Ba người Cố Khinh Chu, Triệu Kỳ Căn và Lục Minh Thần cùng đi xuống lầu, nhìn thấy bữa sáng trên bàn liền sôi nổi bước tới. Sau khi ngồi xuống, ăn một chút liền gật đầu nói ăn ngon.
Mọi người cũng ngồi xuống hết.
Cố Hàn Chu ăn được một ít, nhíu nhíu mày, hắn liếc Tô Dĩ Trần một cái, nhàn nhạt hỏi: “Tại sao vị hôm nay không giống với mấy bữa trước?”
Đôi mắt Tô Dĩ Trần không nhịn được mà nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Cố Khinh Chu kỳ quái nói: “Không có mà nhỉ? Bữa sáng hôm nay với bữa sáng thường ngày đâu có gì khác nhau đâu ạ?”
Ánh mắt Cố Hàn Chu âm trầm nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần, nhìn đến độ khiến lòng Tô Dĩ Trần run lên. Hắn ném thức ăn trong tay vào lại dĩa, lạnh giọng ra lệnh cậu: “Cậu, đi nấu lại.”
Bốn phía chợt an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn Tô Dĩ Trần, khiến cậu xấu hổ vô cùng.
Lúc này.
Bùi Túc Nguyệt cười nhạt giải vây: “Bữa sáng của những người khác là Tô Tô nấu. Chỉ có của Hàn Chu ca là chính tay em làm, có chỗ nào anh không hài lòng ạ?”
Nghe thấy Bùi Túc Nguyệt nói như vậy, những người khác ồn ào cười nói: “Túc Túc nấu thì chắc chắn siêu cấp ngon ạ! Đặc biệt tự mình nấu cho Hàn Chu ca, còn cần phải nói nữa sao?”
“Đúng vậy, không giống như bữa sáng trong chén chúng ta, chẳng phải do Túc Túc nấu, sao mà thơm bằng chén của Hàn Chu ca được?” Lục Minh Thần cười nói.
Cố Khinh Chu khẳng định gật đầu: “Chắc chắn Túc Túc nấu rất ngon, đại ca, em cũng muốn ăn đồ ăn trong chén của anh.”
“Túc Túc vậy mà cũng biết làm bữa sáng, thật là lợi hại. Việc học ở nước ngoài nặng như vậy, anh vẫn còn thời gian học việc này sao? Nhìn đồ ăn trong chén Hàn Chu ca, màu sắc lẫn hương vị đều đầy đủ, rất giống với đầu bếp chuyên nghiệp nấu làm.” Lục Minh Thần không ngừng tán thưởng.
……
Tô Dĩ Trần một ngụm uống sữa bò, nghe mọi người vỗ mông ngựa, đột nhiên nhịn không được mà phụt cười lên tiếng.
Tiếng cười này quá đột ngột, nên mọi người không khỏi nhìn về cậu.
Cố Hàn Chu âm trầm: “Có cái gì buồn cười à?”
“Không, không có ạ.”
Tô Dĩ Trần lau sữa bò trên miệng, nghẹn cười đến đôi mắt ửng đỏ lên. Cậu thật sự nhịn không được, cúi đầu lắc mạnh, khóe miệng cong cong lên, cười đến bả vai đều rung rung.
Dáng vẻ cúi đầu nhịn cười này của cậu, ở trong mắt những người khác, giống như là dáng vẻ tự ti, cúi đầu nghẹn khóc.
Triệu Kỳ Căn khinh thường cười lạnh: “Có người a, cho dù có đố kỵ người khác cũng sẽ không bao giờ đạt được đỉnh cao của họ. Vịt con xấu xí vĩnh viễn không thể hoá thành thiên nga trắng. Thật chẳng hiểu được người nào đó có thể diện gì mà lại có thể ở lại Cố gia. Chính chủ chân chính đã trở lại, người nào đó thật sự không tự biết xấu hổ sao?”
Trong lời cậu ta toàn bóng gió, tất cả mọi người ở đây đều biết người mà cậu ta nói là ai.
“Có điều, cũng chỉ là một thế thân chẳng bằng cái thá gì. Ánh sáng đom đóm mà vọng tưởng đòi tranh với ánh trăng. Cũng không tự nhìn cho rõ bản thân là cái mặt hàng gì, mày xứng cùng anh ấy so sánh sao?”
Triệu Kỳ Căn lẩm nhẩm, lạnh giọng châm chọc.
“Được rồi.” Cố Hàn Chu lạnh lùng mở miệng, mang phong thái gia chủ một nhà: “Đều nói ít lại, ăn sáng thôi.”
Hắn vừa dứt lời, bốn phía đều yên tĩnh lại. Tô Dĩ Trần ăn chậm nhai kỹ, nhai đến khi hương vị bánh mì tan đi chỉ còn lại vị bò bít tết, bò bít tết chiên bảy phần chín, là khẩu vị cậu yêu nhất. Cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt đang ở đối diện. Bùi Túc Nguyệt vẫn luôn nhìn trộm cậu. Khi thấy Tô Dĩ Trần nhìn mình, Bùi Túc Nguyệt hướng cậu cười nhẹ, nháy mắt phải.
Tô Dĩ Trần rũ mí mắt xuống, lơ đi cái nháy mắt của Bùi Túc Nguyệt.
Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đều muốn mang Bùi Túc Nguyệt đi ra ngoài chơi, ngay cả Cố Hàn Chu cũng cố ý nghỉ phép để mời y.
Chỉ là, Cố Hàn Chu đột nhiên nhận được một cuộc gọi, tức khắc sắc mặt xanh mét, công ty hắn bị một thế lực không rõ công kích, thị trường chứng khoán gặp nguy cơ bị hạ giá. Hơn nữa, loại tình huống này rất khó giải quyết, hắn cần phải tự mình ra trận mới giải quyết được.