Chương 3.2: Tàn Tro

Đúng giờ 5 giờ rời giường, dù không ra ngoài cũng phải ăn mặc chỉnh tề. Quần áo không được có nếp nhăn, không có một hạt bụi. Ban ngày không được ngủ trên giường, sẽ bị mắng là không có xương. Buổi sáng phải gấp gọn chăn, chưa đến tổi ngủ không được giũ ra. Đứng cũng phải ra dáng, ngồi cũng phải đúng mực. Trong lẫn ngoài đều phải đường hoàng.

Kết bạn với ai, quần áo là chất liệu gì, dùng thứ gì, màu sắc và hoa văn của ly nước. Tất cả đều phải theo quy tắc.

Nhưng khi ở nhà cô lại thích xõa tóc, lôi thôi tùy ý.

Từ Cấm nói đúng: khoảng cách đến từ sự cao quý của anh, tao nhã kỷ luật khiến anh cao không thể với đến.

Cô cảm thấy trăm lần tăng vọt thành vạn lần.

Thìa khuấy nước từ từ chậm lại.

Sau này Lộ Nhu nghe người ta nói: Kiềm chế sẽ thành nghiện du͙© vọиɠ, tu thân dưỡng tính. Giang Mạn không bao giờ đυ.ng tới tìиɧ ɖu͙©, cũng xem thường tìиɧ ɖu͙©

Anh không thích làm việc quá tàn bạo.

Về sau, khi anh mạnh mẽ chiếm hữu cô, cô đã bị hoang mang trong một thời gian dài. Vừa bị anh hôn vừa bị anh khống chế, cơ thể căng chặt. Anh như dã thú đội lốt người, mất khống chế đòi lấy cô hết lần này đến lần khác.

Cô nói đau.

Anh nói đau như thế này thì cả đời này em sẽ không thể quên anh.

Tiếng đàn ngừng lại.

Lộ Nhu nghe thấy tiếng bước chân anh đang đi xuống. Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, sau đó anh dừng lại cách cô không xa.

Cô khuấy nước, uống một ngụm.

Lộ Nhu ngẩng đầu nhìn lên. Anh quay lưng về phía cô, thì thầm gì đó với dì.

Tư thế đứng của Giang Mạn như một tác phẩm nghệ thuật tỉ mỉ đẽo gọt đứng thẳng, bờ vai rộng, vòng eo rắn chắc, đôi chân thon dài thẳng tắp nổi bật bắt mắt.

Cô chậm rãi nhìn lên – bóng lưng đã thành hình dáng của người đàn ông. Thân hình cao lớn, uy lực mười phần nhưng cần cổ mềm mại của anh làm hòa hoãn đi.

Anh cúi đầu nói chuyện.

Dưới ánh mặt trời, nốt ruồi nhỏ càng thêm xinh đẹp.

Dì đi rồi. Giang Mạn quay đầu nhìn cô.

Vô ý thức dâng trào như thủy triều. Cô thất thủ.

“Xin chào.” Anh sử dụng kính ngữ.

Bề ngoài đẹp trai, khí chất nổi bật và vẻ ngoài cổ điển. Người này trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục, khí chất từ

bi. Từng nhìn thấy anh, những người khác không thể lọt vào mắt, chỉ có người này là người duy nhất khiến cô kinh diễm.

Lần đầu tiên cô có khát vọng cho đi mà không cần hồi đáp.

Giang Mạn cách cô hai thước, nở nụ cười. Phong thái lịch sự của anh thật hoàn hảo. Nụ cười của anh giống như đang thưởng thức bạn, thưởng thức từ trên xuống dưới không khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Cô có thể cảm nhận được anh là người giỏi đối đáp và khéo léo.

Lộ Nhu đè thấp giọng, giọng nói thô ráp: "Chào đàn anh."

Xương tay của anh rất trắng : "Cần thêm nước không?"

Không cần.

Cảm ơn.

Anh rất săn sóc: "Nóng không? Có đồ uống lạnh, không thì tôi nhờ dì mua ít kem."

"Không nóng…"

Cô không dám nhìn anh.

Gần quá. Người mà cô dõi theo trong ba tháng đang đứng trước mặt cô, người bằng xương bằng thịt. Giọng nói của anh, mùi vị của anh đang chậm rãi gặm nhấm cổ cô. Cô cắn chặt răng phát hiện sự vui sướиɠ đó là bắt đầu của khổ đau.

Có hảo cảm rồi thích rồi yêu là các mức độ khác nhau. Hảo cảm là tâm trạng vui vẻ, thích là đã chui đầu vào lưới, nửa sợ đến gần nửa sợ đến gần rồi hóa tàn tro, còn yêu?

Lộ Nhu lặng lẽ dời ghế.

Giang Mạn ngồi xuống. Điều chỉnh tư thế ngồi cũng đẹp mắt.

"Dọa em rồi?"

"Không…"

Anh cụp mắt : "Tôi chỉ muốn làm bạn với em."

Phi lý. Cô lầm bầm: ừm ...

Anh nói năng vô cùng tao nhã: "Anh trai tôi vừa mở bể bơi mới. Lần sau tôi sẽ dẫn em và bạn bè của em đi chơi."

Lộ Nhu lại khuấy nước. Cô biết sự quyết liệt được che giấu bởi sự dịu dàng của anh.

Lời nói và hành động của Giang Mạn quả thực dịu dàng như mưa phùn. Nhưng sực mạnh bạo khắc ghi trong xương cốt không thể thay đổi. Bạn thấy đó, không hỏi bạn cái gì, tất cả anh đều thay bạn làm chủ.

Còn biết dùng "bạn bè" để gạt bỏ sự từ chối của cô.

Phản kháng vô hiệu.

Lộ Nhu mở to mắt nói: "Không ..." Nói không nên lời.

Bởi vì Giang Mạn đột nhiên nhướng mày. Ánh mắt nhìn về phía cô, biên độ vừa phải. Ánh mắt khiến tim người ta mềm nhũn, nhẹ nhàng nhìn cô rồi nở nụ cười dịu dàng chân thành.

“Em không thích à?” Anh nghiêm túc hỏi.

Cô nhìn hàng lông mi của anh, dày và dài như thế.

Lời nói ấy len lỏi vào hô hấp của cô.

Lẻn vào khiến hơi thở cô nặng nề, cả người đều nóng lên.

"Không ..." Cô nhỏ giọng, ngây ngốc gật đầu: "Em đi."

Giang Mạn nói chuyện về trường học với cô, nội dung rất buồn cười. Lộ Nhu ghét bỏ giọng nói của chính mình nên không nói gì.

Dì đưa cho cô ly nước thứ năm.

Anh thả mồi dụ cô nói chuyện: "Bình thường tôi cũng rất thích chơi cầu lông."

Cá đã mắc câu. Lộ Nhu: "Sao không tham gia câu lạc bộ cầu lông?"

"Hình như gần đây đã đủ người rồi."

Cô chầm chậm nói: "Em rất thân với trưởng câu lạc bộ…"

Anh nói phải không?

"Cảm ơn."

"Không cần…"

Lộ Nhu uống hết ly nước, gần như tuyệt vọng: Chỉ gặp anh một lần, nhưng mày lại đổi nhiều mặt.

Không nên như vầy, không nên nói lời này, không nên làm việc kia. Tò mò cái gì, mắt không khỏe cái gì. Đều là kiếm cớ.

Kiếm cớ, kiếm cớ rõ ràng.

Giang Mạn nhìn đồng hồ: "Muộn rồi, tôi đưa em về."

Anh đi cùng cô. Trên đường đi, cô im lặng nhìn mặt đất, Giang Mạn đưa cô đến cửa tòa nhà.

Một hộp gấm được đóng gói đẹp mắt được đưa đến trước mặt cô.

“Quà gặp mặt nho nhỏ.” Nụ cười của anh thật ấm áp.

Lộ Nhu: "... Cám ơn."

Cô không từ chối được, dù cô có từ chối thì anh cũng sẽ dùng cách khác bắt cô phải nhận. Từ ba tháng trước cô đã không phải là đối thủ cuả anh.

Trở về ổ của mình, Lộ Nhu ngồi trên ghế. Trên bàn là một sợi dây chuyền khảm ngọc trai trắng muốt, bên cạnh là hộp gấm.

Cô ôm chân, chậm rãi cúi đầu tựa vào đầu gối.

Thực ra. Giang Mạn chỉ để cô chờ bên ngoài ban công. Lần nào anh cũng cách cô hơn một mét. Cô biết anh sẽ không để cô bước vào nơi ở thực sự của anh. Rõ ràng anh đang phản kháng, xa lánh cô.

Lộ Nhu vùi đầu vào đầu gối.

Vậy ... anh có ý gì với cô?