Chương 1

Ánh trăng chương 1

Chung Nhị đã từng gặp qua rất nhiều cảnh tượng giống như thế này – Người đàn ông nhận lấy văn kiện mà cô đưa, run rẩy mở ra, vừa mới nhìn thoáng qua nội dung báo cáo sắc mặt liền đột nhiên trở nên tái nhợt, chân mềm nhũn ngã ngồi trên ghế.

Đứa bé bên cạnh thấy thế đau lòng mà ôm lấy hắn, ngây ngô mở miệng: “Ba ba người không sao chứ? Ngã đau sao? Tiểu Bảo thổi thổi cho người nha.”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông giống như bị dọa đột nhiên tránh đôi tay nhỏ kia, lực đạo không khống chế làm cho đứa bé bị té ngã ngồi trên mặt đất, hắn xụ mặt lãnh đạm nói: “Ta đi ra ngoài mua thuốc lá, con ở đây đợi một chút.”

Hắn bước đi vội vàng, trên đường thiếu chút nữa đυ.ng ngã một chậu hải đường ở góc tường ngay hành lang. Ở trong mắt Chung Nhị nhìn có chút giống như đang chạy trối chết.

Hải đường lung lay rớt xuống hai chiếc lá, bị gió thổi đến bên chân đứa bé. Cậu bé ngẩn người, quay đầu lại nhìn Chung Nhị, khuôn mặt mang theo môt tia do dự: “Chị ơi, ba ba người…có phải không thích Tiểu Bảo không?”

Rõ ràng hai ngày trước ba ba sợ bé lấy máu đau nên đã mua thật nhiều đồ ăn vặt tới cho bé nhưng khi nãy bé té ngã hắn lại không thèm hỏi một câu.

Nghĩ như vậy, ngữ khí của cậu bé trở nên ủy khuất, hốc mắt phiếm hồng: “Ba ba có phải không cần Tiểu Bảo nữa hay không?”

Mặc dù đã gặp quá nhiều cảnh tượng như vậy nhưng Chung Nhị vẫn không có cách “nhìn mãi thành quen.”

Cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đem cậu bé kéo tới, vỗ vỗ trên lưng bé, ôn nhu nói: “Không thể nào nha! Tiểu Bảo đáng yêu như vậy ai mà không yêu thích Tiểu Bảo chứ? Ba ba chỉ là đi ra ngoài mua một ít đồ, chúng ta ở chỗ này đợi một chút, đợi ba ba quay lại có được không?”

Tiểu Bảo khụt khịt, đôi mắt ngập nước chớp chớp: “Có thật không?”

Chung Nhị lau nước mắt ở khóe mắt của cậu bé, từ trong túi móc ra một cây kẹo que: “Chị nhìn giống người hay đi lừa gạt người khác lắm sao?”

Kẹo quả nhiên là bảo bối để dỗ trẻ em, Tiểu Bảo nhìn thấy kẹo que liền dừng nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Được rồi! Tiểu Bảo tin tưởng chị!”

Chung Nhị nhẹ nhàng thở ra, từ khi cô vào nơi này làm việc liền mang theo kẹo như một vật tùy thân.

Sau khi đem Tiểu Bảo vào phòng nghỉ, Chung Nhị tìm người quản lý lấy chìa khóa định đi đến cửa sau trung tâm giám định xem thử. Cửa hàng ở ngay bên cạnh, chỉ mua một chút đồ thì thời gian cả đi lẫn về sẽ không vượt qua năm phút nhưng vị tiên sinh kia đã rời đi mười lăm phút.

Khi đi ngang qua phòng khách cô đυ.ng phải A Ninh từ bên trong đi ra, cánh cửa sau lưng cô ấy hé ra một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh bên trong.

Chung Nhị liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, trên cổ hình như lộ ra vài cái hình xăm.

“A, chị Chung Nhị, em đang muốn tìm chị đây.” A Ninh hướng cô chào hỏi.

Người trong phòng giống như bị thanh âm này hấp dẫn lực chú ý, xoay đầu nhìn sang. Chung Nhị vội dời đi tầm mắt: “Tìm tôi?”

A Ninh gật gật đầu: “Vừa mới tới ba vị khách hàng kịch liệt muốn làm giám định, chị Mạnh Nghiên cùng anh Triệu Lượng công việc kiểm tài bên ấy tương đối gấp rút, Tiểu Tích trước đó đã bị cử đi giám định tư pháp cho một vụ án, đi bệnh viện lấy mẫu, chị Oánh Oánh hôm nay lại xin nghỉ…Cho nên có thể làm phiền chị một chút không?...”

Chung Nhị nghe đến rõ ràng. Cô bởi vì muốn lập tức nghỉ đông nên cơ bản hai ngày tăng tốc đã làm xong giám định kiểm tài rồi, bây giờ cũng xem như là một trong những người tương đối nhàn rỗi.

“Không thành vấn đề.” Chung Nhị đồng ý lại đưa cho A Ninh một chùm chìa khóa, “Chẳng qua muốn phiền cô giúp tôi đi đến phòng điều khiển một chút. Vị Lương tiên sinh kia lúc nãy nói là ra ngoài mua chút đồ nhưng qua hai mươi phút vẫn chưa quay lại, con của anh ta còn ở trong phòng nghỉ của chúng ta. Cô đi xem thử anh ta có đến cửa hàng ở bên cạnh hay không, nếu như không có thì hãy gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy.”

“Được!”

Sau khi chờ A Ninh rời đi, khóe miệng Chung Nhị cong lên, nở một nụ cười đầy chuyên nghiệp, đẩy cửa phòng khách ra.

Trong phòng có ba người, một người phụ nữ kiều diễm ôm con ngồi ở trên ghế xem di động, vừa rồi Chung Nhị liếc đến thân ảnh cao gầy đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra người này cao khoảng 1m8 trở lên, mặc một chiếc áo khoác tối màu có mũ, chỉ một bóng dáng nhưng lại cảm thấy khí chất tỏa ra mười phần.

Vai rộng mông hẹp, dáng người cũng không tệ lắm.

Chung Nhị đi đến phía sau anh, thân thiện mà vươn tay: “Xin chào, tôi là người giám định của trung tâm giám định DNA Thanh Thành, Chung Nhị. Xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào?”

Tay cô đại khái nâng mười giây, đối phương mới rốt cuộc khí định thần nhàn mà cho phản ứng.

“Nguyễn.”. Giọng nói trầm thấp phun ra ngắn gọn một chữ, nam nhân xoay người lại, bàn tay ấm áp thô ráp ấm ánh cầm lấy tay Chung Nhị, “Nguyễn Khinh Hàn.”

Ngữ điệu không nặng không nhẹ, tròng mắt đen nhánh như mực của anh ở trên mặt cô đánh giá một vòng: “Xin chào, Chung Nhị tiểu thư.”

Mũi cao môi mỏng, mắt một mí thon dài cực kì mê người, đuôi mắt hơi hơi cong lên có vài phần giống với tướng mạo của hồ ly. Chỉ liếc mắt một cái đã làm con ngươi không kịp phòng bị của cô đột nhiên mãnh liệt mà rụt một chút.

Tên này, còn có gương mặt này, cùng người kia ở trong trí nhớ của cô hoàn toàn trùng khớp.

Khoảng cách của hai người vốn không xa, hơn nữa Nguyễn Khinh Hàn xoay người lại làm thu hẹp khoảng cách, Chung Nhị người cao miễn cưỡng đạt đến bờ vai của anh, hai người đứng mặt đối mặt, thế nhưng lại có cảm giác như dựa sát vào vai nhau.

Chung Nhị lỗ tai phiếm hồng, vội rút tay mình về.

Nguyễn Khinh Hàn chỉ cảm thấy trong tay trống rỗng, người trước mắt giống như con thỏ này lại nhảy đi xa hai mét, cùng anh duy trì khoảng cách.

“Xin chào, Nguyễn tiên sinh.”

Anh đem tay thu về phía sau, nắn vuốt đầu ngón tay.

Chung Nhị quay đầu lại cùng người phụ nữ kiều diễm kia chào hỏi.

Trong lòng ngực người phụ nữ là một đứa bé khoảng chừng hai tuổi, tròng mắt nhanh như chớp mà nhìn cô chằm chằm, lộ ra một nụ cười tươi không hề phòng bị.

Đứa bé lớn lên thật đáng yêu, cô vốn định mỉm cười đáp lại nhưng tưởng tượng đến đứa nhỏ này có khả năng là cốt nhục của người trước mặt, trong lòng cô liền nảy lên một tư vị không rõ là gì.

Mấy năm không gặp, cô vẫn chỉ là một con cẩu độc thân lẻ loi thế nhưng anh lại có vợ con đầy đủ.

Mấu chốt chính là mẹ của đứa bé, tầm mắt Chung Nhị chuyển qua trên mặt người phụ nữ kia, tinh xảo trang dung, ngũ quan tìm không ra một điểm xấu, có điểm giống với nữ chính trong một bộ phim Hàn mấy năm trước, diện mạo rất dễ nhìn lại không có tính công kích.

Đừng nói là Nguyễn Khinh Hàn, cô cũng thực muốn “ăn” cái nhan sắc này.

Chỉ là, thoạt nhìn một nhà ba người vô cùng đẹp mắt như thế nào lại đến làm xét nghiệm AND?

Chung Nhị hoài nghi mà nhìn mắt Nguyễn Khinh Hàn, thanh thanh giọng nói tiến vào chủ đề chính: “Xin hỏi muốn làm loại giám định DNA nào?”

“Tóc.”

“Có chuẩn bị hàng mẫu sao?”

Nguyễn Khinh Hàn móc ra một cái hộp sắt mini, bên trong chứa vài sợi tóc: “Thời gian nhanh nhất là bao lâu?”

“Ba ngày.” Chung Nhị nói, “Đến lúc đó sẽ có người giao báo cáo giám định qua.”

“Không cần, lúc đó tôi tự đến đây lấy.”

“……”

Có nề nếp hỏi đáp, việc công xử sự theo phép công. Nguyễn Khinh Hàn đưa qua một ánh mắt trầm tĩnh không hề gợn sóng, thật sự xem cô là một người xa lạ mà đối đãi.

“Chung Nhị tiểu thư còn có vấn đề gì sao?”

Lễ phép nhưng lại xa cách.

Chung Nhị cười nhạt: “Nguyễn tiên sinh thật đúng là nghiêm cẩn.”

Nguyễn Khinh Hàn nhàn nhạt mà trả lời: “Cảm ơn.”

Có thể đem lời châm chọc nói thành lời khích lệ cũng là một loại tài năng, Chung Nhị nhất thời không biết nói gì đành nắm lấy người bạn nhỏ đi lấy mẫu xét nghiệm.

Sau khi xử lý xong những công việc cần thiết, Chung Nhị tiễn khách, không ngờ Nguyễn Khinh Hàn đã đi đến cửa lớn trung tâm giám định lại quay ngược trở lại.

“Cho tôi mượn di động một chút.”

Anh dáng người cao lớn, biểu tình bình tĩnh. Chung Nhị đứng đối diện lại cảm thấy khí chất trên người anh.

Cô đè lại túi của áo ngoài, học ngữ khí của anh: “Nguyễn tiên sinh còn có vấn đề gì sao?”. Vừa rồi còn giả vờ không quen biết hiện tại lại muốn làm gì?

Nguyễn Khinh Hàn không trả lời, nhìn cô một cái, tay bỗng dưng duỗi hướng về phía túi bên phần eo của cô.

“Anh muốn làm gì nha!”

Động tác của anh dọa Chung Nhị nhảy dựng, cô định hất cái tay kia ra nhưng lại bị anh nắm lấy.

Tay anh rất lớn, lòng bàn tay có vết chai mỏng, cứng cứng, nắm lấy cô có chút đau.

Chung Nhị giật mình, liền nhìn thấy một cái tay khác của Nguyễn Khinh Hàn đã lấy ra di động của cô. Anh từ trên cao nhìn xuống cô, khó được kéo kéo khóe miệng: “Kết quả giám định này rất quan trọng, cô là người phụ trách, phải lưu số điện thoại lại.” Nói xong cũng mặc kệ cự tuyệt mà cầm lấy di động của cô bấm loạn một hồi.

Chung Nhị nhìn đến đau lòng: “Tôi mới vừa mua di động, phiền anh nhẹ tay một chút!”

Nguyễn Khinh Hàn nghiêng đầu đυ.ng phải ánh mắt nôn nóng của cô, động tác theo bản năng mà nhẹ một chút.

Một trận thao tác kết thúc, di động trở lại trên tay Chung Nhị. Cô đang muốn lên giọng với anh một chút liền nghe được trên đỉnh đầu thiện ý kiến nghị: “Chung Nhị tiểu thư, có vẻ như cô không hề có chút ý thức an toàn, nếu không hy vọng lần sau di động lại bị người khác cướp đi, kiến nghị cô nên thiết lập một cái khóa mật mã.”

“?”

Cô chưa từng thấy ai cướp lấy di động của người ta xong lại còn muốn giáo dục người ta như vậy.

Ngăn lại lời chửi thầm, cô lui về phía sau hai bước lớn, cũng không nhìn đến anh, vươn tay làm tư thế tiễn khách.

“Cảm ơn, không tiễn,hẹn gặp lại.”

Lúc này đã gần giờ tan tầm, Chung Nhị đi đến phòng nghỉ thì đã không còn thấy bóng dáng của Tiểu Bảo, hỏi qua A Ninh mới biết được vị Lương tiên sinh kia sau một giờ rời đi đã quay trở lại đón Tiểu Bảo.

Nhắc tới chuyện này, A Ninh thần thần bí bí mà thò đầu qua: “Chị Chung Nhị, chị có biết lúc em theo dõi đã nhìn thấy gì không?”

“Cái gì?”

“Em thấy Lương tiên sinh đó sang cửa hàng bên cạnh mua một bao thuốc lá, sau đó ngồi ở cửa trung tâm chúng ta một giờ, đem thuốc lá hút xong rồi mới đi vào. Hắn giống như khóc, thời điểm nói muốn mang đứa bé đi hốc mắt vẫn còn hồng hồng…”

A Ninh chỉ mới vào làm ở trung tâm giám định được hai thánh, vẫn luôn phụ trách công việc tiếp khách, bởi vì lớn lên ngoan ngoãn mà miệng cũng ngọt, Chung Nhị còn rất thích cô ấy.

Nhưng giờ phút này nghe được cô tùy tiện bàn luận về việc riêng của khách hàng Chung Nhị vẫn nhịn không được nhíu mày, nhàn nhạt mà cảnh cáo một câu: “Quan sát một chút là được, không cần đem chuyện riêng của khách hàng trở thành đề tài trà dư tửu hậu.”