Chương 6

26.

Trong lúc hậu cung đang bận rộn chuẩn bị đại điển sách phong Hoàng quý phi cho nương ta, thì kết quả thẩm tra của Nhu tần cũng có.

Cuối cùng Nhu tần thừa nhận toàn bộ sự việc đều do một mình bà ta làm, không liên quan đến người khác.

Hoàng thượng giận dữ.

Nhu tần không giống Ngọc phi có mẫu tộc chống lưng, cho nên Hoàng thượng cũng không có gì cố kỵ, lập tức ban lụa trắng.

Huynh trưởng bà ta là Chính sử Tư Thiên Giám, bởi vì giúp bà làm loạn, hạ chỉ loạn côn đánh chết răn đe cảnh cáo.

Về phần Nhị hoàng tử Triệu Du, Nhu tần khai là hắn hoàn hoàn toàn toàn cái gì cũng không biết, hơn nữa hắn dù sao cũng là nhi tử của Hoàng thượng, hổ độc còn không ăn thịt con, hắn được bình yên vô sự thả ra.

Mà chuyện đầu tiên khi hắn được thả ra, chính là vội vã xông vào tẩm cung a nương ta, sau đó phát điên chất vấn nương cùng ta:

“Có phải tất cả đều do các ngươi tính kế?! Có phải tất cả đều do các ngươi tính kế!?”

Người có lý trí đến đâu nếu bị chạm vào điểm yếu cũng sẽ mất bình tĩnh, ngay cả Nhị hoàng tử thông minh ẩn nhẫn cũng vậy.

Ở tẩm điện cung nhân vây xem, ta làm bộ mờ mịt mà trả lời: “Nhị hoàng tử, đây là có ý tứ gì a?”

Đương nhiên.

Đương nhiên là chúng ta tính kế tốt.

Trong Hoàng cung, mẫu tử vinh nhục là một, Nhu tần rõ ràng biết, tội danh áp đặt ở trên người bà sẽ ảnh hưởng Nhị hoàng tử, kéo đến càng lâu ảnh hưởng càng lớn.

Không bằng bà ta đem tội danh toàn bộ ôm ở trên người mình, cứu Nhị hoàng tử một mạng.

Bà cũng không dám khai Hoàng hậu ra.

Bởi vì bà ta biết bà ta khó giữ được tính mạng, nhưng Nhị hoàng tử vẫn phải sống tiếp.

Một hoàng tử không được phụ hoàng thương xót, lại mất đi mẫu phi ở trong cung sẽ đã chịu lăng nhục như thế nào, bà ta biết rõ nhất, cho nên bà không có khả năng khai ra Hoàng hậu vì nhi tử của mình mà gây thù chuốc oán.

Hơn nữa Hoàng hậu là nhi nữ của Thái phó, bối cảnh thâm hậu, nếu Nhu tần khai ra, cũng có thể bị cắn ngược lại một cái, rốt cuộc bà ta không có chứng cứ.

Cha mẹ chi ái tử, tắc vì này kế sâu xa. (Cha mẹ yêu thương con nên tính toán tương lai cho nó)

Nhu tần chắc chắn là yêu thương nhi tử của mình.

Cho nên vì nhi tử có thể sống tốt trên đời, bà ta nguyện ý từ bỏ hết thảy, kể cả mạng của bà.

Nhị hoàng tử Triệu Du thất hồn lạc phách mà rời đi, ta nhìn bóng dáng hắn lung lay, khe khẽ thở dài.

Ai bảo hắn lúc trước cự tuyệt lời mời hợp tác với ta?

Ai bảo hắn ý đồ ngồi thu ngư ông thủ lợi?

Rõ ràng biết con chim hoàng tước như hắn trước sau gì cũng sẽ ra tay, ta coi hắn như một mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Một khi đã như vậy, ta đành gϊếŧ con chim hoàng tước này trước.

“Xin lỗi nha, Nhị hoàng tử.” Ta lẩm bẩm mà nói.

“Cô nương, cô nói cái gì?” Tiểu cung nữ hầu hạ ta cho rằng ta đang nói nàng.

Ta cười một chút.

“Không có gì.”

Không có gì, ta chỉ là vì chuyện sắp xảy ra mà xin lỗi hắn.

28.

Nhìn Nhị hoàng tử đi xa, ta xoay người hồi cung.

Mà trong cung sớm đã có một người chờ đợi.

Ngọc phi.

Nhu tần nhận tội, chứng minh Ngọc phi là trong sạch, cho nên bà ta được thả ra, khôi phục phân vị cũ.

Lúc này, đã trải qua tra tấn ở lãnh cung, Ngọc phi nương nương kiêu căng cao ngạo sớm đã không còn, bà cúi đầu quỳ xuống.

“Đa tạ ân cứu mạng của Hoàng quý phi nương nương.”

Hừ, bà ta thật thức thời.

Nương ta nắm tay bà ta một cách trìu mến.

“Ngọc tỷ tỷ khách khí, ta giúp ngươi, cũng bất quá là giúp chính mình thôi.”

Ngọc phi lập tức đã hiểu ý tứ: “Nương nương yên tâm, thần thϊếp ngày sau nhất định ý chỉ của lấy nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”

Phải.

Nương ta phí nhiều tâm tư cứu bà ta ra như vậy, đơn giản chính là nhìn thấy giá trị trên người bà ta.

Bao gồm Ngọc tướng quân sau lưng bà, và hàng vạn binh sĩ sau lưng Tướng quân.

Thấy Ngọc phi thông minh như vậy, nương ta cũng yên lòng, tâm sự vài chuyện riêng tư:

“Ngọc tỷ tỷ cũng biết thân thế của hai mẹ con ta, chỉ vì ta có dung mạo giống người trong lòng Hoàng thượng mà khiến phu quân ta chết thảm, ta cùng nữ nhi bị bắt vào cung, có những việc chúng ta phải làm, chỉ là thân bất do kỷ, chúng ta chỉ muốn tồn tại yên ổn trong cung mà thôi.”

Nào nghĩ đến nghe thấy lời này, Ngọc phi biểu tình lại là muốn nói lại thôi.

Cuối cùng bà ta do dự nói: “Nương nương, ngài kỳ thật chính là Quỳnh Nguyệt a.”

Nương sửng sốt, ta cũng sửng sốt một chút.

“Chuyện này là sao?”

“Ta cùng Quỳnh Nguyệt khi còn bé từng có vài lần gặp mặt, nàng ấy nơi này có một cái bớt hình trăng khuyết, ta là tuyệt đối sẽ không nhận sai.”

Ngón tay mảnh khảnh của bà chỉ vào lòng bàn tay phải của nương ta.

Nơi đó, thật sự có một vệt màu nâu, giống nhau trăng khuyết.

—— Vì vậy, nương ta chính là Quỳnh Nguyệt.

28.

Sau khi Ngọc phi lui ra, hai mẹ con ta đều không nói nên lời.

Vết bớt hình trăng khuyết trên tay nương ta từ khi sinh ra đã có. Tuy nói hình dạng trăng khuyết cũng không phải lạ, nhưng ở trong lòng bàn tay thì rất hiếm.

“Mẫu thân người nói thử xem, trên đời này có hai người giống nhau như đúc, thậm chí giống cả vết bớt trong lòng bàn tay không?”

A nương trầm mặc một cái chớp mắt, chần chờ nói: “Nghĩ đến…… Cũng là có đi, thế gian này lớn như vậy, người có tương tự…… Cũng chẳng có gì lạ.”

Dưới cái nhìn của ta, nương ta càng nói thì càng mất tự tin, bà cũng biết rằng khả năng xảy ra điều này là cực kỳ nhỏ.

“Nhưng ta có ký ức.” Nương ta đột nhiên nói: ”Ta có ký ức của Tɧẩʍ ɖυng m khi bé.”

Nương ta dường như nghĩ ra được bằng chứng:

“Nếu ta là Cố Quỳnh Nguyệt, theo như lời bọn họ nói, Cố Quỳnh Nguyệt mười sáu năm trước dùng thân chặn kiếm cho Hoàng thượng mà chết, nếu nàng ta không chết, được phụ thân con cứu sống, mất trí nhớ, vậy ta chỉ có ký ức của mười sáu năm trở lại đây, nhưng ta không phải, ta rõ ràng là nhớ ký ức khi còn bé, ta là Tɧẩʍ ɖυng m.”

Nương ta nói ra những lời này rất chắc chắn, xem ra bà rất hận việc mình là Cố Quỳnh Nguyệt.

Bởi vì nếu bà là Cố Quỳnh Nguyệt, thì tướng công yêu quý của bà, tất cả việc bà đã trải qua, đều là giả dối hay sao?

“Mẫu thân, người nói đúng.” Ta phụ họa nói.

Nhưng lòng ta lại không có nghĩ như vậy.

Những gì bà ấy vừa nói quả thực rất có lý, nhưng bà ấy lại bỏ qua một điều, hay nói cách khác là cố tình bỏ qua.

Cha ta là thái y.

Những chuyện mà Thái y có thể làm được rất nhiều.

Ví dụ như vì quá thương nương mà làm cho vết sẹo kia biến mất.

Ví dụ khiến con người có những ký ức không thuộc về mình.

Lại ví dụ như khiến người ta giả chết.

Trong lòng ta bỗng có một màn sương.

Nếu nương thật sự là Cố Quỳnh Nguyệt, chân tướng thật sự của năm đó là gì?

Tuy nhiên, ta chưa kịp hiểu ra thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa:

"Hai người đang nói về cái gì vậy?"

Hoàng thượng bất ngờ bước vào.

Nương ta vội vàng thu hồi cảm xúc, tiến lên hành lễ:

“Cửu An cũng ở đây.” Hoàng thượng vừa vào cửa, liền nhìn ta nói.

Hiện tại ánh mắt hắn nhìn ta càng ngày càng không kiêng nể gì.

Nương ta nhận thấy có điều gì đó không ổn và nháy mắt với ta.

Bà tự mình chủ động dựa vào vai hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Bệ hạ tới đây, có phải là do Bệ hạ nhớ thần thϊếp không?”

Hắn cười rồi bế nương đi vào phòng trong.

“Bệ hạ, thần thϊếp... cảm thấy không khỏe."

"Nàng cảm thấy chỗ nào không thoải mái, để trẫm tới xem."

Sau khi nghe những lời nói ô uế đó, ta không thể chịu nổi nữa và chạy nhanh ra ngoài.

Mãi đến khi chạy vào sân ta mới nhận ra mình đã nắm chặt tay đến mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, máu tuôn ra.

Ta cúi đầu liếʍ sạch vết máu đồng thời đè nén sự hận thù trong lòng.

Sớm thôi.

Nó sẽ qua sớm thôi.

29.

Ngày thứ ba, đại điển sách phong Hoàng quý phi cũng được cử hành.

Nương ta là người được sủng ái nhất, đại điển sách phong hết sức long trọng.

Nhưng mà, ở trước mắt bao người, a nương lại bỗng nhiên té xỉu, thân thể run rẩy không ngừng.

Hoàng thượng vội vàng tuyên thái y.

Phó thái y vội vàng chạy đến bắt mạch một hồi sau đó sắc mặt hốt hoảng:

“Hoàng thượng! bệnh này của nương nương sợ không phải do từ thân thể mà ra!”

Lúc này Chính sử Tư Thiên Giám mới nhậm chức cũng từ trong đám người chạy ra:

“Hoàng thượng! Hoàng quý phi nương nương đây là bị trúng tà, trong cung có tà ám quấy nhiễu!”

Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh tra rõ.

Trong lúc nhất thời, đại điển sách phong đang vui vẻ lại khiến người ta hoảng sợ.

Rất nhanh đã có kết quả.

Cung nhân trong Hàm Nguyệt cung tìm được một hình nhân bằng gỗ đào dưới chậu hoa trong hậu viện, có khắc tên và bát tự của nương ta.

Ngoài ra còn có một chữ

CHẾT

“Làm càn! Tra cho trẫm! Đào ba thước đất cũng phải tìm người ra!” Hoàng thượng tức giận đến ném vỡ chung trà, mảnh nhỏ tan vỡ thanh âm đáng sợ tới mức mỗi người trong lòng đều run lên.

Vì vậy tất cả cung nhân trong Hàm Nguyệt cung đều giải lên, Hoàng thượng đích thân tự mình thẩm tra trước tất cả mọi người.

Bọn cung nữ và thái giám mồm năm miệng mười kêu oan.

“Hoàng thượng! Nô tỳ là Chưởng sự ma ma Hàm Nguyệt cung, cung nhân hầu hạ nương nương ở Hàm Nguyệt cung đều là năm đó người tự mình chọn lựa! Bọn nô tài cho tới nay cần cù chăm chỉ hầu hạ nương nương, cho nên việc này tuyệt không phải là do cung nhân của Hàm Nguyệt cung làm a!”

“Hoàng thượng! Nô tài là Tiểu Hạ tử phụ trách sửa sang hoa mộc trong Hàm Nguyệt cung, nhân dịp Hoàng thượng hạ chỉ sách phong nương nương là Hoàng quý phi, cho nên ba ngày trước nô tài một lần nữa đem hoa mộc trong cung thay đổi một lần, thứ đồ âm độc chi vật nhất định là mới được thêm gần đây!”

“Hoàng thượng! Nô tài là Tiểu Quế tử trông coi cửa Hàm Nguyệt cung, từ khi người hạ chỉ sách phong nương nương là Hoàng quý phi, xác thật trong cung có rất nhiều người đến chúc mừng, nhưng nương nương thân thể không khoẻ không tiện gặp khách, mọi người đều là buông lễ vật liền rời đi, vẫn chưa tiến vào trong cung, thỉnh Hoàng thượng nắm rõ!”

Sau một ngày thẩm tra không có kết quả, Hoàng thượng trở nên tức giận.

“Này cũng không phải kia cũng không phải, chẳng lẽ này âm độc chi vật là tự mình mọc cánh bay vào sao! Xem ra không nghiêm hình các ngươi không nói thật! Người đâu”

Thấy sắp bị tra tấn, các cung nhân la to hơn nữa.

Lúc này, trong đó một người bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Hoàng thượng! Nô tài là Tiểu Phong tử quét tước đình viện, nô tài có thể chứng minh, trong vòng 3 ngày này chỉ có một người đến tẩm cung của nương nương!”

“Là ai?!” Hoàng thượng vội hỏi.

Tiểu Phong tử ánh mắt sâu kín, như quỷ phù đòi mạng.

“Là Nhị hoàng tử!”

Tức khắc, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng nhìn Triệu Du đang đứng một bên.

Trong đám người, Triệu Du mặt mũi trắng bệch.

30.

"Hôm qua, sau khi Nhị hoàng tử được thả ra, hắn tức giận xông vào tẩm cung của Hoàng quý phi bất chấp sự ngăn cản của nô tài, thậm chí còn xảy ra tranh chấp với người trong cung! Bệ hạ! Nhất định là Nhị hoàng tử!" Giọng nói của Tiểu Phong Tử vang lên rất to,Mọi người đều nghe thấy.

"Nô tỳ cũng nhìn thấy Nhị hoàng tử tới!"

"Nô tài cũng vậy!"

Người trong Hàm Nguyệt cung sôi nổi làm chứng.

Nhị hoàng tử Triệu Du hoảng loạn mà quỳ xuống: “Phụ hoàng! Nhi thần không có làm, là có người hãm hại nhi thần a!”

Hoàng thượng mặt lộ vẻ do dự, dù sao cũng là con hắn, cùng hắn huyết mạch tương liên, dù không được sủng ái, cũng không thể tùy tiện xử trí.

Xem ra cần thêm một mồi lửa.

Ta nhìn Ngọc phi ra hiệu.

Ngọc phi hiểu ý, tiến lên một bước, “Bùm” quỳ xuống:

“Hoàng thượng! Trong cung ai mà không biết, cữu cữu Nhị hoàng tử nguyên là Chính sửTư Thiên Giám, mưa dầm thấm đất, hắn tự nhiên sẽ có những thủ đoạn không sạch sẽ! Thần thϊếp không lâu trước đây bị Nhu tần hãm hại, bọn họ còn còn không phải là do thấy Hoàng thượng yêu quý Cẩn nhi, muốn cho Cẩn nhi mất chỗ dựa là thần thϊếp, còn có con của Hoàng quý phi nương nương, bọn họ vì sao trăm phương ngàn kế gϊếŧ chết, còn còn không phải là vì Hoàng thượng ngài vì ngôi vị hoàng đế!”

Lần này lời nói vừa ra, Hoàng thượng sắc mặt quả nhiên thay đổi.

Không có vị Hoàng đế nào lại không quan tâm đến ngôi vị của mình, đặc biệt là khi hắn đang ở thời kỳ đỉnh cao.

Cùng lúc đó, Hoàng hậu cũng tiến lên một bước.

“Hoàng thượng, thần thϊếp cảm thấy Hàm Nguyệt cung nhiều người như vậy đều có thể làm chứng, thứ đồ âm độc chi vật này là mấy ngày nay mới vừa xuất hiện ở Hàm Nguyệt cung, nếu tính ba ngày này người vào trong cung cũng chỉ có Nhị hoàng tử, việc này không khó suy đoán.”

Nghe bà ta nói như vậy, ta nhịn không được cười.

Hoàng hậu đương nhiên cũng muốn trừ bỏ Triệu Du.

Một là bởi vì việc truyền bá lời đồn nương ta là yêu phi, rõ ràng bà ta cũng tham dự, lại làm Nhu tần một gánh chịu. Nhu tần chết, thân là nhi tử Triệu Du đối Hoàng Hậu làm sao có thể không hận? Lưu giữ hắn biết đâu ngày sau ẩn nhẫn vì Nhu tần tìm bà ta báo thù thì sao, không bằng nhân cơ hội này, trừ bỏ hắn.

Hai là bởi vì nhi tử của bà ta là Triệu Diễm người có cơ hội ngồi lên ngai vàng nhất, thiếu một đối thủ cạnh tranh bà ta còn không vui mừng sao, mặc dù đó chỉ là một đối thủ cạnh tranh không mạnh.

Vì cùng một lợi ích, kẻ thu cũng có thể đứng chung chiến tuyến.

Hai vị kia thêm mắm thêm muối, Hoàng thượng rốt cuộc dao động, mặc kệ Triệu Du giải thích như thế nào, hắn vẫn là lạnh lùng nói:

“Người đâu, Nhị hoàng tử Triệu Du, tâm thuật bất chính, mưu đồ gây rối, đem hắn biếm làm thứ dân, giam cầm Chiêu Nhân cung, không có ý chỉ của trẫm, không được ra ngoài!”

“Phụ hoàng! Phụ hoàng!” hắn gào thét, Triệu Du bị kéo đi xuống.

Thiên gia vô phụ tử.

Hoàng thượng từ đầu đến cuối đều là lạnh nhạt mà nhìn.

Cũng đúng, hắn không chỉ có một nhi tử.

Triệu Du trong cung cũng không nổi bật, sau vụ việc này, còn có nhiều người tốt hơn hắn.

Cũng là lỗi ở Triệu Du, hắn cho rằng mình thông minh, không bao giờ thể hiện tài năng của mình trước mặt Hoàng thượng, chỉ dự định cầm cự chờ cơ hội.

Cứ nghĩ thật tốt khi đứng ngoài cuộc, tọa sơn quan hổ đấu, nhưng hắn không ngờ rằng tình hình sẽ thay đổi và khi hắn muốn tham gia vào cuộc chiến, nơi đó đã không còn chỗ cho hắn nữa rồi.