Chương 1: Như Đã Từng Quen

Từ lúc Minuya Rotpine lên 16, cứ ngày 15 Âm Lịch hằng tháng, lúc mặt trăng rọi sáng căn phòng qua khung cửa sổ, người con trai ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của Minuya. Cô còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, là một chàng trai với mái tóc đen huyền bí, đôi mắt cậu nhìn cô như chứa chan bao nỗi niềm. Cô chưa từng gặp cậu trước đây nhưng sao lại thân thuộc đến thế, sự tò mò khiến cô bất giác hỏi:

- Anh là ai?

Ánh mắt chàng trai trĩu xuống, cười khổ:

- Ta là Cliab Yiren! Là vị thần hộ mệnh của nàng. Nàng tin không?

Minuya nhìn Cliab như một chàng ngốc nhưng muốn đùa với anh một chút nên trả lời:

- Ta có thể tin anh, chỉ là anh phải chứng minh được gì đó chứ?

- Đến thời điểm thích hợp, ta sẽ cho nàng thấy..

- Hừm, thế thì chán lắm, hay bây giờ anh thử đưa ta đi thăm thú nơi này đi, phong cảnh lạ quá!

Chưa để cô nói hết câu, Cliab đã nắm lấy tay Minuya, dắt đi một vòng. Minuya tranh thủ ngắm nhìn xung quanh, có rất nhiều tòa nhà cổ kính, những cỗ xe ngựa nguy nga, những quảng trường lộng lẫy. Rồi cô đi đến một căn nhà màu xanh, xung quanh được bao bởi một dàn hồng cổ.

- Thật đẹp quá! - Minuya thốt lên.

- Em có thể ở đây, nếu em muốn.

- Vậy còn anh?

- Ta sẽ ở căn đối diện.

Nói chưa được hai ba câu, bụng Minuya đã bắt đầu đói "ọc.. ọc.. ọc". Cô ngượng đỏ hết cả mặt, lắp bắp hỏi Cliab:

- Ừ thì.. Ở đây có chợ không, ta nghĩ cần mua chút đồ..

Cliab lén bật cười, bảo lại:

- Có chứ, để ta dẫn em đi.

Ra đến chợ, Minuya đi lại quầy cà rốt, đang lựa thì bà chủ quán hỏi:

- Hai vợ chồng mới cưới à? Đẹp đôi thật đấy.

Minuya lúng túng:

- Dạ.. không.. không phải đâu ạ! Chúng cháu chỉ là bạn thôi ạ.

Bà chủ vội đáp lại:

- Ồ, vậy cho ta xin lỗi nhé.

Cà rốt lựa chưa xong thì có một tên cướp chạy qua, đυ.ng trúng Minuya làm cô mất thăng bằng, Cliab vội đưa tay đỡ lấy, ôm Minuya vào trong lòng. Nhưng hình ảnh Cliab bỗng mờ dần, Minuya giật mình tỉnh dậy. Bàng hoàng với giấc mơ vừa trải qua, cô cảm thấy có chút tiếc nuối.. Những đêm sau đó, cô lại cố ngủ mơ nhưng chẳng thể gặp lại chàng trai đó nữa. Cả ngày cô thẫn thờ với hình bóng chàng trai kia đến mức sang đường mà chẳng thèm quan sát xe, thật may vì điều gì đó làm chiếc xe phanh lại kịp. Dẫu vậy cô vẫn chỉ mang chấp niệm mong mau mau được gặp lại cậu.

Rồi đêm 15 lại đến, cậu bước vào giấc mơ của cô. Có lẽ chưa bao giờ cô vui bằng lúc này. Cô thật muốn chạy ùa tới mà ôm cậu một cái thật chặt. Nhưng lần này, có một điều làm cô chú ý: Mọi người chỉ ra đường khi trăng đã lên. Ban ngày chẳng lấy một bóng người. Nghe đồn rằng "Kẻ dẫn dắt" sẽ thôi miên và dụ người ta tới đất quỷ - vùng đất của những linh hồn bị giam giữ ở tầng sâu nhất. Minuya cũng nửa ngờ nửa tin, hạn chế ra ngoài. Trong một lần đang đứng bên cạnh cửa sổ, cô nhìn thấy một người lạ mặt. Thật đặc biệt vì hắn có con ngươi màu đỏ! Con mắt đó nhìn vào Minuya. Bất giác cô đi xuống lầu, theo sự dẫn dắt của tên đó. Đi đến một nơi có mặt đất nóng bỏng, chân Minuya rỉ máu, cô vẫn cứ đi.. Cliab phát hiện điều bất thường liền đuổi theo. Lúc này Minuya đã đi đến nơi có cánh cửa lớn. Ngọn lửa xanh, khói mù bao phủ xung quanh, người Minuya bấy giờ đã ướt sũng, nóng ran, nhiệt độ ở đây không biết đã lên tới bao nhiêu. Minuya lại gần, cánh cửa mở ra. Một chân cô bước vào, luồn âm khí leo lỏi lan lên khắp chân cô, cô ớn lạnh, bất giác khựng lại:

- Khoan.. khoan đã..

Minuya đã tìm lại được một chút ý thức, đôi mắt đỏ đó nhìn vào Minuya mạnh mẽ hơn, con ngươi cô sẫm lại, vô hồn.

- Minuya!

Cliab chạy đến, nắm chặt tay, kéo Minuya, cô giờ mới hoàn hồn. Minuya sợ hãi nhìn xung quanh, cảm giác bỏng rát từ đôi chân trần làm cô ngã quỵ. Cliab đỡ lấy thân hình nhỏ bé đang không ngừng run rẩy:

- Để ta đưa em về.

Anh bế Minuya lên, đưa cô ra khỏi nơi đầy sự ám ảnh đó. Ngồi bệt trên sofa với khuôn mặt phờ phạc, Minuya níu tay áo Cliab:

- Nơi đó là đâu vậy?

- Là vùng đất quỷ.

- Chúng có thật sao?

- Những vong hồn, oan linh từ khắp nơi sẽ tụ tập về đấy, nó cũng là nơi áp giải các phạm nhân từ thiên đường, chịu đủ sự dày vò..

- Vậy tại sao chúng cũng dẫn em đến đó?

...

Cliab giữ một sự im lặng đến đáng sợ, anh cúi mặt xuống cùng sự tỉnh dậy của Minuya ở hiện thực. Trời còn tối, Minuya nhìn đồng hồ chỉ mới 3 giờ sáng. Đầu cô toát hết mồ hôi lạnh, nhìn loạn khắp phòng, một bóng đen thấp thoáng ở cửa sổ, sự tĩnh mịch càng khiến cô lo lắng. Minuya trùm kín chăn, vừa nhắm tịt mắt vừa lẩm bẩm:

- Cliab.. Cliab.. Cliab..

Và rồi thϊếp đến sáng trong vũng nước mắt ướt đẫm gối.

Những ngày 15 sau đó cô đều gặp anh, chỉ là không còn thấy tên lạ mặt với con ngươi màu đỏ. Cũng không nghe tin gì về vùng đất của quỷ nữa, tựa như nó đã biến mất không tăm hơi vậy. Rốt cuộc thì nơi đó là gì? Tên bí ẩn đó là ai? Cô mãi vẫn chưa giải thích được.