Chương 10

Sau lần đó, quan hệ giữa hai người dần dần phát triển theo một hướng mà cả hai đều không muốn, nhưng lại không thể khống chế được. Hạ Hứa càng ngày càng mê muội Dụ Thần, đến độ gần như mất kiểm soát, đòi lấy vô độ, nhưng cũng rất dịu dàng triền miên.

Dụ Thần bận rộn nhiều việc, phải đi xã giao nhiều, không phải ngày nào cũng về ngủ ở khu biệt thự phía Nam. Thường Niệm rất thông cảm cho hắn nên không nói nhiều, nhưng cứ hôm nào hắn về nhà ăn cơm là sẽ được chào đón bằng một bàn đầy món ngon.

Nhưng nửa tháng gần đây, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra — số lần hắn về nhà càng ngày càng ít.

Hắn muốn gặp Hạ Hứa, muốn cᏂị©Ꮒ Hạ Hứa, muốn ôm Hạ Hứa.

Hắn không muốn về ngôi nhà ấm áp kia, không muốn phải đối mặt với Thường Niệm.

Dường như mọi nơi trong nhà đều là gương, soi rõ ra sự bội bạc phụ tình của hắn — hắn đã không thể giả vờ đối xử bình thường với Thường Niệm như trước nữa. Khi nằm cùng giường với cậu, hắn sẽ mất ngủ cả đêm. Nếu cậu xán lại gần hắn, muốn hắn ôm cậu như cậu vẫn thường làm, hắn chỉ biết né tránh theo bản năng, tựa như…. tránh né bệnh dịch vậy.

Chuyện này là không đúng! Nó không nên như vậy!

Dụ Thần ngồi bật dậy, thở dốc trong bóng đêm, cố hết sức đè nén sự chán ghét trong đáy lòng mình lại.

Chán ghét người bên gối, cũng chán ghét chính bản thân mình.

Ánh sáng trong phòng ngủ rất mờ. Nương theo ánh sáng như có như không đó, hắn cụp mắt, tập trung nhìn Thường Niệm.

Cậu rất ưa nhìn. Bọn họ đã cùng nhau lớn lên, nên hắn cũng biết — hồi bé cậu xinh như con gái vậy. Dù bây giờ thân thể đã bị khiếm khuyết, thì trông cậu vẫn rất đỗi xinh đẹp — làn da mềm mịn trắng nõn, hai mắt trong trẻo sáng ngời. Trước khi xảy ra biến cố, cậu rất thích quậy; sau này thì đã yên tĩnh hơn, cũng khoan dung hơn với người quanh mình.

Dụ Thần đã tự hỏi mình rất nhiều lần: Thường Niệm tốt như thế, vì sao hắn lại không thể tiếp tục thích cậu như trước đây?

Vì cậu bị bệnh, vì cậu khó có thể làʍ t̠ìиɦ với hắn?

Dụ Thần, mày có còn là người nữa không?

Hắn xiết chặt tay, day mạnh lên trán mình. Hắn không thể tha thứ cho sự phản bội của bản thân, lại càng không thể tha thứ cho chuyện càng ngày mình càng lún sâu vào Hạ Hứa. Chuyện tồi tệ nhất là — càng gần gũi với anh, hắn càng nhận ra là mình không muốn thấy Thường Niệm nữa.

Đó là một ý tưởng đáng sợ.

Vì suy nghĩ đó nên hắn đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, Thường Niệm mất tích, hắn đã báo cảnh sát nhiều ngày mà vẫn không tìm được. Cuối cùng cảnh sát nói với hắn rằng, có thể cậu đã bị gϊếŧ hại rồi. Khi đó, hắn cảm nhận được rất rõ ràng là — cảm xúc đang dâng lên trong lòng hắn không phải là đau buồn, mà là… sự sung sướиɠ khi được giải thoái.

Thế mà trong tiềm thức, hắn lại hy vọng cậu mãi mãi biến mất đi!

Giãy giụa tỉnh lại từ trong mơ, Dụ Thần lao vào phòng tắm, chỉnh nước ở mức lạnh nhất rồi chết lặng đứng đó. Hắn siết nắm đấm thật chặt, đấm liên tục vào vách tường cứng ngắc lạnh lẽo, mãi đến khi trong phòng tắm thoang thoảng mùi máu tanh.

Quan hệ giữa hắn và Thường Niệm không phải là quan hệ người yêu bình thường. Biến cố năm 18 tuổi ấy đã cột sinh mệnh của họ vào với nhau — cuộc sống của cậu bị hủy hoại, nên hắn có trách nhiệm phải gánh vác nó.

—-

Mùa đông đến rồi, nhiệt độ giảm rất nhanh. Vì bị thương nên tạm thời Hạ Hứa không thể nhận việc nặng, mà quay về làm việc khá nhàn tản. Đội trưởng của đội đặc công rất quan tâm đến anh, bảo anh cứ yên tâm dưỡng thương, nếu thực sự rảnh đến phát sợ thì cứ đến phòng tập bắn trong khu cho đỡ buồn.

Hạ Hứa không phải là người dùng súng giỏi nhất trong đội, nhưng khả năng bắn xa khá ổn, cũng thích nghiên cứu kỹ năng bắn xa. Vậy nên sau khi về Cục làm việc, nơi anh thường xuyên ở lại nhất là sân bắn.

Nếu không phải gặp Dụ Thần, anh sẽ tan sở đúng giờ rồi mua thức ăn, đi xe buýt về ăn cơm tối với ông nội.

Nhưng số lần Dụ Thần tìm đến anh càng lúc càng nhiều, gần như ngày nào cũng gọi anh đến Nhạn Lạc. Có mấy lần hắn còn tự đến đón anh — đương nhiên là hắn biết giới hạn, không đỗ xe gần Cục cảnh sát mà đỗ cách đó hai ba con phố, ngồi trong xe chờ anh.

Bọn họ từng làʍ t̠ìиɦ trong chiếc xe sang trọng của Dụ Thần.

Cả hai đều là đàn ông cao hơn mét 8, cùng chui vào ghế sau thì khó mà thoải mái được. Hạ Hứa bị đè xuống ghế da, một chân chống vào lưng ghế lái, một chân bị Dụ Thần áp lên trước ngực. Hắn vừa chơi anh vừa mυ"ŧ mát hầu kết đang run rẩy của anh, nơi giao hợp phát ra tiếng dấp dính chèm chẹp. Tiếng rêи ɾỉ và tiếng thở gấp ngập tràn khoang xe, ngay cả mồ hôi quyện vào với nhau cũng thấm đẫm hương vị tìиɧ ɖu͙©.

Dụ Thần thường xuyên bắn tinh vào tuyến tiền liệt của Hạ Hứa – hắn thích nhìn vẻ sướиɠ đến mất lý trí của anh. Ngực anh đỏ ửng, đầu v* sưng lên cứng ngắc, run run ngẩng cao trong bầu không khí tanh nồng ngai ngái. Khi rút ra khỏi cơ thể anh, hắn cúi xuống ngậm lấy đầu ngực anh vào miệng, liếʍ láp mυ"ŧ mát, một tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, thỏa mãn nghe anh nghẹn giọng kêu “Đừng…”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ miệng huyệt sưng đỏ, hắn lau nó từ bắp đùi run rẩy của anh, rồi giơ đến khóe miệng anh, trầm giọng ra lệnh: “Liếʍ sạch đi.”

Khi bị làm đến lúc sung sướиɠ nhất, đuôi mắt Hạ Hứa luôn luôn ửng đỏ, đôi mắt ngập tràn hơi nước, nhưng rất ít khi rơi hẳn nước mắt ra. Dáng vẻ này hệt như thuốc kí©h thí©ɧ với Dụ Thần, hắn lại chen thứ cứng rắn nọ vào lỗ nhỏ của anh lần nữa, y như tra kiếm sắc vào vỏ vậy. Hắn mài lên điểm nhạy cảm của anh, bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên ngón cái vào môi anh, dụ anh liếʍ ngón tay hắn rồi ngậm nó vào, nhẹ nhàng mυ"ŧ liếʍ.

Lúc làm chuyện này, Hạ Hứa khá là ngượng ngùng — anh rất hiếm khi như vậy lúc hai người làʍ t̠ìиɦ. Ngón tay của Dụ Thần di chuyển trong miệng anh, anh vội ngước lên, nhưng lại lập tức cúi đầu xuống, cố giấu đi nỗi xấu hổ trong mắt mình.

Một đặc công vào sinh ra tử mà lại có một khía cạnh đáng yêu như thế… Bụng dưới của hắn căng đến sắp phát nổ, đè cổ tay anh lại, eo di chuyển vừa mạnh vừa nhanh, y như máy đóng cọc.

Hắn muốn trút hết nỗi hậm hực và mâu thuẫn trong lòng mình lên người Hạ Hứa, đến khi cả hai mồ hôi đầm đìa, cháy bừng lửa dục mới thôi.

Chỉ khi đang ngủ với Hạ Hứa, Dụ Thần mới có thể cảm giác được — hóa ra cuộc sống của hắn cũng không chỉ toàn là chuyện buồn.

Càng ngày hắn càng tốt với anh, dịu dàng hôn môi, yêu thương ve vuốt. Thậm chí trước khi lâm trận, hắn còn dành khá nhiều thời gian để tự tay mở rộng cho anh.

Trừ việc không khẩu giao cho anh ra, thì gần như hắn đã bình đẳng với người “bạn giường đê tiện” này.

Thực ra, Dụ Thần cũng không ghét bỏ gì “người anh em” của Hạ Hứa. Trái lại, hắn còn thường xuyên cầm thứ đó của anh mà xoa nắn khi hai người làʍ t̠ìиɦ. Nhưng đối với hắn thì – chuyện khẩu giao này chỉ có thể làm cho người hắn thích thôi.

Đó là ranh giới cuối cùng của hắn. Một khi không vượt qua nó, thì giữa hắn và anh vẫn là quan hệ bạn giường bao nuôi bình thường. Mà một khi đã bước qua… thì hắn sẽ hoàn toàn phản bội Thường Niệm.



Trời lạnh, ở thành phố An đã có tuyết rơi. Đêm khuya Dụ Thần mới về nhà, vừa bước ra từ phòng tắm thì đã bị Thường Niệm ôm lấy. Ngực hắn cứng đờ, suýt nữa đã phản xạ đẩy cậu ra, đang định hỏi “Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ?”

thì cậu đã đột ngột quỳ xuống, vùi mặt vào giữa hai chân hắn.

Cậu ngước lên nhìn hắn, nom cực kỳ đáng thương, nức nở cầu xin: “Em có thể thỏa mãn anh mà… Anh Thần, em dùng miệng làm cho anh được không? Anh đừng bỏ em lại, được không anh?”

Đã lâu lắm rồi hắn chưa thấy cậu mất kiểm soát thế này. Một cảm giác lạnh lẽo bốc lên từ gan bàn chân hắn, lan tỏa đến tận đáy lòng, làm cả người hắn cứng ngắc. Run sợ vài giây, hắn mới bình tĩnh lại, cuống quít đỡ cậu lên, cố gắng tỏ ra dịu dàng hết mức có thể: “Sao thế? Đừng khóc, kể cho anh nghe đi, sao em lại thế này?”

Thường Niệm cắn cắn môi dưới, bả vai gầy guộc không ngừng run rẩy, hai tay túm chặt lấy áo choàng tắm của hắn, chỉ chực quỵ xuống lần nữa: “Anh Thần, anh không đi tìm những người khác nữa được không? Em sẽ cố gắng mà… Anh à, giờ em chỉ có mình anh thôi, không có tương lai, không có sức khỏe, không có gì nữa hết. Nếu ngay cả anh cũng không cần em, thì em… em biết sống thế nào bây giờ…?”