“Hơn nữa, nếu không phải do Tô Tô cũng ở nơi này, thì em cũng chẳng muốn tới Cố gia làm gì.”
Tô Dĩ Trần nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải do những lời cậu nói mới khiến Cố Hàn Chu mời cậu vào Cố gia à?”
Mí mắt phượng xinh đẹp của Bùi Túc Nguyệt từ từ nhếch lên, y thử nói bằng ngữ điệu thật cẩn thận: “Tô Tô, chuyện vào Cố gia ở không phải do em đề nghị, là Cố Hàn Chu tự chủ động nói ra. Tuy em cũng rất muốn đến gần Tô Tô, nhưng nếu Tô Tô không vui, em làm sao dám làm như thế được? Nếu không phải do trong lòng Cố Hàn Chu không để tâm đến Tô Tô, sao lại có thể làm ra sự việc tổn thương Tô Tô như vậy…”
Y nói bóng nói gió, lời nói hàm chứa một ý nghĩa khác.
Bùi Túc Nguyệt lại nhấp môi cười nói: “Có điều, em thật sự rất cảm ơn hắn vì đã cho em cơ hội tiếp cận Tô Tô.” Trong giây lát, biểu tình Tô Dĩ Trần vô cùng phức tạp, ngũ vị tạp trần.Dù cho lời nói của Bùi Túc Nguyệt ngoài sáng trong tối đều là nói xấu Cố Hàn Chu, nhưng cũng không thể phủ nhận, Bùi Túc Nguyệt nói không hề sai ——— Cố Hàn Chu vốn dĩ không hề xem trọng cậu.
Cố Hàn Chu là người cầm quyền tối cao của tập đoàn Cố thị, hắn là một thương nhân, trong mắt dĩ nhiên chỉ có lợi ích, cũng chỉ giao tiếp với loại người tự nhận là ưu tú, có thể liên tục cung cấp lợi ích cho hắn. Một người như vậy, có danh tiếng, có sự giàu có, lại kiêu ngạo, hắn tuyệt đối sẽ không đặt một "tình nhân nhỏ" đặt tại bên người vào mắt.
Ở trong mắt Cố Hàn Chu, nhóm tình nhân nhỏ được nuôi ở bên ngoài đều là chim hoàng yến nhỏ hay pha trò làm vui khi hắn nhàm chán hay muốn giải toả buồn bực, không đáng để người ngoài biết đến. Cố Hàn Chu chịu để bản thân cậu, “Chim hoàng yến” này được vào Cố gia ở, đã là trời lớn ban ân. Huống hồ, cậu vẫn phải dựa gương mặt tương tự với bạch nguyệt quang mới có thể được Cố tổng phá lệ “Thi ân”.
Tô Dĩ Trần là một người yêu mến những người mạnh mẽ. Ngay từ ban đầu, cậu có hảo cảm đối với Cố Hàn Chu. Đó là sự mến mộ đối với cường giả.
Nhưng sau này... Trải qua đủ loại sự kiện, Tô Dĩ Trần cũng nhanh chóng nhận thấy rõ, Cố tổng là loại người bạc tình bạc nghĩa. Nên cậu biết rõ vị trí cùng tâm thái của bản thân, chỉ lấy tiền, chỉ diễn kịch, chỉ làm tốt những việc mà mình nên làm. Chỉ cần một năm nữa, có thể trực tiếp chạy lấy người.
Tô Dĩ Trần cũng không cảm thấy loại hành vi này của Cố Hàn Chu có tính vũ nhục xúc phạm tới cậu, bởi vì cậu vô cùng hiểu rõ bản thân mình vốn dĩ không thèm để ý đến hắn.
Nhưng đứng từ ở góc độ của Cố Hàn Chu, góc độ của Bùi Túc Nguyệt hay là góc độ của người khác mà nói —— Loại hành vi này của Cố Hàn Chu không khác gì đang nhục nhã một người yêu hắn đậm sâu là bao.
Chỉ là, trà ngôn trà ngữ của bạch nguyệt quang này lại mang ý gì đây? Ánh mắt Tô Dĩ Trần hai hơi trầm xuống, kỳ quái nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Cùng lúc đó, cầu thang của tầng trên vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Tô Dĩ Trần khẽ biến.
“Túc Túc, em sao lại ở chỗ này?”
Cố Hàn Chu đứng ở góc ngoặt cầu thang, một thân vẫn còn mặc lễ phục dự tiệc chưa kịp thay, năm ngón tay thon dài của hắn đang đút vào túi quần, khí thế áp bức mạnh mẽ đến từ người trên đỉnh toả ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người họ.
Mặt Bùi Túc Nguyệt nở một nụ cười hoàn mỹ đến độ không có sai sót, ngữ khí bình thường giống như đang nói đến thời tiết hôm nay: “Em đến xem phòng ở của Tô Tô, sau này có thể sẽ cần giúp đỡ nhiều hơn.”
Cố Hàn Chu còn chưa kịp mở lời, đám người Cố Khinh Chu từ trên lâu cũng đã xuống tới nơi. Triệu Kỳ Căn nhìn Tô Dĩ Trần, mặt đầy vẻ khinh thường: “Chỗ ở của Tô Dĩ Trần thì có cái gì mà đẹp? Túc Túc, anh cẩn thận một chút, đừng để cho vận đen của Tô Dĩ Trần dính vào trên người của anh.”
Nụ cười Bùi Túc Nguyệt từ từ biến mất, đôi mắt phượng nhiễm lên một tầng lạnh lẽo không thấy rõ. Y nhìn Triệu Kỳ Căn, ánh mắt tựa như là đang nhìn người chết lạnh xác..
Chúc mừng năm mới 2024, hy vọng năm nay mọi điều tốt đẹp sẽ đến với các bạn <3