Biểu cảm Tô Dĩ Trần nứt vỡ, hoàn toàn load không được. Bùi Túc Nguyệt đến tột cùng là đang nói cái gì vậy? Ánh mắt y quá kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi chính cậu không thể đối diễn với bạch nguyệt quang được nữa
Nước mắt cậu rơi trong lòng, sự nghiệp diễn xuất của cậu lại ở tại nơi Bùi Túc Nguyệt này phải chịu khổ.
Thấy Tô Dĩ Trần không nói lời nào, hơi thở Bùi Túc Nguyệt càng ngày càng hỗn loạn. Y tựa như ẩn nhẫn, khắc chế bản thân không thể tới gần Tô Dĩ Trần. Ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, lo sợ chính mình sẽ dọa đến cậu;
Rồi lại không khống chế được mà muốn tới gần cậu. Như là cá nhìn thấy nước, tín đồ thành kính nhìn thấy thần minh, như con thiêu thân nhìn thấy liệt hỏa, kẻ nghiện nhìn thấy hoa anh túc. Y bước chân dài, từng bước từng bước một mà tới gần Tô Dĩ Trần.
Ánh mắt Tô Dĩ Trần cảnh giác. Khi Bùi Túc Nguyệt chậm rãi dừng bước chân, cảm xúc y đã dần dần lặng xuống lại, ngữ khí vẫn dịu dàng như gió xuân phà vào mặt.
“Tô Tô, Cố Hàn Chu thật sự không hề tốt. Hắn không xứng đáng với tình yêu của anh. Nếu... nếu người Tô Tô ở bên là em, em nhất định sẽ vạn phần quý trọng Tô Tô, không đành lòng nhìn Tô Tô bị tủi thân. Mỗi phút mỗi giây đều sẽ đồng hành bên cạnh Tô Tô.”
Tô Dĩ Trần: “……”
A, xung quanh bốn phía đều toả ra hương thơm trà xanh nha.
Không đúng, không đúng, không phải!
Bạch nguyệt quang, đối tượng trà xanh của cậu nhầm rồi phải không?
Ánh mắt Tô Dĩ Trần khó hiểu nghi hoặc, quái dị quan sát Bùi Túc Nguyệt. Trong mắt y có một loại tình cảm ẩn nhẫn. Tô Dĩ Trần đối diện với ánh mắt như vậy, da đầu tê dại một trận.
Tôi lại không có cặn bã cậu, cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm tôi làm cái quái gì?
“Tô Tô……”
Soái ca mỹ nhân tự phụ xinh đẹp trước mắt lần nữa nhẹ nhàng gọi tên cậu, bước từng bước một tới gần, giống như đã không thể kiềm chế tình ái của bản thân được nữa. Tình cảm đè nén nhiều năm sắp phun trào ra, khiến y vô cùng mong mỏi mà muốn ôm Tô Dĩ Trần một cái.
Tô Dĩ Trần không ngừng lui về sau, biểu cảm cậu phức tạp: “Cậu có mục đích gì thì cứ nói rõ ra đi. Cần gì phải cùng tôi ở chỗ này chơi chiến thuật tâm lý?”
“Em chỉ là muốn……” Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt rũ xuống, hình như không biết nên mở miệng như thế nào.
Bỗng dưng...
Thời điểm Tô Dĩ Trần lui về sau thêm một bước, không cẩn thận vướng phải gì đó mà bị ngã, cả người đều bị đổ về phía sau. Trong nháy mắt kia, Bùi Túc Nguyệt lanh tay lẹ mắt câu lấy eo Tô Dĩ Trần, ôm cả người vào lòng. Hai người cùng ngã vào một phòng toilet trống.
Tô Dĩ Trần dựa lưng vào bức tường lạnh băng, sau ót cũng không có cảm giác đau đớn gì, ngược lại lại rơi vào trong lòng bàn tay thon dài mềm mại. Cậu hơi hơi nghiêng mắt, liền có thể nhìn đến cánh tay thon dài của Bùi Túc Nguyệt đang nổi lên vài đường gân xanh.
Một mùi hương nước hoa cao cấp, nhàn nhạt lại sạch sẽ, chậm rãi lan vào trong mũi Tô Dĩ Trần.
Bọn họ đang ở trong một căn phòng vệ sinh nhỏ hẹp chật chội, bốn phía tối đen như mực, cánh cửa bị hỏng kẽo kẹt kẽo kẹt kêu vài tiếng, chậm rãi đóng lại.
Tô Dĩ Trần đang ở trong một không gian âm u chật chội, bị một người đàn ông cao lớn một tay ôm lấy eo, một tay nâng cái ót.
Khe cửa chiếu tới một tia sáng nhàn nhạt, chiếu lên đôi mắt Tô Dĩ Trần, đôi con ngươi kia tràn đầy biển sao cuồn cuộn, ánh lên một vẻ đẹp thanh triệt trong trẻo đến kinh người.
Bùi Túc Nguyệt cúi đầu, tham luyến nhìn chăm chú cậu.
Tô Dĩ Trần vừa định đẩy Bùi Túc Nguyệt ra, WC liền có người bước vào.
Bên ngoài WC, vài tiếng bước chân truyền đến.