Trong phòng tiệc, Cố Hàn Chu vừa thấy Bùi Túc Nguyệt trở về, liền tiến lên hỏi han vài tiếng. Bùi Túc Nguyệt dịu dàng mà trả lời lại vài câu, tiếp tục trò chuyện vui vẻ trong bữa tiệc.Lúc này, Bùi Túc Nguyệt thở dài một hơi, ánh mắt Cố Hàn Chu dịu dàng mà lo lắng hỏi: “Túc Túc, em sao vậy?”
Đôi mắt phượng kiêu sa của Bùi Túc Nguyệt hơi hơi rũ xuống, do dự sau một hồi lâu mới nói: “Em không biết có nên nói hay không nữa.”
Cố Hàn Chu khẽ cười: “Túc Túc, hai nhà chúng ta đều là thế gia, chú Bùi không ở đây, em về nước phát triển, tôi cũng sẽ vì tình vì nghĩa mà giúp em. Em có yêu cầu gì cứ việc nói với tôi, không cần câu nệ.”
Bùi Túc Nguyệt dịu dàng nhìn Cố Hàn Chu, sau đó dời tầm mắt dời đi nơi khác, nhẹ giọng nói ra tâm sự của mình: “Thật ra toà viện nhà cũ Bùi gia quá lớn, chỉ có một người ở, khó tránh có chút vắng vẻ."
Cố Hàn Chu cười nói: “Vậy em tới ở nhà Cố gia đi, cả tôi và Khinh Chu đều ở nơi này. Bạn bè của Khinh Chu cũng hay ghé sang, thường ngày đều sẽ rất náo nhiệt.”
“Thật vậy ạ?” Đôi mắt phượng kia của Bùi Túc Nguyệt nhìn chăm chú Cố Hàn Chu, trong mắt nổi lên vài phần ý cười mong chờ. Y lần nữa xác nhận lại. “Em thật sự có thể ở Cố gia ạ? Có làm phiền đến mọi người quá hay không?"
Cố Hàn Chu nhìn ánh mắt hơi chờ mong của Bùi Túc Nguyệt, một câu “Đương nhiên có thể” xém chút nữa buột miệng thốt ra. Nhưng giây tiếp theo, Cố Hàn Chu lại nhớ tới ánh mắt đau lòng tuyệt vọng kia của Tô Dĩ Trần.
Bàn tay đang lắc lắc ly rượu không khỏi khựng lại một giây.
Thấy Bùi Túc Nguyệt vẫn như cũ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, Cố Hàn Chu áp xuống một loại ý niệm khác thường kia, hắn cười nói: “Đương nhiên có thể. Cố gia lúc nào cũng hoan nghênh em đến ở. Em muốn ở bao lâu cũng được. Khinh Chu và bạn bè nó đều rất hoanh nghênh em. Không có làm phiền gì đâu.”
Cố Hàn Chu dừng một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa, hai nhà chúng ta là thế giao*, em ở cố gia không phải là khách nhân, mà là chủ nhân. Em muốn vào ở lúc nào cũng có thể.”
*thế giao: hai bên gia đình có mối quan hệ thân thiết lâu đời.“Thật sự là… Thật sự cám ơn anh nhé, Hàn Chu ca.”
Bùi Túc Nguyệt nhìn Cố Hàn Chu, ánh mắt tràn ngập đầy cảm kích.
Khóe môi y không thể thấy rõ mà nhẹ nhàng cong lên, như thể đã đạt được mục đích thắng lợi nào đó.
Y dĩ nhiên phải thật tâm cảm ơn Cố Hàn Chu rồi. Hơn nữa nhất định sẽ “Báo đáp” Cố Hàn Chu thật tốt.
Nếu không phải vì Cố Hàn Chu chủ động đề nghị y ở lại Cố gia, làm sao mà y lại có thể có cơ hội đến gần Tô Tô?
Cố Hàn Chu lắc lắc nhè nhẹ ly rượu vang đỏ, trong đầu lại nhớ tới lúc đêm khuya nọ, hắn đi xã giao, uống say rồi về nhà, Tô Dĩ Trần vẫn như thế mà chờ hắn, hơn nữa còn bưng tô cháo ấm nóng tốt cho dạ dày tới đặt trước bàn cho hắn, một bộ dạng người vợ hiền vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Tuy là dịu dàng ngoan ngoãn, đáng tiếc lại không biết giận dỗi, nhẫn nhục cam chịu quá thể, không chớp mắt, quá nghe lời. Cũng bởi vì như vậy, mới khiến người ta cảm thấy ăn không ngon, không có hứng thú gì.
Giống như nước nấu, tẻ nhạt vô vị.
.
Hồi mới đầu, hắn cũng nguyện ý giả vờ thành bộ dáng yêu chiều sủng ái tình nhân nhỏ. Chỉ là sau này, tình nhân nhỏ này càng ngày càng khiến người ta khó nuốt. Du͙© vọиɠ muốn ăn cậu cũng đều không có. Càng về sau, nhiều nhất cũng chỉ là xem gương mặt kia của cậu để tưởng niệm người nào đó.
Tô Dĩ Trần cũng từng có ánh mắt long lanh tình ý, khi cậu mới đến Cố gia được ba tháng, đã từng lôi kéo hắn, chỉ tay vào vườn hoa nói: “Em muốn trồng hoa hồng vào vườn hoa này của nhà chúng ta!"
Đôi môi mỏng bạc tình của Cố Hàn Chu mím lại, ánh mắt lạnh lẽo đến giống như lớp băng giá, cảm thấy bản thân nên cân nhắc lại thân phận của đối phương, đừng khiến Tô Dĩ Trần được một tấc lại muốn tiến một thước: “Nơi này không phải nhà của cậu.”
Cố Hàn Chu không nhớ rõ Tô Dĩ Trần đã phản ứng như thế nào.