Cố Hàn Chu nhíu mày, nhìn bộ dạng cam chịu của cậu liền nhịn không được mà bực bội.
Sau khi Cố Hàn Chu rời đi.
Tô Dĩ Trần liền đặt mông ngồi lên ghế sô pha, mặt đầy phức tạp uống vài ly rượu.
.
Trong sảnh tiệc, mọi người vẫn ăn uống linh đình, nói cười ríu rít, náo nhiệt vô cùng.
Thẩm Nguyên một bên cùng các lãnh đạo của giới thương nghiệp nói chuyện với nhau, một bên quan sát Tô Dĩ Trần. Thấy Tô Dĩ Trần không thích hợp, vội vàng tranh thủ thời gian gửi tin nhắn đến.
【 Tô Tô, tôi thấy cậu không ổn cho lắm, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? 】
Tô Dĩ Trần gõ điện thoại trả lời lại.
【 Bạch nguyệt quang muốn vào Cố gia ở, tôi thấy rất phiền. 】
Bên kia hỏi lại.
【 Chuyện này… Người tới chắc chắn không có ý tốt nha. Tô Tô, Bùi Túc Nguyệt không phải là một ngọn đèn cạn dầu, cậu phải cẩn thận. 】
【 Ừ. 】
Ánh mắt Tô Dĩ Trần hơi trầm xuống, cậu đương nhiên biết, Bùi Túc Nguyệt rõ ràng không có ý tốt. Vốn dĩ một tên Cố Hàn Chu với một tên Cố Khinh Chu đã khó đối phó rồi. Hiện giờ lại đến thêm một tên Bùi Túc Nguyệt bụng dạ khó lường... Khả năng y sẽ ra tay gây chuyện gì đó, cậu cần phải tăng thêm đề phòng.
……
Với bữa tiệc tiếp đón này, Bùi Túc Nguyệt có thể nói là chúng tinh phủng nguyệt, vô cùng hoàn hảo. Các khách mời toàn bộ đều vây quanh Bùi Túc Nguyệt. Điều này khiến cho các con em quý tộc khác nhìn mà hâm mộ lẫn ghen tỵ.
Bùi Túc Nguyệt cùng mọi người uống rượu nói chuyện với nhau, vẫn luôn dùng dư quang nhìn Tô Dĩ Trần. Y biết Tô Tô thích loại người như thế nào, hoàn mỹ, ưu tú, độc nhất vô nhị...
Cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có thể xứng đôi Tô Tô.
Vì Tô Tô, y có thể ở trước mặt mọi người ngụy trang thành bộ dạng hoàn hảo như vầy.
Vì Tô Tô, mọi khía cạnh trong đời sống sinh hoạt của y đều có những thứ mà Tô Tô yêu thích.
Y tuyệt đối sẽ không khiến cho Tô Tô mất mặt.
.
Cố Hàn Chu vẫn luôn ở bên cạnh Bùi Túc Nguyệt, giúp Bùi Túc Nguyệt chắn rượu, rất săn sóc lại lịch thiệp.
Bữa tiệc diễn ra liên tục cho đến khi trời tối mới kết thúc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, khách khứa từng người một rời đi
Phòng tiệc to lớn đến vậy rất nhanh đã trở nên trống trải.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Hàn Chu liếc lại đây, đó là một ánh mắt mang đầy ý tứ ra lệnh. Tô Dĩ Trần biết ông chủ Cố muốn bản thân cậu qua đó chờ đợi mệnh lệnh.
Bùi Túc Nguyệt đang đứng ở sau lưng Cố Hàn Chu. Cậu nghiêng đầu nhẹ, liền thấy một đôi mắt phượng xinh đẹp kiêu sa đang sáng ngời mà trông mong nhìn Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần da đầu tê dại, cúi đầu không muốn đối diện với đôi mắt của Bùi Túc Nguyệt. Cậu im lặng mà đi theo phía sau Cố Hàn Chu.
Đôi mắt phượng kiêu sa của Bùi Túc Nguyệt mềm mại mà nghiêm túc nhìn Tô Dĩ Trần, giọng nói như ngọc: "Em sau này sẽ tạm thời ở Cố gia. Xin anh hãy chăm sóc em nhiều hơn, Tô Tô.”
Tô Dĩ Trần cứng đờ, cậu lơ đi ánh đầy ý vị của Bùi Túc Nguyệt. Ý của bạch nguyệt quang là gì đây? Muốn khıêυ khí©h cậu sao?
Tô Dĩ Trần ngoài cười nhưng trong không cười: “…… Hoan nghênh cậu.”
Cố Hàn Chu cảnh cáo mà liếc Tô Dĩ Trần một cái, Tô Dĩ Trần lập tức đứng hình, ánh mắt nhìn chăm chú ông chủ lớn, bộ dạng nhu hòa thuận theo của cậu khiến Cố Hàn Chu rất vừa ý.
Cố Hàn Chu quay đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt hắn dịu dàng hơn, cười khẽ: “Nếu em có thiếu gì, cứ việc nói với tôi. Tôi sẽ bảo quản gia bổ sung cho em.”
Bùi Túc Nguyệt cong lên một nụ cười duyên, nốt lệ chí màu đỏ nơi khóe mắt sáng lên, rực rỡ lấp lánh, y nhấp môi nói: “Cảm ơn Hàn Chu ca đã vì em mà chuẩn bị nhiều thứ như vậy. Em nghĩ chắc em không có thiếu gì nữa. Bởi vì… Điều em muốn nhất, đã ở Cố gia.”
Một câu nói chứa đầy ẩn ý.