Diệp Thanh Hà ôm lấy Thích Nguyên Hàm, không buông tay.
Nói là buồn ngủ, sức lực trên tay lại khỏe như vậy.
Phòng thay đồ riêng, nhỏ hẹp chật chội, hai người ôm nhau nóng như lửa đốt, Thích Nguyên Hàm càng tránh né, nàng càng dùng sức.
Bản năng của con người là như vậy, những thứ càng không nắm bắt được lại càng muốn có, sau khi hiểu rõ được đạo lý này, Thích Nguyên Hàm không tránh né nữa. Nhưng mà, Diệp Thanh Hà vẫn không tuân theo định luật thông thường, không những không buông tay, bờ môi còn khẽ chạm vào bên cổ của Thích Nguyên Hàm.
Mềm mại, nóng như lửa.
Và sự từ chối của Thích Nguyên Hàm như thể vác củi đi chữa cháy, thêm củi cho ngọn lửa cháy rừng rực của nàng.
Diệp Thanh Hà nếm được vị ngọt, mím môi nói: "Thật ngon."
"Buông ra." Thích Nguyên Hàm nghiến răng mắng.
Lần này giọng điệu không còn mạnh mẽ như trước, nhưng Diệp Thanh Hà lại nghe theo, nghiêm chỉnh đứng thẳng người.
Vào lần đầu tiên nàng âm mưu quyến rũ Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cứ tưởng rằng nàng là nhân vật nữ chính trong phim "Mối tình đầu của tôi", cuốn hút mà lạnh lùng, còn bây giờ Thích Nguyên Hàm thấy nàng là dòng sông Mississippi, thế nước mạnh mẽ, cuồn cuộn ào đến.
Bỏ đi.
Thích Nguyên Hàm đẩy cửa phòng thay quần áo ra, Diệp Thanh Hà đi theo từng bước, giữ một khoảng cách nhất định, đến khi Thích Nguyên Hàm khó chịu quay đầu lại, Diệp Thanh Hà chớp chớp mắt, tỏ vẻ yếu đuối, không có một chút hứng thú của hôn trộm.
Cả người nàng trở nên rất ngoan ngoãn.
Nàng theo Thích Nguyên Hàm về phòng, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô chỉ có thể ngủ một giấc ở đây, xem như cảm tạ hôm qua cô đã giúp đỡ, tỉnh dậy thì cô tự đi về lấy."
Diệp Thanh Hà nói: "Thật ra chị để em ngủ trên giường, có thể nhanh ngủ hơn, em có thể chữa được chứng mất ngủ của chị."
Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái, mở cửa ra.
Diệp Thanh Hà không nói nữa, tự giác đi tới phòng khách, nơi có một chiếc ghế sô pha màu xám, dài và rộng, đủ không gian cho nàng ngủ.
Nhưng Thích Nguyên Hàm cảm thấy rất tệ, lãnh thổ riêng tư của mình nhiều lần bị người ta xâm chiếm, cô đi rót một ly nước trái cây, ngồi ở bàn bar ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát trần.
Nhưng thứ rơi vào tầm mắt đều mờ ảo, bên cổ nóng ran, cô đưa tay lên sờ, ngón tay đều bị hấp nóng, cô đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, khi đi ngang qua sofa, liếc một cái, Diệp Thanh Hà đã ngủ rồi.
Buổi chiều rất yên tĩnh, Thích Nguyên Hàm cầm một cuốn sách trên kệ đọc, người thuê phòng trước cũng xem, đánh dấu trang ở giữa, viết những câu rất sến sẩm.
Chạng vạng tối có người đến gõ cửa, Thích Nguyên Hàm nghe giọng nói, là trợ lý của Chu Vĩ Xuyên, Thích Nguyên Hàm mở cửa, cửa đối diện với tủ giày, không lo trợ lý Hoàng sẽ nhìn nhiều, Chu Vĩ Xuyên luôn không cho phép người đàn ông khác dây mơ rễ má với cô, mấy người dưới trướng này không có cái gan đó.
Trợ lý Hoàng nói: "Em đến đưa quần áo cho chị, đây là đồ đạc chị để lại ở khách sạn lúc trước."
Chu Vĩ Xuyên lần này thông minh hơn rồi, biết bí mật lục soát phòng của Thích Nguyên Hàm sẽ khiến cô tức giận, nên không đích thân đến giao đồ tận tay.
Trợ lý đẩy thêm một chiếc vali qua, nói: "Trong vali này là quần áo mà Chu tổng đích thân chọn cho chị. Hàng mới mùa này, đều là nhãn hiệu chị thích. Chị xem có ưng không."
Nhìn thấy Thích Nguyên Hàm nhận quần áo, trợ lý thở nhẹ nhõm một hơi, ít ra cũng giao xong quần áo rồi, còn có lời một lời nhắn nhủ của Chu Vĩ Xuyên nữa, hỏi: "Chu tổng còn hỏi chị buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm không."
"Tôi tự gọi đồ ăn."
Cửa đóng lại, Thích Nguyên Hàm kéo vali vào phòng, đặt sát tường, người trên sô pha vẫn đang ngủ, cô kéo ghế ngồi nhìn.
Đợi mấy giây, điện thoại rung lên, Chu Vĩ Xuyên gửi vài tin nhắn, vài tin nhắn lúc đầu, như có như không hỏi han một hồi, bảo đảm cô không tức giận, mới gọi cho cô.
Chu Vĩ Xuyên nhẹ giọng hỏi: "Vợ, em sắp xếp đồ đạc trong vali chưa?"
"Sao vậy?"
Hắn nói: "Là như vậy, anh cho người dọn dẹp phòng của em, nghe bọn họ nói phòng của em như bị cướp sạch, trên giường dưới giường đều loạn hết cả lên, vỏ bánh ăn vặt chất một đống, những lọ kem dưỡng em thường dùng, đổ hết lên sàn rồi..."
Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng: "Thật khủng khϊếp."
"Anh định kiểm tra camera giám sát, xem phòng em có phải bị trộm hay không, em nói với quầy lễ tân một tiếng đi." Chu Vĩ Xuyên nhẹ giọng nói, "Cũng trách tại anh, hôm qua không ở cùng em, mới xảy ra vụ việc này."
Nghe đến đây, Thích nguyên Hàm liền biết hắn đang nói dối, nếu như bị lục tung đồ đạc loạn xạ, hắn đã tức giận lôi đình, đi tìm khách sạn chất vấn rồi, chứ không phải đi bàn bạc với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm vẫn rất hiểu hắn.
Thích Nguyên Hàm nói: "Anh nói thẳng với khách sạn đi, nghiêm trọng đến vậy mà."
"Anh nói rồi." Chu Vĩ Xuyên nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: "Lần trước em cũng thấy rồi đó, quầy lễ tân rất tệ, không có chút thái độ phục vụ nào, đúng là cái khách sạn bẩn thỉu."
Sau khi Chu Vĩ Xuyên lục lọi phòng của Thích Nguyên Hàm, liền lập tức đến quầy lễ tân đòi xem camera, nhưng nhân viên lễ tân rất cứng rắn, bảo là không đúng với quy định, nhất quyết không cho hắn xem, đòi đích thân Thích Nguyên Hàm đến.
Thích Nguyên Hàm nói: "Văn minh với con gái nhà người ta một chút."
"Haizz, anh cũng đâu có mắng cô ta." Chu Vĩ Xuyên nói tiếp, "Chỉ sợ em bị mất đồ, em xem em có mất đồ gì không."
Thích Nguyên Hàm nói: "Kiểm tra rồi, không mất."
Hắn hỏi tiếp: "Thật sự không mất."
"Không mất." Thích Nguyên Hàm liếc qua chiếc vali còn chưa mở, vẫn kiên quyết nói "Không mất."
"Được thôi, vậy em nghỉ ngơi sớm... tối nay anh sẽ luôn ở khách sạn, em đến tìm anh cũng tiện." Giọng của Chu Vĩ Xuyên bực dọc, dẫn đến khi hắn nói hai câu cuối, Thích Nguyên Hàm cũng không hiểu ý hắn muốn nói là gì.
Cúp máy.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy lấy vali mở ra, sắp xếp từng cái một kiểm tra, quần áo, trang sức, tài liệu các loại đều không mất, nhưng giọng điệu kia của Chu Vĩ Xuyên rõ ràng ám chỉ cô mất đồ.
Ngẫm nghĩ vài giây, Thích Nguyên Hàm sờ vào tấm lót trong vali, trống rỗng.
Thuốc mất rồi.
Chu Vĩ Xuyên lấy thuốc của cô đi rồi.
Thích Nguyên Hàm hiểu được ý của Chu Vĩ Xuyên rồi, tạo ra một tên trộm để kiểm tra camera, kiểm tra xem cô có giấu người không, sợ việc không thành, còn lấy thuốc của cô, ép cô đến phòng của hắn.
Cô khoanh tay, một đạp đá đổ vali.
Hôm nay trong lúc nói chuyện cô đã đắc tội với Tần Già Lam, vừa rồi Tần Già Lam nhắn tin hẹn cô ngày mai đi lặn, cô mà còn qua loa tắc trách, nhất định sẽ lại đắc tội với Tần Già Lam, cứ cho là sau này Tần Già Lam có bán dự án đi, thì cũng không nghĩ đến bọn họ.
Đồ ngu Chu Vĩ Xuyên này.
Thích Nguyên Hàm đi đi lại lại hai vòng trong phòng ngủ, tức đến nỗi muốn đập phá đồ đạc, cho đến khi cô đi đến phòng khách, nhìn thấy người đang ngủ trên sofa...
Diệp Thanh Hà ngủ đến tận bảy giờ tối, khiến cho Thích Nguyên Hàm phải gọi khách sạn đem cơm lên ba lần.
Nàng hít một hơi dài, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, vài giây sau mới chậm rãi mở ra, uể oải nói: "Em nằm mơ, trong mơ có một con hổ cứ nhìn chằm chằm vào em, muốn ăn thịt em, là chị hả?"
Thích Nguyên hàm ngồi trên ghế cao, quay người hỏi cô: "Lúc cô đi, có phải đã ném lọ kem dưỡng của tôi hay không?"
"Hửm?" Diệp Thanh Hà vẫn chưa tỉnh hẳn, cau mày: "Lọ gì?"
Thích Nguyên Hàm lặp lại lần nữa, Diệp Thanh Hà chống tay, ngồi nghiêng người như không xương, lắc đầu nói: "Không phải, không phải em."
Thích Nguyên Hàm biết nàng đang nói dối.
Nhưng không cần thiết phải dò xét kỹ việc này, bởi vì lúc Diệp Thanh Hà nói chuyện điện thoại với Chu Vĩ Xuyên, cô cũng cố ý đánh rơi lọ kem dưỡng, mỗi người một lần, đền bù lẫn nhau.
Trên bàn đầy ắp thức ăn, Diệp Thanh Hà mở mắt liền thấy, nàng thả lỏng một chút, đi rửa mặt một cái, ngồi trên sàn nhà bắt đầu ăn.
Ba bữa cơm gọi đều không giống nhau, món nóng món nguội đều có hết, cháo chim bồ câu trong nồi giữ nhiệt cũng một ít điểm tâm vẫn ăn được, miệng nàng hơi khô, nên uống một ngụm nước hoa quả trước.
Đang ăn, Diệp Thanh Hà nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, phát hiện ra ánh mắt Thích Nguyên Hàm nhìn mình rất khác lạ, như thể muốn ăn nàng đến nơi, không phải cái loại ăn dâʍ ɖu͙ƈ, mà cái loại ăn tươi nuốt sống trực tiếp. Nàng hỏi: "Sao tự nhiên chị đối tốt với em như vậy?"
Cho ăn còn cho uống.
Như thể bữa cơm cuối cùng trước khi hành hình.
Thích Nguyên Hàm híp mắt, quan sát Diệp Thanh Hà, hỏi: "Cô có muốn ngủ trên giường không?"
"Không muốn." Diệp Thanh Hà buộc miệng đáp lời, đáp xong mới thấy sai sai, hỏi: "Muốn cái gì? Giường cái gì cơ?"
Thích Nguyên Hàm lặp lại từng chữ một, "Cô, từ nay về sau có muốn ngủ trên giường hay không?"
"Chị đợi lúc." Diệp Thanh Hà chớp chớp mắt, chống cằm nghĩ ngợi một hồi, hỏi: "Em ngủ trên giường, vậy chị ngủ ở đâu?"
Nàng liếc sang sofa đằng sau lưng, chắc chắn Thích Nguyên Hàm sẽ không ngủ ở đây.
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi mắc chứng mất ngủ, Chu Vĩ Xuyên vừa lấy thuốc của tôi đi rồi, cũng có thể ngủ trên sofa, tuy nhiên, cô phải gọi điện cho tôi cả đêm, bởi vì tiếng chuông điện thoại giúp tôi ngủ được, tự cô chọn đi."
Nói xong, cô còn bổ sung thêm một câu: "Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền cho cô."
"Tiền hay không không quan trọng, quan trọng là em đây thích ngủ trên giường. "
Vừa nói, ngón tay Diệp Thanh Hà trượt xuống, bóp mạnh một cái vào chiếc đùi trần trụi, "Cư nhiên lại có chuyện tốt như vậy...?"