Chương 27

Sau đó, không ai đề cập đến vụ tỏ tình này nữa. Cách hai người ở với nhau vẫn hệt như trước – cùng đến trường, cùng về nhà. Năm nay Thường Niệm muốn thi vào Đại học, phải đọc thêm rất nhiều sách, Dụ Thần thấy cậu ôm vất vả quá thì thỉnh thoảng bê hộ một tay. Đám Trương Húc nhìn thấy thì cứ trêu, nhưng hắn không muốn cậu mất mặt, nên chỉ đuổi họ đi, còn dọa họ đừng đi nói lung tung.

Thực ra trong lòng Dụ Thần vẫn có khúc mắc – hắn muốn kéo giãn khoảng cách với Thường Niệm ra. Nhưng sau lần đó cậu không làm gì quá đáng cả, cũng đã nói là vẫn muốn làm anh em với hắn như xưa; nếu lúc này hắn chủ động làm gì mất tự nhiên thì chắc hẳn cậu sẽ khó chịu.

Nếu là người khác thì hắn cứ kệ thôi – người ta khó chịu chẳng liên quan gì đến hắn cả. Nhưng Thường Niệm thì khác – người bạn nối khố này vẫn chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn, nên hắn không muốn cậu phải khổ sở.

Dạo này, Hạ Hứa hoàn toàn chẳng hề tìm đến hắn. Chương trình học của lớp chọn rất nặng, có mấy lần hắn lén lút đến cửa phòng lớp 12-1 nhìn trộm anh, đều thấy anh đang hí hoáy làm gì đó, bên cạnh là một chồng đề luyện và một xấp bài tập.

Dụ Thần mím môi, nhịn không gọi anh ra ngoài, xoắn xuýt nửa ngày rồi vẫn quyết định đi về.

Gần đây, ngay cả Thường Niệm cũng cắm đầu vào học hành, chứ đừng nói là lớp chọn vốn đã đặt kỳ vọng cao vào học tập. Hắn quyết tâm không làm phiền Hạ Hứa nữa; chỉ gọi Dương Khoa đến, cho anh ta thêm một khoản tiền, dặn đi dặn lại là nhất định phải mua bữa sáng nhiều năng lượng và tốt cho sức khỏe.

Rất may cho Dụ Thần là – số tiền này không chỉ đủ để mua bữa sáng cho Hạ Hứa sau khi hắn bị ép phải rời đi, cho đến khi anh thi xong Đại học, mà còn dư ra một khoản nữa.

Nhờ có số tiền dư này mà hắn mới có cơ hội biết được sự thật.

Sinh nhật của Thường Niệm đến rồi. Nghĩ đến việc sắp đến kỳ thi Đại học nên nhà họ Thường không tổ chức lớn gì cả, mà chính Thường Niệm cũng không có hơi sức đâu để để ý đến sinh nhật, chỉ một mực chìm trong đống đề. Lúc bị đám anh em lôi ra khỏi phòng, cậu còn luôn miệng kêu “Để tao làm xong đề này đã!”

Đương nhiên là mọi người không nghe cậu. Tất cả đến một nhà hàng cao cấp, đặt một phòng riêng, bắt đầu rót rượu mời người có sinh nhật.

Mọi người đều biết là sức uống của Thường Niệm rất kém, nhưng vẫn muốn chuốc cậu. Cậu cố hết sức để tránh né, vừa tức vừa hoảng, nói chút nữa mình còn phải về nhà học tiếp, làm cả đám cười ồ lên. Dụ Thần không nhìn nổi nữa, liền đứng ra nói đỡ cho cậu. Đám Trương Húc liền không dám chuốc nữa, nhưng Thường Niệm đã uống kha khá rồi, ngồi thêm lúc nữa thì đầu óc bắt đầu lơ mơ, mặt đỏ bừng ngồi ngơ ngác tại chỗ.

Trừ Thường Niệm, đám ở đây cũng không còn ai định thi Đại học nữa, nên ăn xong ở đây liền đòi đi tiếp tăng 2. Thường Niệm ngơ ngẩn lấy ví ra để lên bàn, lầm bầm nói: “Mọi người cứ đi đi… tao không đi được thật, tao còn phải về làm bài…”

Cả đám lại ồ lên. Dụ Thần biết cậu thực sự lo lắng cho kỳ thi này, mà trông cậu thế này cũng khó mà đi đâu được nữa; nên hắn bảo mọi người đi trước, chính hắn sẽ đưa cậu về nhà rồi đến sau.

Hai người bắt xe về nhà. Dụ Thần ngồi cạnh tài xế, còn Thường Niệm nằm ở ghế sau. Lúc xuống xe hắn mới thấy cậu đã thϊếp đi rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh, đành phải nửa ôm nửa đỡ cậu về nhà.

Từ cổng chung cư đến nơi họ ở còn một đoạn khá xa nữa. Hắn để cậu ngồi cạnh bồn hoa, định đợi cậu tỉnh lại một chút rồi đỡ về tiếp.

Ban đêm, khu chung cư này rất yên tĩnh. Thường Niệm cuộn tròn người, miệng liên tục lẩm bẩm gì đó. Dụ Thần ghé sát vào mới nghe rõ được, nghe được những lời nói tục hiếm hoi của cậu: “Anh Thần, em thích anh như thế… Nhưng đcm anh sao lại không thích em chứ… Không, anh không thích em cũng được, để em thích thầm anh thôi… Anh thích Hạ Hứa, em lại thích anh. Haizz, em cũng chỉ thích anh thêm được mấy tháng nữa thôi… Em không thể đi bộ đội với anh, em cũng có mơ ước của em chứ…”

Dụ Thần nhíu mày lại, ánh mắt phức tạp nhìn Thường Niệm. Mấy giây sau, hắn đứng dậy định đi, nhưng lại thấy để cậu một mình ở đây thì lại không được.

Hắn lại ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt cậu. Mắt cậu mở ra được một chút, rồi lại nghiêng đầu muốn ngủ.

“Đứng lên, về nhà rồi ngủ tiếp. Ốm thì phải nghỉ học đấy.” Dụ Thần cầm tay cậu, làm như chuẩn bị xách cậu lên.

Hai chữ “nghỉ học” làm cậu tỉnh hơn một chút: “Ừ ừ, em không ngủ, chúng ta cùng về nhà. Mà anh… là ai thế?”

Hắn mệt tâm hết sức, lười không muốn giải thích với cậu, đỡ cậu từ từ đi về phía trước.

Đi được một chốc, Thường Niệm đột nhiên đứng vững được, cẩn thận hỏi hắn: “Anh là anh Thần ư?”

Hắn vẫn không đáp lời. Cậu cầm tay hắn lắc lắc, he he bật cười: “Anh là anh Thần thật hả? Hay là em tưởng tượng ra?”

Hắn bắt đầu hơi bực: “Đừng đứng đấy, đi mau lên.”

Chân cậu lảo đảo, miệng ngây ngô cười, về đến cửa nhà mình thì lại bắt đầu mê sảng: “Anh Thần, hôm nay là sinh nhật em đấy.”

“Ừ.”

“Đây sẽ là sinh nhật cuối cùng của em mà chúng ta cùng trải qua.” Khóe môi cậu cong lên, nhưng đáy mắt lại phủ kín nỗi cô đơn: “Sinh nhật năm sau, năm sau nữa… anh sẽ không ở với em. Ơ, em đang nói gì thế này? Không biết anh là anh Thần thật hay là em tưởng tượng ra nhỉ, hức…”

“Về nhà đi, ngủ sớm chút.” Dụ Thần đẩy cậu về hướng Thường gia.

Đứng dưới ánh đèn trước cửa nhà, không hiểu sao mà cậu lại đứng im ở đó, đẩy thế nào cũng không đi, trong mắt chứa lệ, im lặng nhìn hắn. Hắn đang định đẩy cái nữa thì cậu đột nhiên nhào lên, ôm chặt lấy hông hắn: “Anh Thần… Anh có thể hôn em một cái được không? Cứ coi, cứ coi như là quà sinh nhật em đi… Sau này em chỉ len lén thích anh thôi, sẽ không quấy rầy anh và Hạ Hứa nữa… Sinh nhật em năm sau, chúng ta đã mỗi người một nơi rồi, nên hôm nay… anh có thể hôn em một cái được không?”

Dụ Thần không đẩy Thường Niệm ra ngay lập tức – làm thế thì tổn thương cậu quá. Nhưng hắn cũng không hôn cậu – đây là vấn đề nguyên tắc,

Nước mắt cậu tí tách chảy xuống, cúi đầu khóc nức nở, thở dài một hơi. Cậu đứng thẳng lên nhìn hắn, trong mắt như có hai ngọn lửa nóng rực.

Dụ Thần rất bất đắc dĩ, đang định tạm biệt thì —- cậu đột nhiên cầm tay hắn, rồi rướn người lên.

Trong khoảnh khắc môi chạm môi đó, Dụ Thần mở to mắt, sửng sốt hai giây rồi giật người về sau, hất tay cậu ra.

Thường Niệm ngẩn ngơ đứng, hổn hển thở dốc, nước mắt giàn dụa. Hắn tức nhưng lại không thể trút lên một người đang say, huống gì người say này còn là Thường Niệm. Vậy nên hắn cố gắng bình tĩnh hết sức, định chờ cậu bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện rõ ràng, nín giận nói: “Vào nhà đi, muộn rồi.”

Lúc này, cửa nhà Thường Niệm đột nhiên bị giật tung ra. Cha cậu – Thường Phi – mặt mũi xanh lét đứng ngoài cửa, quát ầm lên: “Thường Niệm! Mày cút vào đây cho tao!”

Không xong rồi!

Gia giáo nhà họ Thường cực nghiêm, bằng không thì Thường Niệm đã không là người học giỏi nhất, thành thật nhất, lịch sự nhất trong đám anh em ở khu chung cư này. Đám Trương Húc vẫn thường thương thay cho cậu, bảo cậu đúng là khổ khi sống trong cái nhà “biếи ŧɦái” đó.

Hắn cảm thấy rất rõ ràng – sau tiếng quát đó của Thường Phi, cả người Thường Niệm liền run lên, run rẩy lùi về sau, lầm bầm gọi: “Anh Thần, cứu em… Mau mau cứu em!”

Hai bảo tiêu của nhà cậu vội bước lên kéo cậu vào nhà. Dụ Thần giơ tay muốn cản họ, nhưng lại bị đẩy ra.

Trước khi cửa lớn đóng lại, hình ảnh cuối cùng hắn thấy là ánh mắt hung ác phẫn nộ của Thường Phi, và âm thanh cuối cùng hắn nghe là tiếng khóc nức nở của cậu.

“Anh Thần ơi!”