Chương 46: Thay mặt chống đỡ

Huyền môn tung hết tinh nhuệ, Cửu Sát Thiên Võng lâm vào trình trạng nguy cấp. Húc Họa không muốn trực diện đối đầu với Mộc Cuồng Dương, đương nhiên không thể trở về lúc này.

Lệ Không Kiêu nhanh chóng giải trừ thạch trận bao vây mình, chạy tới giúp đỡ Doanh Trì, muốn giúp hắn thoát khỏi tơ nhệnh của Thiên Cù Tử. Thấy vậy Thiên Cù Tử thẳng thừng tung ra trận pháp hộ thân Ác Cơ. Ác Cơ liên kết với đại trận phòng hộ Liên Hành của Âm Dương viện, được tiếp sức bởi một nguồn linh mạch trên núi Dung Thiên. Ác Cơ vừa xuất hiện, phong vân liền biến sắc, cát bay đá chạy.

Trong khi đó Doanh Trì lại không thể tung Linh Hoàng Yêu Phong ra.

Linh Hoàng Yêu Phong liên kết với Cửu Sát Thiên Võng, nếu sử dụng nó lúc này, linh lực của Cửu Sát Thiên Võng sẽ bị nó hấp thu, chẳng khác nào mở cửa mời Mộc Cuồng Dương đánh vào thánh vực Thiên Ma cả.

Thấy mình và Lệ Không Kiêu nhất thời không cách nào thóa thân, Doanh Trì không nhịn được chửi bậy một câu. Lệ Không Kiệu bỗng khàn giọng nói to: “Ma tôn, hãy cầu xin Khôi thủ Họa Thành giúp đỡ.” Doanh Trì giật mình, Lệ Không Kiêu nói tiếp: “Nữ nhân kia là Trận tu.”

Nào chỉ là Trận tu, còn là Trận tu sáng ngang với Điển Xuân Y đấy. Chưa kể tu vi của nàng còn tiến triển với tốc độ thần sầu quỷ khốc, sớm muộn gì nàng cũng giẫm Điển Xuân Y dưới chân thôi.

Doanh Trì nói: “Muốn xin nàng giúp đỡ, e rằng không thể tay không mà tới.”

Lệ Không Kiêu vô lực nói: “Đã tới nước này… suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Cứ ra điều kiện với nàng ta, Ma tộc có thể thả một số Ma khôi về Họa Thành.”

Doanh Trì gật đầu, đành bắt tay liên lạc với Húc Họa. Thiên Cù Tử đương nhiên nghe thấy bọn hắn trao đổi gì với nhau, cũng cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng… hôm nay nàng đúng là biết cách làm ngư ông đắc lợi.

Húc Họa vốn ở khe suối chờ xem tình hình, không bao lâu sau bỗng nhận được truyền âm của Doanh Trì.

Hắn muốn nàng gia cố Cửu Sát Thiên Võng, ngăn cản Huyền môn xâm lấn. Húc Họa trầm tư một thoáng rồi hỏi: “Ma tôn không dự định tay không giao dịch đấy chứ?”

Phản ứng của nàng đều trong dự liệu, hắn đáp: “Trưởng tộc tấn công Huyền môn chỉ vì muốn giải cứu Ma khôi. Trước kia Ma tộc cũng có thu giữ một nhóm Ma khôi, nếu Khôi thủ không cần động võ cũng có thể mang họ về, tin chắc đây là điều kiện hai bên đều vui vẻ.”

Húc họa suy tính thật nhanh, “Ma tôn nói nghe cũng có lý.”

Đối với nàng, Doanh Trì luôn mềm lòng hơn bình thường, hắn hỏi: “Nói vậy tức là Khôi thủ đồng ý?”

Húc Họa lắc đầu, “Nếu đã là giao dịch thì chỉ nói suông không được ổn lắm.”

Doanh Trì cũng hiểu biết khá rõ về tính tình của nàng, tình hình không cho phép chậm trễ nữa, hắn dứt khoát nói luôn: “Ta nguyện cùng Khôi thủ ký Khế Ước Thần Ma, tuyệt không đổi ý.”

Nghe vậy Húc Họa mới gật đầu, “Ba nghìn Ma khôi, đổi lại bổn tọa sẽ bảo vệ Cửu Sát Thiên Võng.”

Công phu làm thịt người của nàng luôn lợi hại như vậy, Doanh Trì bất đắc dĩ nhưng cũng biết trong tình cảnh này nàng sẽ không lùi bước, nên đành nói: “Vậy xin nhờ cậy Khôi thủ.”

Húc Họa vẫn luôn chờ ở khe Thanh Khê quan sát tình hình chiến đấu của Huyền môn, song bây giờ đã có giao dịch với Doanh Trì thì không thể ở yên đây nữa, nàng sai Niệm và Nộ dẫn người di chuyển đá cuội trong suối. Rất nhanh sau đó, một trận pháp truyền tống cực lớn liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tiểu ác ma phụ trách trông coi Hề Vân Thanh, nhìn nàng loay hoay kết trận mà không khỏi tò mò. Húc Họa nói với nó: “Nhìn kỹ, đây chính là trận pháp truyền tống, sắp trận vô cùng phức tạp, lại chỉ dùng được một lần, dùng xong liền tự động mất tác dụng.”

Hề Vân Thanh bị dắt ở bên cạnh tiểu ác ma nên đương nhiên cũng được quan sát rõ ràng, mà Húc Họa cũng không có ý định giấu giếm nàng. Tiểu ác ma hỏi: “Sư tôn, trận pháp dịch chuyển này nối liền với cái người vẽ trong Họa Thành không?”

Húc Họa gật đầu tán thưởng, nhóc con này cũng tinh mắt đấy. Nàng nói: “Ừ, nguyên lý truyền tống vốn là kết nối hai trận pháp ở hai vị trí khác nhau. Chẳng qua giữ chúng ta còn bị chắn bởi một tầng Cửu Sát Thiên Võng, cho nên quá trình sẽ phiền phức hơn…”

Truyện được dịch và đăng độc quyền tại thuynguyetdai.com, bạn đọc ở những trang khác thì đều do bị ăn cắp.

Nàng vừa nói vừa kéo hóa thân Thiên Cù Tử lại, rót một luồng ma tức vào người chàng và Hề Vân Thanh. Hề Vân Thanh đau đến nói không nên lời, trán đầy mồ hôi, mặt tái nhợt, chủ thể Thiên Cù Tử cũng thấy đau nhức kịch liệt ập tới.

Chuẩn bị xong xuôi, Húc Họa ra lệnh cho vệ quân Họa Thành: “Đi thôi!”

Tất cả mang theo Ma khôi vừa được giải cứu, rầm rập tiến vào trận pháp. Nước suối khe Thanh Khê cuồn cuộn dâng lên thành một cánh cổng, để nhóm người lần lượt bước qua. Nhờ có ma tức trong cơ thể, Hề Vân Thanh và hóa thân Thiên Cù Tử cũng thuận lợi xuyên qua Cửu Sát Thiên Võng.

Linh lực trận pháp chớp động liên hồi, nhóm Mộc Cuồng Dương đương nhiên cũng chú ý tới. Nhưng đến khi người Huyền môn phái đi tìm hiểu tới nơi thì khe Thanh Khê còn còn lại một đống đá cuội vô tri nằm ngổn ngang.

Trước khi tập kích Bốc Thiên cung, Húc Họa đã bố trí sẵn trận pháp truyền tống này rồi. Đây chính là đường lui cuối cùng nàng chuẩn bị cho mình, mặc dù hao phí rất nhiều linh thạch, nhưng thật sự có ích vô cùng.

Thiên Cù Tử luôn một mực chú ý đến động tĩnh bốn phương, cảm nhận được cũng không khỏi thấy bất đắc dĩ… người này đúng là khó chơi.

Húc Họa trở về thánh vực Thiên Ma, không kịp giam Hề Vân Thanh và hóa thân Thiên Cù Tử ở một nơi khác đã bị cuốn vào một trận chiến mới.

Mộc Cuồng Dương dẫn dắt đệ tử Cửu Uyên, tận lực muốn công phá kết giới của Cửu Sát Thiên Võng. Nhưng pháp trận phòng ngự này được bốn nguồn linh mạch củng cố, trong thời gian ngắn sẽ không dễ bị phá hủy như vậy. Nhưng tận chủ không có đây, những chỗ bị tấn công không có người tu bổ, cho nên ai cũng nhìn thấy được tốc độ hư hại của kết giới.

Cứu Sát Thiên Võng vừa bị chọc thêm một lỗ hổng thì không trung đột nhiên xuất hiện một người tay cầm quạt xếp, đạp trên ma tức đầy trời mà đến.

Mộc Cuồng Dương nhìn chằm chằm người vừa đến, “Húc mỹ nhân!” Nàng lười biếng hỏi: “Thế nào, hôm nay cô muốn thân chinh xuất trận à?”

Húc Họa đang nhìn trái nhìn phải đánh giá mức độ hư hại, nghe hỏi cũng chỉ thuận miệng đáp: “Đúng vậy. Ta không phải là trận chủ, rất nhiều chỗ không đủ quyền hạn, nếu có luống cuống tay chân thì cũng xin Cuồng Dương đừng cười.”

Mộc Cuồng Dương nhìn thấy Hề Vân Thanh bên cạnh nàng ngay, không khỏi cau mày hỏi: “Sao lại đem cả sư điệt ta vào nữa?”

Húc Họa quả thật có hơi bối rối, nói thế nào thì Cửu Sát Thiên Võng cũng không phải do nàng tạo ra, trận pháp khổng lồ như vậy, muốn trong thời gian ngắn tìm hiểu nó từ trong ra ngoài, có là Trận tu lợi hại hơn cũng không làm được.

Những cũng may bình thường nàng ra vào thánh vực rất nhiều, hơn nữa bản thân là Trận tu, làm sao có thể không hiếu kỳ với loại trận pháp này chứ? Cho nên mỗi lần một chút, tính ra nàng cũng quan sát nó khá cặn kẽ rồi.

Nàng vừa sử dụng lực lượng ngũ hành nhanh chóng tu bổ pháp trận, vừa nói: “Thuận tay bắt được. Vị sư điệt này của cô không được lễ phép cho lắm, nên ta không dám giao cho người khác.”

Hề Vân Thanh cả giận kêu lên: “Yêu nữ, nếu ngươi còn không thả ta ra, chờ sư tôn ta tìm tới…”

Húc Họa làm gì để lời uy hϊếp của nàng trong lòng, cho nên cười trêu: “Sư tôn ngươi tìm tới thì sao? Bổn tọa sợ y sao?”

Hề Vân Thanh nghiến răng nói: “Sư tôn ta chắc chắn sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh!”

Tiểu ác ma bên cạnh giữ lấy Hề Vân Thanh, nghe vậy liền nói: “Thôi đi, chút bản lĩnh đó của sư tôn ngươi ấy à, nhiều lắm là xé được y phục của sư tôn ta thôi…” Nó còn chưa nói hết câu thì đã bị Húc Họa đá phăng khỏi chạc cây, kéo theo Hề Vân Thanh ngã dập mặt trên mặt đất luôn.

Mộc Cuồng Dương nín cười, nói: “Không nhiều lời nữa, để xem là cô tu bổ nhanh hay đao của ta nhanh hơn đây.”

Húc Họa lắc đầu, “Cuồng Dương dẫn một đám đến đây tấn công, lấy đông hϊếp yếu mà còn có mặt mũi nói ra mấy lời này sao?”

Mộc Cuồng Dương giơ đao Nhật Nguyệt Càn Khôn lên chém xuống một phát gió cuốn sấm gầm, “Ối chà chà, đừng nói cô muốn ta chú ý mấy thứ công bằng quân tử gì đó, cùng cô một đối một đấy?”

Húc Họa nói thẳng: “Nếu có thể như thế thì không còn gì tốt hơn.”

Mộc Cuồng Dương hào sảng cười phá lên, “Xem đao!” Dứt lời nàng lại bổ thêm một đao xuống kết giới.

Phiền phức thật.

Húc Họa quay đầu nhìn về phía Trận tu Ma tộc đang tu bổ trận pháp, nói: “Không được làm theo ý mình, chờ nghe lệnh của ta.”

Truyện được dịch và đăng độc quyền tại thuynguyetdai.com, bạn đọc ở những trang khác thì đều do bị ăn cắp.

Trận tu dẫn đầu chính là trưởng đội trưởng đội thân vệ của Ma tôn – Hàm Ninh, hắn nghe vậy liền lập tức tức giận nói: “Họa Thành đến một chân trong mười hai tộc cũng không có nổi, ngươi lấy thân phận gì mà đòi chúng ta nghe theo lệnh người?!”

Húc Họa chậc lưỡi, Mộc Cuồng Dương cười ha ha, lập tức tung ra thêm một chiêu. Thấy tình hình không ổn, Húc Họa cũng không dám cà rỡn nữa, nghiêm mặt nói: “Hàm Ninh, ngươi thân là trưởng thị vệ của Ma tôn, hẳn nên biết Ma tôn các ngươi luôn một lòng muốn cưới ta làm Ma hậu?”

Hàm Ninh sững sờ, đương nhiên hắn biết điều này… mà người Ma tộc ai lại không biết chứ?

Húc Họa nói tiếp: “Họa Thành thực lực yếu, bây giờ ta vẫn chống cự được, nhưng sớm muộn gì cũng phải vào làm chủ hậu cung của Ma tôn thôi. Ngươi cũng biết đấy, nữ giới đa phần đều là nhỏ mọn thù dai. Hôm nay ngươi đắc tội ta, về sau chờ nếm sự lợi hại của ta đi!”

Lời này của nàng đã thành công khiến người Ma tộc dao động. Húc Họa còn cố gắng bồi thêm: “Tới lúc đó, ta nhất định sẽ đày ngươi xuống làm chân đổ bô.”

Hàm Ninh: “…”

Hắn còn đang do dự thì sau lưng đột nhiên có người lên tiếng: “Nghe lời nàng ta đi.”

Hàm Ninh quay lại, người vừa nói chính là Quỷ Dạ. Sau khi được Y tu Ma tộc toàn lực chữa trị, thương thế của Quỷ Dạ đã khá hơn một chút, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Bây giờ tình thế khẩn cấp, hắn không thể không ôm thương tật tham gia kháng địch.

Hàm Ninh kêu lên: “Nhưng nữ nhân này bụng đầy ý xấu, làm sao có thể tin ả chứ?!”

Quỷ Dạ nói: “Ma tôn và đại tộc trưởng đều kẹt bên ngoài, ngươi tự tin tu vi trận pháp của ngươi cao hơn nàng ta? Hay trong mười một tộc trưởng còn ai khác đáng tin?”

Hàm Ninh thoáng tần ngần, cuối cùng vẫn hỏi: “Ta nên làm gì đây?”

Mười hai tộc trưởng đa phần đều là quý tộc của Ma tộc, chỉ là một nhóm đại diện phân chia lợi ích mà thôi. Lòng trung của người Ma tộc tệ hại hơn người Huyền môn nhiều. Lúc này bọn người kia không quấy rối đã là cảm ơn trời đấy rồi, tin tưởng được mới lạ.

Húc họa nhìn thoáng qua Quỷ Dạ, tấm tắc: “Khôi phục không tệ nha, lại đây nào.”

Mặt Quỷ Dạ lập tức trở nên âm u, nhanh chóng lùi ra sau lưng Hàm Ninh… hắn vẫn chưa quên, đêm 15 tháng 8 kia, bởi vì sao mà hắn bị Thiên Cù Tử đánh cho nhừ tử.

Hàm Ninh trao quyền chỉ huy nhóm Trận tu cho Húc Họa, Húc Họa có thêm giúp đỡ, liền bớt áp lực hơn hẳn.

Mộc Cuồng Dương thấy tốc độ tổn hại của trận pháp suy giảm rõ rệt, không những thế còn có chiều hướng khôi phục từ từ trước thế công liên tục của bọn họ. Nàng không khỏi tức giận kêu lên: “Điển Xuân Y! Người ta là Trận tu, ngươi cũng là Trận tu, không thấy mất mặt à?”

Y phục trên người Điển Xuân Y đã ướt đẫm mồ hôi, y lạnh nhạt nói: “Ta không tin năm trăm Trận tu lại có thể mạnh mẽ đến mức này.”

Mộc Cuồng Dương *hứ* khẽ, “Ngươi không quen thấy người ta là kỳ tài ngút trời nên nghi ngờ nàng ấy là Trận tu giả?”

Điển Xuân Y vừa chỉ huy đệ tử dưới trướng giải trận vừa nói: “Không phải, Cuồng Dương, chuyện này không liên quan đến tư chất, năm trăm năm không có khả năng sở hữu học thức uyên bác đến nhường đó, cho dù là kỳ tài cũng không có khả năng, hiểu chưa?”

Mộc Cuồng Dương *ồ* một tiếng, quay đầu lại hỏi Húc Họa: “Điển Xuân Y nghi ngờ cô khai gian tuổi tác kìa. Nói đi, có phải cô giấu giếm chuyện mình là bà già hơn vạn năm tuổi không?”

Truyện được dịch và đăng độc quyền tại thuynguyetdai.com, bạn đọc ở những trang khác thì đều do bị ăn cắp.

Húc Họa cười khẽ, “Điển chưởng viện, ai lại nghi ngờ tuổi tác của nữ nhân chứ, đáng ghét lắm đấy.”

Điển Xuân Y tra hỏi: “Sư phụ cô là ai? Cha mẹ là ai?”

Húc Họa khẽ cong đôi môi đỏ, cười nói: “Lúc này Điển chưởng viện hỏi vậy mấy lời này hình như hơi sớm. Nếu muốn thẩm vấn một Ma tộc, ngài nên công phá thành công Cửu Sát Thiên Võng, xông vào thánh vực Thiên Ma, thiêu rụi thánh điện rồi bắt ta về, dụng hình tra tấn hẵng bắt đầu tra hỏi chứ?”

Điển Xuân Y hừ lạnh, gấp rút tăng tốc giải trận. Nhóm Mộc Cuồng Dương đều biết tình thế nghiêm trọng, nếu hôm nay không thể phá được Cửu Sát Thiên Võng, chẳng phải bọn họ đi một chuyến uổng công rồi sao?

Thấy tốc độ tu bổ kết giới của Húc Họa càng lúc càng kinh người, Điển Xuân Y quát khẽ một tiếng: “Cửu Trản Đăng!”

Chưởng viện Khí tông Cửu Trản Đăng lập tức hiểu ý, vung tay lên ra hiệu, đệ tử Khí tông liền ném trái thần lôi vào lỗ hổng Mộc Cuồng Dương và Điển Xuân Y hợp lực xé toạc ban nãy. Trái thần lôi nổ tung, khói bốc mù trời.

Mấy Trận tu Ma tộc đang bù đầu tu bổ lỗ hổng bị sức nổ thổi tan xác.

Húc Họa cảm thán: “Thật quá đáng!”

Mộc Cuồng Dương nói: “Húc mỹ nhân, Ma tộc rốt cuộc có gì tốt chứ? Không bằng nương nhờ Cửu Uyên, cô muốn làm phu nhân chưởng viện nào cũng được hết!” Dứt lời cô nàng còn quay sang hỏi Điển Xuân Y: “Đúng không nào?”

Truyện được dịch và đăng độc quyền tại thuynguyetdai.com, bạn đọc ở những trang khác thì đều do bị ăn cắp.

Điển Xuân Y đỏ bừng mặt, ngượng ngùng quay sang chỗ khác. Mộc Cuồng Dương *hừ* một tiếng xem thường. Húc Họa cười ha ha, tốt bụng nói một lời giải vây cho Điển Xuân Y: “Cả hậu vị của Ma tôn ta cũng không hứng thú nữa là, nhưng nếu Cửu Uyên mời ta làm tông chủ thì ta có thể cân nhắc.”

Mộc Cuồng Dương thấp giọng nói: “Ta vẫn cho rằng mình đủ cuồng vọng, ai ngờ ở mặt này cô còn lợi hại hơn ta rất nhiều.”

Húc Họa đích thân tu bổ lổ hỗng do trái thần lôi của Khí tông gây ra vừa rồi, Hàm Ninh dẫn người giao chiến với nhóm đệ tử Huyền môn dự định xông qua lỗ hổng này tiến vào thánh vực Thiên Ma. Thực lực mạnh mẽ của Cửu Uyên lúc này được bộc lộ một cách trọn vẹn.

Húc Họa không thể không vừa tu bổ lỗ hổng vừa tùy cơ kết trận hỗ trợ. Hàm Ninh đã mấy lần bị Mộc Cuồng Dương ép vào đường cùng đều được Húc Họa dùng trận pháp giải vây. Mộc Cuồng Dương cũng bị quản thúc nhiều mặt, phải giao chiến với Ma tộc trong kết giới của Cửu Sát Thiên Võng, thật sự không hề dễ dàng tí nào.

Nàng có dũng mãnh đến mấy cũng không lệnh cho đệ tử tiến vào… trước khi trận pháp bị phá mà xông vào chính là lấy tính mạng của đệ tử đi lấp biển.

Quỷ Dạ cùng Hàm Ninh kề vai chiến đấu, hai bên giao chiến suốt ba ngày ba đêm. Trong ba ngày này, Húc Họa càng thêm hiểu rõ trận pháp phòng hộ của Ma tộc, Cửu Sát Thiên Võng dần trở thành đồ chơi trong tay nàng, không còn chút giới hạn nào nữa, từ từ được nàng dùng nhiều chiêu thức khó nhằn tu bổ lại.

Mộc Cuồng Dương đột nhiên ý thức được lời của Điển Xuân Y có nghĩa gì… Nếu người này thật sự chỉ có năm trăm năm tu vi thì không khỏi kinh hãi thế tục quá rồi.

Truyện được dịch và đăng độc quyền tại thuynguyetdai.com, bạn đọc ở những trang khác thì đều do bị ăn cắp.

Húc Họa bận rộn ba ngày ba đêm, cũng bắt đầu mệt mỏi. Nàng nhẹ phe phẩy quạt xếp, hỏi Hàm Ninh và Quỷ Dạ: “Mệt không?”

Hai người đều ngó lơ nàng… khổ chiến ba ngày ba đêm, ngươi nói xem?!

Húc Họa chớp chớp mắt rồi hỏi: “Bổn tọa có một kế này giúp các ngươi khỏi phải đánh nữa, muốn thử không?”

Hàm Ninh cứng nhắc nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Kế gì?”

Húc Họa tủm tỉm quay sang phía Huyền môn nói lớn: “Cuồng Dương, cứ thế đánh mãi cũng không có ý nghĩa gì, thay vì ở đây tốn công vô ích công phá Cửu Sát Thiên Võng, bên cô nên chạy tới Lưu Hoa thế gia giúp đỡ Thiên Cù Tử thì hơn, nói không chừng còn có thể bắt giữ Lệ Không Kiêu và Doanh Trì nữa, sao hả?”

Hàm Ninh và Quỷ Dạ đều đen thui mặt… kế này của ngươi đúng là mẹ nó cao minh thật đấy!

Mộc Cuồng Dương gãi gãi đầu, nói: “Ta cảm thấy kế này đáng tin hơn là ở đây đánh tiếp.”

Ngọc Lam Tảo thở dài, nói: “Ta và Bất Động Bồ Đề đi giúp Thiên Cù Tử, cô ở đây tùy hoàn cảnh mà hành động.”

Truyện được dịch và đăng độc quyền tại thuynguyetdai.com, bạn đọc ở những trang khác thì đều do bị ăn cắp.

Ý trong lời rất đơn giản… bây giờ xem ra đã hết hy vọng phá hủy Cửu Sát Thiên Võng rồi.

Mộc Cuồng Dương cũng thở dài, “Húc mỹ nhân, cô xem cô đó, đập tan sĩ khí của Cửu Uyên bên ta rồi.”

Húc Họa thành tâm khen ngợi: “Ba ngày ba đêm mới đập tan được, Tiên tông Cửu Uyên thật sự rất đáng gờm.”

Mộc Cuồng Dương bỗng lên giọng: “Mặc kệ, ta muốn thử lại lần nữa!” Cô nàng quay lại nói: “Điển Xuân Y! Che chở cho đệ tử Đao tông!”

Sau câu nói của nàng, tất cả đệ tử Đao tông lại xông lên lần nữa, đao khí tung hoành, đều tập trung vào chỗ yếu ớt nhất của Cửu Sát Thiên Võng đã đầy vết thương. Húc Họa không nhịn được thở dài một hơi, “Đúng là muốn mạng già của ta mà!”

Đao tu mạnh mẽ, trước làn sóng công kích dữ dội như vậy, cho dù cách kết giới của Cửu Sát Thiên Võng thì nhất thời Ma tộc vẫn thương vong khá nặng. Húc Họa quát lên: “Cuồng Dương, xem chiêu đây!” Dứt lời nàng vung tay ném Hề Vân Thanh ra ngoài.

Mộc Cuồng Dương buột ra tiếng chửi thề, Húc Họa vừa ném Hề Vân Thanh vào trong Cửu Sát Thiên Võng, muốn xé rách kết giới thì phải gϊếŧ Hề Vân Thanh trước. Tất cả Đao tu lập tức ngừng tấn công, Hề Vân Thanh sợ ngây người… Húc Họa lấy nàng ra làm tâm trận, trong nháy mắt đã thay đổi được tâm trận. Nàng đương nhiên từng học qua thuật pháp của Trận tông, hơn nữa còn không tệ về môn này. Nhưng nàng không bao giờ tưởng tượng được, lại có người kết trận nhanh đến như vậy.

Trong trận chiến này, nếu nói ai được lợi nhất, học hỏi nhiều nhất, đó nhất định là nàng.

Mộc Cuồng Dương đương nhiên không thể hạ lệnh gϊếŧ chết sư điệt của mình, không khỏi kêu lên: “Hèn hạ quá nha.”

Húc Họa khiêm tốn đáp lời: “Hành động bất đắc dĩ mà thôi, khiến Cuồng Dương chê cười rồi.”

Truyện được dịch và đăng độc quyền tại thuynguyetdai.com, bạn đọc ở những trang khác thì đều do bị ăn cắp.

Mộc Cuồng Dương phất tay đình chỉ đợt tấn công, nói nhiều nữa chỉ phí công thôi. Nàng hỏi: “Nếu như ta không để ý sống chết của sư điệt, vẫn tiếp tục tấn công, cô sẽ làm gì?”

Húc Họa ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bổn tọa còn làm gì được nữa? Chỉ có thể nhìn mà cảm thán thực lực mạnh mẽ của đệ tử Đao tông thôi.”

Mộc Cuồng Dương tỏ ra ngạc nhiên, “Cô cứ thế định ngồi chờ chết?”

Húc Họa lắc đầu, “Không đến mức đó. Trước khi tới đây bổn tọa vô tình bắt được hóa thân của Hề chưởng viện. Nếu thật sự bị dồn vào đường cùng, bổn tọa bất đắc dĩ đành lấy con bài này ra thôi.”

Mặt Mộc Cuồng Dương hiện ra biểu cảm nuốt không trôi, “Húc mỹ nhân à, mặt cô dày thật đó.”

Húc Họa dùng quạt xếp che miệng, cười đến hai mắt cong cong, quyến rũ tột cùng, “Đâu có đâu có, Cuồng Dương quá khen rồi.”

Mộc Cuồng Dương hô to: “Bây giờ đến Lưu Hoa thế gia, mục tiêu là bắt Doanh Trì và Lệ Không Kiêu.” Dứt lời nàng quay đầu liếc nhìn Hề Vân Thanh trong trận pháp, hỏi Húc Họa: “Người sư điệt này của ta, cô có thể lấy ra chứ?”

Húc Họa đáp: “Có thể bỏ vào thì tất nhiên có thể lấy ra rồi.”

Mộc Cuồng Dương gật đầu, lại nói thêm một câu: “Đại nhân nhà sư điệt ta rất giàu, nhất định sẽ tới chuộc người, nhớ đừng tổn thương con tin.” Dứt lời nàng dẫn đám người Huyền môn nhanh chóng rút lui.

Truyện được dịch và đăng độc quyền tại thuynguyetdai.com, bạn đọc ở những trang khác thì đều do bị ăn cắp.

Chờ đối phương khuất dạng, Húc Họa mới xách Hề Vân Thanh trong tâm trận ra rồi ném cho tiểu ác ma.

Hàm Ninh vội la lên: “Ma tôn và đại Khôi thủ gặp nguy hiểm! Đi thôi!”

Húc Họa chuẩn bị đi thật, nhưng lại đi về hướng ngược lại. Hàm Ninh thấy vậy liền hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Húc Họa tỏ ra khó hiểu, “Đương nhiên là về Họa Thành!”

Hàm Ninh cả giận nói: “Ngươi không đi chi viện cho Ma tôn và đại tộc trưởng?”

Húc Họa nhặt hóa thân của Thiên Cù Tử nằm một bên lên, thản nhiên nói: “Điều kiện giao dịch của ta và Doanh Trì chỉ bao gồm bảo vệ Cửu Sát Thiên Võng không để nó bị công phá mà thôi. Bây giờ Cửu Sát Thiên Võng vẫn còn đây, ta đã thực hiện xong lời hứa của mình rồi, ngươi còn ý kiến ý cò gì nữa?”

Quỷ Dạ cũng không dám tin vào lỗ tai mình, “Ngươi thấy Ma tộc và đại tộc trưởng sắp lâm vào hiểm cảnh mà không hề có cảm giác gì hay sao?”

Húc Họa nghiêng đầu nói: “Quỷ Dạ tướng quân nói đúng, bổn tọa thật sự không có cảm giác gì hết.” Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi chắp tay lại thành tư thế cầu nguyện, “Mong chư thiên thần phật phù hộ bọn họ.” Dứt lời, nàng nâng hóa thân của Thiên Cù Tử lên, dẫn vệ quân Họa Thành bỏ đi một nước.

Ma tộc ở lại hiện trường: “…”