Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 68: Tham lam.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một đêm này rất điên cuồng, cơn mưa tuyết ngoài trời rơi cả đêm, rất nhiều lần va vào cửa kính, hình như không đập vỡ kính sẽ không dừng lại.

Trong phòng có hai người phụ nữ không biết mỏi mệt.

Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà quấn lấy nhau rất lâu, từ trước kính, đến phòng tắm, lên đến giường, có lẽ mấy ngày nay cô đơn quá lâu, có quá nhiều việc, khi nằm lên giường, ngón tay còn chạm lên bờ vai nhau.

Họ trao cho nhau một nụ hôn triền miên, suýt nữa thì hút sạch linh hồn đôi bên, Thích Nguyên Hàm nắm lấy cằm của Diệp Thanh Hà, dò xét kỹ lưỡng, nhìn xem trên khuôn mặt nàng còn vẻ khủng bố như vừa rồi không, cũng may không có, không thì cô thật sự có hơi sợ đấy.

Diệp Thanh Hà như thể không thấy mệt, khẽ hỏi: "Còn muốn sao..."

Tham lam, không biết đủ.

Thích Nguyên Hàm kéo chăn qua, nói: "Ngủ đây, ngủ ngon, Diệp Thanh Hà."

"Ừm..." Diệp Thanh Hà khẽ hôn lên trán của cô, nàng dựa vào vai cô, lúc tắm uyên ương, là dùng sữa tắm của khách sạn, không thơm bằng mình tự mua, nàng lại như rất thích, hít sâu một hơi.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, ấm áp vẫn còn, bên tai là tiếng mưa tuyết ồn ào, họ sưởi ấm bằng thân nhiệt của nhau.

Giấc ngủ này.

Đến tận mười một giờ ngày hôm sau.

Chỉ đặt phòng một đêm, mười hai giờ trưa phải trả phòng.

Thích Nguyên Hàm thức dậy giục Diệp Thanh Hà mặc quần áo, Diệp Thanh Hà ngủ nướng, co mình nằm trong chăn, nói: "Ở thêm hai ngày nữa được không ạ? Dù sao quay về cũng không có việc gì làm, chúng ta ở đây sống thế giới của hai người."

"Không được." Thích Nguyên Hàm kéo chăn, để lộ ra bờ vai của nàng, trắng nõn, rất mịn màng, nàng thở dài một hơi, xương quai xanh hằn sâu, rất quyến rũ, người phụ nữ này, vóc dáng chuẩn không cần chỉnh.

Diệp Thanh Hà vuốt những sợi tóc rơi trước ngực ra sau lưng, bàn tay đặt trên đùi trượt dần xuống, nói: "Đẹp không? Chị có hài lòng, với tất cả mọi thứ chị đang nhìn không?"

Có đôi khi, con người phải dựa vào khuôn mặt, nếu như đổi khuôn mặt đi, đổi tính cách đi, nói câu này với Thích Nguyên Hàm, cô chắc chắn sẽ mặc kệ.

Nhưng đổi thành Diệp Thanh Hà, nàng tự vuốt ve thân hình mềm mại của mình, làn da tuyệt như sứ trắng, xúc cảm tinh tế, nhìn thấy sẽ bất giác mà nuốt nước bọt.

Được, rất được.

Thích Nguyên Hàm im lặng kéo chăn lên, nói: "Nếu như em muốn ở đây thêm hai ngày nữa, chị đi đặt phòng tiếp, dự án này không liên quan đến em mấy, em có thể chơi thêm hai ngày, đến lúc về chị đưa em về."

"Bỏ đi, em về cùng chị, một mình ở đây chán chết đi được." Diệp Thanh Hà từ trong chăn dậy, giống như tử đằng mọc ở trên cây, leo lên người Thích Nguyên Hàm, dụi đầu cùng cô.

Thật là, cực kỳ yêu ma lẳиɠ ɭơ, Thích Nguyên Hàm quay đầu khẽ hôn lên môi nàng, nói: "Không phải hôm qua đều thoải mái như vậy rồi sao, đừng lười nữa nhé."

"Vâng." Diệp Thanh Hà lại hôn lên má cô.

Thích Nguyên Hàm mặc xong quần áo, mới thu dọn sạch sẽ căn phòng lộn xộn, khách sạn sẽ cho người đến dọn, không cần cô lo, nhưng cô không chịu nổi ánh mắt quỷ dị của người khác nhìn cô, cho rằng hai người phụ nữ bọn họ quá...

Quá điên cuồng.

Gương này, phòng tắm này, còn có bông hồng bị nghiền nát, như cơn cuồng phong thổi vỡ cửa kính, lao vào mặc sức càn quét cả căn phòng.

Diệp Thanh Hà mặc quần áo xong thì đi đánh răng rửa mặt, lúc ra ngoài, Thích Nguyên Hàm đã dọn được kha khá, rác đã bỏ hết vào trong túi. Diệp Thanh Hà hỏi: "Không phải chứ... Chị còn muốn tự mình đi vứt rác sao?"

"Còn sao nữa." Thích Nguyên Hàm xách túi rác lên.

Diệp Thanh Hà liền nói: "Ngốc không nha, em nói chị nè, bây giờ chị mà xách rác xuống, quản lý khách sạn chắc chắn sẽ cho rằng chị lấy đồ gì đi rồi, bảo chị để túi rác xuống mở ra kiểm tra..."

"Thế... sẽ như vậy sao?" Thích Nguyên Hàm kinh ngạc.

"Không tin, chị có thể thử." Diệp Thanh Hà đột nhiên ngứa ngáy trong lòng, dường như rất mong đợi khung cảnh cô mất mặt trước mặt mọi người khi xách túi rác xuống.

Tâm trạng Thích Nguyên Hàm phức tạp, may là mình không xách theo, thấy xấu hổ muốn chết, cô đặt túi rác xuống, lúc này nhân viên phục vụ đến gõ cửa, nhắc nhở đã đến giờ trả phòng.

Thích Nguyên Hàm kiểm tra túi xách của mình, xác định không bỏ sót cái gì, mới cùng Diệp Thanh Hà ra ngoài.

Lúc quay về, tất nhiên là phải mang theo mô tô, ở đây không thân không thích, họ không dám đưa mô tô cho người khác đi.

Cuối cùng thì đi mua áo phao cực kỳ dày, tiện đường đi lượn chợ ở đây, quy mô rất nhỏ, kiểu cách quần áo bên trong đều đã lỗi thời.

Hai người lại đi mô tô quay về, ôm nhau chặt chẽ, hôm nay còn lạnh hơn hôm qua, nhưng hai người đều ấm áp, không còn khó chịu như vậy nữa.

Thích Nguyên Hàm ôm lấy eo của Diệp Thanh Hà, làm như cảng tránh bão thực thụ, nghỉ ngơi một lúc.

Đến cửa, dì Lưu đang dọn dẹp bát đũa, nhìn thấy họ quay về, vội hỏi: "Hôm qua hai đứa đi đâu thế, chúng tôi còn tưởng hai đứa lạc rồi, chồng với chị chồng của cháu thức trắng cả đêm đấy."

Đêm hôm qua Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà cũng có ngủ đâu.

Trong lòng Thích Nguyên Hàm méo mó, cô không cảm thấy hổ thẹn, mà có loại... có loại thoải mái kỳ diệu, giống như tham vui một trận, chỉ còn lại mùi vị.

Thích Nguyên Hàm nói: "Có mưa tuyết, không về được."

Dì Lưu khá ngạc nhiên, nói: "Mấy đứa lên thị trấn rồi nhỉ? Hôm qua chỗ tôi có một người từ trên thị trấn xuống, đỉnh xe bị đập méo luôn rồi."

Thích Nguyên Hàm gật đầu nói: "Thời tiết ở đây đôi khi rất kỳ."

Dì Lưu nói: "Bây giờ thời tiết ngày càng xấu, mỗi năm đều có một đến hai đợt mưa tuyết, tôi thấy ở vùng khác cũng kha khá, đều như vậy à."

Tất nhiên là dì ấy không thể nói thời tiết ở đây xấu, sợ Thích Nguyên Hàm chê môi trường nơi đây, sau này không đến đây xây trang trại lợn nữa.

Lại thêm hai người đứng ở cửa, Chu Tuyết Miên cùng Chu Vĩ Xuyên chạy ra, hai người nhìn Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà đứng bên ngoài, đầu tiên là trầm mặt xuống, sau đó lại vui mừng, vui mừng vì Thích Nguyên Hàm còn bằng lòng trở lại.

Cho dù biết Thích Nguyên Hàm ở với Diệp Thanh Hà một đêm bên ngoài, cũng không dám to tiếng làm loạn, trong lòng bọn họ đều sợ mắc lỗi với Thích Nguyên Hàm.

Đặc biệt là Chu Vĩ Xuyên, không còn kêu gào huênh hoang như trước, trở nên cẩn thận từng ly từng tí, trực tiếp phóng túng cảm giác cây ngay không sợ chết đứng của Thích Nguyên Hàm, khiến cô chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm qua, liền có loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đặc biệt, âm ỉ.

Thích Nguyên Hàm cùng người ta qua đêm ở ngoài, tất cả mọi người đều biết, đều muốn hỏi xem họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai dám mở lời, thậm chí còn muốn lấy lòng cô, sợ cô một đi không trở lại.

Loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này.

Chạy dọc cột sống lan tràn ra toàn thân.

Thích Nguyên Hàm cảm thấy một đêm này, đã thay đổi tâm thái của cô.

Cô sắp hư hỏng đến nơi rồi.

Thích Nguyên Hàm đi đến cửa, không đi vào, Diệp Thanh Hà đi trả mô tô, đợi nàng đến bên Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm mới vào nhà.

Thích Nguyên Hàm hỏi dì Lưu, "Còn có gì ăn không, cháu đói bụng."

Dì Lưu nói có mấy tiếng, dì ấy đi vào bếp bưng ra, Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà vào phòng, ngồi lên bàn ăn đợi.

Hiện tại chỉ có hai người họ muốn ăn cơm, những người khác đều ăn rồi, đứng hết bên cạnh mà nhìn.

Hôm qua tiêu hao quá nhiều sức lực, bây giờ rất đói, muốn ăn một miếng cơm nóng hổi.

Thích Nguyên Hàm nâng bát đũa, bỏ một miếng tôm vào miệng, vừa định gắp thức ăn, Diệp Thanh Hà gắp nửa viên thịt viên vào bát cô.

"Món này ngon nè." Diệp Thanh Hà nói.

Nàng to gan thật, hai người ở bên còn đang nhìn kìa, Thích Nguyên Hàm giật thót trong lòng, sợ người bên cạnh làm ầm lên, sau đó không ngừng lại được.

Kỳ lạ là, hai người kia không nói gì, nhưng áp lực đã thấp xuống, Thích Nguyên Hàm gắp viên thịt cho vào miệng chậm rãi nhai.

Có lần một thì sẽ có lần hai, Diệp Thanh Hà là một người không biết điểm ngừng, nàng lại gắp một miếng trứng gà bỏ vào bát của Thích Nguyên Hàm, nói: "Món này cũng ngon, chị thử xem sao."

Tay nghề của dì Lưu không tồi, món nào cũng đầy đủ hương vị, có một loại cảm giác cực kỳ thường dân, Thích Nguyên Hàm ăn quá nhiều các món đặc sản chăm chú điêu khắc trong nhà hàng, bây giờ ăn món này, sẽ cảm thấy mới lạ, sẽ ăn nhiều hơn lúc trước.

Diệp Thanh Hà như gắp đến nghiện, đầy ắp chiếc bát nhỏ của Thích Nguyên Hàm, nàng lấy món cá hấp ớt, hỏi: "Em lấy xương cá ra giúp chị nhé."

"Diệp Thanh Hà!" Chu Vĩ Xuyên trừng đã lâu, không còn nhịn nổi mà tức giận trách mắng, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thanh Hà, đôi đồng tử sắp rơi ra đến nơi.

Bởi vì cái tin nhắn của Thích Nguyên Hàm hôm qua.

Hắn nhịn hết lần này đến lần khác.

Thích Nguyên Hàm xóa hết nội dung dư thừa xong, tin nhắn gửi cho Chu Vĩ Xuyên chỉ còn mấy chữ "Kiện cáo dân sự", không giải thích quá nhiều, không có gánh nặng dư thừa, nhưng đã nói rõ thái độ hiện giờ của cô.

Nhưng tiếng dọa nạt của hắn không có tác dụng gì, không ai ứng phó.

Thích Nguyên Hàm gắp một miếng cá, ăn với cơm, nói: "Chị tự làm được rồi, em tập trung ăn cơm đi, lát nữa nguội hết đấy."

"Vâng." Diệp Thanh Hà ngoan ngoãn ăn cơm, Thích Nguyên Hàm gắp cá nàng cũng gắp cá, người trước người sau, đôi đũa dường như cũng dính lấy nhau.

Bầu không khí trong phòng như sắp bùng nổ, đè ép đến không thở ra hơi, Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà chạy ra ngoài ở một đêm, rất nhiều người lo lắng cho họ.

Hai người này lại không hổ thẹn một chút nào, thậm chí ăn đến vui vẻ, trông rất vô tâm, không biết ơn. Nếu như hỏi Thích Nguyên Hàm, cô thật sự không có cảm giác gì sao, chắc chắn là có chứ, đây là đang phản nghịch, là cảm giác đi ngược lại với đạo đức.

Dì Lưu là người ngoài cũng cảm thấy không đúng, nói: "Suýt thì quên, đang còn trứng hấp sò, tôi bưng cho hai đứa."

Đến khi vào bếp, dì ấy nói với chồng mình: "Ông có cảm thấy gì không, cảm giác giữa Tiểu Thích và đứa Tiểu Diệp kia không bình thường mấy."

Chồng dì ấy không hiểu, nói: "Có cái gì không giống, không phải chỉ là gắp thức ăn thôi sao, Tiểu Thích hơi nội tâm, Tiểu Diệp lại hơi nhiệt tình, hai đứa quan hệ tốt, bà đừng nghĩ nhiều nữa, nhìn ai cũng cảm thấy không bình thường."

"Sao ông ngốc thế!" Trực giác của người phụ nữ luôn chuẩn không cần chỉnh, dì Lưu nói: "Ông không nhận ra, hai đứa rất dính lấy nhau rất ám muội sao. Cái ánh mắt Diệp Thanh Hà nhìn Tiểu Thích á không đúng tí nào, giống như mang điện ấy."

"...Mang điện? Giật bà rồi." Chồng dì ấy ngốc nghếch mà nói.

"Giật thì chưa giật, nhưng có lần tôi gọt táo cho Tiểu Thích, bị nó trừng cho, cả lưng tôi nổi da gà, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều." Dì Lưu hồi tưởng lại, chuyện này mới mấy ngày trước thôi.

Người đàn ông của dì ấy thêm dầu vào lửa, nói: "Bà nghĩ nhiều rồi ấy, nếu nói theo bà, ánh mắt Chu Tuyết Miên nhìn Tiểu Thích cũng mang điện, nhiều người phóng điện Tiểu Thích như vậy, Tiểu Thích không bị giật chết à."

Dì Lưu ngẫm nghĩ giây lát.

Nếu như thật sự có gì đó, vậy Chu Vĩ Xuyên vô dụng đến nhường nào, mới để chị họ em họ của mình cứ phóng điện vợ mình? Mình lại không làm cái gì? Nhu nhược đến cùng.

Dì ta lại chậc một tiếng. "Cũng không phải là không có khả năng, thôn chúng ta không phải toàn có chuyện này sao, là cái nhà đằng trước kìa, mẹ chồng cùng với con dâu góa chồng, không phải cũng sai sai sao..."

Còn nói nữa là sai trái mất, dì Lưu chỉ là buôn dưa lê bán dưa chuột, thật ra cũng không dám nghĩ nhiều, trứng gà hấp đã làm xong, dì ấy lập tức bưng ra.

Trứng gà hấp hấp bằng nồi đất, chỉ có một bát, nghĩ rằng hai người chia nhau ăn là đủ, hai người cũng chia nhau ăn, nhưng mà cách ăn không giống với trong tưởng tượng...

Diệp Thanh Hà múc từng thìa muốn đút cho Thích Nguyên Hàm ăn, mặc dù Thích Nguyên Hàm không há miệng ăn, nhưng lại đưa bát của mình sang.

Cứ như vậy, rất sai sai nha.

...

Ăn cơm xong, Thích Nguyên Hàm đứng dậy xuôi cơm, rồi đi leo cầu thang một lúc, vóc dáng của cô không đến nỗi, rất quyến rũ, nhưng cô yêu cầu rất cao với mình, sẽ quản lý vóc dáng của mình, không để bản thân buông thả quá.

Leo nửa tiếng đồng hồ, cảm thấy được độ nóng, cô cởϊ áσ khoác ngoài ra, Diệp Thanh Hà đứng dựa vào cửa phòng cô, với dáng vẻ đợi cô mở cửa, Thích Nguyên Hàm nói: "Tự em đi vào là được mà."

Diệp Thanh Hà nói: "Em không có chìa khóa, chị cho em một cái đi."

Khi Thích Nguyên Hàm lấy chìa khóa trong túi ra, cửa phòng bên cạnh mở.

Chu Tuyết Miên từ bên trong đi ra, xách túi công sở, "Nguyên Hàm, em đi cùng không?" Nói xong, cô ấy lại nói: "Em vừa mới về, nghỉ ngơi thoải mái đi, mình chị đi cũng được."

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị cũng nên nghỉ ngơi."

Cô cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ vẫn còn sớm, một tiếng nữa đi cũng kịp, "Nghỉ ngơi một lúc rồi đi vậy."

"Được." Chu Tuyết Miên động đậy đôi môi, nở một nụ cười.

Nhưng khi quay người nhìn thấy Diệp Thanh Hà, khựng lại, mất một lúc không mở cửa, khiến khóa cửa kêu lạch cạch.

Thích Nguyên Hàm lấy chìa khóa trong túi đưa cho Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà mở cửa, đi lên trước hai bước, bắt lấy tay Thích Nguyên Hàm kéo cô vào.

Nàng quá trắng trợn.

Thích Nguyên Hàm lườm nàng một cái, đóng cửa lại.

Cô đặt túi xuống bàn máy tính, theo đó ngồi xuống, ghế máy tính đột nhiên khẽ trùng xuống, hai tay Diệp Thanh Hà đặt lên trên, nhìn chằm chằm màn hình, nàng không nói chuyện, nhưng Thích Nguyên Hàm lại không dám mở máy tính ra.

Đêm qua để lại ám ảnh cho Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm đặt con chuột sang một bên, nói: "Chị ngủ một lúc đã, lát nữa rồi làm việc."

"Không sao chị cứ xem trước đi, cũng không có chuyện gì phải làm mà." Diệp Thanh Hà cũng không ngăn cản, nàng nói rất hiền lạnh, là một người em gái rất ân cần, nhưng vào tai Thích Nguyên Hàm thì không có chuyện đó, cho rằng nàng càng giống như đang thả cần câu cá, dụ dỗ Thích Nguyên Hàm mau cắn câu.

Thích Nguyên Hàm muốn đứng dậy, Diệp Thanh Hà lại nói: "Thật sự không sao mà, em đợi chị, em sẽ không làm lỡ công việc của chị. Với lại, chị luôn nghĩ đến công việc, lát nữa cũng không ngủ được."

Thích Nguyên Hàm không buồn ngủ lắm, họ dậy rất muộn, bây giờ có lên giường cũng không ngủ được. Cô rót hai ly sữa, đưa cho Diệp Thanh Hà một ly.

Bụng vừa mới ăn no, bây giờ không chứa nổi tăng hai nữa, chỉ cầm ly sữa trong tay, làm ấm tay. Diệp Thanh Hà liếʍ sữa uống, như đang nghịch vậy.

Thích Nguyên Hàm có hơi hiếu kỳ, hỏi: "Em đã đến đây lâu như vậy, sao không hỏi chuyện công việc của chị? Không hỏi xem chị muốn làm gì sao?"

Diệp Thanh Hà chưa từng chủ động hỏi mục đích của Thích Nguyên Hàm, cũng như hỏi Thích Nguyên Hàm muốn làm như thế nào. Bảo đến đây chơi, nàng thật sự như đi du lịch vậy.

"Chuyện này à..." Nàng ngẩng đầu, đôi môi dính sữa, nói: "Em nghĩ chị có kế sách của mình, có phương pháp của mình, nếu như không muốn em tham gia vào, thì em sẽ ngoan ngoãn ở phía sau cổ vũ cho chị."

Nàng nói rất tinh ý, Thích Nguyên Hàm nghe xong cũng sắp cảm động vì nàng, Thích Nguyên Hàm ra vẻ si mê, "Thật sao, sao chị không tin được nhỉ?"

Diệp Thanh Hà cười ra tiếng, "Haizz, bị chị nhìn thấu rồi." Nàng thở dài, rồi thêm vài phần nghiêm túc, "Sau khi hỏi, lại phát hiện ra chị hợp tác với người khác mà không hợp tác với em, em ghen thì phải làm sao đây? Vậy em lên cơn điên đó, nghĩ thôi cũng tức rồi, đến lúc đó thảm lắm, đến bạn của chị em cũng ghét thì phải làm sao..."

Cái lý do này nghe ổn, nhưng mà giọng điệu nàng rất kỳ lạ.

Thích Nguyên Hàm không biết tại sao nữa.

Diệp Thanh Hà rất tự tin mà nói lần nữa, "Em tin chị làm như vậy là có kế sách của chị. Cần giúp chỗ nào, chị cứ nói, không cần khách sáo. Em chắc chắn có thể giúp chị làm được, chỉ cần chị muốn."

Bởi vì quá trẻ trung sao?

Vì sao giọng nói của Diệp Thanh Hà lại ngọt ngào như vậy?

Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, "Vậy em lên trời hái sao cho chị đi."

Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, "Sao à, sao to quá, không hái nổi cơ, nhưng mà cũng không phải không có cách... chị thật sự muốn có sao?"

Nếu như nàng có thể hái sao được.

Vậy Newton phải khóc ròng rồi.

Thích Nguyên Hàm nói: "Đùa thôi, đừng xem là thật."

Diệp Thanh Hà nói: "Giấc mộng phi hành gia của em tan tành rồi."

Thích Nguyên Hàm suýt phụt sữa ra ngoài, Diệp Thanh Hà rút tờ khăn giấy lau miệng cho cô, Thích Nguyên Hàm đẩy tay nàng ra, tự mình lau sạch.

Ly sữa trong tay đã nguội lạnh, Thích Nguyên Hàm đặt ly lên bàn, hỏi: "Em muốn về rồi hả?"

Diệp Thanh Hà nói: "Sao cũng được, nhưng mà ở đây chán thật, em có thể đem những bảo bối kia của em đến phòng chị không?"

Thích Nguyên Hàm kho mạnh một tiếng, nghiêm túc mà nhìn Diệp Thanh Hà, chậm rãi nói từng chữ: "Chị thấy, vẫn nên về sớm hơn chút."

"Hahaha."

...

Phòng sát vách.

Chu Tuyết Miên nằm trên giường, cô ấy bí bách thở.

Tâm trạng xấu cực kỳ, từ hôm qua đến giờ, dường như không tốt lên được, ngực vừa đau vừa hoảng, lại nghĩ đến Diệp Thanh Hà có lẽ ở bên bức tường kia vui vẻ cười nói, cô ấy khó chịu đến không thở nổi.

Cho đến khi điện thoại đổ chuông, là ông cụ gọi đến.

Ông cụ hàn huyên đôi câu, liền nói: "Cháu luôn phát triển ở nước ngoài, ông nội cũng không gọi cháu về, lần này là hết cách rồi, cháu giữ thêm một tháng hộ ông nội, thật sự không được nữa, ông nội cũng không làm khó cháu, nửa tháng cũng được."

Chu Tuyết Miên hỏi: "Ông nội, ông giữ chân em ấy rốt cuộc là muốn làm gì ạ, ông không nói rõ, cháu cũng không tiện níu kéo em ấy, Vĩ Xuyên cứ làm loạn lên, cháu sắp không đỡ nổi rồi."

Ông cụ nói: "Vĩ Xuyên thì kệ nó đi, nó muốn làm gì thì để nó làm, ông nghe nói hôm qua Nguyên Hàm chạy ra ngoài, hôm nay mới về, có chuyện này không?"

Chu Tuyết Miên có thể lựa chọn nói dối, qua quít chuyện này đi, nhưng, cô ấy đã phản ứng, hỏi: "Ông nội, sao ông biết vậy?"

Ông cụ cười ra tiếng, không nói rõ.

Cho dù có cách mười vạn dặm, ông cụ đều nắm rõ hành tung của họ như trong lòng bàn tay, còn họ lại không biết công ty đã xảy ra chuyện gì.

Chu Tuyết Miên hốt hoảng, lại rất thất vọng.

Tất cả những chuyện cô ấy đã làm, có phải ông cụ đều biết hay không?

Chỉ là nhắm mắt làm ngơ, giả như không biết, hay là ông cụ vốn không hề bị mắc lừa, cô ấy hoàn toàn không lấy được tiền.

Chu Tuyết Miên thở hổn hển hơn chút, cố gắng bình tĩnh, nói: "Ông nội, Nguyên Hàm không nghịch gì cả, em ấy toàn là an ủi Vĩ Xuyên. Lúc trước sao ông không nói với cháu, là ông muốn kiểm soát quyền của hai đứa nó, ông như vậy... rốt cuộc là đang muốn làm gì?"

Ông cụ nói: "Haizz, ông cũng là đang tính cho tụi nó, lúc trước luôn để nhà chú hai của cháu nắm quyền, công ty loạn hết cả lên, bây giờ em trai cháu có thể một mình gánh vác rồi, ông lấy lại công ty giao cho nó quản lý, cũng an tâm hơn chút. Còn ông, cũng chuẩn bị của hồi môn cho cháu, cổ phần nằm trong tay ông, thật ra là muốn đưa cho cháu. Đợi khi cháu quay về, ông lập tức làm thủ tục chuyển cổ phần cho cháu. Về phần Nguyên Hàm, ông đã lót đường cho nó từ lâu rồi, yên tâm đi."

"Đường gì cơ?" Chu Tuyết Miên hỏi.

Ông cụ nói: "Cho dù nó có làm chuyện gì ở bên ngoài, có đắc tội với nhà họ Chu chúng ta không, nó vẫn lớn lên ở nhà họ Chu chúng ta, ông nội sẽ khoan dung nó. Con người mà, chỉ có khi vấp ngã, mới biết được gia đình tốt đến mức nào. Nhà họ Chu chúng ta có tiền, cháu còn sợ không nuôi nổi nó hả, còn sợ nó không được sống những ngày tháng giàu có cao sang hay sao."

Cụ ta nói rất độ lượng, ý là muốn Thích Nguyên Hàm phá sản, bị cụ ta làm cho mất đi tất cả, cụ ta cũng có thể thu nhận Thích Nguyên Hàm như thu nhận rác rưởi vậy.

Chu Tuyết Miên dựa người ra sau, không nắm chặt điện thoại.

Giọng nói của ông cụ vang vọng không ngừng, nói: "Không phải cháu lo lắng cho Nguyên Hàm sao, sau này chúng ta thành một nhà, cháu muốn đối xử với Nguyên Hàm như thế nào đều được. Ngày trước cháu luôn muốn lấy căn nhà phương Tây đúng không, ông nói lời giữ lời, chuyện này thành công, nhà phương Tây hay lợi ích thu được từ trang trại lợn đều là của cháu hết."

Chu Tuyết Miên trầm mặc, giọng điệu của ông cụ khiến cô ấy buồn nôn, khiến cô ấy tởm lợm, dường như tùy tiện bố trí chút đồ cho Thích Nguyên Hàm, là đại ân đại đức của nhà họ Chu dành cho Thích Nguyên Hàm.

Cô ấy còn không thèm, Thích Nguyên Hàm sẽ thèm sao?

Cô ấy há miệng, muốn nói rằng ông nội không nên như vậy, ở đầu bên kia ông cụ lại giành nói trước một câu, "Không thì đợi đến khi Nguyên Hàm bay đi thật rồi, hậu quả khôn lường đấy. Ông sẽ cử người đến cho cháu, có rất nhiều thân tín của ông đấy, nếu cần thiết, cháu có thể... trông chừng chặt hơn."

Cúp máy.

Cả người giống như được giải thoát.

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu câu nói kia của Thích Nguyên Hàm.

Không cần tự trách, không liên quan đến cô ấy.

Là bởi vì từ đầu đến cuối ông cụ không xem cô ấy là một con người, cô ấy chỉ là một đứa ngu, là một con cờ.

Cô ấy còn đôn đáo khắp nơi vì chuyện này, hủy bỏ triển lãm tranh của mình.

Thật là một câu chuyện cười.

Chu Tuyết Miên hờ hững cười, "Hahaha..."

Đang cười lại thấy mình đáng thương, cười đến đau đớn cười đến điên dại.

Như cái máy đang hoạt động mạnh mẽ, đột nhiên bị vặn mất đi một con ốc vít, ầm ầm sụp đổ, vỡ tan tành thành mấy mảnh đồng nát.

...

Hết giấc ngủ trưa.

Thích Nguyên Hàm bò dậy, cảm thấy trời sắp tối rồi.

Cô nhìn đồng hồ, muộn mất một tiếng.

Diệp Thanh Hà còn đang ngủ, Thích Nguyên Hàm tính không mang nàng theo, đi đến cửa phát hiện ra Diệp Thanh Hà đã mặc xong quần áo, nàng xảo quyệt lắm, Thích Nguyên Hàm vừa bước ra khỏi nhà là nàng theo sau, Thích Nguyên Hàm thật sự sợ nàng lại lái mô tô chạy theo.

Diệp Thanh Hà ngủ mơ màng, còn chưa rửa mặt, khi nhìn Thích Nguyên Hàm híp mắt lại, vội đi dép vào, nói: "Đợi em với ạ."

Thật sự giống như đứa trẻ.

Tính dựa dẫm, quấn lấy bạn. Bạn lại không biết phải làm như thế nào với nàng, rất bất lực, lại mềm lòng, muốn nổi giận, lại phải nhìn vào đôi mắt của nàng.

Thích Nguyên Hàm rơi vào tự mình hoài nghi: "Rốt cuộc em ấy làm như thế nào, mà khiến mình vừa bực lại vừa hết cách với em ấy, thậm chí còn cảm thấy đáng yêu đây?"

Nhất thời không tìm ra được đáp án, chỉ đành thở dài bất lực.

Đợi Diệp Thanh Hà sửa soạn xong, họ ra ngoài, Thích Nguyên Hàm gõ cửa phòng Chu Tuyết Miên, Chu Tuyết Miên không mở, Thích Nguyên Hàm hỏi: "Chị có ở trong phòng không?"

Bên trong không có ai trả lời.

Thích Nguyên Hàm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho cô ấy, nhưng mãi mà không có ai trả lời.
« Chương TrướcChương Tiếp »