Chương 5

Dụ Thần hút hết hai điếu thuốc, do dự mãi mới cầm điện thoại lên, gọi cho Hạ Hứa. Mười giây sau, anh nhận máy, giọng nói nghe không khác gì ngày thường — vẫn hồ hởi và thấp thoáng ý cười như thế.

“Dụ Thần, muộn thế này rồi còn có chuyện gì hả?”

“Cậu đang ở đâu?” Giọng hắn khàn khàn, nghe rất uể oải.

Bên kia im lặng hai giây, có tiếng chăn bị xốc lên.

Anh “à” một tiếng, không còn vẻ thong dong như vừa nãy nữa: “Tôi… Anh muốn hẹn tôi ra ngoài à?”

Dụ Thần nhíu mày, vô thức muốn phản bác, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại nuốt ngược vào trong, biến thành một câu lạnh lùng: “Không rảnh hả?”

“À….” Hình như anh đang do dự, mãi sau mới nói: “Xin lỗi, tôi đang làm nhiệm vụ ở ngoài, ha ha ha…”

“Hửm? Không ở thành phố An?”

“Không hẳn!” Hạ Hứa cười rộ lên, giọng hơi cao lên một chút: “Đợt trước anh ra nước ngoài, anh về rồi thì tôi lại đi… Anh nhớ tôi lắm hả?”

Thái dương hắn giật giật: “Cậu làm nhiệm vụ ở đâu?”

“Bí mật, không thể nói.”

Hắn thầm nghĩ — nếu anh thực sự làm nhiệm vụ mật không thể nói thì còn có thể nghe máy được nữa à?

Nếu là trường hợp bình thường thì hắn đã thẳng thừng đâm thủng lời nói dối của anh rồi, còn thêm hai câu trào phúng nữa, nhưng giờ… hắn lại không vạch trần anh, mà nói thuận theo: “Bao giờ thì về?”

“Tôi không chắc lắm. Nhiệm vụ lần này khá là quan trọng, phải ẩn nấp quan sát mục tiêu, chắc phải hơn tháng nữa mới xong đấy.” Anh dừng lại một chốc: “Ngại quá, lần trước tôi muốn tìm anh làm thì anh lại không ở trong nước, lần này tôi lại bận… Sau này tôi sẽ bù cho anh.”

Hắn đáp: “Lần trước nửa đêm cậu không ngủ được, vừa gọi điện vừa nhắn tin cho tôi là vì muốn làm với tôi ư?”

“Không thì còn sao nữa?” Anh cười ha ha hai tiếng: “Tôi đã nói rồi mà, tôi hơi nhớ anh đấy.”

Hắn day day trán: “Được rồi, nói sau đi.”

Trước khi cúp điện thoại, Hạ Hứa còn nói thêm: “Ngủ ngon nhé.”

Dụ Thần đốt thêm một điếu thuốc nữa, ngồi trong xe hồi lâu rồi lái xe ra khỏi bãi, đi hướng về nhà. Đến nửa đường, hắn đột nhiên chuyển hướng, đạp chân ga một cái, phi như bay về hướng Bệnh viện số 2 – nơi Hạ Hứa đang điều trị.

Khi Dụ Thần đến thì vẫn chưa đến giờ tắt đèn của khu nội trú, trên hành lang của khu phòng phổ thông vẫn còn nhiều người nhà bệnh nhân đang đi lấy nước hay bê chậu. Hắn tìm được nơi anh đang nằm — đó là một phòng bệnh có năm người, giường của anh ở gần cửa sổ.

Cửa phòng đóng kín, nhìn từ ô cửa thủy tinh trên cửa phòng thì vừa khéo thấy được giường sát cửa sổ. Hạ Hứa đang nằm quay lưng về phía cửa phòng, xung quanh không có ai, trông rất đỗi cô đơn.

Một y tá đi tới, cảnh giác nhìn Dụ Thần: “Anh là…”

“Suỵt!” Hắn đặt ngón trỏ lên môi, chỉ vào bên trong, nhỏ giọng nói: “Tôi là đồng nghiệp của bệnh nhân giường 305.”

Y tá nọ vẫn còn trẻ, hẳn là bị choáng váng trước vẻ ngoài anh tuấn của hắn rồi, đỏ mặt nói: “Anh cũng là cảnh sát hả?”

“Ừ. Tôi mới đi làm nhiệm vụ về, nghe nói Hạ Hứa bị thương nên đến thăm chút.” Hắn lui sang một bên, đang định hỏi y tá về tình trạng của anh thì cửa chợt mở ra. Một người đàn ông đứng tuổi cầm phích nước ra ngoài, gật đầu với y tá rồi đi về hướng phòng lấy nước.

Y tá nói: “Đó là con trai lớn của bác nằm cạnh giường anh Hạ, thường hay chăm sóc anh ấy đó.”

Hắn lịch sự đưa tay ra ý mời cô đi trước, rồi dẫn cô ra sân ngoài, hỏi: “Không có ai chăm sóc Hạ Hứa sao?”

“Có thì có chứ. Ban ngày, đồng nghiệp của anh ấy thay phiên nhau tới, đến trưa thì ông nội anh ấy sẽ đến đưa canh, còn bảo muốn ở lại với anh ấy buổi tối cho đỡ buồn. Nhưng ông ấy già rồi, không còn khỏe nữa, anh Hạ không nỡ để ông mệt nên giục ông về trước. Cảnh sát các anh cũng khổ thật đấy! Em nghe nói dạo này trong Cục đang bận, anh Hạ không muốn làm phiền người khác nên ai đến cũng đuổi đi hết.”

“Tình hình cậu ấy giờ thế nào rồi? Đã ở một mình được chưa?”

“Đã tốt hơn trước nhiều lắm ấy. Lúc đầu anh ấy còn không di chuyển được, giờ thì đã tự vịn tường đi WC được rồi.” Y tá thở dài: “Anh Hạ thực sự rất kiên cường đấy, số cũng may, dù lưng và đùi đều bị trúng đạn nhưng đều không phạm phải chỗ chết người.”

Dụ Thần cau mày: “Khoảng bao giờ thì xuất viện được?”

“Vết thương do đạn bắn thì dễ rồi, gắp đạn ra là xong, nhưng phần phiền toái là gãy xương. Ít nhất cũng phải… một tháng nữa! Xuất viện rồi cũng phải an dưỡng thật cẩn thận, tạm thời không thể đi làm được đâu.” Y tá nhìn đồng hồ: “Cũng muộn rồi, anh mau đi thăm anh ấy đi! Sắp đến giờ đóng cửa khu nội trú đấy.”

“Làm phiền cô rồi, tôi đi đây.” Hắn cười nói, đợi y tá đi rồi mới nhẹ nhàng quay về phòng bệnh. Người đàn ông đi lấy nước ban nãy đã về phòng, giờ đang đứng trước giường Hạ Hứa nói gì đó. Anh vừa lắc đầu vừa xua tay; tuy đứng cách một cánh cửa làm hắn không nghe rõ hai người họ đang nói gì, nhưng cũng hiểu là anh đang từ chối ý tốt nào đó của đối phương.

Lúc Hạ Hứa đứng lên đi ra cửa, Dụ Thần bèn tránh đi.

Khi đó đã gần giờ tắt đèn lắm rồi. Người nhà bệnh nhân lục tục đi ra từ các phòng; hắn đứng ở khúc rẽ của hành lang, nhìn anh vịn tường bước tới, một tay cầm cây truyền dịch, di chuyển cực kỳ cực kỳ chậm.

Ngay khoảnh khắc đó, trái tim Dụ Thần chợt nhói lên, ẩn ẩn đau nhức.

Nhưng hắn không bước đến, không lấy nước nóng hộ anh, mà chỉ đứng nhìn anh từ đằng xa, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng.

Trốn vào góc khuất của hành lang, hắn lại gọi cho anh lần nữa. Anh lấy điện thoại ra từ túi áo, hơi giật mình rồi đặt phích nước xuống, gắng gượng ngồi xuống băng ghế trong hành lang, hít sâu một hơi rồi nghe điện thoại.

Lúc nghe máy, giọng anh vẫn như xưa – hồ hởi và hào hứng.

“Dụ Thần đấy à? Thực sự là hôm nay tôi không đi được, nửa đêm rồi còn có nhiệm vụ đây.”

“Giờ cậu đang làm gì thế?”

“Bây giờ hả? À…” Hạ Hứa nhìn chằm chằm vào phích nước: “Đang đánh bài với đồng nghiệp. Số tôi hôm nay may lắm đấy.”

“Vậy cậu đánh tiếp đi!” Trong lòng hắn rất bực bội, giọng càng lạnh lùng hơn: “Cúp đây!”

Lúc hắn ngắt máy cũng là lúc phòng bệnh tắt đèn. Đèn ngoài hành lang vẫn sáng, nhưng đã chuyển thành ánh đèn mờ mờ. Hắn nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ, tiếp đó là âm thanh vịn tường đứng dậy và tiếng bước chân rời đi.

—-

Lúc Dụ Thần về đến nhà thì đã là hừng đông. Tâm trạng hắn vốn không tốt — Thường Niệm đang bệnh ở nhà mà hắn lại chạy đến bệnh viện xem bạn giường thế nào; giờ lại nghe quản gia lo lắng nói: “Cuối cùng cậu chủ cũng về rồi! Cậu Thường đột nhiên sốt cao, bác sĩ Lương đã đến, nói là phải vào viện ngay!”

Hắn sửng sốt, vội chạy vào phòng ngủ.

Thường Niệm yếu ớt nằm trên giường, thấy hắn về thì dịu dàng mỉm cười. Cậu hé miệng định nói, nhưng đột nhiên lại ho sù sụ. Trong lòng hắn cực kỳ hổ thẹn, vội tìm quần áo mặc vào cho cậu rồi ôm cậu ra xe.

Thường Niệm là khách quen của phòng bệnh VIP ở Bệnh viện số 2, theo lý thì hôm nay cũng phải đến đó. Trong lòng Dụ Thần vốn có khuất tất, định lái xe sang Bệnh viện số 1, nhưng bác sĩ Lương lại không biết đoán ý người khác, cứ nhất nhất đòi đến Bệnh viện số 2. Lúc dừng xe trước cửa khu nội trú lần nữa, hắn nhìn lên tầng ba của khu Ngoại Khoa, mắt dần tối lại.

Phòng bệnh VIP nằm ở tầng cao nhất của khu Ngoại Khoa, tất nhiên là họ đi thang máy lên đó. Nhìn các bác sĩ y tá bận bịu quanh Thường Niệm, trong lòng Dụ Thần chợt thấy ủ ê,

Mỗi lần Thường Niệm nằm viện đều tốn mất mười ngày nửa tháng, mỗi ngày Dụ Thần xong việc ở công ty thì đều đến ở với cậu. Trang thiết bị trong phòng đều là loại tân tiến nhất, thêm vào thân phận đặc thù của cậu, nên quanh cậu chưa bao giờ thiếu người chăm nom. Khi ở cùng cậu, hắn luôn vô thức nghĩ về một người khác cũng đang ở trong tòa nhà này – Hạ Hứa.

Khi Thường Niệm được người khác hầu hạ rửa mặt cho; có phải Hạ Hứa đang chật vật vịn tường, lê đến WC không?

Khi Thường Niệm nằm trên giường trò chuyện với bạn bè; có phải Hạ Hứa đang cầm phích nước, đi một mình trên hành lang không?

Thứ Thường Niệm uống là thuốc bổ loại tốt nhất; còn thứ Hạ Hứa uống, chỉ là canh gà bình thường mà ông nội anh mang đến…

Dụ Thần day day trán, lắc đầu hai cái thật mạnh.

Hắn không nên thế này. Hạ Hứa là cái gì mà dám so sánh với Thường Niệm chứ?

Sự hổ thẹn trong lòng hắn lại trỗi lên, thậm chí hắn chỉ muốn tự tát cho mình một cái.



Ngày thứ tư Thường Niệm nằm viện, có đám anh em cùng lứa ngày xưa cùng sống trong một khu nhà đến thăm. Bọn họ khác Vương Việt – tất cả đều là anh em nối khố với Thường Niệm và Dụ Thần, lên đến cấp ba vẫn còn thường xuyên chơi với nhau.

Họ nói chuyện phiếm nửa giờ, đến lúc sắp đi, người nhỏ nhất trong đám – Trương Húc – lại đột nhiên nói: “À! Suýt nữa thì tao quên mất! Vừa rồi tao vào thang máy, ra tầng ba rồi mới nhận ra là đi sai tầng, nên phải xếp hàng vào lại. Bọn mày đoán xem, tao vừa gặp ai ở tầng ba?”

Thường Niệm tò mò hỏi: “Ai thế?”

“Hạ Hứa đó!” Trương Húc vỗ đùi: “Đm, thế mà lại gặp nó ở đây! Bọn mày còn nhớ nó không?”

Mặt Dụ Thần xanh mét, còn sắc mặt Thường Niệm lại thốt nhiên trắng bệch như bị ai rút hết máu, vẻ kinh hoàng và sợ hãi lộ rõ trong mắt. Đám người kia nhìn nhau, có người chợt nhớ ra: “A, là thằng hotboy đó?”

Trương Húc đáp: “Phải! Chính là nó! Haha, thực ra tao chưa bao giờ thấy nó đẹp trai cả; nếu không phải vì trước đây anh Thần ghim nó, còn đánh nhau một trận, thì chắc chắn tao đã quên nó từ lâu rồi!”