Chương 24

Nhưng mà Tô Dĩ Trần càng ngày càng hiểu chuyện, càng ngày càng săn sóc, càng ngày càng nhẫn nhục cam chịu, nên cũng càng ngày càng tẻ nhạt.

Tô Dĩ Trần làm tất cả mọi chuyện đều là vì yêu hắn, cùng với muốn lấy lòng hắn. Hành vi bắt chước theo Túc Túc… Cũng đều khiến cho Cố Hàn Chu cảm thấy, cậu thiếu đi một cái gì đó.

Nói chung cũng không phải là cái hương vị mà hắn muốn.

—— Ăn thì vô vị, bỏ thì đáng tiếc.

Có điều, Tô Dĩ Trần là cái gì?

So với Túc Túc trước mắt mà nói, Tô Dĩ Trần chẳng là cái thá gì cả.

Cố Hàn Chu lắc lắc chén rượu mà nghĩ thầm, chỉ có nhân tài ưu tú mới có thể lọt vào mắt hắn. Ánh mắt nhìn người của hắn từ trước đến nay đều vô cùng chuẩn xác.

Túc Túc mới là bạn đời hoàn mỹ mà hắn muốn.

.

Tô Dĩ Trần trở lại phòng tiệc liền ngồi trong một góc.

Trong đầu cậu vẫn luôn tự hỏi về những lời mà Bùi Túc Nguyệt từng nói. Kỳ thật, cậu từng dự đoán đủ loại tình huống khi bạch nguyệt quang về nước, cũng đều đã chuẩn bị kỹ kế hoạch đối ứng. Nhưng loại tình huống này…… Thật khiến cho cậu giật mình.

Lúc mà Tô Dĩ Trần đang tự hỏi, một âm thanh nhàn nhạt hơi trầm truyền từ đỉnh đầu đến: “Vừa mới đi đâu?”

Ông chủ lớn tới!

Tô Dĩ Trần đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Chu vô cùng cao lớn đang ăn mặc chỉnh tề. Tiền nha! Tiền mặt nha! Cổ đông lớn của tui nha!!

Con ngươi cậu hơi rung động, bỗng dưng đứng dậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, biểu hiện đối với sự chú ý của Cố Hàn Chu rất thụ sủng nhược kinh*: “Em vừa mới đi... đi WC.”

*thụ sủng nhược kinh: được sủng nên sinh ra sợ

Đôi mắt u ám của Cố Hàn Chu mang theo sự áp bức đánh giá Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới. Hắn đã quen ở vị trí cấp trên, hay ra lệnh cho người khác làm việc. Đặc biệt là ở trước mặt Tô Dĩ Trần, hắn lại càng thích ra lệnh cho cậu. Ngữ khí Cố Hàn Chu ngữ khí, hàm chứa ý tứ cảnh cáo.

“Đêm nay trở về, dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ ở lầu 3, cho Túc Túc ở.”

“…… A?”

Tô Dĩ Trần trợn to hai mắt, ngây ngẩn cả người.

Cố Hàn Chu nhíu mày, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần: “Không muốn?”

Tô Dĩ Trần bỗng dưng gục đầu xuống. Ở nơi mà Cố Hàn Chu chú ý không đến, cái đầu nhỏ của cậu đang tràn ngập sự khó hiểu.

Cái tình huống gì thế này? Bạch nguyệt quang muốn vào Cố gia ở???

Trong lòng Tô Dĩ Trần có một cảm giác không hề ổn chút nào. Cậu hít sâu một hơi, nung nấu lên một chút cảm xúc. Khi cậu ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ, bi thương cầu xin nói: “Tiên sinh, đừng cho cậu ta vào ở đuợc không... Cậu ta không phải đã nói là sẽ về ở nhà cũ Bùi gia của cậu ta sao? Vì sao lại nhất định phải tới nhà của chúng ta ở……”

Cố Hàn Chu mím môi, nhắc nhở cậu: “ Đó không phải là nhà của cậu.”

Như bị sét đánh ngang tai.

Đôi mắt Tô Dĩ Trần ầng ậc nước, cậu ngơ ngẩn nhìn Cố Hàn Chu. Khi nghe những lời này, cậu giống như là há miệng thở dốc, nói không ra lời. Giọng nói cậu nhỏ dần, còn muốn khuyên nhủ thêm: “Nhưng mà…”

Ánh mắt Cố Hàn Chu nặng nề: “ Cậu không có tư cách bàn điều kiện với tôi.”

Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt đang ở cách đó không xa: “Huống hồ, nếu Túc Túc ở một mình, tôi không thể yên tâm được.”

Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên nhìn Cố Hàn Chu. Cậu thở dài một hơi. Anh muốn bạch nguyệt quang tiến vào Cố gia ở, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, lại không nhanh chóng kết thúc giao dịch với tôi. Cố tổng, ngài không sợ sẽ bị lật xe à?

Có điều, có lẽ hắn không hề xem trọng cậu nên cũng chẳng để chuyện này vào mắt.

“Túc Túc tạm thời làm khách ở Cố gia. Tôi hy vọng cậu có thể an phận thủ thường, làm công tác trợ lý cho tốt, đừng có mà ở trước mặt Túc Túc nói những lời không nên nói. Nếu không, hậu quả khi tôi tức giận nghiêm trọng đến nhường nào, cậu biết rồi đó.”

Cố Hàn Chu híp mắt, giọng điệu lạnh lẽo đến đáng sợ, từng câu từng chữ mà cảnh cáo.

“ Vâng…… Em hiểu rồi...” Ánh mắt Tô Dĩ Trần cụp xuống, bộ dạng bị ức hϊếp nhưng không biết giận.