Chương 18

Bốn phía nháy mắt an tĩnh lại.

Tô Dĩ Trần ra khỏi phòng tiệc, cảm giác hô hấp đều nhẹ hơn không ít, cậu đi vệ sinh xong, rửa tay rồi lại rửa mặt, thở ra một hơi.

Khoảnh khắc xoay người lại, cậu đυ.ng phải một người làm cậu không thể tưởng tượng nổi.

Cửa WC chỉ có hai người bọn họ.

Bùi Túc Nguyệt giống như chặn cậu lại ở cửa.

Tô Dĩ Trần cao 1m76.

Đối mặt với Bùi Túc Nguyệt cao 1m85, cậu còn phải ngước đầu nhìn y.

Tô Dĩ Trần theo bản năng lui về sau một bước.

Cũng may, cậu vẫn chưa có quên thiết lập nhân vật thế thân của cậu. Một giây kia nhìn thấy Bùi Túc Nguyệt, cậu giật mình một chút, sau đó chậm rãi trố mắt nói: “Cậu…”

Tư duy làm thế thân của cậu online, bạch nguyệt quang tại sao muốn chặn cậu lại? Là vì đã phát hiện mối quan hệ của cậu và Cố tổng sao? Có phải… đến đây để cảnh cáo cậu hay không?

Sắc mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt, chậm rãi cúi đầu.

Bùi Túc Nguyệt lại bước thẳng về phía một bước, cúi đầu xuống, đôi mắt phượng xinh đẹp tự phụ ngóng nhìn Tô Dĩ Trần.

Nếu Tô Dĩ Trần ngẩng đầu nhìn thẳng Bùi Túc Nguyệt.

Liền có thể nhìn thấy rõ, nơi đáy mắt của Bùi Túc Nguyệt tràn đầy sự tham luyến si mê cùng với cẩn thận dè dặt.

“Anh thật sự một chút cũng không nhớ rõ em…”

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này của Bùi Túc Nguyệt, khiến Tô Dĩ Trần nghi hoặc nhìn lên.

Cái gì cái gì cái gì? Cậu tuy rằng đã cùng Bùi Túc Nguyệt học chung một trường cấp ba, nhưng ——

Trước kia cậu từng gặp qua Bùi Túc Nguyệt???

Tô Dĩ Trần khó hiểu mà nhìn Bùi Túc Nguyệt.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Bùi Túc Nguyệt ngập tràn bóng hình cậu. Y hình như đang cực kỳ khẩn trương, si ngốc đi đến bên Tô Dĩ Trần. Sợi mi mảnh dài rung động nhẹ nhàng, mặt mày ủ rũ, tựa như không dám nhìn đến người trước mắt.

Môi y khẽ nhúc nhích, giọng nói nhẹ đến độ chỉ có chính y mới nghe được.

“Không nhớ rõ em cũng không sao, em nhớ anh cũng tốt rồi…”

Quả thực, bạch nguyệt quang xinh đẹp đến độ khiến người rất khó dời ánh mắt.

Nhưng khi y lầm bà lầm bầm, khiến ánh mắt Tô Dĩ Trần có hơi một lời khó nói hết. Y có chút quái dị nhìn Bùi Túc Nguyệt, liền diễn cũng đều không muốn diễn nữa.

Bùi Túc Nguyệt rốt cuộc đang lầm bầm cái gì trong miệng? Bọn họ trước kia tuy rằng là bạn cùng trường, nhưng cũng không có quen biết nhau mà.

Cậu đối với Bùi Túc Nguyệt, một chút ấn tượng cũng đều không hề có.

Thấy bộ dáng Tô Dĩ Trần giống như gặp quỷ, lông mi Bùi Túc Nguyệt run rẩy, con ngươi cao ngạo ửng lên vài phần ướŧ áŧ. Dáng vẻ này, không khỏi làm Tô Dĩ Trần liên tưởng đến chú cún lang thang trước kia từng được tặng, đôi mắt đen nhánh tròn xoe kia, ánh mắt ướt dầm dề nhìn cậu.

Tô Dĩ Trần ngữ khí nhàn nhạt, nghi hoặc hỏi: “Cậu tìm tôi, rốt cuộc muốn nói điều gì?”

Hắn không quá hiểu mục đích của Bùi Túc Nguyệt, chỉ có thể đi một bước thử một bước. Hoặc là nói, Bùi Túc Nguyệt là muốn đến để công khai đánh dấu chủ quyền, muốn ra oai phủ đầu cậu??

Tô Dĩ Trần nghĩ ngợi lung tung, nháy mắt cậu diễn tới nghiện, thậm chí đã nghĩ xong đến việc phải đối diễn như thế nào.

Ai có mà ngờ.

Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt hơi hơi rũ xuống, lông mi run rẩy. Viên lệ chí màu đỏ tươi phía đuôi mắt nhiễm lên một tia thuần dục, có chút câu nhân.

Đôi mắt y hơi rũ, chuyên chú mà nhìn vào sau lớp áo sơ mi của Tô Dĩ Trần , cần cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, y hỏi thật cẩn thận:

“Anh thật sự…… Thật sự thích Cố Hàn Chu sao?”

Ngữ điệu mang ý tứ dò xét rõ ràng.

Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng cười, xem đi, mục đích của tình địch bạch nguyệt quang, đã không phải rõ ràng rồi sao.

Thật đúng là tình địch thấy tình địch, hết sức đỏ mắt nha.