô tìm tóm tắt phim, thấy cũng được, mở đầu xem không hiểu mấy, sau đó mới dần dần thực sự mở màn.
Thích Nguyên Hàm xem rất tập trung, đợi đến lúc cô phản ứng lại, Diệp Thanh Hà đã sáp tới bên cô rồi, ngón tay rơi lên đùi cô, đại khái là muốn ngồi lên đùi cô.
Diệp Thanh Hà bò lên đùi cô, không biết là có phải nàng từng học múa không, người dẻo như vậy, cong cái eo nhỏ, ưỡn thẳng cái lưng lên trước.
Sau đó thành công ngồi lên đùi Thích Nguyên Hàm như ước muốn.
Bộ phim có hơi ấy ấy, là cái loại trong nước bỏ tiền ra cũng chưa chắc được xem ấy, khá sắc, cốt truyện xây dựng rất cuốn, cô tiểu thư quý tộc và nàng hầu cùng âm mưu với nhau, tiêu khiển những người vừa ức hϊếp vừa thèm khát cô đại tiểu thư.
Hả lòng hả dạ.
Đoạn kết có một cảnh phim rất sắc, cô tiểu thư và nàng hầu cùng nhau chơi quả cầu chuông.
Xem mà mặt Thích Nguyên Hàm hơi nóng.
Nói thế nào nhỉ, cũng không phải do cảnh phim công kích.
Mà là Diệp Thanh Hà ngồi trong lòng cô.
Cái cảm giác đó.
Cô như thể đang ôm một mỹ nhân rắn rết.
Mà con vật Thích Nguyên Hàm sợ nhất chính là rắn.
Hết phim, Thích Nguyên Hàm tắt máy tính, suy nghĩ giây lát, hỏi Diệp Thanh Hà, "Hay không?"
Diệp Thanh Hà nói: "Xin lỗi điểm đánh giá chứ hai người đều rất thông minh, khiến mấy tra nam tàn sát nhau, rất xuất sắc."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, cho rằng nàng phân tích rất tốt.
Chỉ là có loại cảm giác lấy lòng người xem, thịt thà nhiều quá, còn hơi vụng về, cũng là điểm Thích Nguyên Hàm không chấp nhận nổi nhất, đại tiểu thư giả thân phận thành một người đàn ông, không dễ gì mới thoát khỏi những tên đàn ông bẩn thỉu đó, lại chạy thoát bằng cách này, haizz.
Đương nhiên cũng phải xem xét đến bối cảnh thời đó, hai người phụ nữ có thể vùng lên, có thể cùng nhau trốn chạy, rất khó khăn.
Cảnh phim cô thích nhất là đoạn đại tiểu thư cùng nàng hầu gái bỏ chạy, họ vứt hành lý ra ngoài, trèo qua bức tường thấp, nặng nhọc giẫm trên nền đất.
Rất giống với ngày hôm đó cô lái xe chở Diệp Thanh Hà bỏ trốn cùng nhau, cởi bỏ mọi ràng buộc, chạy trên con đường làng quê xóc nảy, con tim đập đến lạ thường.
Buổi tối, Thích Nguyên Hàm lại mua hai tấm vé nhạc kịch Opera, hai người cùng đi nghe, Thích Nguyên Hàm vốn muốn xem xong, dạy dỗ bảo ban Diệp Thanh Hà, ai ngờ, cô ngồi đó được lúc thì ngủ luôn.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thanh Hà kể lại cốt truyện cho cô, Thích Nguyên Hàm im lặng lắng nghe, buổi tối hai người không lái xe, đi bộ dọc trên con đường thương mại về nhà.
Đường phố vào đông tương đối yên tĩnh hơn, Thích Nguyên Hàm hỏi: "Ngày trước em ở nước ngoài có bạn không? Sẽ cùng xem phim, nghe nhạc kịch chứ?"
"Không có, đều là một mình em đi." Diệp Thanh Hà nói: "Bọn họ thấy em lẳиɠ ɭơ quá, chảnh quá, không chơi với em."
Nàng dùng giọng điệu khôi hài, Thích Nguyên Hàm lại không cười nổi, thế này khác nào bạo lực học đường, không vừa mắt đối phương liền muốn bạo lực em ấy.
Như thể trái đất phải xoay xung quanh bọn họ không bằng.
Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy em cũng không cần để tâm đến họ."
Diệp Thanh Hà mím môi, dường như có chút vui vẻ, nàng nói: "Họ muốn gϊếŧ chết em, nhưng mà không có bản lĩnh đó, đánh không lại em. Nhưng em ác liệt quá, cử chỉ hành vi, không biết điểm dừng, tính cách rất lệch lạc."
"Người ta bảo em lệch lạc, là em lệch lạc à?" Thích Nguyên Hàm hỏi nàng, "Vậy em đặt ra tiêu chuẩn kiểu gì, em cảm thấy như thế nào không được tính là lệch lạc?"
Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm, "Là như chị thì không lệch lạc."
Thích Nguyên Hàm cười, "Sống quy luật như chị thì không tính là lệch lạc nữa? Mỗi người có một cách sống khác nhau, có người thích liều mạng làm việc, có người thích yên ổn mà sống. Em ở nước ngoài được gì chứ, tư tưởng hạn hẹp như vậy."
Diệp Thanh Hà mím môi, "Nhưng mà mọi người đều nói như vậy."
"Vậy em để ý sao?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Diệp Thanh Hà lắc đầu, "Không để tâm đến."
Thích Nguyên Hàm nói: "Thế không phải là tốt rồi sao, em không quan tâm đến cách nhìn của họ, cũng chẳng kết bạn với họ, thì tùy tiện một chút, vui là được."
"Vậy chị thấy em không lệch lạc hư hỏng sao?" Diệp Thanh Hà nhỏ giọng hỏi cô.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Không lệch lạc."
Nhìn thấy dáng vẻ dè dặt này của Diệp Thanh Hà, cô đưa tay ra ôm lấy nàng, nói: "Có chuyện gì buồn thì có thể nói với chị."
Diệp Thanh Hà đột nhiên hỏi: "Em là cái cô tiểu thư kia sao?"
Thích Nguyên Hàm sững sờ vài giây, nhớ đến trong bộ phim kia, nàng hầu gái luôn an ủi cô đại tiểu thư như thế này, cô nói: "Em không phải thì ai phải?"
Diệp Thanh Hà cười khúc khích một tiếng, "Em còn tưởng em là cô hầu gái."
Thích Nguyên Hàm bất đắc dĩ mà cười, "Em như thế này, không hề giống."
Cô mới giống, bị Diệp Thanh Hà làm cho tinh thần bất an, còn can tâm tình nguyện để nàng bắt làm tù binh, sắp tức chết rồi, mà không biết phải làm sao, phiền quá.
Gió đêm nổi lên, Thích Nguyên Hàm chọc vào ngực của Diệp Thanh Hà.
...
Gần đến tết, hôm nay nhiều việc, Thích Nguyên Hàm định làm lớn ở công ty, xem như xung hỷ, lại tặng phúc lợi cho mọi người.
Thích Nguyên Hàm cùng Bách Dư Nhu kiểm tra phần thưởng xong, mình tự bỏ tiền ra tặng quà cho từng nhân viên, hy vọng năm mới càng thêm nỗ lực.
Diệp Thanh Hà không phải nhân viên công ty họ, đứng ở bên cạnh xem, Thích Nguyên Hàm hỏi: "Công ty em không họp cuối năm sao?"
"Họp chứ." Diệp Thanh Hà gật đầu.
"Thế sao em không đi?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu, "Dù gì em cũng là tổng giám đốc, ngày ngày không đi làm, làm gương kiểu gì."
"Nhưng mà..." Diệp Thanh Hà kéo dài giọng, cũng dùng ánh mắt cạn lời nhìn cô, "Nhưng ngày nào em cũng phải đi theo chị, có đi được chỗ nào nữa đâu."
Hình như đúng thế thật.
Thích Nguyên Hàm quên mất cái này, cô trông chừng nàng cũng nghiêm ngặt quá.
Diệp Thanh Hà lại hỏi cô, "Ngày mai có buổi họp cuối năm, chị đi cùng em?"
Nàng lại nói: "Xem như tìm hiểu môi trường làm việc của em, sau này chị cũng có thể yên tâm để em đi làm?"
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, hỏi: "Ngày mai mấy giờ?"
Diệp Thanh Hà lấy điện thoại ra, "Chị đợi đã, em gọi điện hỏi."
Nàng gọi cho một dãy số, đầu bên kia nghe rất nhanh, đối phương rất bất lực mà hỏi: "Cô còn có chuyện gì nữa?"
Thích Nguyên Hàm nhịn cười.
Diệp Thanh Hà nói chuyện xong, tám giờ sáng mai họp cuối năm.
Hai người bàn bạc rằng Diệp Thanh Hà đi trước, Thích Nguyên Hàm xử lý xong chuyện của công ty rồi sang sau, cô phải đi tìm Bách Dư Nhu sắp xếp lại công việc trong khoảng thời gian này.
Lượng công việc của Bách Dư Nhu rất nhiều, nhà cô ấy không ở đây, về nhà đón tết phải mất ba đến bốn tiếng, tính ra ngày nghỉ của cô ấy cực kỳ ngắn.
Thích Nguyên Hàm rất áy náy, nói: "Cô nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, công ty để tôi trông là được, sắp tới nhà họ Chu chắc sẽ không nhắm vào chúng ta nữa, Bàng Diệc Thù sắp sinh rồi, họ không rảnh rỗi đâu, phải trông trẻ con."
Bách Dư Nhu nói: "Xem tình hình thế nào đã, nếu như tôi ở nhà ổn, thì tôi sẽ quay lại muộn mấy ngày, đến lúc đó liên lạc với cô sau."
"Được." Thích Nguyên Hàm nói: "Đi đường cẩn thận."
Bách Dư Nhu gật đầu, cô ấy lên xe, lúc chuẩn bị lái xe đi, tay đặt lên cửa , cô ấy nhìn ra ngoài cửa kính xe, dường như có lời muốn nói với cô.
Thích Nguyên Hàm nghiêng đầu, cười nói: "Nếu như không nỡ, cô cũng có thể ở lại tăng ca."
"Tôi không thấp hèn đến mức ấy, đi đây." Bách Dư Nhu quay vô lăng, lùi xe, xe chạy vào dòng xe, sau đó biến mất giữa dòng đường.
Thích Nguyên Hàm tự lái xe đến GM, tiệc chúc mừng cuối năm của GM không hề kém hơn so với công ty họ, lúc vào đến nơi, đồ ăn đã bày xong.
Giữa đại sảnh, Diệp Thanh Hà mặc bộ vest đen, so với cách ăn mặc lẳиɠ ɭơ lúc trước của nàng, lần này thêm vài phần nghiêm túc, nàng mang đôi giày cao gót đế vuông, tay đút vào túi quần, đang nói gì đó với người bên cạnh, trong chớp mắt nàng quay đầu lại nhìn Thích Nguyên Hàm, khóe môi nàng khẽ động đậy, từng bước tiến về phía Thích Nguyên Hàm.
Giây phút đó, dường như mang theo cả bầu trời sao và ánh trăng.
Thích Nguyên Hàm quan sát nàng một lượt, "Không tồi nha."
"Dẫn chị tham quan xung quanh." Diệp Thanh Hà nói.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, Diệp Thanh Hà dẫn cô đi tham quan tầng một, sau đó đi thẳng lên tầng, Diệp Thanh Hà mở cửa văn phòng làm việc, xem ra là không thường xuyên đi làm, trong văn phòng không có gì hết, Diệp Thanh Hà ngồi trên ghế làm việc, bắt chéo chân, tay chống cằm, nói: "Thế nào, có dáng vẻ của tổng giám đốc không."
"Ừm, có." Thích Nguyên Hàm đến trước cửa sát trần đứng nhìn.
Trong lòng cô cũng thoải mái một chút, cho rằng ở đây không tồi, liền nói: "Vậy sau này em tập trung đi làm đi, không cần theo chị đến công ty nữa."
Diệp Thanh Hà cười, "Đã họp cuối năm rồi, nghỉ rồi, em đi làm cái gì nữa, em phải về nhà với chị."
Thích Nguyên Hàm cười nói được.
Ngắm được kha khá, Diệp Thanh Hà dẫn cô xuống chơi.
Khi đi thang máy, Kha Quốc Diễu có đến, Kha Quốc Diễu nói: "Cô đến phòng họp một chuyến đi, kiểm tra các khoản cuối năm, phải phát biểu."
Thích Nguyên Hàm nói: "Chị ở dưới đợi em, đi đi."
"Được thôi." Diệp Thanh Hà như không tình nguyện mấy, nàng đi theo, đến ngã rẽ thì dừng lại, hỏi Kha Quốc Diễu, "Chuyện gì?"
Kha Quốc Diễu nói: "Những người nhà họ Chu điều tra cô lần trước, giữa chừng tư liệu bị truyền đi, mới đến tay của Thích Nguyên Hàm, đây là danh sách."
Diệp Thanh Hà nhận lấy, bên trên chi chít những cái tên, nàng siết thật chặt, mở đến bức ảnh cuối cùng, là bờ biển cuồn cuộn sóng, dường như có thể nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào, nàng lập tức siết lấy, "Đây là ai gửi."
"Nhà họ Chu." Kha Quốc Diễu nói, "Ông ta nhờ người chuyển lời cho cô, chỉ cần GM không hợp tác với Đường Nguyên, ông ta sẽ xem như không biết chuyện này."
Diệp Thanh Hà không lên tiếng, chỉ xé nát vụn bức ảnh kia.
Giọng điệu Kha Quốc Diễu nghiêm túc nói: "Cô đã đánh mất lý trí rồi, từ đầu cô có thể không để lộ danh tính, có thể giao mọi việc cho chúng tôi làm, nhưng ngày hôm đó cô trực tiếp mất khống chế, phơi bày GM ra trên mạng, cũng phơi bày bản thân cô, cô cần suy nghĩ cho kỹ, dừng lại..."
"Tôi rất lý trí, để tôi nghĩ xem, sắp xếp cho ông ta một cái chết như thế nào đây." Diệp Thanh Hà cười ra tiếng, nói: "Tôi phải mượn tay người khác gϊếŧ chết ông ta, khiến con trai cháu trai yêu quý của ông ta, gϊếŧ chết ông ta."
"Cô Thích tổng kia còn đang ở dưới." Kha Quốc Diễu nhắc nhở nàng.
"Tôi biết."
Diệp Thanh Hà vứt tấm ảnh vào thùng rác, nàng đi vào thang máy, nghiến chặt răng, hai mươi giây sau đến tầng một, nàng đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nở nụ cười ôm lấy eo của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm né tránh nàng, "Em đừng quậy."
"Sợ gì chứ." Diệp Thanh Hà thẳng tay ôm lấy cô, còn dụi vào mặt cô, khiến mặt Thích Nguyên Hàm ngứa ngáy, Thích Nguyên Hàm xấu hổ không ngớt, có hơi hối hận vì đã đến tham gia buổi họp cuối năm cùng nàng.
Buổi họp cuối năm diễn ra rất thuận lợi, Diệp Thanh Hà còn cầm một tờ giấy lên phát biểu, đầu tiên nàng ra dáng ho hai tiếng, ở bên dưới liền bắt đầu vỗ tay.
Thích Nguyên Hàm bất giác vui vẻ yên lòng, đúng là đôi chị em cùng tiến, ngày trước Diệp Thanh Hà không đứng đắn bao nhiêu, ở cùng với cô lâu rồi, mới có dáng vẻ đứng đắn.
Giống tổng tài rồi.
Cô cũng vỗ tay theo.
Sau đó, Diệp Thanh Hà mở lời: "Đầu tiên tôi phải cảm ơn người chị luôn chỉ dẫn cho tôi, không có chị ấy, thì không có tôi ở hiện tại, chị ấy là người phụ nữ dịu dàng nhất trên thế giới, giống như kẹo bông gòn ở trên trời..."
"???"
Thích Nguyên Hàm nghe mà mê man, không phải tổng kết cuối năm của công ty sao?
Sao nàng lại bắt đầu tâng bốc rồi.
Trình độ tâng bốc của Diệp Thanh Hà, giống với chữ của nàng, rất không có trình độ, Diệp Thanh Hà nói mãi, rồi nâng cao giọng lên: "Bây giờ, tôi muốn mời chị ấy đứng cùng tôi, đứng bên cạnh tôi."
Thích Nguyên Hàm sắp chui đầu xuống lỗ rồi, mấy người xung quanh đều đang nhìn cô, còn chê chưa đủ chuyện mà xúi cô đi lên, ngượng chết đi được.
Sau cùng Diệp Thanh Hà bước xuống kéo cô lên, "Nói vài lời."
Thích Nguyên Hàm rất xấu hổ, nói: "Diệp tổng của các bạn đang làm nóng bầu không khí đấy, mọi người đừng xem là thật." Cô giả bộ nghiêm túc, nở một nụ cười mỉm.
Thật ra cô đang hung hăng véo tay Diệp Thanh Hà, "Da mặt dày."
"Nói thật lòng thôi mà." Diệp Thanh Hà khẽ cười.
"Nghiêm túc vào."
Thích Nguyên Hàm sầm mặt xuống.
Diệp Thanh Hà vẫn tính là rất nghe lời cô, quậy một lát, là nghiêm túc lại.
Dưới khán đài, Thích Nguyên Hàm ngồi thẳng lưng, Diệp Thanh Hà chống tay vào ghế, nàng nghiêng người sáp gần Thích Nguyên Hàm, khi hai người nói chuyện luôn nhỏ nhẹ thì thầm.
Buổi họp cuối năm có hoạt động rút thưởng, hai người không lên, Diệp Thanh Hà cầm năm bao lì xì, để Thích nguyên Hàm rút, "Nào, phúc lợi cho chị."
Thích Nguyên Hàm cười, "Chị không phải là nhân viên của em."
"Chị là lãnh đạo của em." Diệp Thanh Hà chớp mắt, nói: "Nhanh nào, lãnh đạo, rút một cái đi."
Ngón tay của Thích Nguyên Hàm chạm từng cái một, rút cái ở giữa, bóc ra thì thấy bên trong ghi một hàng chữ "con thỏ", cô nhìn lên sân khấu, "Thú bông à, vận may hơi kém."
Diệp Thanh Hà lắc đầu: "Chưa chắc đâu, em thấy rất tốt mà."
Thích Nguyên Hàm cất tấm thẻ đi, nói: "Nhớ đưa thỏ cho chị."
"Em không kẹt xỉn đến mức đó."
Buổi tối về nhà, Diệp Thanh Hà thật sự đem về một con thú bông, thú bông cao hai mét, Thích Nguyên Hàm nhìn ngu người, ôm lên còn to hơn cả cô.
Con thỏ to như vậy, tìm nơi để cất rất khó, cuối cùng cô nhét vào trong tủ quần áo, Thích Nguyên Hàm nhét chảy cả mồ hôi, cô nằm lên trên giường, xem ảnh lưu niệm họp cuối năm.
Cuộc họp cuối năm của GM và Đường Nguyên đều mời nhϊếp ảnh, đều chuyên chụp hình quay phim cho họ, trong cuộc họp cuối năm của Đường Nguyên, Thích Nguyên Hàm mặc vest, Diệp Thanh Hà mặc bộ váy lễ phục, khoác áo ngoài, GM thì vừa vặn ngược lại.
Hai người đều dựa gần nói chuyện, chụp được toàn khuôn mặt tươi cười, Thích Nguyên Hàm cong môi, ánh mắt dịu dàng nhìn Diệp Thanh Hà.
Thích Nguyên Hàm cũng là lần đầu tiên phát hiện ra, dung mạo của mình rất ấm áp.
Cô giơ điện thoại lên xem, cười ra tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại kêu ting ting, Thẩm Dao Ngọc gửi tin nhắn đến, nói với cô, công ty muốn chuyển nhà cho cô ấy, cô ấy phải đổi chỗ ở rồi.
Thẩm Dao Ngọc cũng chỉ có một mình ở thành phố Hoa, Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi cô ấy có muốn qua đón tết cùng không, đông người cũng vui hơn.
Thẩm Dao Ngọc trả lời: [Không quấy rầy thế giới hai người của cậu đâu.]
Thích Nguyên Hàm: [Nói linh tinh cái gì đấy, tết đến nhà chơi cũng tốt, có tớ với em ấy, cũng rất chán mà, chẳng khác gì với ngày thường cả.]
Thẩm Dao Ngọc: [Vậy sắp tới hẹn bữa cơm tất niên đi. Hiện tại cậu thấy như thế nào? Ở cùng với em ấy.]
Thích Nguyên Hàm gõ ra hai chữ "Cũng ổn", nhưng chưa gửi đi, Thẩm Dao Ngọc đã gửi đến một câu: [Rõ ràng biết rằng em ấy lừa cậu. Cậu còn tốt với em ấy như vậy, là động lòng rồi nhỉ.]
Thích Nguyên Hàm nói: [Lạc đề rồi.]
Thẩm Dao Ngọc nói: [Tớ còn không hiểu cậu à, cậu quá chân thành rồi, bây giờ tớ có hơi hối hận, ban đầu không nên bảo cậu thử với Diệp Thanh Hà.]
Thích Nguyên Hàm thật thà trả lời: [Tớ cũng hối hận rồi.]
Thẩm Dao Ngọc: [Sao?]
Thích Nguyên Hàm: [Loại cảm giác này hơi khó chịu, rất sốt ruột, nói không rõ được, quá phức tạp, em ấy có phần dày vò tớ.]
Thẩm Dao Ngọc: [Theo như kinh nghiệm quay phim của tớ, cậu đang mắc hội chứng trước khi yêu đấy, đau khổ lại bất an, từ trạng thái không cảm tình trở nên không có em tôi không chịu nổi. Tương tư mà, cám dỗ nhất, cũng đau khổ nhất.]
[Bảo bối, cậu muốn yêu rồi.]
Thích Nguyên Hàm vốn muốn nói vài câu nhẹ nhàng, bị cô ấy dẫn dắt đến có phần sốt ruột, kể từ khi phát hiện ra danh tính của Diệp Thanh Hà, tâm trạng của cô đã thay đổi.
Con tim kêu gào, đập rất mãnh liệt.
Có phần kích động.
Cô sờ lên trái tim của mình, muốn yêu rồi?
Thật sao? Tại sao cô vẫn không dám lắm?
Xuống tầng, ngửi thấy mùi thơm, Diệp Thanh Hà đang chuẩn bị bữa tối, họ đã ăn ở buổi họp cuối năm, thật ra không hề đói chút nào.
Diệp Thanh Hà thắt tạp dề nơi eo, nấu bữa cơm dưới ánh đèn chiếu rọi, rất có sức quyến rũ của người phụ nữ đôn hậu.
Thích Nguyên Hàm không thể không cảm thấy, không thể trông mặt mà bắt hình dong, về việc nấu ăn, Diệp Thanh Hà dịu dàng hơn cô nhiều.
Một giây sau Diệp Thanh Hà quay người lại, tấm lưng đối diện với cô.
Sau tạp dề là một đôi chân thon dài, nàng mặc một bộ liền thân màu đen lông vũ, một sợi dây đen nối với chiếc tất lưới màu đen, trên mông có một quả bóng lông tơ, như là đuôi của thỏ.
Quyến rũ mà xinh tươi.
Nàng gỡ cái tạp dề màu hồng trên người xuống, tay chống lên bếp, nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Chủ nhân, hôm nay phải ăn bữa tiệc cà rốt rồi."
Thích Nguyên Hàm rất kinh ngạc, chỉ vào nàng mà hỏi: "Em mặc như thế này làm gì, không lạnh hả?"
Diệp Thanh Hà liền co cánh tay lại, trông ngực đẫy đà hơn, nói: "Hình như có hơi lạnh. Nhưng chị rút trúng phúc lợi may mắn, bây giờ em chính là cô gái thỏ độc quyền của chị."
Cô gái thỏ.
Thích Nguyên Hàm còn chưa kịp phản ứng.
Cô gái thỏ quyến rũ đã đi đến nắm lấy tay cô, để cô ngồi lên bàn, Diệp Thanh Hà vào bếp bưng ra một đĩa cà rốt.
Chỉ có cà rốt với dao dĩa, ngoài ra không còn cái gì sất.
Thích Nguyên Hàm cầm dao dĩa lên không biết phải làm như thế nào, cái này...
Diệp Thanh Hà đứng ở bên cạnh, cười hỏi: "Không hợp với khẩu vị của ngài sao?" Sau đó lại gọi một tiếng chủ nhân.
Đôi tai của Thích Nguyên Hàm tê dại, cô cầm dao cắt một miếng cà rốt, cảm thấy... kỳ quái thật sự, cô bỏ vào miệng mình.
Diệp Thanh Hà lại đi đến bàn bếp, một tay bưng đĩa qua, nàng đặt ly rượu xuống bàn, ngón tay miết trên miệng ly, "Uống không?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Không uống."
Tuy nhiên, lời từ chối của cô vô tác dụng, Diệp Thanh Hà mở rượu, cầm lấy chai rượu đổ xuống, rượu chảy xuống như một cái dây, trông rất điêu luyện, nhưng lại thiêu thiếu, rượu chảy ra ngoài vành ly rồi.
Nàng rót tiếp, không rót trúng, rượu đổ hết ra ngoài, bắn lên quần áo của Thích Nguyên Hàm.
"Đợi đã." Thích Nguyên Hàm đẩy ly đến đón lấy, rót được ba phần ly cô muốn lấy ly rượu lại, Diệp Thanh Hà vẫn rót tiếp, rượu màu đỏ tràn lan ra ngoài, Thích Nguyên Hàm ngăn nàng lại, "Được rồi, sao còn rót tiếp thế, em dứt khoát đưa chai rượu cho chị rót là được."
"Xin lỗi." Diệp Thanh Hà rất hối lỗi mà nhìn cô, nàng đặt chai rượu sang bên cạnh, nàng cúi người uống ly rượu của Thích Nguyên Hàm.
Nàng nghiêm túc uống, uống hết nửa, môi của nàng cọ lên ngón tay đang cầm ly rượu của Thích Nguyên Hàm, nói: "Cần xử lý không, chủ nhân."
Thích Nguyên Hàm không có đam mê gì đặc biệt, nhưng Diệp Thanh Hà làm như vậy, trong lòng cô rất kích động, cảm giác kim châm vào da thịt cô, kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cô đổi tay cầm ly, mở bàn tay ra.
Diệp Thanh Hà liếʍ lòng bàn tay cô, cong eo.
Cái đuôi thỏ kia thoắt ẩn thoắt hiện, đôi tai thỏ màu đen rũ xuống một cái, Diệp Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm quay đầu nâng ly rượu, một ngụm uống hết, nàng nóng bỏng quá, thật sự không biết xẩu hổ là gì, không biết liêm sỉ, không biết mình lẳиɠ ɭơ bao nhiêu.
"Đuôi đẹp không?" Diệp Thanh Hà lại hỏi.
Thích Nguyên Hàm uống rượu tiếp, uống rượu nữa, vẫn uống rượu.
Không lâu sau thì say, cô nói: "Em lẳиɠ ɭơ thật."
Diệp Thanh Hà ngồi lên đùi cô, ngón tay ép lên môi cô, lau đi rượu ở trên đó, hỏi: "Chị, em có thể hỏi một câu không?"
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm nhìn khuôn mặt nàng.
Hôm nay Diệp Thanh Hà còn trang điểm, lớp trang điểm thỏ mang đậm chất Nhật, phấn mắt màu hồng nhạt, thêm cách tô son lòng môi, đúng chất thỏ thành tinh.
Thích Nguyên Hàm say rồi, lại bị vẻ đẹp của nàng choáng váng giây lát, đôi mắt mê man, tay sờ đến bóp cái đuôi thỏ kia.
"Nếu như em nhắm vào Bách Dư Nhu, chị sẽ như thế nào?" Diệp Thanh Hà khẽ hỏi.
Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại, say không dễ chịu lắm, vẫn rất bảo vệ bạn bè: "Bách Dư Nhu là bạn của chị, nếu như em nhắm vào cô ấy, thì sẽ đυ.ng đến giới hạn của chị."
Diệp Thanh Hà nói: "Nhưng cô ấy bắt nạt em mà." Nàng rũ mi, rất đáng thương, nhìn vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm, hơi mang vẻ tố cáo.
Thích Nguyên Hàm liền cau mày, rất nghiêm túc nói: "Cô ấy bắt nạt em, chị sẽ giúp em bắt nạt lại, chị đánh cô ấy!"
"Thật sao?" Khóe miệng của Diệp Thanh Hà vểnh lên, nàng vốn muốn nói, vậy cô ấy bắt nạt em, có phải chị sẽ không để ý đến cô ấy nữa không. Nhưng khi nhìn thấy bàn tay siết thành nắm đấm của Thích Nguyên Hàm, dáng vẻ rất nghiêm túc, tâm trạng rối bời của nàng, lại bị Thích Nguyên Hàm kéo về.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, rồi nói: "Em cũng không được bắt nạt cô ấy, cô ấy là bạn chị, cô ấy giúp chị rất nhiều, tuyệt đối không thể."
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, nàng ngồi lên đùi của Thích Nguyên Hàm, ngồi vắt chân qua, Thích Nguyên Hàm cúi đầu, nhìn rồi nói: "Mất đuôi rồi."
"Chị trả lời thêm một câu nữa, cho chị sờ đuôi." Diệp Thanh Hà vòng tay ôm lấy cổ cô, rồi nhỏ giọng nói: "Em và Bách Dư Nhu ai quan trọng hơn? Trong lòng chị."
Thích Nguyên Hàm không thèm suy nghĩ mà nói: "Em."
Diệp Thanh Hà liếʍ đôi môi, tiếp tục nói: "Vậy em và Thẩm Dao Ngọc thì sao?"
Thích Nguyên Hàm thở ra hơi rượu, với dáng vẻ rất bất lực, nói: "Cứ hỏi mấy câu kỳ quái này làm gì."
"Nói đi mà." Diệp Thanh Hà bắt lấy tay cô, đặt lên trên vai của mình, vuốt ve cái dây áo mảnh khảnh đó, "Em muốn biết lắm đó, chủ nhân."
Nàng quyến rũ Thích Nguyên Hàm, đôi mắt chứa mê lực, dường như dụ dỗ Thích Nguyên Hàm say mê, khiến cô mất khống chế, đánh mất lý trí, chỉ có thể nói là mình.
Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, cơn say xộc lên, nóng bỏng.
Cô khẽ động đậy môi, nói: "Dao Ngọc có thích chị đâu, có gì đáng so sánh?"
Diệp Thanh Hà khẽ sửng sốt, "Chị biết Bách Dư Nhu thích chị hả?"
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.
Diệp Thanh Hà lại hỏi: "Vậy còn Chu Tuyết Miên?"
Thích Nguyên Hàm chỉ vào mắt mình, nói: "Biết hết, nhìn ra được, chị có phải tên ngốc đâu."
Diệp Thanh Hà nhìn cô, sáp tới, "Vậy em thì sao?"
Thích Nguyên Hàm nhìn chằm chằm vào nàng mấy giây, nói: "Chị là tên ngốc."
"Thích, em thích chị, rất thích chị." Diệp Thanh Hà nói rất chân thành, không phải làm nũng, là kiểu rất nghiêm túc, bắt lấy tay cô đặt lên ngực của nàng, để cô cảm nhận được nhịp tim của mình.
"Chị có thích em không?" Nàng hỏi Thích Nguyên Hàm, nắm rất chặt, Thích Nguyên Hàm còn chưa trả lời, nàng lấy rượu ở trên bàn uống một ngụm, sau đó rót vào miệng Thích Nguyên Hàm.
Môi chạm vào môi, rượu vang đổ dọc theo miệng của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm vừa nuốt xuống, Diệp Thanh Hà lại ngậm một ngụm truyền cho cô, liên tiếp vài lần, Thích Nguyên Hàm bị sặc, nói: "Em muốn chuốc chết chị hả?"
Diệp Thanh Hà nuốt ngụm rượu trong miệng xuống.
Thích Nguyên Hàm giơ tay chạm lên mặt nàng, nói: "Vội gì chứ."
Sau đó, cô rất chân thành mà nhìn Diệp Thanh Hà, đôi mắt chỉ có Diệp Thanh Hà, cô vuốt ve khuôn mặt của Diệp Thanh Hà.
Không còn chống đỡ nổi nữa, nhưng vẫn dùng giọng điệu dịu dàng bay bổng nói: "Đồ ngốc, rất thích, thích em lắm, sao có thể không thích em chứ."
Rồi nói: "Em thật sự khiến chị rất phiền lòng."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
- Chương 87: Thích Nguyên Hàm nói thích nàng.