Tô Dĩ Trần cảm nhận rõ cảm xúc biến đổi của Bùi Túc Nguyệt, cũng gần như trong nháy mắt, tất cả lại khôi phục như thường. Cậu lập tức tiến lên phía trước, trên mặt cong lên một nụ cười, nói lớn: “Hôm nay mọi người đều đã mệt rồi, đừng đứng ở đây nữa, quay về nghỉ ngơi đi nhé.”
Triệu Kỳ Căn liếc Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới một cái, cười lạnh một tiếng: “Tu hú chiếm tổ.”
Lục Minh Thần ngăn cản Triệu Kỳ Căn còn đang muốn nói gì đó nữa, cậu ta cười: “Được rồi, chúng ta là tới làm khách, không phải tới trêu đùa chim yến nhỏ. Mau đi ngủ thôi, tôi cũng mệt muốn chết rồi nè.”
Cố Hàn Chu chậm rãi ra mệnh lệnh: “Đều đi ngủ hết đi.”
Cố Khinh Chu cùng ba người kia đẩy đẩy nhau đi lên tầng 4.
Bùi Túc Nguyệt vẫn nhớ kỹ lời Tô Dĩ Trần nói, y chậm rãi đi lên phía trước, đứng ở sau lưng Cố Hàn Chu. Ở nơi Cố Hàn Chu nhìn không thể nhìn tới, Bùi Túc Nguyệt hướng Tô Dĩ Trần lộ ra một nụ cười nhạt.
Sau khi tất cả mọi người rời đi.
Cố Hàn Chu lạnh lùng nhìn Tô Dĩ Trần: “Cậu không có nói bậy gì ở trước mặt Túc Túc chứ?”
Tô Dĩ Trần hồi phục lại tinh thần từ nụ cười kia của Bùi Túc Nguyệt. Cậu “A?” một tiếng. Sau một hồi lâu mới phản ứng, lập tức thấp giọng trả lời: “Anh yên tâm, em sẽ không nói nhiều lời ở trước mặt cậu ấy đâu ạ.”
Cố Hàn Chu từ từ xoa xoa đầu ngón tay, ngữ khí nhàn nhạt ngữ mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ: “Vậy là tốt. Cậu hẳn là biết tính tình của tôi, tôi không hy vọng Túc Túc biết mối quan hệ giữa tôi với cậu. Cậu phải tự biết thân biết phận, không được gây thêm phiền phức cho tôi, có biết chưa?”
Bộ dáng Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn đến mức cam chịu: “Vâng...”
Ánh mắt Cố Hàn Chu lạnh lùng nhìn Tô Dĩ Trần, rất có hứng thú mà đánh giá biểu cảm biến hoá trên mặt cậu, như là vị thần cao cao tại thượng nhìn con giun đất đang giãy giụa sinh tồn trên mặt đất. Khinh miệt, hài hước, cùng với một thái độ bỡn cợt.
Hắn có đôi khi rất thích biểu cảm tái nhợt vì đã phải chịu đựng nhiều tổn thương này của Tô Dĩ Trần.
Bởi điều đó sẽ làm hắn liên tưởng đến những bông hồng bị người gọt đi gai nhọn, chỉ còn lại một vẻ đẹp rách rưới bất kham.
.
Thấy ánh mắt đáng sợ này của Cố Hàn Chu, lông tơ cả người Tô Dĩ Trần dựng đứng. Cậu theo bản năng lùi về phía sau một bước, mím môi lắp bắp nói: “Vậy… Em vô phòng ngủ trước ạ…”
Tô Dĩ Trần tốc tức vào phòng đóng cửa lại, cậu hít sâu một hơi, thầm mắng một câu: “Đ* m* có bệnh hết à!”
Cố Hàn Chu xoa xoa đầu ngón tay, nhàn nhạt mà nhìn căn phòng đã đóng cửa. Hắn biết Tô Dĩ Trần vĩnh viễn đều sẽ tha thứ hắn, sẽ không trách tội hắn. Biết Tô Dĩ Trần vẫn sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn, cũng biết Tô Dĩ Trần sẽ không bao giờ rời khỏi hắn.
Bởi vì hắn biết Tô Dĩ Trần vô cùng yêu hắn. Điều này có thể từ ánh mắt, hành vi, cử chỉ ngày thường nhìn ra được.
Chỉ là một món đồ chơi để hắn tiêu khiển khi nhàm chán, nên hắn tạm thời vẫn chưa muốn vứt đi.
.
Cố Hàn Chu đứng trước cửa phòng Tô Dĩ Trần năm giây, liền xoay người đi lên tầng năm 5.
Hắn không hề chú ý tới, đứng trên đầu cầu thang, cặp mắt phượng kia của Bùi Túc Nguyệt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lưng Cố Hàn Chu cho đến khi hắn biến mất trong tầm nhìn. Năm ngón tay thon dài xinh đẹp của y gõ gõ vào lan can cầu thang, đôi mắt đẹp đến cao quý khí không thể nhìn rõ suy nghĩ nhớ nhung trong lòng y.
.
Đêm hôm đó.
Vào lúc Tô Dĩ Trần đang ngủ say, cậu có cảm giác cả người mình nóng vô cùng, tựa như đang bị người ta ôm vào trong ngực. Bên tai, bên cổ, đôi mắt, đều có hơi thở nhè nhẹ khiến cho cậu ngứa ngáy.
Có cái gì đó thật mềm mại lại ướŧ áŧ đang liếʍ láp lỗ tai cậu.
“Ưʍ...”