Thẩm Dao Ngọc rất hưng phấn, cô không chở Thích Nguyên Hàm về, mà lái xe đến cửa nhà mình, nhất quyết muốn cô qua đêm ở nhà mình.
Vừa vào cửa, Thẩm Dao Ngọc cười hihi nhấn Thích Nguyên Hàm ngồi xuống sô pha, vuốt cằm, nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm, ánh mắt kia càng ngày càng không nghiêm túc.
Thích Nguyên Hàm nổi cả da gà, cảnh giác nói: "Cậu định làm gì đấy."
Thẩm Dao Ngọc chỉ cười không nói, lấy hai lon bia trong tủ lạnh ra, mở nắp lon đưa cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lắc đầu, Thẩm Dao Ngọc liếʍ bọt bia bên trên, dốc uống một ngụm, hét một tiếng đã đời, nói: "Trên đường về nhà, cậu luôn trầm mặc không nói một lời, có phải đang nhớ đến Diệp Thanh Hà không?"
Thích Nguyên Hàm là đang nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay.
Nghĩ chuyện Thẩm Dao Ngọc bị chụp trộm với đập xe, cô luôn cảm thấy lạnh sống lưng, liên tưởng đến việc Khương Lâm Nguyệt bắt quả tang cô và Bách Dư Nhu gặp nhau, cô luôn cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Thích Nguyên Hàm trả lời cô ấy rằng không phải.
Thẩm Dao Ngọc chậc chậc hai tiếng, bộ dáng không tin, nói: "Cậu coi tớ là đứa ngốc sao, nhìn dáng vẻ này của cậu, như bị câu đi mất hồn vậy." Cô ấy lại nói: "Hiện tại cậu có cảm giác gì với em ta?"
Cảm giác gì?
Thích Nguyên Hàm còn đang suy nghĩ, Thẩm Dao Ngọc lại nhìn thẳng vào mắt cô, cường thế nói: "Phải nói thật."
Thích Nguyên Hàm không muốn nói cho lắm, đây là chuyện rất riêng tư, mấu chốt là, đến ngay cả bản thân cô cũng không rõ.
"Nói đi mà, tớ giúp cậu phân tích, không cậu cứ nhịn như vậy, loạn đầu loạn óc, không khó chịu sao." Thẩm Dao Ngọc cố gắng mở ra cánh cửa linh hồn của Thích Nguyên Hàm, lại mong đợi nhìn cô, "Cậu có ý gì với em ấy không?"
Chị em tốt với nhau mà, phải nói chuyện thâu đêm suốt sáng, Thẩm Dao Ngọc cực kỳ muốn tìm hiểu thế giới nội tâm của Thích Nguyên Hàm.
"Cậu cảm thấy như thế nào là có ý với em ấy?" Thích Nguyên Hàm liếc nhìn cô ấy, ngửi thấy mùi bia từ miệng cô ấy, cô luôn thấy mùi này giống hệt mùi quả hồng, bịt mũi nói: "Cậu nói chuyện thì nói đi, sáp gần thế làm gì, mùi nồng chết đi được."
Thẩm Dao Ngọc chống cằm cố tình thở một hơi, nói: "Thân ái, cậu có thể hỏi tớ câu này, chắc chắn là bắt đầu hoài nghi, không vững tâm nữa, tự nghi ngờ bản thân đúng không? Tóm lại là, cậu chính là có ý với em ấy."
Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu không nên đi làm đại diện nhãn hàng bia hơi, nên đi tham gia cái chương trình gì đó, với tư cách là một người tranh luận, năng lực tư duy logic của cậu rất mạnh."
"Hahaha, tớ nói đúng rồi phải không?" Thẩm Dao Ngọc cười ranh mãnh, nói: "Có ý là chuyện tốt, chứng tỏ không còn phản kháng nữa, tương lai có triển vọng."
Thích Nguyên Hàm bổ sung thêm một câu, "Chỉ là có chút hứng thú, không phải là thích."
Cái này cô có thể nhận biết rõ, cô hiện tại không thích Diệp Thanh Hà, không có cảm giác rung động, nhưng Diệp Thanh Hà xuất hiện quá nhiều lần, làm loạn trái tim cô, cô bị ghẹo đến nỗi muốn tìm cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thẩm Dao Ngọc lắc lư lon bia trong tay, nói: "Thân ái, tớ nói với cậu, chỉ cần có ý, thích một người chỉ là vấn đề thời gian. Không có ý gì mới gay go, đó là kiểu triệt để ghét người ta rồi."
Thích Nguyên Hàm bảo não cô ấy toàn yêu với đương, giống như Tiểu Chu.
Thẩm Dao Ngọc bác bỏ, "Không giống, tớ là lý trí khuyên cậu đi hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu, hoàn toàn thoát khỏi đồ ngu Chu Vĩ Xuyên."
Có lẽ là do đã nói ra, Thích Nguyên Hàm chủ động tiết lộ một chuyện, nói: "Gần đây em ấy rất lạ, tớ không hiểu em ấy đang muốn làm gì."
"Lạ thế nào." Thẩm Dao Ngọc ngồi nghiêm chỉnh.
Thích Nguyên Hàm nói: "Lúc trước em ấy rất nhiệt tình, không khách sáo như hôm nay." Diệp Thanh Hà lúc trước lẳиɠ ɭơ như nào thì không nói, Thích Nguyên Hàm chỉ lấy ví dụ, "Lúc trước em ấy gọi tớ là chị, bây giờ lại gọi là Thích tổng."
Thẩm Dao Ngọc suy nghĩ, cũng nghiêm túc phân tích, "Là kiểu từ tình yêu chị em cấm đoán biến thành tình yêu ngấm ngầm ở văn phòng, nên cậu không kịp thích ứng?"
"..."
Thích Nguyên Hàm khinh thường liếc cô ấy.
Thẩm Dao Ngọc cười, "Đùa thôi mà, sao tự nhiên lại như vậy? Có chuyện gì đột ngột xảy ra không? Cậu kể chi tiết cho tớ nghe."
Thích Nguyên Hàm kể chuyện Khương Lâm Nguyệt đến làm loạn, còn bổ sung thêm phán đoán của mình, "Hay là em ấy sợ Khương Lâm Nguyệt phát hiện ra, không muốn gây phiền phức cho tớ, nên mới tỏ ra lạnh lùng?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Tớ thấy em ta cũng không phải là người gan nhỏ, cứ cho là Khương Lâm Nguyệt ở đó, em ấy muốn quyến rũ cậu, cũng sẽ lén lút, hoặc là quang minh chính đại dụ dỗ cậu."
"Đúng vậy, chính thế là." Thích Nguyên Hàm thấy cô ấy nói câu này rất chính xác, nói được trọng tâm rồi, cô chính là cảm thấy kỳ lạ, người như Diệp Thanh Hà, trước mặt Chu Vĩ Xuyên đã dám dụ dỗ cô, càng đừng nói đến Khương lâm nguyệt, nàng hoàn toàn không sợ Khương Lâm Nguyệt, còn gọi Khương Lâm Nguyệt là bà già, chắc chắn không phải cái lý do này.
Mấy ngày nay Thích Nguyên Hàm ở công ty bồn chồn không yên, nghĩ ra hàng trăm cách đối phó với Khương Lâm Nguyệt, lại nghĩ nên từ chối Diệp Thanh Hà như thế nào. Thế mà mấy ngày nay Diệp Thanh Hà không làm gì cả, cô trở thành kẻ ăn không ngồi rồi bị ghẻ lạnh, cực kỳ bấp bênh, khiến cô khó chịu cả người.
"Chà chà chà." Thẩm Dao Ngọc liên tiếp than ba tiếng, lại bóp lon bia kêu lét két, "Cao thủ nha, tớ nói với cậu, em ta là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt."
"Lạt mềm buộc chặt?" Thích Nguyên Hàm cau mày.
"Mới đầu, không phải em ấy rất nhiệt tình dính lấy cậu sao, cậu không có động tĩnh gì, chứng tỏ chiêu này không có tác dụng với cậu. Nhưng em ta là người biết tán gái, lập tức đổi chiêu, bắt đầu lạt mềm buộc chặt. Cậu xem, bây giờ không phải cậu bị trêu chọc đến ngứa ngáy con tim sao."
Thích Nguyên Hàm chỉnh sửa lại, "Không phải ngứa ngáy con tim, là tớ khó chịu, chỉ là không quen, tạm thời không thoát ra được."
"Giống nhau cả thôi, cái em ta muốn chính là cậu khó chịu, sau đó em ấy sẽ thế này thế nọ với cậu..." Thẩm Dao Ngọc làm động tác nắm bàn tay lại, Thích Nguyên Hàm hỏi cô ấy là có ý gì, cô ấy nói: "Chính là, vợ à chị chạy đằng trời, em sẽ đẩy ngã rồi ăn sạch chị."
Thích Nguyên Hàm cảm thấy cô ấy không nghiêm túc, nghĩ thầm, ai đẩy ai còn chưa chắc.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Nếu như cậu cảm thấy khó chịu, có thể đào tạo lại em ấy, để em ấy nghe lời cậu, tóm lại là cậu có thể nắm lấy quyền chủ động, mọi chuyện sẽ thuận theo sự thoải mái của cậu. Trời ạ, càng nói càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Thích Nguyên Hàm, cậu đừng sợ, can đảm lên cho tớ!"
Thích Nguyên Hàm cảm thấy càng nói càng lạc đề, cho rằng nói thêm lúc nữa, Thẩm Dao Ngọc có khả năng sẽ cho cô xem phim, cô nhanh chóng giục Thẩm Dao Ngọc đi lấy đồ ship, dập tắt cuộc trò chuyện.
Thẩm Dao Ngọc ở phòng trọ công ty thuê, không có vị trí đẹp, nằm xa trung tâm, cũng không phải là tránh chó săn ảnh chụp trộm, mà là do ngày trước cô ấy không nổi, lại không tiếp nhận quy tắc ngầm, công ty lười quản cô ấy, tùy tiện tìm một nơi vứt cô ấy ở đây.
Một giờ sau đồ ăn giao đến, thời tiết bây giờ nắng nóng, tôm hùm vẫn còn nóng hổi, Thích Nguyên Hàm ngửi thấy thơm, hỏi: "Không thêm cồn đúng không."
"Không thêm đâu, tớ có ghi chú thích, không bỏ rượu." Thẩm Dao Ngọc bóc ăn trước, chắc chắn không có vị cồn mới đẩy cho Thích Nguyên Hàm.
Thẩm Dao Ngọc ăn một hộp nhỏ, là dừng lại, sợ mình tăng cân, Thích Nguyên Hàm rất thích hương vị này, khoanh chân ngồi trên thảm chậm rãi ăn hết.
Ngày nghỉ cuối tuần, Thích Nguyên Hàm ở nhà Thẩm Dao Ngọc, cho đến thứ hai, Thích Nguyên Hàm nhận được tin nhắn của Chu Vĩ Xuyên, nói là hắn sắp về.
Ban đầu hắn nói là không về, sẽ ở lại đảo nửa tháng, đợi qua sinh nhật của ông cụ.
Bởi vì ông cụ nhà Chu rất không thích gia đình Chu Vĩ Xuyên, lúc trước xảy ra một chuyện hoang đường, vào lúc bố của Chu Vĩ Xuyên Chu Văn Bá hơn ba mươi tuổi, đã mắc một căn bệnh nghiêm trọng, gần chết, bác sĩ nói không chữa được, người thân chuẩn bị hậu sự đi.
Ông cụ Chu liền đi chọn nghĩa địa, xây linh đường, ai biết được Chu Văn Bá vực dậy được, còn chọn lúc ông cụ Chu khóc sướt mướt ở linh đường, nói là không nỡ bỏ ông cụ, vì vậy bản thân mới bò từ quỷ môn quan ra.
Câu chuyện này được lan ra khắp nơi, các phương tiện truyền thông đua nhau đưa tin, Chu Văn Bá rất nhanh từ một "đứa con bệnh tật" trở thành "đứa con hiếu thảo", còn ông cụ Chu luôn không vừa mắt Chu Văn Bá, bảo ông ấy lòng dạ khó lường.
Ông cụ không thích Chu Văn Bá, nên không thích cả đứa cháu Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên làm mất dự án hải đảo, quay về kiểu gì cũng bị ông cụ chửi cho.
Hiện tại đột nhiên quay lại, rất kỳ quái.
Thích Nguyên Hàm sửa sang lại bản thân, Thẩm Dao Ngọc chở cô đến sân bay, cô ấy chửi Chu Vĩ Xuyên cả đoạn đường, lẩm bẩm: "Ông trời ơi, hắn ta quay về làm gì, hắn không có chân à, còn bắt cậu đi đón."
"Tớ chỉ đi cho có thôi."
Thích Nguyên Hàm cũng không muốn đi, đến công ty thì khỏe biết bao, còn có thể kiếm tiền, nhưng không còn cách nào, hiện tại điện thoại còn nằm trong tay hai mẹ con họ, Thích Nguyên Hàm phải thăm dò, xem bọn họ có phát hiện ra gì không.
Sân bay đông nghịt người, Thẩm Dao Ngọc không thể ở lâu, chở Thích Nguyên Hàm đến nơi liền đi, Thích Nguyên Hàm đi vào tìm chỗ ngồi.
Ngồi được lúc, cảm giác có người đang nhìn cô, Thích Nguyên Hàm bình tĩnh cảm nhận, quay đầu tìm ánh mắt kia, sau đó cô liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà ngồi ở nơi không xa kia nhìn cô, ngón tay đặt trên đầu gối, mặc một chiếc váy bò, giống như sinh viên. Thích Nguyên Hàm ngây người mấy giây, cúi đầu xem lại bản thân, cũng một bộ váy bò rất trẻ trung, cô cũng không biết nên đáp trả Diệp Thanh Hà kiểu gì, chỉ thu hồi ánh nhìn, cúi đầu nghịch điện thoại.
Thích Nguyên Hàm không thích ngồi gần người khác, cố ý chọn chỗ trống không có người ngồi bên, khóe mắt cô liếc một vòng, đã mười phút trôi qua, Diệp Thanh Hà vẫn không lại đây.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên vài câu.
"Lạt mềm buộc chặt... cô ấy sẽ nhiều lần, đặc biệt cố ý cố tình xuất hiện trước mặt bạn, sau đó giả vờ không quan tâm đến bạn, từng bước một giam cầm trái tim bạn."
Đó chính là lạt mềm buộc chặt sao?
Thích Nguyên Hàm không nhịn được cong môi, bỗng nhiên cảm thấy thủ đoạn này rất thú vị.
Cô cúi đầu nghịch điện thoại, xem mấy người tiểu Chu trong nhóm chat của bộ bóc phốt Khương Lâm Nguyệt, nói Khương Lâm Nguyệt vào thẳng phòng làm việc của cô, sai bọn họ bưng trà rót nước, lúc thì nói cà phê nóng quá, lúc thì chê cà phê nguội, mẹ chồng ác độc dưới ngòi bút văn học còn không ác bằng bà ta.
Một lúc sau, đài phát thanh nói chuyến bay từ đảo đã hạ cánh.
Chu Vĩ Xuyên đi ra, vẫy tay về phía khu vực chờ, gọi: "Thanh Hà, lại đây."
Một phút sau, Thanh Hà không có động tĩnh gì, Thích Nguyên Hàm liền đứng dậy khỏi ghế, sau đó lạnh mặt.
Cái tay đang vẫy của Chu Vĩ Xuyên khựng lại, nói: "Vợ, vợ à, sao em đến sớm thế, không phải đã bảo em..." buổi chiều hãy đến sao, hắn dừng một lúc rồi cười nói: "Em đến sớm đợi anh sao?"
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng, Chu Vĩ Xuyên liền kéo vali đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nóng đến đầu đầy mồ hôi, giải thích: "Máy bay bay sớm, anh về sớm hơn so với dự tính."
Nói xong, Diệp Thanh Hà đi lại đây, không chen lời, cũng không giải thích tại sao bản thân lại ở đây, yên lặng đứng đó, hạ thấp đi cảm giác tồn tại của bản thân.
Thích Nguyên Hàm cùng nàng nhìn vào mắt nhau một giây, cô chuyển ánh mắt sang Chu Vĩ Xuyên, hỏi: "Không phải anh nói sợ ông mắng anh, nên lần này không về hay sao?"
Chu Vĩ Xuyên nói: "Mẹ gọi về, mẹ nói có thứ cho anh xem vào hôm sinh nhật ông, còn nói thay đổi cách nghĩ của anh về ông, em cũng biết thủ đoạn của mẹ nhiều, có khi chẳng phải chuyện gì hay ho."
Thích Nguyên Hàm bắt được trọng điểm.
Khương Lâm Nguyệt gọi hắn về, còn có thứ cho hắn xem.
Từ sân bay đi ra, ba người đều tương đối im lặng.
Thích Nguyên Hàm không lái xe đến, Diệp Thanh Hà lái xe, Chu Vĩ Xuyên rất vui vẻ, đem vali bỏ vào cốp xe, lúc lên xe, hắn định ngồi ở ghế phụ lái, nghĩ một lúc lại nhường cho Thích Nguyên Hàm.
Hắn nói: "Bảo bối, em đừng sưng mặt lên nữa, một người đàn ông đã kết hôn như anh không nên ngồi đằng trước."
Thích Nguyên Hàm mở cửa xe ngồi vào, Diệp Thanh Hà đổi giày cao gót thành dép lê, Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn khuôn mặt mình trên cửa sổ xe, sắc mặt rất khó coi sao?
Dọc đường bầu không khí trầm lắng bức bối, Diệp Thanh Hà mở một bài hát tiếng Nhật, giọng hát nhẹ nhàng, yên lặng nghe rất dễ ngủ quên.
Ba người định đi ăn trước, dừng xe trước cửa nhà hàng kiểu Tây cao cấp, lúc xuống xe Chu Vĩ Xuyên ngáp một cái, nói: "Hôm nay bọn mình cho Thanh Hà ở nhờ một đêm nhé, em ấy chở chúng ta về nhà cũng mệt, vợ, em thấy thế nào?"
Thích Nguyên Hàm liếc nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà cười mỉm, ánh mắt cô khẽ trầm xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Tùy anh."
Diệp Thanh Hà cười hỏi: "Có phiền lắm không ạ?"
"Đều là người nhà cả, có gì phiền phức chứ." Chu Vĩ Xuyên kéo theo vali, đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nhỏ giọng nói: "Đừng ủ rũ nữa, mấy ngày nay em không ở nhà cũng không nghe điện thoại của anh, anh còn không giận em."
Thích Nguyên Hàm bất mãn nói: "Mẹ anh theo dõi tôi như vậy, còn ở công ty làm mất mặt tôi, anh cho rằng tôi có thể vui vẻ sao?"
"Lần này mẹ giúp anh nhiều như vậy, nhà và xe thế chấp cả rồi, anh cũng không thể đuổi mẹ đi đúng không." Chu Vĩ Xuyên sẽ không trách mẹ hắn, chỉ muốn Thích Nguyên Hàm nhẫn nhục, lại nói: "Nói bé thôi, Thanh Hà còn đang ở đây, em ấy mà nói với mẹ, là chúng ta xong đời."
Diệp Thanh Hà đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, ngoan ngoãn đi theo đằng sau họ, trên môi giữ một nụ cười dịu dàng ôn hòa, cũng không chen lời, cực kỳ biết thân biết phận.
Nhưng trước đây nàng cười một cách quyến rũ, đong đầy tình cảm, mục tiêu là Thích Nguyên Hàm, bây giờ nói không rõ là cảm giác gì, không nhìn thấu được tâm tư của nàng.
Phục vụ nhà hàng đi đến đón tiếp, kéo vali của Chu Vĩ Xuyên đi, Chu Vĩ Xuyên định đi đến nắm tay Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đi nhanh theo phục vụ.
Nhà hàng này mời toàn đầu bếp cao cấp, bàn dài sơn mài đỏ thẫm, Chu Vĩ Xuyên ngồi ở ghế chính giữa, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà ngồi đối diện nhau.
Thích Nguyên Hàm chậm rãi cắt bít tết, ăn một miếng, không có khẩu vị, giống như đang nhai sáp, Chu Vĩ Xuyên kêu phục vụ mở chai rượu, rót cho mình một cốc đầy, còn hỏi Diệp Thanh Hà có uống không.
Diệp Thanh Hà nói: "Lát nữa còn phải lái xe, em giống Thích tổng, uống nước cam thôi cũng được."
Chu Vĩ Xuyên sững sờ, khó hiểu nói: "Sao em không gọi chị nữa, trước đây không phải gọi rất ngọt ngào sao?"
Diệp Thanh Hà liền nói: "Mấy ngày nay bác gái luôn ở công ty, gọi thân mật quá không tốt."
"Cũng phải, người như mẹ anh em cũng biết đó, bới lông tìm vết, tính kiểm soát mạnh." Chu Vĩ Xuyên thuận theo lời của nàng, lại nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Qua vài ngày nữa thôi là bà ấy đi, vợ à, em nhịn thêm chút."
Nhịn thêm chút.
Thích Nguyên Hàm cắn răng, trừng hắn, "Nhịn con mẹ anh."
"Hả?" Chu Vĩ Xuyên rất kinh ngạc, bình thường Thích Nguyên Hàm không chửi người, hắn sững người một lúc, cho rằng Thích Nguyên Hàm buộc miệng, cứng đầu dỗ cô nói: "Phải, phải, em nhịn mẹ anh thêm chút nữa..."
Thích Nguyên Hàm đặt dĩa xuống, nói: "Tôi no rồi."
"Này, em sao vậy, anh quay về cái em liền sưng mặt với anh." Chu Vĩ Xuyên bị mắng một câu, trong lòng không vui vẻ gì, cảm thấy mình rất thiệt thòi, bản thân ở ngoài sống dở chết dở, về nhà lại phải xử lý quan hệ với vợ, vợ không hiểu hắn thì thôi, bây giờ còn sưng mặt lên với hắn.
Thích Nguyên Hàm trầm mặc, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Diệp Thanh Hà cắt bít tết, ăn rất chậm rãi, giữa chừng còn nếm thử đồ ngọt, nếm thử tất cả các món ở gần nàng.
Chu Vĩ Xuyên cũng đang ăn, hết nhìn trái rồi nhìn phải, haizz, kéo theo tình nhân, thật sự rất áp lực, chỉ sợ vợ phát hiện ra gì đó.
Diệp Thanh Hà đẩy một món ngọt cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Món này ăn cũng được, chị nếm thử xem."
Một cái bánh kem nhỏ, bên trên rải dâu tằm màu tím đen, Thích Nguyên Hàm nhìn cũng không thèm nhìn, nói: "Nuốt không trôi."
Diệp Thanh Hà lại nói: "Nếm thử vị thôi mà, chị chưa ăn gì cả."
Thích Nguyên Hàm cau mày nói: "Tôi ăn rồi."
"Cùng với ai vậy?" Chu Vĩ Xuyên đột ngột xen vào một câu.
Hỏi, hỏi hỏi!
Thích Nguyên Hàm thật sự bị hắn hỏi phiền sắp chết.
Diệp Thanh Hà liền nói: "Thích tổng, chị đừng giận nữa, bác gái em theo dõi chị, chắc chắn là cho rằng chị không yêu anh họ, vậy chị biểu hiện ra cho bác ấy xem, chị cũng theo dõi lại thôi."
Bàn tay đang ăn của Chu Vĩ Xuyên khựng lại, vội nhìn Diệp Thanh Hà, không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy, như này chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng, làm gì có tình nhân nào bảo vợ theo dõi chồng mình không.
Chính vào lúc này sắc mặt của Thích Nguyên hàm cũng tốt hơn, cô ngước mi, ánh mắt rơi vào người Chu Vĩ Xuyên.
Chu Vĩ Xuyên rõ ràng nuốt một cục tức.
Thích Nguyên Hàm chống cằm, cắn môi dưới, nói: "Cũng có lý, em biểu hiện ra yêu anh hơn, không phải mẹ anh sẽ tha cho em sao?"
"Cái này, sao có thể nói như vậy được?" Chu Vĩ Xuyên chột dạ, đặt dĩa trong tay xuống, uống một ngụm rượu vang, nói: "Vợ à, em không tin anh sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Tin chứ, nhưng mà mẹ anh dằn vặt em như vậy, em sắp phiền chết rồi, cứ như thế này cũng không phải là cách, em cứ tìm một người đi theo anh, mẹ anh theo dõi em, em liền theo dõi anh, suy cho cùng xác định một người có yêu một người hay không, không phải là bắt đầu từ việc theo dõi sao."
"Không phải! Sao có thể nói như vậy được, không thấy vô lý sao..."
"Sao thế, anh có bí mật gì à, không chịu nổi việc em theo dõi anh như vậy sao?" Từ trước đến nay Thích Nguyên Hàm chưa từng hỏi Chu Vĩ Xuyên, là bởi vì chuyện hắn làm cô đều biết rõ, cô có chuyện quan trọng cần làm, thế nên tạm thời không tính sổ hắn.
Chu Vĩ Xuyên nuốt một cục tức, mặt trắng bệch.
Thích Nguyên Hàm nhìn thấy là có khẩu vị, nhận lấy cái bánh kem nhỏ kia, cắt một miếng cho vào miệng, nếm thử, mới nhận ra, hình như Diệp Thanh Hà đã nếm nửa bên kia rồi.
Cô cắn thìa, Diệp Thanh Hà ngồi đối diện vẫn đang ăn, ăn ngon thế. Thích Nguyên Hàm lại cầm nĩa lên, chậm rãi ăn, có khẩu vị hơn.
Chu Vĩ Xuyên thì hoàn toàn mất khẩu bị, nuốt không trôi.
Từ nhà hàng đi ra, hắn khéo léo đi theo Thích Nguyên Hàm, nói: "Vợ à, em thật sự phái người theo dõi anh sao?"
Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, Chu Vĩ Xuyên đứng ngoài cửa xe nói chuyện, Diệp Thanh Hà bóp còi, hắn lại chuyển ra ghế đằng sau.
Dọc đường, Chu Vĩ Xuyên mặt mày ủ rũ, đôi mày cau chặt. Tâm trạng Thích Nguyên Hàm cũng tốt hơn một chút, nghĩ thầm: Thằng ngu này, sau này nhất định tìm cơ hội, phải dọa cho hắn một trận, cho hắn sợ vỡ mật.
Hôm nay Thích Nguyên Hàm tức giận, cũng không phải là do Chu Vĩ Xuyên với mẹ hắn theo dõi cô, mà là vì cực kì phiền, nhưng xả giận ở đây rồi, trong lòng cô cũng sảng khoái.
Về đến nhà, Chu Vĩ Xuyên nhân lúc Thích Nguyên Hàm về phòng, hắn lập tức kéo Diệp Thanh Hà sang một bên , nhỏ giọng hỏi: "Sao em dám bảo cô ấy theo dõi anh, rốt cuộc em muốn gì, vô pháp vô thiên như vậy."
Diệp Thanh Hà nói: "Anh sợ gì vậy."
"Anh sợ cô ấy phát hiện ra anh..." Chu Vĩ Xuyên cứng họng, nói với tình nhân, sợ vợ phát hiện ra mình nɠɵạı ŧìиɦ, rất nhu nhược.
Diệp Thanh Hà nói: "Nếu anh thực sự sợ, thì để em đi nói với chị ấy, sau này để em theo dõi anh , bảo chị ấy yên tâm."
"Em theo dõi anh?" Chu Vĩ Xuyên cảm thấy thú vị, "Cô ấy sẽ đồng ý sao, anh thấy cô ấy rất ghét em nha, cô ấy quay lại nghi ngờ em thì em định làm sao?"
Diệp Thanh Hà lại nói: "Vậy thì anh diệt luôn người theo dõi chị ấy đi, chị ấy biết không còn ai theo dõi chị ấy nữa, chị ấy sẽ không theo dõi anh, nhưng, em có thể giúp anh theo dõi chị ấy, lại có thể giả vờ giúp chị ấy theo dõi anh."
Chu Vĩ Xuyên không hiểu cho lắm, quanh đi quẩn lại, Diệp Thanh Hà nói: "Yên tâm đi, em là người quan tâm vợ anh nhất."
Không phải sao.
Tình nhân nào chẳng muốn trèo lên.
Chu Vĩ Xuyên bỗng nhiên cảm thấy cái ý kiến này không tồi, tình nhân giúp hắn theo dõi vợ mình, nghe sao mà... kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Hắn đắc ý cười, nói: "Em giúp cô ấy theo dõi anh, thế không phải là em đang tham ô sao?"
Diệp Thanh Hà cười nói: "Đúng đó, em phải tham ô cho anh tán gia bại sản."
"Còn phải xem em có bản lĩnh đó không, được rồi đừng quậy nữa, em đi thuyết phục cô ấy đi." Chu Vĩ Xuyên không yên tâm cho lắm, than thở, "Đều do mẹ, theo dõi thì theo dõi thôi còn khoa trương như vậy, ngày trước Nguyên Hàm luôn nhẫn nhịn, hôm nay đột ngột tức giận như vậy."
"Đúng đó, mẹ anh quá đáng như vậy, em nhìn còn tức." Ánh mắt Diệp Thanh Hà tối đi, "Tôi tức sắp không nhịn được rồi."
Chu Vĩ Xuyên nhìn nàng vội trèo lên như vậy, tâm trạng ổn định lại, lúc trước hắn luôn cảm thấy Diệp Thanh Hà rất lạ, khiến hắn cho rằng tâm lý Diệp Thanh Hà không ổn định. Hiện tại xem ra, vẫn giống như một tình nhân bình thường, thích kiếm chuyện ghen tuông.
Hắn dặn dò một câu, "Đừng đi xa quá."
Một đêm thật yên tĩnh, giống với đêm đầu tiên Diệp Thanh Hà đến, gió thổi cành cây, lá đong đưa rung động vang lên thanh âm xì xào.
Trong phòng im lặng như tờ, cửa phòng của Thích Nguyên Hàm lại có tiếng gõ cửa, một tiếng, rồi hai tiếng, giống hệt như bà tiên gõ cửa sổ phòng lọ lem, đúng mười hai giờ đêm ngồi trên xe ngựa bí ngô chạy đi.
Cửa không khóa, nhẹ nhàng vặn ra là mở được, Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng đi vào, nàng vòng qua nơi Thích Nguyên Hàm đang ngủ, sau đó ngồi xổm xuống, dường như đang xem Thích Nguyên Hàm ngủ hay chưa.
Thích Nguyên Hàm không có động tĩnh gì, hơi thở đều đặn.
Diệp Thanh Hà nói: "Thích tổng, chồng chị nói nhà không còn phòng nữa, bảo em đến đây chen chúc với chị."
Thích Nguyên Hàm không trả lời.
Ngón tay Diệp Thanh Hà chạm vào mặt cô, vuốt ve đôi mi của cô, nàng lại nhỏ giọng, "Ngủ say rồi nhỉ."
Đợi một lúc, đợi đến khi người ghé tai vào tường nghe trộm rời đi.
Diệp Thanh Hà liền dựa lên giường, nàng sáp lại gần, hơi thở làm rung động đôi mi Thích Nguyên Hàm, hàng mi dài khẽ khàng rung rinh, Diệp Thanh Hà nói: "Xin lỗi, hôm nay đã làm chị không vui."
Thích Nguyên Hàm không trả lời.
Diệp Thanh Hà vòng qua bên kia giường, nàng bò lên giường nằm thẳng người, sau đó từ từ kéo chăn của Thích Nguyên Hàm sang đắp lên bụng, rõ ràng trên giường còn một chiếc chăn khác, nàng lại nhất quyết đắp cùng một chiếc với Thích Nguyên Hàm.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người như thể rơi vào giấc mộng, không gian trầm lắng yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, phần bên trái giường đè ép xuống, Diệp Thanh Hà trở mình, mò mẫn lại gần sau lưng Thích Nguyên Hàm, nàng to gan đưa tay ôm lấy eo Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà nói: "Chị, chị đừng giận em."
Thích Nguyên Hàm chưa ngủ, đang giả ngủ.
Cô vẫn yên lặng không nói một lời.
Diệp Thanh Hà nói: "Em chỉ không quen nhìn bọn họ ức hϊếp chị."
Nàng cắn răng, nói: "Cái bà già kia, chửi chị trước mặt nhiều người thế, còn vứt hết hoa hồng em tặng chị, em nhìn thấy bà ta là bực mình, nhưng mà lần nào cũng chỉ mắng được một câu bà già, không bõ tức."
Hô hấp của Thích Nguyên Hàm nặng nề hơn.
Diệp Thanh Hà lại nói: "Em thương chị."
Chỉ cần nàng nghe thấy bà già chửi Thích Nguyên Hàm một câu, là tức nổ đầu.
Nhưng mà ngẫm lại, Thích Nguyên Hàm nghe chửi nhiều lần như vậy, nghe đến nỗi quen rồi, chị ấy phải chịu ức hϊếp bao nhiều lần, mới có dáng vẻ thản nhiên không đau lòng như vậy?
Thương.
Đối với Thích Nguyên Hàm, từ này rất lạ lẫm.
Chưa từng có ai chân thành nói thương cô như vậy.
Cho dù là Thẩm Dao Ngọc người thân với cô nhất, mỗi lần nghe câu chuyện của cô, cũng nói tức chết tớ rồi, sao đám người kia không chết đi.
Bởi vì quá tức giận, nên quên thương cô.
Hơi thở của Diệp Thanh Hà phả vào, làm tai Thích Nguyên Hàm ấm nóng.
Giọng nàng trầm thấp, nhưng bàn tay lại siết chặt, nói: "Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi, rất nhanh thôi sẽ không cần nhẫn nhịn nữa."
Rất nhanh thôi, không cần nhẫn nhịn nữa.
Mỗi lần người khác kêu Thích Nguyên Hàm nhịn, bản thân cô cũng sẽ bảo mình nhịn xuống.
Đêm đã muộn, cô không phân biệt được là Diệp Thanh Hà đang nói với bản thân nàng, hay là đang nói với cô.
Thích Nguyên Hàm bỗng nhiên hối hận vì đã giả ngủ, bây giờ cô chỉ biết.
Vốn dĩ không nhịn được, chỉ muốn nhanh hơn một chút.
Diệp Thanh Hà đưa tay, đùa nghịch làn tóc trên vai Thích Nguyên Hàm, đầu ngón tay sượt qua vai cô, tròn trịa.
Nàng kéo dây áo rộng bằng ngón tay cái trượt xuống khuỷu tay cô.
"Thật muốn vụиɠ ŧяộʍ ăn một miếng."
Kìm lòng không đậu, không thể kiểm soát.