Thích Nguyên Hàm chỉ khẽ đáp lại, tay Diệp Thanh Hà giữa chặt gáy cô, làm sâu thêm nụ hôn này, nàng cắn môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào miệng cô.
Ban đầu, Thích Nguyên Hàm chỉ phối hợp hôn lại cô, nhưng Diệp Thanh Hà hôn sâu quá, kỹ thuật lại tốt, cô sẽ theo bản năng áp chế Diệp Thanh Hà.
Đôi môi khẽ hé mở, khóe mắt đã đẫm nước.
Đầu ngón tay của Diệp Thanh Hà chà xát môi cô, mềm mại, sau đó lại hôn lên.
Nụ hôn kết thúc, ánh nắng rọi xuống đầu họ, làn da hai người ửng đỏ, nóng bừng, cái chuyện hôn nhau này rất tốt sức, hai người thở hổn hển.
Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cô, dùng khăn giấy lau sạch đi lớp sữa chua, từ đầu ngón tay đến khe bàn tay, nhìn thì có vẻ đang giúp cô, thật ra là đang lưu luyến không buông, muốn tiếp tục sờ mó người ta.
Thích Nguyên Hàm cúi đầu, nhìn xoáy tóc ở đỉnh đầu nàng.
Diệp Thanh Hà hỏi cô: "Cảm giác thế nào?"
Thích Nguyên Hàm kéo tay về, nói: "Tôi cũng không phải tàn tật."
Diệp Thanh Hà nói: "Em hỏi cảm giác hôn."
Thích Nguyên Hàm nhìn về phía góc tường, không còn bóng dáng kia, chắc Khương Lâm Nguyệt đi rồi, cho dù bà ta có thích nhìn trộm, cũng không thể chấp nhận được chuyện con dâu hôn một người phụ nữ khác, với bà cú sốc này quá lớn.
Khi hôn, ngoại trừ ban đầu thấy căng thẳng, sẽ nghĩ đến Khương Lâm Nguyệt đang nhìn trộm họ, sẽ để tâm đến động tác của Khương Lâm Nguyệt, nhưng khi hôn đến mê mẩn, chỉ muốn lần theo du͙ƈ vọиɠ, còn tâm tình nào quan tâm đến chuyện Khương Lâm Nguyệt nhìn trộm.
Thích Nguyên Hàm nhận xét, "Không tệ."
Hai người gấp tấm thảm cất đi, thang máy ở dưới tầng, Thích Nguyên Hàm đi thang máy A, Diệp Thanh Hà đi thang máy C, Diệp Thanh Hà nói: "Đã là vụиɠ ŧяộʍ, thì chắc chắn không thể trắng trợn quá, chúng ta phải ra vẻ tránh ánh mắt người đời."
Vụиɠ ŧяộʍ?
Thích Nguyên Hàm còn chưa ngẫm nghĩ ra, thang máy bên này nhảy lên tầng trước, cô đứng đợi vài giây, nói: "Em nhớ thay quần áo."
Trên vai Diệp Thanh Hà còn dấu tích vết sữa chua.
Từ "vụиɠ ŧяộʍ" rất thất đức, rất cấm kỵ.
Nhiều người đứng trên nền tảng đạo đức mà khinh bỉ nó, chửi rủa nó, nhìn thấy nó chỉ muốn giẫm đạp lên nó, khiến nó biết mất hoàn toàn triệt để.
Còn những người thích vụиɠ ŧяộʍ kia, chỉ cần vụиɠ ŧяộʍ một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba... cho đến vô số lần, họ thích cảm giác lén lút này.
Trước kia Thích Nguyên Hàm đứng ở đỉnh cao đạo đức, khinh thường mấy người có hành vi này, nhưng cô không ngờ tới có ngày hôm nay, cô sẽ đứng ở đỉnh cao đạo đức mà hưởng thụ cái cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ vụиɠ ŧяộʍ.
Vụиɠ ŧяộʍ đơn thuần xấu hổ biết bao.
Nhưng đứng trên đỉnh cao đạo đức vụиɠ ŧяộʍ cho người khác xem.
Thì.
Không diễn tả bằng lời được, chỉ biết là sướиɠ đến nỗi nổi da gà khô khốc miệng, sau khi hôn, hồi tưởng lại, sẽ không ngừng tiết nước bọt.
"Thích tổng, Thích tổng, đến tầng một rồi."
Nhân viên trong thang máy gọi Thích Nguyên Hàm một tiếng, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, thế mà lại xuống tầng một rồi, cô nở một nụ cười ngượng ngùng, nói: "Xin lỗi, vừa rồi nghĩ đến công việc say sưa quá."
Thang máy phải chạy lên tầng, Thích Nguyên Hàm lùi ra sau, để người bên ngoài đi vào.
Trên đường về bộ phận, đồng nghiệp ở trên hàng lang đi đến chào cô, nói: "Nguyên Hàm, cô đừng quay lại, vừa rồi tôi thấy phu nhân chủ tịch tức giận đùng đùng lao đến bộ phận của cô."
Thích Nguyên Hàm nói: "Có lần nào bà ấy không tức giận đùng đùng?"
"Lần này khác, tôi thấy bà ấy cầm roi ngựa." Kiều Tranh kéo tay áo cô, "Bà ấy đánh cô thì sao, hay là cô đi thẳng đến nhà ăn công ty đi, dù sao cũng sắp tan làm."
Thích Nguyên Hàm nói không sao, "Công ty nhiều người như vậy, bà ấy không làm gì được tôi đâu."
"Cô, cô , cô không biết đâu." Kiều Tranh vào công ty sớm hơn Thích Nguyên Hàm, hạ thấp giọng nói: "Ngày trước phu nhân chủ tịch còn lấy roi quất chủ tịch kia... à, đúng rồi, còn quất cả thư kí của chủ tịch, kêu thảm thiết thất thanh, còn phải nhập viện."
Nghe rất khủng bố, Thích Nguyên Hàm có hơi sợ, nói: "Tôi gọi điện cho Vĩ Xuyên, để anh ấy khuyên vậy."
Khương Lâm Nguyệt đã nhắm vào Thích Nguyên Hàm không phải ngày một ngày hai, mọi người đều biết tính tình Khương Lâm Nguyệt như thế nào, Kiều Tranh đồng tình nhìn cô một cái, nói: "Haizz, gặp phải bà mẹ chồng như vậy, tội thật."
Sống ở nhà giàu cũng chẳng dễ dàng gì.
Thích Nguyên Hàm gọi điện cho Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên đang trong cuộc gọi với người khác, Thích Nguyên Hàm đoán là Khương Lâm Nguyệt gọi điện kể lể cho hắn nghe, nên gửi tin nhắn đi.
Thích Nguyên Hàm: [Hình như mẹ anh muốn lấy roi quất em, làm sao giờ?]
Quả nhiên, Khương Lâm Nguyệt đang gọi điện cho Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên trả lời cô: [Em đưa Diệp Thanh Hà trốn trước đi, anh nghĩ cách, cùng lắm thì anh gọi ba đến.]
Thích Nguyên Hàm nói: [Em mà đưa Diệp Thanh Hà đi, thế em thành gì? Không phải mẹ anh sẽ càng có cớ sao?]
Chu Vĩ Xuyên: [Vợ à, nghe anh được không, em lập tức đưa Diệp Thanh Hà cùng đi, không thì mấy đòn roi của mẹ, em chịu không nổi đâu.]
Thích Nguyên Hàm vẫn trả lời: [Không đi.]
Chu Vĩ Xuyên cũng lo, mẹ hắn ở đầu bên kia điện thoại vừa mắng chửi vừa đập phá, hắn cũng sợ mẹ hắn, nói: [Thế anh bảo Diệp Thanh Hà đến đưa em đi, haizz, sao em lại không nghe lời như vậy!]
Thích Nguyên Hàm không trả lời tin nhắn nữa.
Đi về phía bộ phận, từ xa nhìn, người ở bộ phận đều chạy ra ngoài, Khương Lâm Nguyệt một tay cầm điện thoại, một tay cầm roi, đập phá lộn xộn đồ đạc trong phòng làm việc của cô.
Cũng may chất lượng cửa thủy tinh tốt, không thì bà ấy quất vỡ cửa mất, không ai dám đi lên, cũng không ai dám ra khuyên, sợ mình bị đánh.
Tiểu Chu liếc thấy Thích Nguyên Hàm, vội hỏi nàng nên làm sao.
Phát hiện ra con dâu mình hôn người phụ nữ khác.
Khương Lâm Nguyệt cũng rất cổ hủ, chấp nhận sao được.
Thích Nguyên Hàm có thể hiểu, mắt cô chứa ý cười, giả vờ căng thẳng, trấn an: "Em đến chỗ chủ tịch hỏi xem, ông ấy có thể xuống đây xử lý được không, nếu như phu nhân chủ tịch quất người khác bị thương, bị truyền ra ngoài, công ty chúng ta liền xong đời, mau đi đi."
Tiểu Chu chạy nhanh như chớp, vụt một cái biến mất luôn.
Tính cách Khương Lâm Nguyệt mạnh mẽ, cả công ty ai cũng biết tính bà ta, tuy bà ta không có chức vụ gì ở công ty, nhưng không ai không sợ bà ta.
Trong văn phòng làm việc, Khương lâm Nguyệt lạnh giọng, nói: "Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, vợ anh cùng người ta ăn cơm ở trên tầng, là cái cô ăn mặc lẳиɠ ɭơ ở bộ phận thiết kế kia kìa."
Chu Vĩ Xuyên tất nhiên là tin chứ, chính là hắn sắp xếp cho Thích Nguyên hàm và Diệp Thanh Hà lên ban công ăn cơm mà, nhưng hiện tại hắn chỉ khẳng định chứ không thừa nhận được.
Hắn giả bộ không tin, "Mẹ, mẹ đừng ăn nói linh tinh, hai người đó chẳng ai vừa mắt ai, sao có thể cùng nhau ăn cơm, không có khả năng."
Khương Lâm Nguyệt chửi: "Anh bị Thích Nguyên Hàm bỏ bùa rồi phải không! Tôi nói cho anh biết, không những cô ta đi cùng Diệp Thanh Hà, hai đứa đó còn hôn nhau rồi, chúng nó ở trước mặt tôi, hai cái thứ không biết xấu hổ kia hôn đến nỗi mồm sắp dính vào nhau rồi!"
Chu Vĩ xuyên thở dài, "Mẹ, mẹ càng nói càng quá đáng, Nguyên Hàm không có khả năng hôn Diệp Thanh Hà, cô ấy là kiểu phụ nữ như thế nào, con hiểu rõ nhất." Mỗi lần hắn hôn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm liền cảm thấy buồn nôn, sau đó thì bắt đầu nôn ọe, căn bản là không để hắn hôn.
Đó là lúc Thích Nguyên Hàm rất yêu rất yêu hắn, mắt thường hoàn toàn có thể thấy Thích Nguyên Hàm ghét Diệp Thanh Hà, cô ấy hôn môi với Diệp Thanh Hà, chuyện cười lục địa sao?
Nghe Khương Lâm Nguyệt chửi hết câu này đến câu nọ, Chu Vĩ Xuyên cũng thấy phiền, cạn lời nói: "Mẹ, ngày thường mẹ ức hϊếp Nguyên Hàm con đã nhịn rồi, nhưng mẹ nói mấy lời kiểu này, một là không có chứng cứ, hai là không có nhân chứng, không phải là đang cầm sừng cắm lên đầu con sao, con là một người đàn ông, mẹ làm như vậy con mất hết mặt mũi rồi, mẹ mà nói nữa, con cũng buồn đấy."
"Anh buồn thì kệ anh, anh được cái tính nết như bố anh, anh đợi đấy, đến lúc tôi đập chứng cứ vào mặt anh, cho anh triệt để chết tâm." Khương Lâm Nguyệt cắn răng, hận sắt không rèn thành thép, bà ta càng nghĩ càng tức, lúc đó kinh ngạc quá, tức đến ngu đầu, quên lao ra bắt quả tang.
Trong lòng Khương Lâm Nguyệt buồn bực, lại chửi liến thoắng hai câu, "Tôi muốn tốt cho anh, anh còn không tin tôi, Chu Vĩ Xuyên, lương tâm anh bị chó tha đi rồi, tôi mà không giúp anh, anh chết ở đảo rồi biết chưa, là Thích Nguyên Hàm đang bày trò hại anh, bắt tay cùng với cái cô Diệp Thanh Hà kia..."
Chu Vĩ Xuyên nghe đau cả đầu, trực tiếp ngắt máy.
Mẹ chưa nhìn thấy cái video ngắn kia, Thích Nguyên Hàm với Diệp Thanh Hà ghen ăn tức ở, vì hắn mà đánh nhau ở trên biển, hai người còn suýt mất mạng.
Khương Lâm Nguyệt có gọi bao nhiêu lần đi nữa, Chu Vĩ Xuyên nhất quyết không bắt máy.
Bà ta không muốn làm to chuyện, đàn ông bị cắm sừng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, với lại bây giờ chưa phải thời cơ thích hợp, bà ta còn tính toán xa hơn.
Giờ tan làm, Khương Lâm Nguyệt cầm roi đi ra, bà ta không thấy Thích Nguyên Hàm, nhưng nhìn thấy thư ký của Chu Văn Bá.
Thư ký của Chu Văn bá rất sợ bà ta, rụt vai nói: "Phu nhân, chủ tịch nói chuẩn bị xe cho phu nhân, bảo phu nhân quay về một chuyến."
Khương Lâm Nguyệt còn đang tức, nói: "Tôi lên gặp ông ấy."
"Chủ tịch đang họp, hay là phu nhân đi dùng bữa trước." Thư ký của Chu Văn Bá khuyên bà ta, không muốn cho bà ta đi lên.
Khương Lâm Nguyệt thì không, đi thẳng lên, lúc lướt qua Thích Nguyên Hàm, vung roi da trong tay, chỉ vào mũi cô nói: "Cô đợi đấy, tôi xử đẹp hai cô dễ như trở bàn tay."
Thích Nguyên Hàm cười với bà ta: "Không có khả năng."
Vì sao ư.
Bởi vì Diệp Thanh Hà có thể vào công ty, là do Chu Vĩ Xuyên xin ba hắn, Chu Văn Bá biết Diệp Thanh Hà là tình nhân con trai ông ta.
Hahahaha.
Khương Lâm Nguyệt tận mắt nhìn thấy thì sao, trong mắt hai cha con kia, bà ta chỉ đang gây sự vô cớ, bịa chuyện linh tinh vì không vừa mắt Thích Nguyên Hàm
Thích Nguyên Hàm dùng bữa trước, nên không đói, luôn ở trong phòng đọc sách, giờ nghỉ trưa, nghe mấy người Tiểu Chu ở ngoài kia bàn tán.
Nói Khương Lâm Nguyệt với Chu Văn Bá cãi nhau một trận ở trên tầng, Khương Lâm Nguyệt lấy roi quất vỡ một bình hoa cổ của Chu Văn Bá, hai người họ suýt nữa lao vào đánh nhau.
Công ty như mở tiệc, hóng chuyện vui.
"Cuối cùng cũng có người trị được bà ấy, lần nào cũng đến bắt nạt Thích tổng, chửi chói tai như vậy, mồm miệng không tích đức gì cả, tôi thấy Thích tổng đẹp như vậy, lại có năng lực, chị ấy rất xứng đôi với Chu tổng."
"Rõ ràng là Thích tổng đã nhắc Chu tổng rồi, là do bản thân Chu tổng không nghe, hiện tại xảy ra chuyện, bà ấy lại quay ra trách Thích tổng, cứ nhắm vào Thích tổng, buồn nôn thật."
"Lần trước Diệp Thanh Hà chửi bà ta đúng lắm, đúng là đồ bà già, cậy già lên mặt, không ngờ nhìn Diệp Thanh Hà lẳиɠ ɭơ như vậy, còn giúp Thích tổng của chúng ta, cô ấy chắc cũng không đến nỗi đâu nhỉ..."
...
Khương lâm Nguyệt cũng là người có máu mặt, làm loạn một trận như vậy, truyền ra ngoài, không ít người nhắn tin cho Thích Nguyên Hàm, hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì.
Thích Nguyên Hàm không thích trả lời mấy tin nhắn kiểu này, xem như không nhìn thấy, người ngoài không nhịn được đi nghe ngóng, thêm mắm dặm muối, lan truyền thành Chu Văn Bá dan díu với thư ký của mình, Khương Lâm Nguyệt trong cơn tức giận đã đem roi quất chu Văn Bá.
Nɠɵạı ŧìиɦ là chuyện không lạ lẫm gì trong giới của bọn họ, lại cũng là chuyện mờ ám đen tối phải giấu diếm, mọi người đều thích làm công tác bề ngoài, bao bọc chuyện nɠɵạı ŧìиɦ một cách đẹp đẽ, cho rằng trên mặt lợi ích, chưa đến mức đường cùng, chết cũng không nói thẳng ra ngoài.
Ngoài kia xì xào bàn tán, ảnh hưởng không nhỏ đến Chu Văn Bá, muốn làm rõ lại không thể kéo người ta đi nghe mình giải thích, suy đi tính lại, ông ấy liền nói với bảo vệ công ty, sau này Khương Lâm Nguyệt mà đến, thì ngăn bà ấy lại đừng để bà ấy vào.
Vì vậy, Khương Lâm Nguyệt đã một tuần không đến công ty, bộ phận dự đoán rủi ro cũng xem như yên bình mấy ngày.
Sinh nhật của ông cụ vào trung tuần tháng chín, hôm đó, Thích Nguyên Hàm sửa sang bản thân, lái xe đem quà về nhà chính.
Nhà họ Chu ở phố cổ, nơi tổ tiên của họ định cư, là một ngôi nhà kiểu cũ, ngôi nhà kiểu cũ này có lịch sử lâu đời, hình như là từ thời loạn lạc để lại đến bây giờ, bên trong chất chứa bao nhiêu câu chuyện lịch sử.
Ở đến tận bây giờ vẫn chỉ tu sử với trang trí đơn giản, rất có tính lịch sử, mấy ngôi nhà kiểu này rất đắt, không phải là do thuộc khu vực quyền quý, mà là mỗi viên gạch ngói ở đây, đều chứa đựng ý nghĩa lịch sử, sắp thành bảo vật cổ .
Ngoài kia luôn nói bảo vật cuối cùng của nhà họ Chu chính là những ngôi nhà này.
Thích Nguyên Hàm cũng khá thích những ngôi nhà này, lúc đến, cô lái xe đi lượn một vòng, ngoài sân đậu đầy xe, quản gia chỉ cô đỗ xe, nói: "Cụ vẫn chưa tỉnh, cô vào tạm thời đừng quấy rầy cụ, lát nữa ngồi ở tầng một là được."
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi đến sớm rồi, xin lỗi."
Quản gia cười trả lời: "Cô còn chưa được tính là đến sớm, hôm nay trời còn chưa sáng cả nhà chú tam đã đến rồi."
Chú tam trong miệng ông ấy là chú tam của Chu Vĩ Xuyên, nhẩm tính thời gian, hiện tại sáu giờ trời đã sáng trưng, trời còn chưa sáng, thế là đến từ lúc năm giờ cơ à.
Xum xoe nịnh bợ sớm vậy.
Đỗ xe xong, Thích Nguyên Hàm đi theo quản gia lên lầu, lúc này thêm người nữa đến, nhà họ Chu nhiều họ hàng thân thích, cô không biết đối phương, nghe quản gia nói là cô họ của Chu Vĩ Xuyên, là con của anh họ cụ Chu.
Có hơi xa.
Thích Nguyên Hàm lịch sự chào hỏi, đối phương liếc cô một cái rồi đi.
Người đó nắm tay một đứa trẻ, đứa trẻ kia hỏi Thích Nguyên Hàm là ai, bà ta khinh khỉnh nói: "Hình như là vợ anh họ hai của cháu."
Thích Nguyên Hàm mím môi.
Đại sảnh đông người, hội họp gia đình chính là như thế này, quây quần bên nhau, là thế hệ sau, cho dù quen hay không quen cũng phải đi chào hỏi, không thì sẽ được gắn lên cái mác "không lễ phép" "tự kiêu".
Thích Nguyên Hàm chọn những người quen mặt chào hỏi, hơn hai mươi phút mới chào xong, cô hơi mệt, tìm một chỗ không bắt mắt ngồi nghịch điện thoại.
Đúng mười giờ, ông cụ mới từ trong phòng ra, mặc một bộ vest màu đen, nở một nụ cười hiền hậu, xem ra cụ rất vui, đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống, có loại cảm giác uy nghiêm đứng trên mọi người.
Lập tức có người bắt chuyện với cụ, con trai đầu của cụ nói trước, con trai đầu nói: "Ba, con mua cho ba bộ này, ba mặc rất vừa đó, rất ra dáng phong nhã tài hoa lúc trước."
Tiếp đó là Chu Văn Bá, Chu Văn Bá nói: "Tranh thư pháp con tặng ba có thích không, là thư pháp của Đường Bá Hổ đó, nếu ba thích, con lại sưu tầm cho ba."
Cụ Chu lạnh nhạt ừ một tiếng, không cười như trước nữa, người ngoài nhìn vào là biết cụ không thích đứa con trai này, tiếp theo lên sàn là đứa con thứ ba của cụ, ông cụ lật mặt nhanh như chớp, nở một nụ cười.
Từng đứa con cháu lên sàn, thật là một bức tranh tuyệt đẹp về người cha hiền từ, các con hiếu thảo, các cháu ngoan ngoãn, Thích Nguyên Hàm lẫn lộn trong đó, chúc hai lời, như thể không tồn tại.
Một loạt người chúc xong, bắt đầu bàn tán xôn xao, quà ai tặng tốt, ai tặng không tốt, đa phần là nói nhà Chu Văn Bá, hai vợ chồng tặng quà không thực dụng, còn giả tạo hai mặt chọc tức ông cụ, quan trọng nhất nhất nhất là, Chu Vĩ Xuyên không đến, quá bất hiếu!
Hơ hơ, ngày trước ông hai còn diễn trò giả bộ hiếu thuận kia, ghê thiệt, sinh nhật cụ một năm được một lần, cũng không biết đường gọi Chu Vĩ Xuyên về.
Bàn tán mãi, quản gia bên ngoài hô một tiếng: "Thiếu gia Vĩ Xuyên về rồi!"
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Chu Vĩ Xuyên xách một món quà, vội vã đi vào đại sảnh, hắn thở hổn hển, dáng vẻ rất mệt mỏi, nói: "Ông nội, cháu về rồi, là cháu bất hiếu, lại đến muộn tiệc mừng thọ của ông, ông nội cháu đem quà cho ông, là đồ điêu khắc san hô ông thích nhất, cháu đã lặn xuống biển, vớt ba ngày ba đêm."
Hắn hào hứng nói, đôi mắt đỏ hồng.
Khương lâm Nguyệt đi đến, đắc ý nhướng mày, vỗ vai Chu Vĩ Xuyên, ông cụ còn chưa lên tiếng, bà ta đã bắt đầu khen, nói: "Đứa con này, về cũng không biết đường báo trước một tiếng, ông con biết con là một đứa trẻ hiếu thảo, nhanh lên, đem quà đưa cho ông nội."
Người ở đại sảnh như nuốt phải mấy cân đá, không nói nên lời, nhưng cũng không thể không thừa nhận, vả mặt quá, Chu Vĩ Xuyên "hiếu thuận" quá, cả nhà đều bị trò này làm cho trở nên xơ xài, chỉ có thế cứng đầu cứng cổ khen Chu Vĩ Xuyên.
Thích Nguyên Hàm đứng ở phía sau nhìn.
Cũng giống như nuốt phải mấy cân đá, xấu hổ, cô quay mặt đi, cúi gằm mặt, giả bộ không quen biết cái nhà này...
Đúng là tiết mục vừa vô lý vừa giả tạo.
Nhưng không thể không thừa nhận, Khương Lâm Nguyên nghĩ ra chiêu này rất tốt, Chu Vĩ Xuyên biểu hiện hiếu thảo như vậy, mọi người không dám nhiều lời, trước mặt nhiều người như vậy, ông cụ càng không dám chỉ trích Chu Vĩ Xuyên, cằn nhằn hắn làm mất dự án hải đảo.
Chu Vĩ Xuyên diễn xong, đến tìm Thích Nguyên Hàm đi nói chuyện với ông, có chút đắc ý hỏi: "Thế nào, anh diễn cũng không tồi nhỉ?"
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Anh không thấy ngại à?"
Chu Vĩ Xuyên nói: "Chiêu này có tác dụng là được."
Thích Nguyên Hàm không muốn đi cùng hắn, Chu Vĩ Xuyên muốn ngại, thì một mình đi mà ngại, cô trụ không nổi.
Cô ngồi một lúc, Khương Lâm Nguyệt cầm ly rượu đứng trước mặt nhìn cô chằm chằm, Thích Nguyên Hàm cười với bà ta, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Khương Lâm Nguyệt không trả lời, chỉ nhìn ra cửa.
Bà ta cười rất hàm ý, dáng vẻ này không giống như không có chuyện, Thích Nguyên Hàm nhìn theo, không thấy gì, lúc quay đầu lại, một chiếc xe chạy đến, chiếc xe đó chen chúc chạy vào sân, đỗ giữa rừng xe sang trọng, trông có vẻ không được đồng nhất.
Trong chốc lát, Thích Nguyên Hàm nảy lên một dự cảm không tốt.
Cô đợi vài giây, cửa xe mở ra, liền thấy Diệp Thanh Hà bước xuống, Diệp Thanh Hà mặc một bộ váy cùng kiểu cách với cô, màu đen, cổ chữ V, dài đến đầu gối, bên dưới đi đôi giày cao gót nhọn đinh.
Rõ ràng là phong cách dịu dàng, nàng mặc lên người lại mang theo sắc gợi cảm, là cảm giác mát mẻ quyến rũ, Diệp Thanh Hà là một khuôn mặt lạ lẫm, không có quan hệ họ hàng với nhà họ Chu, nàng bước vào mọi người lập tức xì xào bàn tán.
Diệp Thanh Hà bước từng bước vào đại sảnh, Thích Nguyên Hàm có chút hoảng, bởi vì Chu Vĩ Xuyên có to gan đến mấy cũng không dám đưa tình nhân của mình đến dự tiệc sinh nhật của ông.
Khóe môi Khương Lâm Nguyệt mang ý cười, dáng vẻ hóng trò vui, bà ta nhấp ngụm rượu, nói: Cô thông minh như vậy chắc là biết tôi muốn làm gì."
Thích Nguyên Hàm còn đang suy nghĩ, Diệp Thanh Hà đã vào đại sảnh, ánh mắt Diệp Thanh Hà quét một vòng, sau đó đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm.
Mọi ánh mắt theo đó đổ dồn sang.
Cho dù nàng không lại bên Thích Nguyên Hàm, mọi người cũng liên tưởng đến Thích Nguyên Hàm, kiểu cách bộ váy họ mặc quá giống nhau, như thể bộ đôi chị em.
Diệp Thanh Hà nói: "Xin lỗi, Thích tổng, hôm nay đường tắc quá, em đến muộn, chắc không gây phiền phức cho chị nhỉ?"
Gây phiền phức cho tôi?
Thích Nguyên Hàm nhíu mày hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Diệp Thanh Hà lấy thiệp mời trong túi xách cho cô xem, nói: "Không phải chị mời em đến sao, còn bảo em nhất định phải đến."
"Tôi... tôi không có khả năng đưa em cái này," Thích Nguyên Hàm lấy thiệp mời của nàng xem, là thiệp mời dành cho khách, bên trên đề tên của cô.
Thích Nguyên Hàm chỉ là cháu dâu của nhà họ Chu, hiện tại vẫn chưa có tư cách mời người khác đến, với lại cô cũng chưa ngốc đến mức mời Diệp Thanh Hà, chỉ có thể là Khương Lâm Nguyệt.
Diệp Thanh Hà cũng nhìn Khương Lâm Nguyệt, nàng hỏi: "Là bà bảo tôi đến?"
Khương Lâm Nguyệt nói: "Bây giờ cô mới phản ứng lại có phải là quá muộn rồi không?" Bà ta cười, rồi nhìn Thích Nguyên Hàm, giọng điệu ghê tởm nói: "Thích Nguyên Hàm, lúc trước tôi đã nhắc nhở cô, đừng có giở trò trước mặt tôi, tôi có cách trị cô, bản thân cô không nắm lấy cơ hội, thì đừng có trách tôi không khách sáo."
Lòng trả thù của bà ta mạnh mẽ, giống như muốn bóp chết Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm mím môi, giả vờ bình tĩnh, hỏi: "Trước mặt nhiều người như vậy, bà nói con trai bà bị cắm sừng, không thấy mất mặt sao?"
Khương Lâm Nguyệt nói: "Vĩ Xuyên có hiếu như thế, đối xử tốt với ông nội như vậy, nhìn như thế nào cũng thấy nó bị lừa, mọi người chỉ thương nó bị lừa, sẽ không để ý đến chuyện nó bị cắm sừng. Cứ cho là để ý tới, cũng sẽ thương một người thành thật như nó, bị cái đứa con gái không biết liêm sỉ như cô lừa gạt."
"Bà giỏi tính kế đấy." Diệp Thanh Hà cau mày, nói, "Tính kế cả con trai bà, xong chuyện anh ta sẽ hận bà thôi."
Khương Lâm Nguyệt không quan tâm, nói: "Vốn dĩ tôi chỉ muốn đuổi cô đi, nhưng tự bản thân hai cô không giữ trọn bổn phận của mình." Bà ta nghĩ đến cảnh ở sân thượng, buồn nôn đến cau mày, "Tôi chỉ còn cách khiến cô mất hết mặt mũi ở thành phố Hoa."
Thích Nguyên Hàm biết bà ta định làm gì.
Sinh nhật ông cụ ngoài họ hàng thân thích nhà họ Chu, còn có rất nhiều nhân vật máu mặt khác, nếu Khương Lâm Nguyệt vạch trần chuyện cô và Diệp Thanh Hà vụиɠ ŧяộʍ, lại đưa ra bằng chứng cô cuỗm mất dự án hải đảo, sau đó sẽ tẩy trắng cho Chu Vĩ Xuyên với thế giới bên ngoài, nói hắn không phải không có năng lực, mà là quá tốt bụng bị người bên gối lừa gạt.
Còn người bên gối Thích Nguyên Hàm này nổi tiếng khắp thành phố Hoa, cứ cho là có được dự án hải đảo, sau này cũng chẳng ngóc đầu lên được trong giới bọn họ, lần này bà ta sẽ nhấc chân đạp người phụ nữ "không biết liêm sỉ không tuân thủ đạo làm vợ" Thích Nguyên Hàm này xuống biển.
Khương Lâm Nguyệt nói xong cầm ly rượu đi.
Không lâu sau, Chu Vĩ Xuyên từ phòng đi ra, chắc là được ông cụ khen, nhìn Thích Nguyên Hàm cười rất tươi, hắn vừa xuống tầng, vừa vẫy tay với Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm rất tức giận, cô siết chặt ngón tay.
Lúc này, Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cô, gỡ ngón tay cô ra, lúc cô mở lòng bàn tay, Diệp Thanh Hà nhét một thứ cho cô.
Sau đó, nàng vẫy tay với Chu Vĩ Xuyên trên lầu, cực kỳ ngọt ngào nói: "Anh họ, cảm ơn anh đưa em đến dự tiệc của ông nội."
Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhìn, cái Diệp Thanh Hà nhét cho cô là thiệp mới lúc trước lấy ra, còn hiện tại trong tay Diệp Thanh Hà là một cái thiệp mời y hệt khác, chỉ là ba chữ "Thích Nguyên Hàm", đổi thành "Chu Vĩ Xuyên".
Lúc Chu Vĩ Xuyên nghe thấy, sững sờ cả người, chân vấp phải bậc cầu thang, cũng may hắn nhanh tay nắm chắc lan can, không thì ngã sấp mặt, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Hà, trên mặt hiện lên dòng chữ "sao em lại đến đây".
Động tĩnh của hắn quá lớn, mọi người đều nhìn chằm chằm ba người họ, Diệp Thanh Hà ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ em muốn ở công ty chọc tức chết bà ta, nhưng bà ta đυ.ng đến em rồi, em liền cho bà ta cùng cả nhà Chu của bà ta nổi nhất giới kinh doanh luôn."
"Lát nữa chị phối hợp với em, chúng ta chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn."
Ngón tay Thích Nguyên Hàm run rẩy, không nói gì, Diệp Thanh Hà liền nắm lấy, an ủi cô: "Yên tâm, không nắm rõ tình hình, em tuyệt đối sẽ không hôn chị."