Editor: Bình Nguyên Địa điểm dừng chân tiếp theo của chuyến hành trình 5 ngày 4 đêm là Núi tuyết Ngọc Long. Núi tuyết Ngọc Long có độ cao 5.596 mét so với mực nước biển, là ngọn núi tuyết ở cực nam Bắc bán cầu. Nơi đây nổi tiếng với địa hình hiểm trở, cảnh quan đặc sắc, tráng lệ ngoạn mục.
Trên đường xe chạy đến Khu thắng cảnh Núi Tuyết Ngọc Long, hướng dẫn viên du lịch liên tục nhắc đi nhắc lại đoàn du khách về tính nguy hiểm của say độ cao do sự ảnh hưởng của áp suất khí quyển khi lên những tầng núi trên, vẻ mặt biểu lộ vô cùng nghiêm túc. Anh ta còn lấy một ví dụ thực tiễn, nói, cách đây vài năm, một du khách không mua bình dưỡng khí, kết quả là mới leo được nửa chừng núi thì thiếu oxy, ngất xỉu tại chỗ, may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời nên mới bảo toàn tính mạng.
Mặc dù Nguyễn Chi Chi biết trong lời nói của anh chàng hướng dẫn viên này kiểu gì cũng phải có mấy phần phóng đại, nhưng là thể chất của cô thực sự quá kém, trong khi cả đoàn mỗi người chỉ mua một bình dưỡng khí, trong lòng khó tránh khỏi vẫy vùng suy tư, cuối cùng bèn quyết định đăng ký mua hai bình.
Trần Gia Ngôn đứng một bên nghe thấy, nhanh chóng bước tới ngăn cô lại, nhân lúc ông chủ không để ý thấp giọng thì thầm: "Chi Chi, tôi nói cô biết, mấy cơ sở kinh doanh ở đây cùng với đoàn hướng dẫn viên du lịch đều có quan hệ hợp tác cả đấy. Mấy cái bình dưỡng khí mà cô mua hay áo lông cô thuê, cuối cùng cũng chỉ là để hướng dẫn viên được hưởng hoa hồng mà thôi. Thật ra leo núi căn bản không cần dùng đến mấy thứ này đâu, bình thường du khách mới đến không biết gì toàn tiêu tiền vô ích".
Nguyễn Chi Chi giật mình, cảm thấy Trần Gia Ngôn thế này thật hơi quá nhiệt tình. Mặc dù biết đối phương quan tâm đến mình, có điều bảo cô không mua gì, một thân hai bàn tay trắng mà muốn leo núi, lại còn là núi tuyết, trong cái điều kiện thời tiết khắc nghiệt thế này... Đắn đo suy nghĩ một hồi, cảm thấy đến lúc đó khẳng định cái thân này của cô phải nhờ nhân viên y tế dùng cáng khiêng về.
Ông chủ đang cầm trong tay hai bình dưỡng khí, cảm thấy lúc này có đưa cô hay không thì cũng không hay lắm, lưỡng lự một lúc, đành phải xác nhận lại với Nguyễn Chi Chi: "Cô gái, cô có lấy nữa hay không vậy? Hay là lấy một bình đi."
Nguyễn Chi Chi quay đầu nhìn sang, miệng vừa há còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên, từ trong không gian bao bọc vang lên một giọng nói trầm thấp, cũng vô cùng bình tĩnh.
"Lấy cả hai bình."
Trần Gia Ngôn sững người, khó hiểu nhìn Thời Nghiên đang từ ngoài cửa hàng bước vào: "A Nghiên, sao cậu lại để Chi Chi mua mấy thứ vô dụng này làm gì?"
"Hình như sức khỏe cô ấy không tốt lắm đâu".
Thời Nghiên một mắt hờ hững liếc nhìn Nguyễn Chi Chi, vứt xuống một câu như vậy rồi xoay người rời đi, một mình bước đến máy bán hàng tự động, thể âm thanh lúc nãy vừa phát ra từ miệng của anh chẳng có liên quan gì đến mình.
Còn lại Nguyễn Chi Chi và Trần Gia Ngôn hai mặt nhìn nhau.
Trần Gia Ngôn: "... Sức khỏe cô không tốt?"
Nguyễn Chi Chi: "... có một chút."
Thời Nghiên lấy đâu ra thiên lý nhãn* vậy, cái này mà cũng có thể nhìn ra?
(*Thiên lý nhãn – mắt thần có thể nhìn xa vạn dặm, nhìn thấy những vật, những điều người thường không thấy. Trong câu này, có thể hiểu là Trần Gia Ngôn nói Thời Nghiên rốt cuộc nhìn được chỗ nào trên người Nguyễn Chi Chi mà biết cô ấy sức khỏe không tốt vậy – Xem ra là phải để ý chị lắm lắm nha) Trong chốc lát, Nguyễn Chi Chi có hơi khó xử, nhịn không được quay người nhìn qua, vừa lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy Thời Nghiên tay cầm một chai nước khoáng bước ra khỏi cửa hàng, chậm rãi hòa vào biển người bên ngoài.
Xung quanh anh, người đến người đi như nước chảy, anh mặc một chiếc áo khoác trắng, mái tóc đen nhánh sạch sẽ, thân người lười nhác cứ thế đứng tại trong đám đông, trong nháy mắt khiến cho những thân ảnh khác đều trở nên mờ nhạt.
Núi Tuyết Ngọc Long phong cảnh kiều diễm, cảnh đẹp tuyệt vời, thế nhưng bây giờ bao quanh anh chỉ như cảnh làm nền mà thôi.
(Editor: Đến mức đấy? -_- Chỉ có chị mới cảm thấy thế thôi – Hứ) Nguyễn Chi Chi nhìn đến bóng lưng đã đang mờ dần của anh mới từ trạng thái xuất thần giật mình tỉnh lại.
Ngoài đi bộ lêи đỉиɦ núi, du khách cũng có thể chọn đi cáp treo, sau khi trải qua một trận đấu tranh tư tưởng gay gắt, Nguyễn Chi Chi vẫn là cảm thấy việc tự mình đi lên sẽ có ý nghĩa hơn.
Cũng bởi thể chất yếu ớt, Nguyễn Chi Chi hầu như không tham gia các lớp học thể dục từ khi học cấp 2 chứ đừng nói đến việc trải qua hai giờ đi bộ và leo núi dài dằng dẵng.
Mới đi được gần một tiếng cô đã thở hồng hộc, mà hướng dẫn viên dẫn đường lại đang vào lúc tâm huyết sôi trào, vừa cầm loa thuyết minh các danh lam thắng cảnh dọc đường vừa bước chân thoăn thoắt không ngừng nghỉ tiến lên, khiến Nguyễn Chi Chi mỗi bước đi càng thêm vật vã nặng nề.
Cảm giác được hai chân nặng như chì, bước thêm một bước cũng rất khó khăn. Nguyễn Chi Chi dừng lại, nhìn lên thấy những người khác trong nhóm vẫn còn sung sức, không có vẻ gì là mệt mỏi. Cô thở dài, vừa định chấp nhận số phận tiếp tục bước đi, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đó.
"Hướng dẫn viên, nghỉ một chút rồi hẵng đi, tôi mệt rồi"
Người nói chính là Thời Nghiên.
Nguyễn Chi Chi theo ánh mắt của cả đoàn nhìn về hướng anh, người vừa mở miệng mặt không cảm xúc, lúc này anh đang cúi đầu nghịch điện thoại di động. lúc nãy anh phát ra những lời này rõ ràng còn không có thở hổn hển, vậy mà có thể mặt không đỏ tìm không đập
(không biết xấu hổ) nói ra hai từ "Ta mệt" như vậy.
Hướng dẫn viên nghe xong, ngẫm lại cảm thấy đúng là mình có đi hơi nhanh một chút, lại nghĩ lo cho các giáo sư trung niên trong đoàn, thế là liền bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, có thể tự do tham quan chụp ảnh, đi vệ sinh và nghỉ ngơi.
Nguyễn Chi Chi thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian tìm một băng ghế trống rồi ngồi xuống, hai tay xoa xoa bắp chân đang đau nhức, trong lòng lại than thở Cố Niệm lần thứ 101. Sớm biết sẽ thế này thì đã không đi rồi.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, cô cảm thấy sức lực của mình rốt cuộc cũng hồi phục. Cô lấy bình oxy trong túi ra hít vài hơi, nghĩ nghĩ, lại lấy gương trang điểm ra soi lại cẩn thận, đảm bảo trông mình bây giờ không có quá chật vật rồi mới yên tâm cất đi.
Nguyễn Chi Chi và những người khác hiện đang ở độ cao gần 3.000 mét, hơn nữa còn là vào thời điểm mùa đông khí hậu khắc nghiệt, không khí trên đỉnh núi khá loãng, vì vậy mà cảm giác như nhiệt độ mỗi lúc đều giảm xuống không giới hạn. Nguyễn Chi Chi ngồi trên băng ghế, quấn hai tay vây chặt chiếc áo khoác bông trên người nhưng vẫn lạnh đến run lẩy bẩy.
Ngay lúc này, chợt có tiếng bước chân từ xa truyền đến, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước mắt cô.
Nguyễn Chi Chi nghi ngờ ngẩng đầu, giây tiếp theo, cô hơi kinh ngạc phát hiện người đứng trước mặt mình chính là Thời Nghiên.
Trên người anh vẫn chỉ mặc chiếc áo khoác trắng hơi mỏng, yên tĩnh đứng trước mặt cô, Nguyễn Chi Chi phải tốn sức cố gắng ngẩng đầu thật cao mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy ánh mắt của anh.
Thời Nghiên không nói lời nào, cô cũng không biết làm sao, trong không gian vô tận của núi trời hai người cứ như vậy mà trầm mặc. Đột nhiên, anh từ từ ngồi xổm xuống, lấy chiếc khăn len dày từ trên cổ mình xuống, sau đó vươn tay, đang lúc Nguyễn Chi Chi còn chưa kịp phản ứng đã quấn lên cổ cô.
"Khá hơn chút nào không?" Anh mở miệng hỏi thăm, giọng điệu tự nhiên.
Tự nhiên như khi anh biết thân thể cô không khỏe, tự nhiên như hành động của anh vào chính thời khắc này, giữa tiết trời băng tuyết giá lạnh, anh quàng khăn cho cô.
Nguyễn Chi Chi vô thức đưa tay vuốt ve chiếc khăn quàng cổ dày cộp giữa cổ, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của cơ thể đối phương. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy bây giờ mà nhận lấy món đồ này thì có phần không được hay lắm, vừa mấp máy môi định từ chối thì bị hành động của anh cắt ngang.
Thời Nghiên ngồi xổm trước mặt cô, cả người so với cô thấp hơn khoảng nửa cái đầu, vươn tay lấy ra từ trong túi áo khoác chiếc bật lửa màu xanh lam, sau đó "cạch" một tiếng mở ra, một ngọn lửa nhỏ nhảy nhót trong không trung, thắp sáng đôi mắt còn đang mông lung của Nguyễn Chi Chi.
Cô nghi hoặc nhíu mày, vừa muốn mở miệng hỏi anh định làm gì, trong lúc bất cẩn lại bị ép đối diện với đôi mắt của anh.
Hai mắt Thời Nghiên đen như mực, con ngươi sâu thẳm vô biên vô hạn như đại dương không đáy, rõ ràng là lạnh lùng thờ ơ, thế nhưng lại khiến cho người đối diện có cảm giác giống như trong nó bao phủ một loại tình cảm ảm đạm không rõ ràng, nó mãnh liệt lao về phía cô, khiến cho cô thúc thủ vô sách*.
(*Ý nói bất lực, không thể làm được gì khác – có thể hiểu cảm giác của Nguyễn Chi Chi là cô như bị cuốn vào trong ánh mắt anh không làm được gì khác, cũng có sự bất lực khi không thể hiểu rõ được những cảm xúc trong mắt anh) "Đặt tay lên đây sẽ ấm hơn, nhưng đừng lại gần quá, cẩn thận bị bỏng."
Anh mở miệng, vẫn là âm sắc khàn khàn mà gợi cảm, nhưng lúc này lại khiến cho người bên cạnh cảm nhận được trong giọng nói ấy một mảnh ôn nhu hiếm có.
Tựa như bị giọng nói dịu dàng làm cho mê hoặc, mọi lời từ chối mà Nguyễn Chi Chi đã chuẩn bị sẵn trong đầu trong nháy mắt đều biến mất, cô ngoan ngoãn nghe lời anh, vươn tay đặt lên trên ngọn lửa.
Thực sự là ấm hơn rất nhiều.
"Cảm ơn anh"
Cảm ơn xong cô mới giật mình phát hiện, từ khi quen biết Thời Nghiên đến nay, dường như lúc nào cũng là cô nói lời cảm ơn với anh.
Loại cảm giác này thực sự rất không tốt.
Thời Nghiên gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, im lặng bật lửa giữ ấm cho cô.
Một lát sau, Nguyễn Chi Chi cảm nhận được nhiệt độ trong người dần dần nóng lên truyền đi khắp thân thể liền vội vàng kêu Thời Nghiên đứng dậy, dù sao anh đã duy trì động tác giữ lửa cùng việc ngồi xổm như vậy một thời gian, hiện giờ nhất định rất mỏi rồi.
Thời Nghiên ngước mắt lên, xác nhận huyết sắc trên mặt cô đã khôi phục trở về, liền gật đầu đứng dậy, ngón tay theo thói quen luồn vào túi áo khoác. Nhìn thấy hành động của anh, Nguyễn Chi Chi cẩn thận nhắc nhở: "Trong khu thắng cảnh cấm hút thuốc".
Nghe được lời của cô, động tác anh ngừng một chút rồi gật đầu: "Cảm ơn cô đã nhắc."
"Vậy là tốt rồi".
Lễ phép nở một nụ cười coi như đáp lại, Nguyễn Chi Chi quấn chặt chiếc khăn quàng che kín cổ, thầm nghĩ dù thế nào cũng phải tìm thời cơ khiến anh cũng phải cảm ơn cô một lần, bằng không nhìn như cô lúc nào cũng đơn phương làm phiền đến anh vậy.
Mặc dù... Đúng là thời gian qua một mình cô đã dựa dẫm vào anh rất nhiều.
Thời tiết bây giờ rất tốt, trời trong gió nhẹ, bầu trời không một gợn mây, xem ra lịch trình lựa chọn đi tham quan núi tuyết Ngọc Long hôm nay là điều rất sáng suốt, bởi vì chỉ khi trời không mây mới có thể thưởng thức được rõ ràng được cảnh sắc của núi tuyết.
Thời Nghiên đút hai tay vào túi áo lông, lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn về khoảng không vô định nơi khung cảnh đỉnh núi phía xa, đôi mắt đen sâu thẳm không chứa chút cảm xúc lay động nào.
Nguyễn Chi Chi nhìn anh, đột nhiên có cảm giác giống như chỉ một giây sau anh liền sẽ biến mất không ai còn thấy nữa.
Rõ ràng mới một giây trước đấy thôi, anh là người đã dùng động tác ôn nhu dịu dàng giúp cô sưởi ấm, mà chớp mắt chỉ một giây sau đó, anh lại đã khôi phục dáng vẻ lãnh đạm xa lạ.
Người đàn ông này, tại vì sao vẫn luôn luôn như thế, tại vì sao luôn không thể để người ta dùng cách nào nhìn thấu được.
Đang khi bầu không khí có chút khó xử, Trần Gia Ngôn đi về phía bọn họ.
"Chi Chi, cô không sao chứ, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?" Trần Gia Ngôn hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.
Trong lòng bỗng tỏa ra một tia ấm áp, Nguyễn Chi Chi cong môi cười: "Không sao, bình dưỡng khí bán dưới núi vẫn rất có ích. Tôi chỉ hít vài hơi thôi là đã đỡ hơn nhiều rồi."
Trần Gia Ngôn nheo mắt nhìn cô một lượt, thầm xác định cô không có dấu hiệu sức khỏe không tốt nào, lúc này mới tiếp tục nói: "Không ngờ cái miệng quạ đen của A Nghiên lần này lại hữu ích như vậy. Cũng may lúc đó cô nghe cậu ta. Chứ nếu cô nghe lời tôi không mua bình dưỡng khí, tôi thực sự là không biết làm sao đền hết tội cho cô nữa".
Nghe được khẩu khí cực kỳ nghiêm nghị từ một người thường mang bộ dáng tiêu dao như Trần Gia Ngôn, Nguyễn Chi Chi nhịn không được bật cười: "Nào có nghiêm trọng như anh nói vậy chứ, thể chất của tôi từ nhỏ đã không được tốt lắm, là bệnh cũ thôi, không sao không sao"
Có lẽ là hiếm khi cô nở một nụ cười mà không có phòng bị, không có sự thu mình khách sáo như vậy, Trần Gia Ngôn trong lúc nhất thời nhìn cô đến ngây người. Thời gian cảm tưởng như đã trôi qua nửa ngày, cậu ta mới hoàn hồn, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Chi Chi, hỏi cô một vấn đề tương đối riêng tư nhé, à... chuyện là... cô đã có bạn trai chưa?"
Anh vừa thốt ra câu này khỏi cửa miệng, động tác vặn nắp chai nước của Nguyễn Chi Chi lập tức cứng đờ. Không biết có phải ảo giác của mình hay không, cô lại có cảm giác như Thời Nghiên, người vốn từ đầu chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, thế nhưng hiện giờ cũng liếc mắt nhìn sang bên này.
Động tác ngưng lại cùng lắm chỉ mất một giây, Nguyễn Chi Chi ngẩng đầu uống một ngụm nước, bình tĩnh trả lời: "Không, một mình tôi quen rồi."
Trần Gia Ngôn nghe được cô phủ định hai mắt sáng lên, anh vui vẻ há to miệng muốn nói tiếp, nhưng dường như lại nghĩ đến cái gì, liền chuyển lời tiếp tục truy vấn: "Thật hay giả vậy? Dung mạo cô xinh đẹp như vậy, tính cách cũng tốt, làm gì có khả năng đến giờ vẫn độc thân chứ"
Nguyễn Chi Chi vặn lại nắp, cất chai nước khoáng trở về trong túi, cũng không quan tâm lắm mà đáp: "Chuyện này thì có gì phải nói dối? Nếu anh cảm thấy có đối tượng thích hợp thì có thể giới thiệu cho tôi. Dù sao mẹ tôi cũng đã giục tôi yêu đương suốt hai, ba năm rồi"
Lời này cô nói chỉ đơn giản là nói đùa cho vui thôi, cũng nhân thể làm cho bầu không khí cứng ngắc hiện tại thoải mái hơn một tí, không ngờ Trần Gia Ngôn vậy mà lập tức cao hứng, không chút do dự tự đề cử mình: "Em nghĩ anh thế nào? Hai mươi tám tuổi, có xe có nhà, đối xử phụ nữ toàn tâm toàn ý, hết mực kiên nhẫn chu đáo săn sóc?"
Kinh ngạc trước lời tỏ tình đột ngột của đối phương, Nguyễn Chi Chi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, vẫn là nụ cười vui vẻ rực rỡ làm sáng bừng cả gương mặt anh như mọi ngày, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy trong ánh mắt đó mấy phần nghiêm túc.
Lý Tư Thần trước đây cũng chính là như thế, mỗi khi nói chuyện với cô sẽ híp mắt cười. Hôm nay thì nói "Chi Chi, có em ở bên thật là tốt", ngày sau đó lại nói "Chi Chi, anh bây giờ mà không có em thì không sống nổi mất", vậy nhưng chỉ một khoảnh khắc khi cô lần nữa mở mắt nhìn anh, anh liền đã có thể nắm tay ở bên những người con gái khác, hoàn toàn không lưu lại cô trong trí nhớ của mình.
Giống như năm đó Cố Niệm từng nói, Chi Chi cô đã đợi chờ bên Lý Tư Thần ròng rã 4 năm rồi, nhưng thành thật mà nói, so với một cái lốp xe dự phòng cũng không bằng. Mà đâu có cái lốp xe dự phòng nào tận tâm tận lực giống như cô, vừa được gọi là đến, xong việc thì phủi tay rời đi cũng chẳng còn gì. .
TruyenHDTrần Gia Ngôn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô chuyển sắc lạnh, như thể đã hiểu ra điều gì đó, đôi mắt ảm đạm không nén được hơi trùng xuống. Nhưng rất nhanh anh mở miệng, vội vàng chuyển chủ đề cứu vớt tình thế: "Haha, tôi chỉ đùa cô chơi thôi"
Cậu ta liếc nhìn Thời Nghiên đang đứng bất động gần đấy, vẻ mặt bình thản ngắm phong cảnh, liền không chút do dự kéo anh vào cuộc làm lá chắn, "Cô xem, thật ra A Nghiên cũng không tồi đâu. Tôi quan sát mấy hôm nay thấy cậu ấy đối xử với cô so với Nghiêm Nhụy cùng mấy cô gái khác tốt hơn nhiều. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm đến cô gái nào nhiều như cô vậy đâu. Nói thật, chính tôi cũng nghi ngờ cái người uống rượu đêm qua là quỷ nhập nữa á".
Hôm nay, Nguyễn Chi Chi vẫn mặc chiếc áo khoác bông dày đã choàng đêm qua. Cô đang đút hai tay vào túi áo khoác để giữ ấm, nghe Trần Gia Ngôn nhắc về sự việc xảy ra trong quán bar đêm qua, không biết tại làm sao, đầu ngón tay bất giác run lên nhè nhẹ, lại vô tình chạm vào bông hồng giấy trong túi áo còn chưa kịp lấy ra, đột nhiên tâm tình nảy sinh chút hoảng loạn cùng bối rối.
Cô mấp máy môi, chưa kịp nghĩ ngợi liền buột miệng nói: "Được rồi, anh đừng gán ghép nữa, trong lòng tôi đã có người mình thích rồi."
Một câu vừa thốt ra từ miệng cô nhanh chóng làm cho bầu không khí càng thêm lạnh xuống
Sau khi nói xong, trong lòng Nguyễn Chi Chi có hơi lo lắng cúi đầu nghịch móng tay, không biết vì sao lại không dám nhìn đến ánh mắt của Thời Nghiên.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng anh và cô không quá quen thân, ngoại trừ vừa rồi anh giúp cô sưởi ấm, cô cũng không nợ anh điều gì.