Y tá hết sức không đồng ý việc Thích Nguyên Hàm xuất viện, nói cô làm gì thì làm cũng phải khám lại đã, kiểm tra xem xương phục hồi như thế nào, còn kiểm tra chấn động não, chắc chắn là khỏe hẳn, mới có thể xuất viện, tránh để lại di chứng sau này.
Cô gái thu viện phí cũng khuyên, "Đúng vậy, khám lại đã, cô xuất viện cũng không có việc gì gấp, ít ra thì cũng khám lại xong rồi hãy đi, đúng không. Không thì sau này bị đau đầu mãn tính, cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô."
Thích Nguyên Hàm hiểu hết, họ muốn tốt cho cô.
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi không ở đây được nữa."
Y tá lại nói: "Cãi nhau với ai rồi hả? Với em họ hả?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Em ấy không phải em họ tôi."
Mà là con sắc quỷ thèm khát thân thể của cô.
Nói thôi không có tác dụng, cô đi lại ghế ngồi nghỉ ngơi.
Bên ngoài không mát mẻ như trong phòng, ngồi được lúc, nóng đến chóng mặt.
Y tá báo cho Chu Vĩ Xuyên, một lúc sau, y tá đi lại nói với Thích Nguyên Hàm, phòng bên cạnh có giường trống, cô có thể chuyển qua đó.
Khuyên ngăn hết lời, cuối cùng Thích Nguyên Hàm cũng lấy lại chứng minh thư.
Thích Nguyên Hàm đi thẳng đến phòng kế bên, đồ dùng thì y tá thu dọn giúp cô, chăn ga thay đổi xong, trong phòng xịt thuốc khử trùng, cô phải đứng ngoài hàng lang một lúc, Diệp Thanh Hà cũng ra ngoài, lúc nhìn cô đôi môi nàng mím chặt, rũ mi, cúi đầu, trông có vẻ là hối hận rồi.
Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm: Không tin, giả bộ.
Tối đến không ngủ được, Thích Nguyên Hàm xin y tá thuốc ngủ.
Y tá thở dài, "Hai người dằn vặt nhau làm gì, cái cô Diệp bên phòng kia cũng không ngủ, tôi thấy cô ấy đến đây mấy lần rồi, cứ đứng ngoài cửa, không dám vào."
Cô ta lại nói: "Thuốc ngủ không dùng linh tinh được, phải kiểm tra kỹ càng, nếu mà thật sự không ngủ nổi, tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô."
Cũng không còn sớm nữa, cứ dằn vặt thế này đúng thật không ổn, Thích Nguyên Hàm nói không cần đâu, lát nữa cô uống sữa là được.
Lúc y tá đi ra kêu "A" một tiếng, bị dọa một trận, nói: "Diệp tiểu thư sao cô vẫn ở đây, dọa tôi hết hồn."
Ngón tay Diệp Thanh Hà ép trên môi, khẽ khàng shhh một tiếng, "Tôi đứng đây lúc, chán quá nên tôi ra ngoài hít không khí."
Y tá chế giễu, "Sao hai người lại cãi nhau vậy, cứ như người yêu cãi nhau ý." Nói xong, thấy dùng từ không hợp, lại nói: "Tôi đùa thôi, cô đứng một lúc thì về nghỉ ngơi đi, chân vừa mới khỏi, đừng làm khó mình nữa."
Đèn hàng lang sáng trưng, trắng lóa, giống với ánh sáng hắt vào từ khe cửa sổ kia. Mặc dù sao đêm hè chói lọi, nhưng vẫn có thể phân biệt được rõ, đâu là ánh trăng, nó đặc biệt như thế, lặng lẽ thấm nhuần vào đêm đen.
Một ngày nóng bức, ve sầu hót ồn ào, ở thành phố đã lâu, cô nghe nhiều nhất chính là tiếng kẽo kẹt của mấy công trình kiến trúc đang xây dựng, giống như cái máy ghi âm cũ, những âm thanh thô tục khó nghe, đã lâu rồi cô chưa nghe thấy âm thanh ve sầu rõ ràng như vậy.
Thích Nguyên Hàm nghe thấy tiếng sụt sịt, cô trở mình, nhìn thấy một tờ giấy đang chui vào phòng từng chút một, có người đang ở ngoài kia đẩy nó, muốn nhét nó vào, hơn nửa tiếng, tờ giấy kia rơi xuống đất.
Cô nhìn một lúc, ngủ luôn.
Về sau, Thích Nguyên Hàm mãi cũng không chuyển về, những ngày này Diệp Thanh Hà không tán tỉnh cô như trước nữa, lặng lẽ ở yên tại phòng mình.
Trời càng ngày càng nóng, ở trong phòng chán ngắt bực bôi, lúc y tá đến đưa thuốc, khay thuốc có một hộp kem, nhìn vỏ ngoài thì là loại có lớp gạo nếp dẻo. Nhân kem là hương dâu ngọt ngào.
Thích Nguyên Hàm nhìn đến ngứa ngáy, hỏi có ăn được không.
Y tá nói: "Cô Diệp phòng bên bảo tôi đem qua đó, hiện tại trời nóng, ăn một cái cũng không việc gì."
Kem chỉ to bằng lòng bàn tay, ăn vài miếng là hết.
Lúc y tá bưng thuốc ra, phát hiện nơi khay có thêm một hộp kem còn đang lạnh, mắt cô ta chuyển đến phòng bệnh kia.
Đến tối lao công bệnh viện đến dọn dẹp phòng bệnh, nhìn thấy khe cửa nhét vài tờ giấy, nói: "Mấy ngày trước không phải có một tờ thôi sao, sao tự nhiên lại nhiều tờ như vậy, ai làm không biết, cũng không ghi cái tên."
Thích Nguyên Hàm liếc một cái, nói: "Bạn nhỏ ở phòng bên đấy."
"Haizz, thật là." Dì lao công nhặt từng tờ lên, nhìn lướt qua nói: "Chữ bạn nhỏ này cũng được đấy... Tôi thấy là cháu ấy đang xin lỗi cháu đấy, còn thành thật như vậy."
Thích Nguyên Hàm nói: "Vứt lộn đấy, chúng cháu không thân quen lắm."
"Hóa ra là vậy." Dì ta vứt giấy vào thùng rác.
Trong phòng chẳng còn rác để vứt nữa, túi rác chỉ đựng vài tờ giấy, liên tục mấy ngày nay rồi, đến cả dì cũng cảm động, nói: "Bạn nhỏ này cũng kiên trì thật, chỉ là chữ càng ngày càng xấu."
Thích Nguyên Hàm lật trang sách, nói: "Bạn ấy nhiều chuyện."
Y tá cuối cùng cũng đến thông báo, có thể khám lại rồi, nếu như không có vấn đề gì, hôm nay liền xuất viện, Thích Nguyên Hàm tự thấy mình hồi phục rất tốt, không giống mấy ngày trước mặt trời chưa mọc, đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Khám một lúc, bác sĩ cũng nói hồi phục rất tốt.
Nhưng. Thích Nguyên Hàm còn khám thêm một mục.
Khám xong bác sĩ nhìn kết quả nói: "Tôi kê lại đơn thuốc cho cô, thuốc kê lần trước của cô nặng liều quá, có thể cai dần dần."
Thích Nguyên Hàm trả lời một tiếng được.
Bác sĩ hỏi: "Có chứng lạm dụng thuốc không?"
Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Mấy năm trước rất nghiêm trọng, uống thuốc như cơm bữa." Nghĩ một lúc, cô lại bổ sung thêm một câu, "Mấy ngày nay không uống, có thể ngủ được, tuy ngủ không sâu giấc, nhưng vẫn tốt hơn trước."
Bác sĩ hỏi: "Thế không uống thuốc cảm giác thế nào?"
Uống những loại thuốc ngủ, ngày hôm sau đều có di chứng.
Thích Nguyên Hàm nói: "Tinh thần cũng khỏe hơn chút."
Bác sĩ nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước cô khám, não có tổn thương gì không?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Không đâu, tâm lý tôi rất ổn, không có hành vi chán đời tự hại bản thân đâu, chỉ là ngủ không ngon, dẫn đến tâm trạng xấu."
Bác sĩ nói đây là tình trạng bình thường.
Thích Nguyên Hàm lưỡng lự một chút, hỏi: "Có người hát cho tôi nghe, cô ấy hát như ru ngủ, bác nói xem có nên ghi âm lại không, để sau này vừa nghe vừa ngủ?"
Bác sĩ nói: "Bác sĩ phụ trách của cô trước đây chắc cũng nói với cô rồi, cô bị mất ngủ do chấn thương nhỉ."
Không phải là đang hỏi, bác ấy dùng giọng điệu trần thuần, "Không phải cô nghe hát là có thể ngủ, mấu chốt là có người ở bên cạnh cô, cô không còn sợ hãi nữa, thế nên mới có thể an tâm ngủ. Ngày trước cô đã gặp chuyện gì, mà lại không ngủ được?"
Bác sĩ rất dịu dàng.
Thích Nguyên Hàm cong mày, cười nói: "Chuyện đã rất lâu rồi, hiện tại đã đỡ hơn nhiều, bác kê đơn cho cháu với."
"Được thôi." Bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp như cô, cũng không hỏi rõ cặn kẽ, nói: "Tôi chỉ có thể kê đơn thuốc cho cô, cụ thể tình hình thế nào, cô tìm bác sĩ phụ trách của cô ngày trước xem sao. Nếu được thì, để người ta cùng cô vượt qua, có tác dụng hơn thuốc nhiều."
Thích Nguyên Hàm nói một câu cảm ơn.
Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm phát hiện ra không giống với thuốc đợt trước, cô hỏi: "Hiệu quả giống nhau nhỉ?"
"Yên tâm." Bác sĩ nói: "Thuốc này uống dễ chịu hơn nhiều."
Phải đi đến lầu ba đối diện để lấy thuốc, Thích Nguyên Hàm vòng qua, xếp hàng lấy thuốc lại về lầu một làm thủ tục xuất viện, y tá làm thủ tục có ấn tượng rất sâu sắc với cô.
Y tá đang làm thủ tục, cười nói: "Cuối cùng cũng xuất viện được rồi?"
Vẻ mặt Thích Nguyên Hàm rối rắm, "Đúng vậy, những ngày này làm phiền mọi người quá."
Y tá vừa làm hồ sơ vừa hỏi: "Thế đã làm lành với em cô chưa?"
"Hả?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu.
Y tá cười đưa hồ sơ cho cô, nói: "Haizz, hai người làm lành nhanh lên, mấy đứa em y tá chúng tôi suốt ngày chuyển đồ giúp hai người, cứ như ngày nhỏ chơi trò truyền tin không bằng."
"..."
Thích Nguyên Hàm không còn đồ gì để thu dọn nữa, không gọi người đến giúp, cô thu dọn đồ sinh hoạt hàng ngày, lấy một cái túi xách nhỏ đựng, chuẩn bị rời đi, cô liếc mắt sang phòng bên một cái, không thấy người đâu.
Lúc đóng cửa, gió lùa theo, thổi ra tờ giấy kẹp giữa khe cửa, có lẽ là buổi sáng dì lao công dọn dẹp, còn chừa đúng tờ giấy này.
Diệp Thanh Hà cũng thật kiên trì nha.
Thích Nguyên Hàm cong eo, nhặt tờ giấy kia lên.
[Chị ơi, chị đừng giận nữa, có được không?]
Phía sau còn vẽ cu Shin ôm chú chó Bạch Tuyết cúi đầu xin lỗi.
Thích Nguyên Hàm nhanh chóng đóng cửa lại, xách túi xuống lầu.
Hình như hôm nay Diệp Thanh Hà cũng phải khám, nhưng thời gian hai người khám không giống nhau, Thích Nguyên Hàm đến khoa thần kinh, còn nàng đi khoa chỉnh hình.
Thích Nguyên Hàm vừa xuống lầu liền có người đến đón, tài xế mở cửa mời cô lên, Thích Nguyên Hàm nói: "Chở tôi đến thẳng sân bay đi."
Tài xế ra vẻ khó khăn, nói: "Nhưng thưa phu nhân, ngài ấy bảo tôi chở cô về khách sạn, hành lý của cô không phải đang ở khách sạn sao, không quay về lấy ạ?"
"Không cần đâu, để anh ta thu dọn."
Ở bệnh viện đã làm trậm trễ hai tuần rồi, kế hoạch ban đầu của Thích Nguyên Hàm là tuần này nhất định phải quay về xử lý chuyện hải đảo, chuyện quan trọng như vậy, giao cho người khác cứ không yên tâm.
Tài xế còn đang muốn khuyên, Thích Nguyên Hàm cười nói: "Yên tâm đi, anh ấy không dám làm gì tôi đâu, anh ấy dám sa thải anh, tôi thuê, còn tăng lương cho anh, thế nào."
"Cảm ơn phu nhân, có câu này của cô tôi yên tâm rồi." Tài xế vội lên xe, khởi động xe.
Thích Nguyên Hàm lại nói: "Đợi lúc hãy đi."
Lầu mười ba, giữa bức tường trắng xóa, chỉ có cửa sổ kia treo giỏ cây màu xanh, cửa sổ mở, lá cây giỏ treo khẽ đung đưa theo gió.
Cô thu hồi ánh mắt, "Đi thôi."
Cửa sổ xe kéo lên, kéo được một nửa, có một người từ đại sảnh chạy ra, ánh nắng chói mắt, Thích Nguyên Hàm chớp mi, nhìn thấy Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà đứng yên, khẽ thở hổn hển, vẫy tay với cô, đôi môi mấp máy, nhưng khoảng cách xa, không nghe thấy nàng rốt cuộc là nói gì.
Tài xế rẽ ngang, mui xe đối diện với cửa bệnh viện, Thích Nguyên Hàm ngồi thẳng người, cửa sổ xe cuối cùng cũng không kéo lên được nữa, tài xế hỏi: "Phu nhân, có phải để quên đồ không, có cần quay lại lấy không."
"Không phải." Hôm nay xếp hàng khám cũng mệt chết, Thích Nguyên Hàm chỉnh ghế ngã ra sau, nói: "Chỉnh lại điều hòa đi, ngột ngạt quá."
"Vâng, phu nhân."
Thích Nguyên Hàm nhắm mắt nghĩ.
Diệp Thanh Hà cũng có phần đáng yêu.
Cô không ngại có đứa em gái, nếu như có em gái như Diệp Thanh Hà, cô cũng có thể tiếp nhận. Nhưng đáng tiếp cái người Diệp Thanh Hà này dê quá.
...
Hai nơi cách xa nhau, thời tiết cũng không giống.
Lúc xuống máy bay mới biết bên này đang mưa.
Vừa mới bay từ đảo về, Thích Nguyên Hàm nhất thời không thích ứng được với mưa gió lạnh lẽo nơi đây.
Thích Nguyên Hàm ra khỏi cửa kiểm tra an ninh, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc trang bị toàn thân đầy đủ, mũ lưỡi trai cùng với kính râm, trên tay giơ thẻ cổ vũ, bên trên viết ba chữ to "Thích Nguyên Hàm".
Thích Nguyên Hàm đi đến, lần đầu tiên thấy cái thứ này, hiếu kỳ lấy xem, hỏi: "Cậu lấy ở đâu đấy?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Fan tặng đó, tớ xóa tên của tớ đi, sau đó dán tên của cậu lên."
Thích Nguyên Hàm nhăn mày, phúc chốc ghét bỏ.
Thẩm Dao Ngọc vỗ vai cô, cười haha nói: "Đùa cậu đấy, tớ là người kẹt xỉn thế hả, cái này là tớ thức đêm làm cho cậu đấy, đẹp nhỉ, thích không?"
Thích Nguyên Hàm cầm lấy ngắm nghía, rất đẹp, nhưng cầm thì có hơi nặng, cô đẩy vali cho Thẩm Dao Ngọc, mình thì cầm thẻ cổ vũ.
Thẩm Dao Ngọc không phải xuất thân từ ngành diễn xuất, thời đại học cô ấy học ngành khoa học và kỹ thuật, nửa đường được người tìm ngôi sao đào vào ngành giải trí, mấy năm đầu cô ấy gặp khó khăn, không có vai diễn nào, toàn diễn vai nữ ác độc, thế nên trong lòng người hâm mộ, xây dựng nhân vật của cô ấy đều không tốt đẹp, lần này quay phim điện ảnh mới lột xác một cách đẹp đẽ.
Hiện tại fan của cô ấy rất nhiều, hai người âm thầm rời khỏi sân bay.
Đến nhà Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc liền lấy đĩa dâu trong tủ lạnh ra chiêu đãi Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm ngồi nghỉ ở sô pha, trên bàn trà chất đầy đống kịch bản, cô cầm lên một quyển xem, Thẩm Dao Ngọc liền nói: "Đúng lúc lắm, cậu giúp tớ chọn xem kịch bản nào phù hợp, tớ phải nhân lúc đang nổi, làm nên kiệt tác."
Thích Nguyên Hàm không hiểu về giới giải trí, chỉ đưa ý kiến bề ngoài, "Chọn cái có kỹ năng diễn xuất đi, cậu cũng không còn trẻ nữa, thể hiện khả năng diễn xuất, về già rồi cũng có phim diễn."
"Tớ cũng nghĩ thế, à, đúng rồi, mới đây một đạo diễn lớn bảo tớ diễn nữ phụ, quản lý tớ không nhận, nói tớ hiện tại tốt nhất phải diễn nữ chính, nổi thêm nữa, sau đó đạo diễn liền bảo tớ diễn nữ chính, tớ đắn đo mãi nha, cậu nói xem rốt cuộc nên chọn cái nào đây."
Thích Nguyên Hàm không hiểu biết nhiều, không thể đưa ra một lời khuyên tốt.
Thẩm Dao Ngọc lấy điện thoại tìm kịch bản cho cô đọc, lướt hai cái, cô ấy bỗng nhiên cầm điện thoại cười khúc khích, Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn sang, hỏi: "Sao thế?"
"Hahahahahaha!" Thẩm Dao Ngọc cười to, "Cười chết tớ rồi, tớ lại lướt đến video cậu rớt xuống biển rồi..."
Một suy nghĩ không được đẹp đẽ nổi lên trong đầu Thích Nguyên Hàm.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái.
XXX Blogger: Fan đóng góp, lễ tình nhân cùng bạn thuê thuyền chụp ảnh tự sướиɠ, đúng lúc nhìn thấy một cặp đôi tự tử vì tình, đang còn trẻ trung mà nghĩ không thông, haizz, thế hệ ngày nay học hành vô ích hết [Video]
Thẩm Dao Ngọc cười đến tắt thở, "Hahahahaha, cậu cũng hoang dã quá, còn làm người lái thuyền ngã xuống biển."
Thích Nguyên Hàm không biết liệu cô nên cảm thấy may mắn vì không ai nhận ra cô, hay là tức giận vì những cư dân mạng này đã vi phạm quyền chụp ảnh quay phim chân dung cô, cô lạnh mặt, cả ngày trời không còn tâm trạng nào.
Thẩm Dao Ngọc hỏi: "Sao cậu không cười nha?"
Thích Nguyên Hàm nhếch môi, "Hơ hơ."
Đang cười, Thẩm Dao Ngọc cảm giác được bầu không khí có gì sai sai, lập tức nhịn xuống, giả vờ nghiêm túc, đi lấy hai bình sữa chua, vặn nắp ra rồi đưa cho Thích Nguyên Hàm.
Thật ra Thích Nguyên Hàm không đói.
Thẩm Dao Ngọc nắm lấy bình liền uống.
Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu không liếʍ nắp hả?"
"Cái gì liếʍ nắp?" Thẩm Dao Ngọc hoang mang nhìn cô.
"Không có gì." Thích Nguyên Hàm nhắm mắt, cô bị tẩy não rồi.
Thẩm Dao Ngọc vô cùng nhạy cảm, sáp đến, hỏi: "Thân ái, tớ phát hiện cậu đi công tác về, như thể biến thành người khác, cậu với cái bệnh nhân cùng phòng lần trước của cậu thế nào rồi, có phát triển thêm bước nào không?"
Thích Nguyên Hàm không muốn trả lời, "Không có bệnh nhân cùng phòng."
"Sao lại thế được, chính là cái người muốn xx cậu ấy!"
Thích Nguyên Hàm sặc, suýt văng cả sữa chua.
"Cậu nói chuyện văn minh một chút được không?" Cô lập tức kéo dài khoảng cách với Thẩm Dao Ngọc.
"Haizz, cậu là bạn thân của tớ đó nha, bạn thân với nhau không nói tục tĩu thì nói với ai?" Thẩm Dao Ngọc chớp chớp mắt, nói: "Tớ mới nói hai câu cậu đã không chịu nổi, thế bệnh nhân cùng phòng của cậu, nói thẳng thừng như thế, chắc cậu ngượng gần chết, yếu ớt như kiểu chẳng có kinh nghiệm gì sất? Ý~ ý ý ~~"
"Không phải." Thích Nguyên Hàm nói, "Tớ rất bình tĩnh xuống lầu đi lượn lòng vòng, để em ấy ổn định lại cảm xúc nhộn nhạo của bản thân."
Thẩm Dao Ngọc nghi ngờ nhìn cô, "Sao tớ tin được?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu đừng xem thường phụ nữ từng kết hôn."
"Được thôi, tớ biết cậu rất bình tĩnh, thế đối phương là người như thế nào?" Thẩm Dao Ngọc rất ít khi nghe Thích Nguyên Hàm khen người khác, còn khen người ta rất đẹp, cô rất tò mò, "Có phải kiểu ngự tỷ tri thức, phong tình, lại quyến rũ trưởng thành đúng không?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói, "Tiếc cho cậu quá, là một em gái."
Tuy nhiên tiếc cho cô mới đúng, Thẩm Dao Ngọc hét to một câu "Cực phẩm", tự mình vỗ mạnh vào đùi một cái, "Em gái được nha, em gái trưởng thành vừa ngoan vừa dễ chiều." Cô ấy vừa nói vừa sáp tới, nhỏ giọng, nói: "Ví dụ như trên giường, họ sẽ vừa hỏi chị có dễ chịu không, vừa dỗ chị đừng dừng, mấu chốt đó, còn biết chủ động làm nũng, nói chị ơi em muốn muốn muốn."
Thích Nguyên Hàm lấy gối vứt thẳng vào Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc một tay tiếp lấy, vững như núi Thái Sơn, cô ấy còn uống một ngụm sữa chua, Thích Nguyên Hàm nói với cô, "Cậu động dục rồi nhỉ, tớ thấy Mật Mật nhà cậu còn không rục rịch bằng cậu."
Mật Mật là chú mèo Thẩm Dao Ngọc nuôi, hiện tại đang kỳ động dục, rất bức bách, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy Thẩm Dao Ngọc đang là bức bách nhất, Thẩm Dao Ngọc lắc đầu nói: "Kỳ động dục thì không phải, là đến kỳ đi săn rồi."
"Haizz, đừng nói tớ nữa, nói chuyện của cậu tiếp đi mà, tớ thật sự cảm thấy cậu bị tên chó Chu Vĩ Xuyên kia làm cho miễn kháng rồi, cậu nghe tớ, muốn yêu thì yêu, muốn có mùa xuân thứ hai thì có, hoang dại lên cho tớ."
Thích Nguyên Hàm không muốn nói chuyện này, muốn đi ngủ.
Thẩm Dao Ngọc lẩm bẩm đi theo cô, Thích Nguyên Hàm nói: "Lúc trước cậu còn kêu người ta là gái thô tục, bây giờ lại bắt đầu hai mặt, xúi giục tớ?"
"Tam quan chạy theo ngũ quan nha, nếu như đối phương thích hợp thì cứ tìm hiểu thôi, nhưng nếu tiến tới xa hơn nữa, phải làm biện pháp an toàn, phải có kết quả khám sức khỏe của đối phương, còn phải giữ chặt ví tiền, không để bị lừa." Thẩm Dao Ngọc hiếm khi có phần nghiêm túc, nói mãi, cô ấy lại hỏi bên tai Thích Nguyên Hàm, "Một cô gái xinh đẹp nói muốn ngủ với cậu, hơi thở như lan bên tai cậu, môi đỏ dính mật, cứ mê hoặc cậu, cậu nói thật, nói thật nhá, cậu từng rung động chưa, từng có phút giây nào muốn cùng với cô ấy ấy ấy chưa?"
"Được rồi, đừng hoang dại nữa, tớ muốn đi ngủ."
Thích Nguyên Hàm đẩy cô ấy, "Lý luận suông thì cậu nói tốt lắm, cũng chẳng thấy cậu yêu đương nghiêm túc lần nào, khoác miệng."
Thẩm Dao Ngọc cười haha, mở miệng ngông cuồng , nói bản thân sắp thoát ế.
Lúc trước, Diệp Thanh Hà ở bệnh viện tán tỉnh thẳng thừng Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm không có cảm xúc gì, rất lý trí tỉnh táo mà bảo nàng không nên vượt quá giới hạn, nhưng khi Thẩm Dao Ngọc xúi giục cô, kỳ thực cô có chút...
Chắc là, ắt hẳn do Thẩm Dao Ngọc là bạn của cô, lời cô ấy nói Thích Nguyên Hàm sẽ tin thêm vài phần.
Nhưng Thẩm Dao Ngọc cũng không biết đối phương là người như thế nào, đã dám xúi giục cô, đúng là đạo đức ngày càng đồi trụy...
Đó là Diệp Thanh Hà đấy.
Là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên đấy.
Mặc dù Thẩm Dao Ngọc nói thô tục, nhưng lý luận không thô.
Không thử thì làm sao biết được?
Nếu như đổi người khác nói muốn dùng miệng làm cô...
Cô sẽ để người đó chết lúc nào không hay, cửa bệnh viện cũng đừng hòng ra, nhưng đổi lại là Diệp Thanh Hà...
Thích Nguyên Hàm trở mình, nếu như là Diệp Thanh Hà, chắc nàng sẽ không ở trên giường đơn giản kêu "Chị ơi em muốn" như thế, mà nàng còn kêu mãnh liệt hơn. Về việc kêu như thế nào, rất khó có thể tưởng tượng ra, bởi vì Diệp Thanh Hà phóng khoáng hoang dại ra sao, người bình thường không nghĩ tới được.
Trời mưa nóng bức quá, bứt rứt khó ngủ, Thích Nguyên Hàm lấy hai viên thuốc uống, rồi lại nằm trên giường.
Hôm sau tỉnh lại, Thích Nguyên Hàm cẩn thận nghiên cứu hộp thuốc kia, bác sĩ nói uống nó dễ chịu hơn, nhưng cô uống thì thấy hiệu quả ít hơn, cả đêm mộng mị, người đổ đầy mồ hôi, đồ ngủ dính vào da thịt.
Thích Nguyên Hàm đi tắm, lúc ra ngoài, Thẩm Dao Ngọc đang ngáp ngủ đánh răng, cô ấy bóp kem đánh răng nói: "Thân ái, tớ phải đi chụp tạp chí, cậu đi với tớ cho vui, hay là ở nhà?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Ra ngoài, phải đi gặp người phụ trách công ty, cậu nhớ làm đại diện đấy, tuần sau người của công ty sẽ đến bàn hợp đồng với cậu."
"Yên tâm đi, cứ để tớ lo, tớ có thể miễn phí cho cậu."
"Cần bao nhiêu tiền thì lấy bấy nhiêu, cậu đáng giá."
Thích Nguyên Hàm nói, thu dọn xong thì đến kho xe của Thẩm Dao Ngọc mượn một chiếc, cô nói công ty không phải là tài sản của nhà họ Chu, mà là công ty của chính cô.
Trụ sở chính của công ty không đặt ở thành phố Hoa, nhưng người phụ trách cơ bản là ở thành phố Hoa, cô để một chi nhánh ở đây, chính là công ty quỹ đầu tư nhân làm mù mắt Chu Vĩ Xuyên kia.
Vốn dĩ Thích Nguyên Hàm muốn đi xem công ty thế nào, sau đó lưỡng lự mãi, vì bảo đảm nên đã hẹn gặp mặt ở quán cà phê. Thích Nguyên Hàm đến trước, cô gọi hai ly cà phê.
Đến giờ hẹn, đối phương đến đúng giờ.
Đối phương tên là Bách Dư Nhu, rất nghiêm túc và khắt khe trong công việc, làm việc không một kẽ hở, đặc biệt là lần này đối mặt với Chu Vĩ Xuyên, cô ta đáp trả gọn gàng, không tìm được sơ hở nào, Thích Nguyên Hàm rất hài lòng.
Cô ta đến đặt tài liệu đã được chỉnh sửa lên bàn, nói: "Thích tổng, chị muốn đầu tư dự án sao, đội của chúng ta đều rất chuyên nghiệp."
Bao bọc tài liệu rất kỹ lưỡng, nhìn thì là giới thiệu dự án quỹ đầu tư tư nhân, xé ra bên trong chính là bản quy hoạch dự án hải đảo, họ sửa theo bản thiết kế của Tần thị, cắt giảm tiền vốn, cũng làm phong phú thêm nét đặc sắc du lịch.
"Rất tốt, rất chi tiết." Thích Nguyên Hàm khen.
"Đây là điều tôi nên làm." Bạch Dư Nhu cười mỉm, lại nói: "Gần đây, mẹ của anh Chu cứ có ý định gõ cửa công ty chúng ta."
Thích Nguyên Hàm lật văn kiện, nói: "Tiếp đãi cho tốt, trong tay bà ấy chắc không ít tiền."
Bạch Dư Nhu cười đáp, "Nhưng bậc cửa của công ty chúng ta luôn rất cao, nếu không đầu tư mấy chục triệu, có lẽ không qua được bậc cửa."
Thích Nguyên Hàm nói: "Bà ấy giữ tiền chặt lắm, rất thông minh."
"Đúng vậy."
Thích Nguyên Hàm tiếp tục xem văn kiện, Bạch Dư Nhu chậm rãi uống cà phê, một bộ dạng thảnh thơi trong khi đợi khách hàng xem tài liệu, một chút cũng nhìn không ra hai người rất thân thuộc.
Xem đến mấy trang cuối, điện thoại Thích Nguyên Hàm kêu, là dãy số lạ.
Thích Nguyên Hàm nhận, đối phương nói mình là chủ thuyền mui vòm, còn nói gọi cho cô mấy cuộc, cô cũng không nhận, hôm nay lấy số điện thoại nơi cảnh sát.
Thích Nguyên Hàm hỏi anh ta có chuyện gì, tai nạn lần trước đã được bồi thường theo sắp xếp của cảnh sát, đôi bên đều bàn xong rồi, cũng chẳng còn gì để tranh luận.
Biện pháp an toàn của họ không đảm bảo là một khía cạnh, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà làm loạn ở bên trong cũng có trách nhiệm, tiền viện phí thuốc than chắc chắn không thể để họ chịu toàn bộ, Thích Nguyên Hàm cũng gánh vác một nửa.
Chủ cửa tiệm nói: "Không phải, không phải nói cái này, tiền viện phí chúng tôi nhất định chịu, nhưng khoản tổn thất tài sản có phải có vấn đề rồi không?"
Lúc trước cảnh sát bảo Thích Nguyên Hàm điền đơn, có ghi đồ đạc bị mất, Thích Nguyên Hàm nói: "Điện thoại thì mọi người không cần đền, tôi đã mua cái mới rồi."
"Không phải không phải." Chủ cửa tiệm vội nói: "Cái điện thoại kia của cô vốn có mất đâu, vào ngày thứ hai sau khi hai người nhập viện , có một người đàn ông đến giải quyết mọi chuyện với chúng tôi, anh ta nói anh ta là chồng của cô, tôi liền đưa điện thoại của cô cho anh ta rồi nha. Điện thoại của cô rơi ở trên bờ, không bị ngấm nước, còn dùng được."
"Hả?" Động tác uống cà phê của Thích Nguyên Hàm dừng lại, nhíu mày, cô đặt ly cà phê xuống, hỏi: "Đưa cho Chu Vĩ Xuyên?"
Chủ cửa tiệm: "Đúng đúng đúng, là cái tên này, đúng cái người này, tôi sợ đối phương là tên lừa đảo, luôn gọi điện thoại cho cô, muốn xác thực lại với cô."
Thích Nguyên Hàm nắm điện thoại, ngón tay thêm lực.
Chủ cửa tiệm phát giác ra sự giận dữ của cô, nhỏ giọng nói: "Thật sự đưa nhầm người rồi sao, xin lỗi, chúng tôi thấy chứng minh thư mới đưa cho anh ta, cô cài mật khẩu điện thoại không, có tài liệu quan trọng gì không, hay là chúng tôi nhờ cảnh sát, kiểm tra thông tin nhận phòng của các khách sạn lân cận, chắc có thể tìm ra chỗ của anh ta."
Thích Nguyên Hàm cắn răng, giữ vững giọng nói: "Không sao, là người tôi quen, tôi đến tìm anh ta là được, cảm ơn."
"Thế như vậy nhé, không làm phiền cô nữa."
Tắt máy, Thích Nguyên Hàm nhìn Bạch Dư Nhu ở phía đối diện, trầm mặc một phút, sau đó đập mạnh một cái lên bàn, mẹ nó, Chu Vĩ Xuyên.