Thích Nguyên Hàm rất sảng khoái.
Thoải mái cả người.
Lúc trước cô làm việc gì cũng giữ vững tính cách khiêm nhường, không bao giờ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, chỉ có thể âm thầm hung hăng khinh bỉ đám người kia.
Nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn tuyệt vọng của Khương Lâm Nguyệt, Thích Nguyên Hàm thản nhiên cười.
Công lao này cô quy cho Diệp Thanh Hà.
Công lao về nụ hôn táo bạo của Diệp Thanh Hà trên sân thượng ngày hôm đó.
Thang máy luôn có người đi vào, có mấy người nhìn thấy Thích Nguyên Hàm đều nghiêng người bắt chuyện với cô, nói: "Chúc mừng chị nhé, Thích tổng, với năng lực của chị, nhất định sẽ giành được dự án về công ty của chúng ta."
Thích Nguyên Hàm nở một nụ cười đáp lễ, "Cũng mong là vậy."
Ngoài miệng thì nói thế, kỳ thật trong lòng cô đang nghĩ: Tôi là đang giành dự án vì tôi, liên quan gì đến công ty? Mấy người chúc sai rồi.
Cô lại không kìm được suy nghĩ, nếu như Diệp Thanh Hà hôn cô trước mặt đám người này, có phải cô có thể nói lời trong lòng ra không, haha, vậy thì đám người này sợ chết khϊếp.
Suy nghĩ quá nhập tâm, người bên ngoài chen chúc đẩy cô một cái, Thích Nguyên Hàm không đứng vững, xiên vẹo người, choạng chân một bước, thuận thế đứng bên cạnh Diệp Thanh Hà.
Tay của Diệp Thanh Hà dán lên eo Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, liếc thấy bờ môi nàng, hôm nay Diệp Thanh Hà son môi thiên màu đỏ đất, làm nổi bật lên khí chất mạnh mẽ, như thể nàng đang làm lại từ đầu.
"Shhh..." Diệp Thanh Hà bỗng nhiên nhăn mày, nói: "Chị, chân đau quá."
"... Ồ." Thích Nguyên Hàm vội đứng thẳng, hôm nay cô đi giày cao gót đế vuông, vừa rồi giẫm khá mạnh, cô cuối đầu nhìn, Diệp Thanh Hà đi giày cao gót màu đen, ngón chân lộ ra bị đạp cho xước cả da.
"Xin lỗi." Thích Nguyên Hàm nói.
"Không sao, đây là vinh hạnh của em, xem như đã lấy được may mắy của chị." Diệp Thanh Hà nhỏ giọng nói, "Chúc mừng chị, nhanh thôi liền có thể lấy được dự án nhà phương Tây."
Trong tất cả những lời chúc mừng hôm nay Thích Nguyên Hàm nghe được, lời chúc mừng này là thành thật nhất, chỉ có Diệp Thanh Hà biết cô muốn cái gì, lần này cô có được dự án cũng nhờ vào Diệp Thanh Hà.
Đêm hôm đó, tài liệu mà Diệp Thanh Hà mang đến chính là dự án nhà phương Tây.
Thích Nguyên Hàm không biết làm sao nàng có được nó, nhưng để có được cái tài liệu này, chắc chắn là không dễ dàng gì, vì vậy nàng mới biến mất một tháng trời.
Nếu như không có Diệp Thanh Hà báo trước, với tính cách của Thích Nguyên Hàm, cô sẽ không đánh những trận không ăn chắc, Khương Lâm Nguyệt khıêυ khí©h cô, cô rất có khả năng sẽ lưỡng lự một hồi, rồi cân nhắc xem có nên nhận dự án này không.
Thích Nguyên Hàm chân thành nói một câu cảm ơn.
Diệp Thanh Hà mê man nói: "Cái gì?"
Thích Nguyên Hàm xem như nàng chưa nghe rõ, lại nói: "Cảm ơn."
"Hửm?" Nàng vẫn như chưa nghe hiểu.
Trong thang máy rất yên tĩnh, không tồn tại khả năng không nghe rõ, Diệp Thanh Hà cố ý giả vờ mù tịt. Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ, nói lần nữa: "Chúc mừng em được phục chức, chào mừng em quay lại."
Một tháng này nàng không có ở công ty, công ty thật sự nhàm chán, nàng quay về thì chắc lại nhộn nhịp rồi.
Diệp Thanh Hà hứ một tiếng, thở dài một hơi, nói: "Chị ngốc thật đó, không biết nói gì dễ nghe sao."
Dễ nghe?
Tạm thời Thích Nguyên Hàm không nghĩ ra nên nói gì, chỉ thấy mình nên cảm tạ nàng thật tốt, cô nói: "Em muốn có cái gì? Chị tặng em."
Diệp Thanh Hà lắc đầu, rất thất vọng nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra, chị đó, sao mà luôn... ngốc như vậy."
Thích Nguyên Hàm không biết phải nói gì, lòng tốt của cô dành cho người khác luôn rất vụng về, chỉ nghĩ ra cách dùng vật chất để báo đáp nàng, liền nói: "Em có thể suy nghĩ từ từ, không cần vội nói với chị."
Hai người một người mặc vest, một người mặc váy hai dây màu đen, cùng một màu sắc, sự tương xứng này không thể dùng đồ đôi chị em để hình dung nữa, rất giống với đồ đôi tình nhân, nhưng mọi người chỉ dám nghĩ, chứ không dám nói ra.
Bởi vì luôn có người nhìn, Thích Nguyên Hàm chỉ đành đợi lúc ít người, lén lút chạm khẽ vào cánh tay Diệp Thanh Hà, đợi Diệp Thanh Hà nhìn sang, cô nhét một bức thư vào: "Nè."
"Hửm? Đây là cái gì?" Diệp Thanh Hà cúi đầu nhìn, Thích Nguyên Hàm đẩy nàng một cái, không cho nàng xem bây giờ, Diệp Thanh Hà chỉ có thể trộm nhìn, màu hồng, bên trên còn đính một chiếc nơ.
Đây là viết thư cho nàng hả?
Lúc trước dự tiệc sinh nhật của ông cụ, Diệp Thanh Hà nửa đùa nửa thật nhắc đến, nàng tưởng rằng Thích Nguyên Hàm gửi thư cho nàng, cẩn thận viết thư hồi âm, sau đó phát hiện ra không phải, còn có chút thất vọng.
Cửa thang máy mở ra, đến tầng làm việc của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà thở ra một hơi, miết lấy bứa thư màu hồng từng bước đi ra ngoài.
Vừa rồi giẫm rất mạnh, khiến nàng đi có phần khập khiễng.
Thích Nguyên Hàm muốn lại đỡ, cô còn chưa kịp chen ra, cửa thang máy đã đóng lại.
Thôi vậy, bây giờ mà đi đỡ nàng cũng không thích hợp cho lắm.
Vài phút sau, đến tầng làm việc của Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm quay về phòng làm việc, vừa vào cửa liền nghe thấy một tràng pháo tay, Tiểu Chu dẫn đầu, "Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng Thích tổng được nhận dự án."
Thích Nguyên Hàm giật mình, cười nói: "Tôi vừa mới từ phòng họp ra, em đã biết rồi, nắm bắt tin nhanh đấy."
Tiểu Chu nói: "Một thư ký đạt tiêu chuẩn, không chỉ giúp sếp sắp xếp tài liệu, còn phải luôn luôn nắm bắt được tình hình đầu tiên."
"Chính xác, biểu hiện rất tốt." Tâm trạng của Thích Nguyên Hàm rất tốt, khen cô ta một câu, nói: "Chắc em đã qua thời hạn thực tập, lát nữa đến phòng nhân sự làm thủ tục, tháng này em tăng lương được rồi."
"Cảm ơn Thích tổng!" Tiểu Chu cúi người thật mạnh trước Thích Nguyên Hàm, rồi nói tiếp: "Hôm nay có cần ăn mừng không? Thích tổng, chị mời đi, hihihi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Hôm nay có hẹn, mời mọi người lần sau nhé."
Trời khá nóng, Thích Nguyên Hàm đi đến văn phòng làm việc, cởϊ áσ khoác ra, vắt lên ghế, "Đến lúc đó mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi, đừng khách sáo."
Tiểu Chu vui mừng chạy tung tăng ra ngoài nói với Tống Duệ: "Chắc chắn hôm nay Thích tổng rất vui vẻ, bộ chúng ta có lộc ăn rồi."
Tống Duệ nói: "Nhất định là vui chứ, dự án lớn như vậy, nếu như Thích tổng mà giành được, được thưởng mấy trăm nghìn lận, nhiều tiền lắm."
"Wow, nhiều vậy á?" Tiểu Chu ngạc nhiên.
Tống Duệ nói: "Cô cũng không nghĩ xem phát triển nhà phương Tây đáng giá bao nhiêu tiền."
Tiểu Chu tính toán, "Thế có phải chúng ta cũng được thưởng lây không."
"Đúng vậy! Chúng ta đều được trích phần trăm." Tống Duệ cũng rất kỳ vọng, quyết tâm nói: "Sau này không chơi nữa, phải chăm chỉ làm việc, cô từng đến khu nhà phương Tây chưa, đến lúc đó phải giúp làm tư liệu đấy."
Tiểu Chu lắc đầu, nơi đó dành cho nhà giàu, một đứa ở ghép trọ như cô ta, làm sao có thể đến đó!
Hai người đều có chút lo lắng, tính toán đến việc sau này phải đến khu nhà phương Tây xem sao, không thể gây trở ngại cho Thích Nguyên Hàm.
Tuy nhiên, đang bàn tán say sưa, một đoàn người từ bên ngoài đi vào, người nào người nấy áo vest chỉnh tề, trong tay xách cặp đựng tài liệu, nghiêm túc khiến cho người ta sợ hãi, bọn họ đứng ở cửa, vênh váo hung hăng.
Tiểu Chu biết người này, đây là thư ký của chủ tịch, họ Dương, tổng thư ký lớn nhất cả công ty, dẫn dắc đoàn đội xuất sắc nhất của công ty, chuyên chuẩn bị cho những dự án lớn của công ty.
Tiền lương gấp mấy lần cô ta.
Tiểu Chu còn chưa kịp hỏi, thư ký đứng đầu đã khẽ gật đầu, còn không thèm chào hỏi, đi thẳng vào phòng làm việc của Thích Nguyên Hàm.
Hai người lập tức nhận ra, bọn họ lo bò trắng răng rồi, dự án này Thích Nguyên Hàm đã nhận, nhưng chẳng liên quan gì sất đến hai người bọn họ nhé.
Tống Duệ tặc lưỡi nói: "Việc chuyên nghiệp, vẫn phải để người chuyên nghiệp làm, chúng ta chắc phải đi theo làm việc vặt thôi."
Bọn họ mới đi làm không lâu, dự án lớn như vậy căn bản không đến tay bọn họ.
Thích Nguyên Hàm đang xem tài liệu, thấy bọn họ đi vào cũng không ngạc nhiên, dự án ông cụ dành nửa đời nhắm vào, tất nhiên không thể tắc trách.
Thái độ của thư ký Dương kính cẩn, nói: "Chủ tịch tiền nhiệm nói bảo chị đi thị sát ở khu nhà phương Tây sớm một chút, nếu tiện thì trực tiếp chuyển về đó sống, như thế chị có thời gian có thể đi lượn xung quanh, tiện cho chúng tôi xây dựng bản kế hoạch."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Chuyện quay về thì không gấp, anh cứ thu thập tư liệu về nhà phương Tây trước đã."
"Tôi đã làm xong từ trước rồi." Thư ký Dương hai tay dâng tài liệu lên, đều là do ông cụ chuẩn bị, rất đầy đủ, mười mấy tập tài liệu.
Thích Nguyên Hàm liếc qua, nói: "Bỏ vào két sắt đi."
Thư ký Dương làm nhiều nói ít, đặt tư liệu xuống, thấy không còn việc gì liền đi, chỉ nhắc nhở cô, xác định phương án kế hoạch từ sớm.
Đợi bọn họ rời đi, Thích Nguyên Hàm gọi Tiểu Chu vào, nói: "Về sau em làm việc cùng thư ký Dương, hai người cùng làm có thể nhanh chóng hơn, em cũng học hỏi thêm được kiến thức, đến lúc đó em đi theo mà nhận thưởng."
Đôi mắt Tiểu Chu sáng rực, mở miệng nhận lời, "Cảm ơn Thích tổng. Chị yên tâm, em không nghĩ nhiều, năng lực của em thật sự không ổn, em sẽ chăm chỉ học hỏi thư ký Dương."
Thích Nguyên Hàm vui vẻ yên tâm nói: "Em nghĩ được như vậy tôi cũng yên tâm rồi, tuy nhiên, có một việc quan trọng giao cho em đây." Nói xong, cô nhìn thấy vẻ mặt "vào nước sôi lửa bỏng" của Tiểu Chu, cảm thấy có phần đáng yêu, cười ra tiếng.
Tiểu Chu hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Thư ký Dương chung quy vẫn không phải là người của tôi, tôi chưa rõ anh ta theo ai. Nếu như em đi theo học hỏi anh ta, thì nhớ giúp tôi chú ý đến một chút, để tránh cho tôi làm công không lương cho người khác, mất công vui mừng."
Bình thường Tiểu Chu có hơi ngu ngu, lúc này lại rất lanh lợi, biết được nội bộ công ty đấu đá lẫn nhau ghê gớm, tình cảnh của Thích Nguyên Hàm ở công ty không tốt cho lắm, cô ta gật đầu thật mạnh, nói: "Vâng, em hiểu, Thích tổng chị yên tâm đi, anh ta mà đi gặp riêng ai, em nhất định sẽ báo với chị."
"Thế thì tốt, có em giúp đỡ, tôi yên tâm rồi."
Năng lực của Tiểu Chu không ra gì, nhưng tính cách bộc trực, ở chung với nhau, rất đáng để tin cậy.
Ban đầu cô ta được phân đến bộ phận của Thích Nguyên Hàm, là công ty muốn đàn áp quyền lợi của Thích Nguyên Hàm nên mới cố ý làm vậy, trong lòng Thích Nguyên Hàm bất mãn, bởi vì với năng lực hiện tại của cô, dẫn dắt thực tập sinh rất phiền phức, với lại Tiểu Chu còn kiểu đầu óc chỉ có yêu với đương, luôn cảm thấy cô ta rất hợp với Chu Vĩ Xuyên, không sáng suốt chút nào, Thích Nguyên Hàm tán thưởng người thông minh như Bách Dư Nhu hơn.
Bây giờ nhìn lại, cô cảm thấy Tiểu Chu là một tài năng mềm dẻo uyển chuyển, chỉ hy vọng sau này Tiểu Chu không làm cho cô thất vọng.
Lúc Tiểu Chu đi ra, Thích Nguyên Hàm lại gọi cô ta một tiếng: "Em đi mua thuốc hộ tôi, thuốc chống viêm, với lại thuốc khử trùng."
"Cần đem cho Diệp Thanh Hà ạ?" Tiểu Chu nói.
Bút máy trong tay Thích Nguyên Hàm trượt dài một đường trên tờ giấy, cô ngẩng đầu, hỏi: "Sao em biết được?"
Tiểu Chu giải thích, "Nghe bộ phận thiết kế nói, Diệp Thanh Hà quay về phục chức, đi đứng xiên xiên vẹo vẹo, hình như xảy ra chuyện gì đó... rất đáng thương."
Thích Nguyên Hàm nghĩ đến cách trang điểm hôm nay của Diệp Thanh Hà, vốn dĩ là phong cách của một nữ chính, bây giờ bị cái chân làm cho liên lụy rồi, cô không nhịn được, cười thành tiếng, sợ Tiểu Chu nghĩ nhiều, cô khoát tay, nói: "Em mau đi đi."
"Được rồi, em đi liền đây."
Sau khi Tiểu Chu đi, Thích Nguyên Hàm tiếp tục đọc tài liệu.
Đều là thư ký Dương để lại, liên quan đến lịch sử nhà phương Tây, Thích Nguyên Hàm lại không tập trung đọc nổi, trong đầu toàn là bóng dáng khập khiễng của Diệp Thanh Hà.
Thật sự có chút thảm.
Diệp Thanh Hà giúp cô như vậy, cô lại đạp nàng một cái, hại nàng mất hết hào quang.
Đợi Tiểu Chu đem đồ đến, Thích Nguyên Hàm mặc lại áo khoác, bỏ thuốc nước vào túi, nói: "Tôi đi rót ly cà phê."
Tầng hai mươi xa tầng quản lý nhất, các kiến trúc sư sẽ không bị nhắm tới, tương đối ồn ào, giờ nghỉ giải lao mọi người đều tụ tập nói chuyện.
Lúc Thích Nguyên Hàm đến cửa, bên trong đang trò chuyện rộn ràng, các kiến trúc sư ngồi túm tụm lại, nhìn thấy cô đều giật mình sợ hãi, lập tức chạy lại vị trí của mình.
Em gái đứng tương đối gần với Thích Nguyên Hàm nói: "Trưởng phòng thiết kế của chúng em không ở phòng làm việc, cô ấy hình như đến phòng uống nước rồi, uống cà phê ở đó."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, nhìn vào văn phòng làm việc, Diệp Thanh Hà thật sự không ở trong văn phòng.
Không phải đau chân sao, còn chạy lung tung đi đâu. Cô liếc phòng làm việc trống trải một cái, cầm ly cà phê, quay người đến phòng uống nước.
Khi đi, vài kiến trúc sư bắt đầu nhỏ tiếng xì xào, "Sao thế nhỉ, tại sao người nào ngồi lên vị trí tổng giám đốc, đều thích đi tìm Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà thật sự rất có mị lực."
"Haizz, vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn, Diệp Thanh Hà vừa mới quay lại, tầng quản lý lại sắp ngày ngày chạy đến đây, thật sự không quen."
"Còn không phải à, cô ta vừa mới quay lại, đàn ông trong văn phòng sắp phát điên rồi, sao cô ta có sức hấp dẫn đến vậy, không phải chỉ có cái mặt thôi sao..."
"Nhưng mặt với mặt khác nhau rất nhiều, hôm nay cô ta khập khiễng bước đến đây, tôi còn đau lòng giây lát, cảm thấy cô ta hơi siêu dễ thương. Cô nhìn mình xem, khuôn mặt này của cô, chính là sao hỏa rớt xuống trái đất."
"Hứ, giỏi giang cái gì chứ."
Thích Nguyên Hàm nghe thấy, cau mày, quay đầu nhìn một cái.
Mấy cô em kiến trúc lạnh sống lưng, chỉ co cánh tay lại, lập tức cúi đầu.
Thích Nguyên Hàm tăng tốc độ đi đến phòng uống nước, muốn xem xem rốt cuộc Diệp Thanh Hà xảy ra chuyện gì, lúc ở trong thang máy, trông cũng không nghiêm trọng lắm.
Ghế ngồi ở phòng uống nước chỉ có hai cô gái, trông lạ mặt, bọn họ ngồi cạnh bàn đánh bài, nhìn thấy Thích Nguyên Hàm thì lập tức gom bài lại, lo lắng nói: "Chúng tôi không đánh bài ăn tiền, chỉ là thuận tay chơi hai ván thôi."
Thích Nguyên Hàm nhìn sang chỗ khác, không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thanh Hà, liền cười nói: "Không sao, hai người chơi đi, tôi đến rót ly cà phê."
Bọn họ đồng thanh ồ một tiếng.
Nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm, lại nhìn chằm chằm cái cốc trong tay Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm thật sự khát nước, thuận tay đem theo cái ly xuống, cô đi lại rót cà phê, thổi hai cái liền uống.
Cái ánh mắt kia rất ngờ vực, cô bị nhìn chằm chằm rất khó chịu, giải thích: "Đây là ly mug thông thường, lúc đó tôi đặt mua cũng thấy đẹp, nếu như hai người thấy đẹp, tôi gửi link cho hai người?"
"Không cần không cần." Hai người họ vội lắc đầu, nắm chặt lá bài trong tay, bọn họ không thích cái ly, mà là đang khó hiểu.
Phòng làm việc của Thích Nguyên Hàm ở tầng ba mươi, cô chạy đến tầng hai mươi rót cà phê, nhìn như thế nào cũng thấy cô đang đợi người, đừng nói là đợi Diệp Thanh Hà đó?
Không phải chứ không phải chứ.
Thích tổng là gái nha.
Giây phút im lặng có hơi ngượng ngùng, Thích Nguyên Hàm quay người uống cà phê tiếp, cô liếc ra cửa, vẫn chưa thấy người ta, định rời đi.
"Thích tổng." Cô em đánh bài vừa rồi vẫy vẫy lá bài trong tay, hỏi: "Thích tổng chị có muốn đánh bài không? Tôi thấy cà phê nóng như vậy, vừa chơi vừa uống, thế nào?"
Thích Nguyên Hàm không biết đánh bài, cô liếc một cái hỏi: "Chơi kiểu gì?"
"Bài đấu địa chủ đơn giản thôi, đúng lúc còn thiếu một người", một cô gái trong đó đẩy bài qua, hỏi: "Thích tổng, chị biết chơi không?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Biết sơ sơ."
"Được." Cô em xóc bài lần nữa.
Bên cạnh có ghế trống, Thích Nguyên Hàm ngồi xuống, đặt cốc lên bàn, vừa lấy bài vừa hỏi: "Vừa rồi có hai người chơi bài thôi hả? Hai người thì chơi kiểu gì?"
Cô em gái nói: "Vừa rồi còn có Diệp Thanh Hà, cô ấy đi vệ sinh rồi, chúng tôi đang đợi cô ấy."
Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng, chỉnh lại bài trong tay.
Bài này đen đến lạ, cô là địa chủ.
Thích Nguyên Hàm chơi bài poker không thích làm địa chủ, cô khó khăn ra một đôi, như thể buộc miệng trò chuyện, nói: "Người ở bộ phận các cô, dường như không thích Diệp Thanh Hà cho lắm."
Cô em kia chặn bài, giải thích: "Chúng tôi không ở cùng bộ phận với Diệp Thanh Hà, mà ở bộ kế bên."
Cô gái còn lại cũng chen lời vào, "Nhưng mà, mối quan hệ giữa cô ấy và người trong bộ phận cô ấy không được tốt cho lắm, cô ấy á, nhân phẩm không tốt."
Thích Nguyên Hàm liếc cô ta một cái, rút một lá bài chặn bài cô ta, đang chuẩn bị ra tay, bên tai nóng bỏng, bàn tay bị người ta giữ lấy, bị người ta ngăn lại, nói: "Đợi đã, đừng ra quân này, ra quân này xong lát nữa chị muốn thắng thì khó lắm đấy."
Sau đó, bài trong tay Thích Nguyên Hàm bị người ta rút đi một lá.
"Đánh lá này." Diệp Thanh Hà nói.
Thích Nguyên Hàm theo nàng dạy, liên tiếp ra mấy quân bài, bài trong tay càng ngày càng ít, xem ra sắp lật mình làm địa chủ thật sự rồi.
Cô gái kia liền nói: "Cô để Thích tổng tự chơi đi, cô cứ chỉ như vậy, chị ấy chơi kiểu gì. Cô cũng không tôn trọng Thích tổng quá nhỉ?"
Diệp Thanh Hà nghe xong, dừng lại động tác rút bài, cúi đầu hỏi Thích Nguyên Hàm: "Chị muốn tự chơi, hay là em chỉ cho chị?"
Thích Nguyên Hàm không biết đánh bài, cô muốn nhanh kết thúc ván này, nói: "Em chỉ đi."
Diệp Thanh Hà cong môi, mày nhướng lên, lại liên tiếp ra mấy quân bài, cho đến lá cuối cùng, nói: "Được rồi, thắng rồi nhé."
Bọn họ chơi bài thua phải đưa tiền, cũng không nhiều chỉ có hai đồng, Diệp Thanh Hà giơ tay, thu tiền của bọn họ, hai người kia mỗi người đưa cho nàng một đồng.
Tiền rất ít, nhưng mà vẻ mặt bọn họ rất thối.
Thích Nguyên Hàm cảm thấy chơi như thế này không vui, cô định đứng dậy, cô gái kia nhanh chóng nhét bài vào tay cô, kiên quyết giữ Thích Nguyên Hàm ở lại chơi.
Trước ngực cô gái kia có đeo bảng tên, tên là Lạc Quân Thư, ngoại hình thiên về loại dễ thương, lúc cười tương đối ngây thơ, tính cách hoàn toàn tương phản với Diệp Thanh Hà.
Cô ta nói: "Dù sao cũng không vội, chơi thêm mấy ván nữa đi, cho tôi thắng chút tiền, Diệp Thanh Hà cô đừng có thắng được tiền liền chạy, như thế là không có nhân phẩm đó."
Thích Nguyên Hàm không nhìn bài, nhìn cô ta hỏi: "Cô rất ghét Diệp Thanh Hà?"
Lạc Quân Thư đang chỉnh lại bài, nghe thấy thế liền sững người, có lẽ là không ngờ cô hỏi thẳng thừng như vậy, vẻ mặt ngượng ngùng, nói: "Không phải, chỉ thấy rất hiếm khi chị xuống đây được một lần..."
"Rồi bắt lấy cơ hội này muốn đối phó với em ấy?"
Thích Nguyên Hàm rút một lá bài, là con K, cô cười, nói: "Ghét em ấy thì cô nói thẳng với em ấy, lấy tôi làm súng ngắm làm gì?"
Cô ta cứng nhắc, già mồm, "Chị hiểu lầm tôi rồi."
Thích Nguyên nói nhẹ nhàng, giọng điệu lại lạnh lẽo, "Nếu như tôi hiểu nhầm cô rồi, cô cũng chỉ có thể nhịn, nhịn không được thì từ chức rời công ty."
Lạc Quân Thư bị đáp trả không nói ra lời.
Thích Nguyên Hàm đánh loạn bài trong tay, dùng con ba chặn con át của cô ta, hoàn toàn không tuân theo quy luật, thẳng tay đánh sạch bài.
Lạc Quân Thư rất không phục, nhịn một hồi nói: "Thích tổng, tôi rất ghét cô ta, chị cũng không biết cô ta đã làm những gì."
Cô em còn lại gan nhỏ hơn chút, chỉ dám rụt rè chen lời, "Cực kỳ quá đáng, chị mà ở với cô ta lâu, thì sẽ biết cô ta khó chịu như thế nào."
Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà luôn đứng yên bên cạnh không lên tiếng, Thích Nguyên Hàm cúi đầu liếc một cái, chân Diệp Thanh Hà sưng to một cục, đến cả mắt cá chân cũng sưng tấy, có lẽ là trong thang máy không đứng vững, nên trẹo chân.
Diệp Thanh Hà nhìn lại Thích Nguyên Hàm, không cố ý tỏ ra yếu đuối, chỉ khẽ mím môi, thêm vài phần cam chịu, có loại cảm giác nàng bị oan.
Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Lạc Quân Thư, "Bạn trai cô thích Diệp Thanh Hà à?" Cô như một người chị cả tri kỷ, nói: "Nếu là vậy, cô rất thiếu sức hấp dẫn, bạn trai cô cũng rất không tuân thủ đạo làm bạn trai."
"Hả? Tôi... không phải như vậy, là cái cô Diệp Thanh Hà này rất đáng ghét..." Lạc Quân Thư cũng không dám nói thẳng ra.
Từ lúc Diệp Thanh Hà đến, ngày nào bạn trai cô ta cũng chạy đến bộ thiết kế.
Diệp Thanh Hà lẳиɠ ɭơ như vậy, không phải do cô ta dụ dỗ sao!
"Cứ đứng thế này hơi mệt, tôi có thể ngồi được không?" Diệp Thanh Hà đột ngột lên tiếng, "Tôi cảm thấy có một chút hiểu lầm nhỏ ở đây, phải nói cho rõ."
Cái chân kia của nàng thật sự không nỡ nhìn thẳng, Thích Nguyên Hàm định đứng dậy nhường chỗ cho nàng, Diệp Thanh Hà trực tiếp ấn vai cô xuống, không để Thích Nguyên Hàm kịp phản ứng, Diệp Thanh Hà đã ngồi lên đùi cô.
Thích Nguyên Hàm dịch chân, không dịch được.
Diệp Thanh Hà ngồi rất vững, ngẩng đầu nói với cô gái kia: "Cô nói tiếp đi, tôi nghĩ xem bạn trai cô là ai, người thích tôi có hơi nhiều."
Hai cô gái kia tức hộc máu.
Thế này còn nói cái gì nữa, ngày trước bọn họ nghe nói thái độ của Thích Nguyên Hàm đối với Diệp Thanh Hà rất tệ, nên tính để Thích Nguyên Hàm đối phó Diệp Thanh Hà. Ai biết được... tự nhiên trở nên thân mật như vậy, còn ngồi trên đùi thế kia.
"Chị dâu."
Diệp Thanh Hà bỗng nhiên gọi Thích Nguyên Hàm một tiếng này.
Thích Nguyên Hàm ngây người, chị dâu?
Sao lại đột ngột như vậy.
Cô suy nghĩ một lúc, ắt hẳn là trường hợp đặc biệt, Diệp Thanh Hà không muốn gây phiền phức, nên cố ý gọi như vậy, cô liền rất có trách nhiệm mà ừm một tiếng.
Diệp Thanh Hà thở dài nói: "Kỳ thật em cũng rất uất ức, em chẳng làm cái gì cả, đã bị họ ghét rồi."
"Chị nhìn xem, em ngồi lên đùi chị cũng có việc gì đâu, nhưng mà họ cứ thích nhắm mắt nói mò, em mặc hở hang xíu, là họ cho rằng em đang dụ dỗ người khác. Chị nhìn em, em đang dụ dỗ chị sao, em rất có chừng mực mà nhỉ?"
Nàng thấp giọng xuống, "Chị dâu, chị nói thật đi."
Tay nàng khoác lên cổ Thích Nguyên Hàm, đôi mắt chớp chớp, lông mi lay dộng dưới ánh đèn, phản bóng nhạt nhoà, nói chuyện đương nhiên, thực tế thì đang tận lực phóng túng, hoàn toàn là một yêu tinh hư hỏng.
Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại, bắt đầu nói linh tinh: "Không sao, nhưng mà... em giải thích cặn kẽ là được, không cần để ý người ta nói gì."
Diệp Thanh Hà ở công ty tiếng tăm rất xấu, đôi khi cần một câu giải thích rõ ràng, Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Một người quá xinh đẹp, người ta sẽ ganh tị với cô ấy, đoán mò tính cách của cô ấy. Thậm chí có một số người không có được liền đi bôi nhọ cô ấy, thật ra bản chất người này không..." không lẳиɠ ɭơ.
Xong rồi, Thích Nguyên Hàm không biết mình đang nói gì, sao mà lộn xộn tùng phèo hết cả lên, sao cô cứ như trúng mê hồn vậy.
Hai cô gái kia nhìn chằm chằm họ, dường như rất bất ngờ, trừng mắt há miệng, đúng rồi, Thích Nguyên Hàm là chị dâu của Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà mà hoang dại lên đến cả chị dâu cũng dám chơi nha!
Bọn họ nói Diệp Thanh Hà trơ trẽn, Diệp Thanh Hà không giải thích thì thôi, còn càng trơ trẽn hơn!
Diệp Thanh Hà nhỏ giọng thở dài, "Đúng không, em cũng chẳng làm gì chị, mấy người đó liền cho rằng em lẳиɠ ɭơ dụ dỗ người."
Sau đó, nàng víu lấy cổ Thích Nguyên Hàm, tựa đầu lên trán Thích Nguyên Hàm, giải thích với cô, "Chị dâu, sao em có thể vừa mắt đám đàn ông xấu xa đó được, bọn họ làm sao có thể đẹp bằng chị, em có vừa mắt cũng chỉ vừa mắt chị thôi."
Hiện tại Thích Nguyên Hàm cảm thấy hai cô em kia nói rất đúng.
Diệp Thanh Hà quá chi là đáng ghét.