Chương 39

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân, họ dừng lại, nhưng không ai bung dù ra. Hạ Hứa bình tĩnh nhìn Dụ Thần. Hắn vươn tay, tựa như muốn kéo anh vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn thả tay xuống, nhẹ nhàng gọi: “…Hứa à.”

Mấy hôm nay Dụ Thần đang bị cảm, giọng hơi khàn khàn, lại cộng thêm tiếng gió thổi xung quanh, nên trông hắn… lại càng tang thương.

Hạ Hứa rũ mắt xuống. Lúc ngẩng lên, trong mắt anh thấp thoáng ý cười: “Chờ bao lâu rồi?”

Người hắn khẽ run lên, lập tức hiểu được ẩn ý của anh sau câu nói này. Sợi dây căng cứng trong lòng hắn bao lâu nay cuối cùng cũng được thả lỏng ra, chăm chú nhìn anh: “Từ sáng đã đến.”

“Vậy… anh không ngại đợi thêm nửa tiếng nữa đâu nhỉ?” Anh giơ hai tay lên: “Tôi đang bẩn quá, vào xe anh thì lại dơ xe anh mất. Tôi đi tắm rửa thay quần áo rồi ra, được không?”

Hắn cố nén cảm giác muốn xông đến ôm anh vào lòng xuống, run giọng đáp: “…Được, anh chờ em.”



Nửa giờ sau, Hạ Hứa mặc một chiếc áo lông sạch sẽ, yên lặng ngồi ở ghế phó lái.

Trong xe rất im ắng. Nhất thời, không ai nói gì cả.

Có ngàn lời muốn nói, nhưng cả hai không biết phải bắt đầu từ đâu.

Dụ Thần muốn nói xin lỗi, muốn nói yêu anh, nhưng nếu chỉ nói miệng thì có vẻ lại không đáng tin quá.

Hắn nâng tay phải lên, đặt lên mu bàn tay trái của anh, không dám cầm chặt. Anh không hề động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn ra bóng đêm phía trước, cũng đang nghĩ mình nên nói gì.

Đột nhiên, một tràng tiếng bụng reo chợt vang lên. Hắn quay sang, anh thoáng vẻ lúng túng, ôm bụng cười gượng: “Xem này… Mười ngày khốn khổ trong núi tôi ăn vừa không ngon vừa không no, giờ thì dạ dày kháng nghị rồi. Trước khi về tôi ăn có tí, giờ đã đói đây.”

“Em muốn ăn gì?” Cuối cùng hắn cũng có can đảm nắm chặt tay anh hơn: “Giờ vẫn còn sớm, để anh dẫn em đi ăn.”

“Lẩu đi!” Thực sự anh rất đói, vừa nói vừa nuốt nước bọt: “Ăn cho ấm bụng!”

Đã sắp đến Tết âm lịch, khắp phố phường đã giăng đèn kết hoa. Dụ Thần đặt một phòng riêng, Hạ Hứa vừa ngồi xuống đã cầm menu chọn liên tục, không khách sáo chút nào. Treo áo của hai người lên xong, hắn bắt đầu nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng như biển. Mãi đến khi anh đột nhiên ngẩng lên, mới sa vào vùng biển ấm áp đó.

Anh hơi ngạc nhiên, lỗ tai đỏ bừng, lập tức chuyển menu sang cho hắn, lớn tiếng nói: “Tôi gọi xong rồi, anh xem có gọi thêm gì nữa không.”

Thực ra hắn cũng chẳng bình tĩnh hơn anh là bao, chỉ là hắn không thể hiện ra mặt thôi. Nhận lấy menu, hắn hỏi: “Đều là đồ mặn à?”

“À… Tôi thích ăn thịt.” Hạ Hứa gãi gãi đầu: “Trong núi thiếu thịt lắm. Không thì anh bỏ bớt mấy món đi, đổi thành đồ chay?”

Dụ Thần khẽ cười, chọn thêm bón món chay, không bỏ món mặn nào của anh đi, còn gọi thêm một bình sữa đậu nành nóng nữa.

Đồ ăn lên, xếp ra đầy một bàn. Hạ Hứa vừa nhìn đã thèm, liếʍ mép liên tục trong lúc chờ lẩu sôi.

Lúc đầu hắn vốn ngồi đối diện anh, thấy dáng vẻ anh nhìn chằm chằm cái nồi thì đổi ý, chuyển sang ngồi cạnh anh. Anh nghiêng sang nhìn hắn, hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì.

Ăn lẩu ngon nhất là phải ăn tươi. Rau dưa để lâu thì được, nhưng thịt mà để quá mười giây thì sẽ dai, không còn ngon nữa.

Anh chẳng kiên nhẫn mấy, cho thịt vào ngoáy mấy vòng thì gắp ra ngay. Hắn cản anh lại, chọn mấy miếng đã chín bỏ vào bát anh, còn lại thì thả lại vào nồi: “Em ăn đi, để anh làm.”

Lỗ tai anh càng đỏ hơn, chẳng mấy chốc mà cả vùng cổ đã đỏ bừng: “Anh không ăn à? Chần từng miếng một như thế thì phiền quá!”

“Không phiền đâu.” Trong lúc nói chuyện, mấy miếng thịt vừa nãy đã chín hẳn. Hắn gắp vào bát anh: “Em đói mà? Ăn đi ăn đi, muốn ăn gì nữa nào anh làm cho.”

Hạ Hứa cắn một miếng, tươi ngon vừa miệng, ngon hơn lúc cùng ăn với đồng độ nhiều.

Hắn đứng lên, kéo mấy đĩa thịt để khá xa lại gần, trút hết vào nồi lẩu. Anh nhìn thấy vậy, khẽ thở dài, khóe môi cong lên: “Dụ Thần này.”

“Hửm?”

“Ăn chung đi!”

Hắn gật đầu: “Xong lượt này thì ăn đây.”

Dù hắn nói thế, nhưng chỗ thịt vừa chần xong cuối cùng cũng vào bát anh hết. Hắn đâu có ba đầu sáu tay, thịt làm ra có miếng còn sống có miếng lại chín quá, thành ra không phải miếng nào cũng ngon.

Nhưng Hạ Hứa ăn rất là vui vẻ.

Ăn một lúc, thấy bớt đói bụng rồi, anh liền ăn chậm lại. Anh nhìn hắn, rót hai cốc sữa đậu nành, giả vờ thờ ơ nói: “Hóa ra anh cũng thầm thích tôi.”

Tay cầm đũa của Dụ Thần hơi run lên, rồi để đũa xuống: “Phải, anh vẫn luôn thầm thích em, thậm chí còn bắt đầu trước cả khi em thầm thích anh.”

Hạ Hứa vốn định nói thế để bầu không khí đỡ ngượng ngùng hơn, ai dè… hắn lại thẳng thừng đáp như vậy. Tim anh thoáng đập mạnh, giải vây cho mình: “Đều hơn 30 rồi… làm gì mà thầm với không thầm thích nữa.”

“Ừ, sau này sẽ không là thầm mến nữa.” Hắn nhìn anh: “Chúng ta sẽ quang minh chính đại, sống bên nhau đến già.”

Hơi thở của anh như dừng lại, rồi trở nên gấp gáp hơn. Anh biết thế nào mặt mình cũng đỏ, liền đứng bật dậy, cầm đĩa thịt chưa chần trên bàn lên: “Để tôi làm cho anh một ít, nãy giờ chẳng thấy anh ăn bao nhiêu.”

Lần này, dường như chiếc máy hát cũ thời niên thiếu đã được bật lên — cuộc trò chuyện giữa hai người hầu như chẳng có trọng tâm, kể cả dù không nói gì, thì cũng không ai thấy xấu hổ hay mất tự nhiên. Bây giờ, ngồi bên một nồi lẩu, một người chần đồ một người nói chuyện, chẳng bao lâu đã thân mật hẳn lên.

Lúc nói đến Thường Niệm, khóe môi Hạ Hứa hơi run lên – anh không thể nói là mình đã tha thứ, cũng không thể nói là mình không tha thứ cho cậu. Đấu với người đã mất, người sống không thể có cơ hội thắng nào.

Thế thì còn nghĩ nữa làm chi?

Đoán là nấm đã chín, Dụ Thần liền gắp mấy miếng vào bát anh. Anh thử ăn, thấy rất ngon, liền gắp bỏ vào bát hắn: “Anh cũng thử xem.”

Hắn cho vào miệng xong, anh mới nói: “Có thể là nấm độc đấy.”

“Hả?”

“Không sợ à?”

Hắn nuốt nấm xuống, ấm áp lan tỏa đến cả cõi lòng.

Anh nhún nhún vai: “Nấm ở Bắc Kinh đều là loại trồng trong nhà kính, để lần sau mùa mưa tôi dẫn anh đến Vân Nam ăn nấm dại, có thể ăn được nấm độc đấy.”

“Em ăn rồi à?”

“Ừ, tươi non cực luôn.” Anh cười ha hả: “Chẳng mấy mà trước mắt đã nhảy ra mấy người tí hon ấy.”

Mỗi năm đều có tin về người chết vì ăn phải nấm độc ở Vân Nam. Dụ Thần nhíu mày, nghĩ mà sợ, nhưng anh vội đáp: “Tôi không ăn nhiều nên không bị sao đâu.”

Bữa cơm này kéo dài hai tiếng. Lúc đi, Dụ Thần mặc áo khoác cho Hạ Hứa, cả hai che ô đi giữa trời tuyết để tiêu thực một lúc, thấy ổn ổn rồi mới vào trong xe.

Trên đường về căn cứ tập huấn, bầu không khí giữa hai người sôi nổi hơn lúc đến một chút.

Dụ Thần hỏi: “Mấy hôm nay em thấy thế nào? “Cậu ta” có xuất hiện nữa không?”

“Không.” Hạ Hứa cầm cốc cafe nóng vừa mua: “Cũng không biết sau này có ra nữa không.”

“Sẽ không đâu.” Hắn kiên định nói: “Nhất định là không.”

Anh cười cười, một lúc sau thì nói: “Này, sau này mà hai ta ở với nhau… thì có tính là tâm thần ở với tâm thần không?”

Dụ Thần lái xe rất chậm, hẳn là không muốn đưa anh trở về: “Em về thì bệnh của anh cũng khỏi rồi.”

“A… Trông ảo giác của anh thì trông tôi thế nào?”

“Tóc húi cua, da cháy nắng.” Ánh mắt hắn dần tối xuống: “Trên người không có vết thương.”

Anh nhỏ giọng bảo: “Nhưng tôi có. Những vết sẹo kia… rất xấu.”

Hắn dừng xe ở ven đường, nghiêng người sang: “Có thể cho anh nhìn không?”

Anh thoáng cười: “Giờ thì không được.”

Hắn cau mày, trong mắt thoáng vẻ đau lòng.

Anh nói tiếp: “Tết âm lịch tôi được nghỉ dài lắm, để đến đó hẵng nhìn.”

Hắn chợt ghé sát vào, hôn lên trán anh. Thật lâu sau hắn mới tách ra, nói nhỏ: “…Được.”



Lúc về đến căn cứ, Hạ Hứa không xuống xe ngay mà giơ tay ra trước mặt Dụ Thần, hẳn là muốn đòi hắn gì đó.

Hắn chưa kịp phản ứng ngay, thấy ngoài trời có tuyết thì lập tức lấy khăn quàng cổ lông dê ở ghế sau lên, quàng lên cho anh.

Anh bật cười: “Ý tôi không phải thế, nhưng cái này tôi cũng thích.”

Tay cầm khăn của hắn hơi khựng lại, lại nghe anh nói: “Tôi vẫn giữ cái áo đồng phục anh cho tôi năm đó đấy, không nỡ vứt đi, luôn cảm thấy trên nó có mùi của anh, nên thậm chí còn không nỡ giặt.”

Hắn kể lại chuyện ngâm đồng phục với sữa tắm hồi đó ra, anh ngạc nhiên nhìn hắn, chịu thua thật rồi, vỗ vai hắn một cái: “Anh thắng rồi!”

Tuyết đã ngừng rơi. Nửa phút sau, anh chăm chú nhìn hắn: “Không định trả lại cho tôi sao?”

“Gì cơ?”

“Miếng ngọc anh tặng tôi ấy.”

Dụ Thần hơi hé miệng, ngực dần dần nóng lên.

“Thứ ngày đó anh lấy từ trong người ra ấy, bây giờ…” Anh mấp máy môi: “Có thể trả lại rồi đeo cho tôi không?”

Hắn cúi đầu, gỡ ngọc xuống – vì đeo trên người quá lâu nên nó vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể. Anh nghiêng người về phía trước, tay hắn vòng qua cổ anh, đeo nó lên cho anh.

Anh không cất nó vào dưới áo ngay, mà cầm nó lên, tỉ mẩn nhìn một hồi. Rồi anh cúi xuống, thành kính đặt lên nó một nụ hôn.