Chương 14

Cô bạn gái cũ đá Triệu Miểu Miểu thì Triệu An Chi biết hai người. Cô bắt tay lên che mắt, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, cảm thán nói: “Sao anh lại bị đá nữa rồi?”

Triệu Miểu Miểu không vui nói: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Lần trước chính là chia tay trong hòa bình, không phải anh đơn phương bị ném a.”

Triệu An Chi biết, Triệu Miểu Miểu là người mới nhìn thì có vẻ hư hỏng, miệng lưỡi không buông tha người, nhưng kỳ thật tính tình anh lại có điểm ôn nhu săn sóc. Anh sẽ không có khả năng chủ động nói lời chia tay mà ở thời điểm đối phương nói lời chia tay, anh cũng không cố sống cố chết níu kéo. Không đánh không nháo, chia tay một cách lý tính, cũng coi như cho nhau chút thể diện cuối cùng.

Triệu An Chi lôi kéo tay Triệu Miểu Miểu, nói: “Vậy chuyện là sao?”

Triệu Miểu Miểu hiện giờ đã hai mươi chín, bị thúc giục kết hôn đến lợi hại, mà anh cũng không mang bạn gái về nhà. Triệu An Chi lúc ấy cũng có chút lo lắng nhưng cô nghĩ mọi người đều có duyên phận của mình nên không hỏi nhiều.

Không nghĩ tới duyên phận của Triệu Miểu Miểu cứ một cái đến lại đi.

Triệu Miểu Miểu cười khổ một chút, nói: “Cô ấy theo chủ nghĩa không kết hôn còn anh không thể từ bỏ kết hôn nên đành chia tay.”

Không muốn kết hôn thời này cũng không phải cái gì quá hiếm lạ nhưng Triệu An Chi vẫn có chút giật mình.

Triệu Miểu Miểu nói: “Đừng nhìn anh như thế. Anh cũng chỉ mới biết chuyện này có một thán. Anh cũng không phải đã biết rõ đối phương không muốn kết hôn còn muốn tiến lên cảm hóa người ta a.”

Triệu An Chi vỗ vỗ đầu Triệu Miểu Miểu, mà anh cũng chỉ trừng mắt, không hề phát tác. Hiện tại anh cũng đã buồn khổ lắm rồi.

Triệu An Chi nói: “Cô ấy không nói trước với anh thì là cô ấy không tốt.”

Triệu Miểu Miểu nói: “Anh còn có thể ghét cô ấy sao? Khi thật tình thích một người thì đến sức lực đi oán hận cũng không có. Vốn dĩ tính toán tìm em tố khổ một hồi, thu thập tâm tình xong sẽ tiếp tục đi tìm người khác thân cận, tranh thủ tìm cho em một vị tẩu tử, hảo hảo mà sống.”

Triệu An Chi cười nói: “Chờ em hết bệnh rồi sẽ bồi anh uống rượu.”

Triệu Miểu Miểu nói: “Một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Sau đó Triệu An Chi liền nuốt lời. Chính xác là cô bị bắt nuốt lời. Tuy rằng sau khi truyền nước hai ngày thì Triệu An Chi đã không còn phát sốt nhưng có Trương Văn Ngọc ở đó nên Triệu An Chi bị cấm uống rượu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Miểu Miểu bị Trương Văn Ngọc lôi đi.

Cho nên hai người kia rốt cuộc là có chuyện gì thế a? Triệu An Chi ngây người nhìn Trương Văn Ngọc quay đầu hướng mình chớp chớp mắt, ý tứ là, về sau lại giải thích.

Tần Tình cùng Mạc Hành vẫn còn đang đi du lịch, mỗi ngày đều up rất nhiều ảnh. Trương Văn Ngọc lại lôi kéo Triệu Miểu Miểu không biết đi làm cái gì. Triệu An Chi nhất thời rảnh rỗi liền bắt đầu sửa sang lại và xem mấy tháng mình trọng sinh kia đã khiến cuộc sống bây giờ của mình thay đổi thế nào.

Di động trên tay cô không biết đã đổi mấy lần nhưng có một chút thông tin vẫn không thay đổi. Triệu An Chi dùng thời gian cả đêm mà xem Weibo, WeChat cùng QQ của bản thân để tìm kiếm thông tin.

Triệu An Chi tuy rằng không biết ông trời đã làm gì nhưng giống như sau khi cô trở lại thời điểm hai mươi sáu tuổi thì không hề có chút ký ức nào của đoạn thời gian từ mười sáu tuổi tới nay. Nàng là một cô gái mười sáu, qua một đêm liền biến thành hai sáu, khi đọc lại mấy dòng nghị luận mình viết trên mạng thì cô lúc này cũng không dám nhìn thẳng vì thấy quá ngu ngốc.

Ba và mẹ lần này cũng luy hôn khi cô học lớp 10, giống hệt khi trọng sinh. Nhưng quan hệ của cô với họ so với kiếp trước chặt chẽ hơn nhiều. Triệu Quỳnh Quỳnh không có giống kiếp trước, vừa vào đại học liền nắm chặt hết thảy cơ hội để xuất ngoại, sau khi tốt nghiệp cũng trực tiếp ở lại nước ngoài luôn. Một đời này Triệu Quỳnh Quỳnh là một cô gái bình thường, lưu luyến gia đình, vừa đến ngày nghỉ liền chạy về nhà. Tuy rằng cuối cùng cô vẫn ra nước ngoài nhưng đó là do sự đồng thuận của mọi người trong nhà.

Mà Triệu An Chi cũng vẫn đi học ở nước ngoài, mà khi nghĩ đến đây lòng cô lại nảy lên.

Lúc trước cô luôn canh cánh trong lòng chính là chuyện này. Khi cô xuất ngoại, cha kế đã chi một khoản tiền, cũng chính vì nó mà cô không ngẩng được đầu trước mặt Nghiêm Tử An.

Năm đó Trần Thiếu Phương mang theo Triệu An Chi tái hôn, cùng nhau ở trong nhà của Nghiêm gia. Triệu An Chi luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu. Càng không cần nói đến việc Nghiêm Tử An vẫn luôn chán ghét mẹ con hai người. Trước mặt Trần Thiếu Phương thì hắn còn thu liễm chút nhưng khi chỉ có hắn và Triệu An Chi thì hắn luôn gây phiên toái cho cô.

Trong một đoạn thời gian rất dài, Triệu An Chi đối với hắn là vừa hận vừa sợ. Thẳng đến khi lên đại học, rời khỏi Nghiêm Tử An thì cô mới không sợ hắn nữa. Thành tích ở đại học của Triệu An Chi không hề đứng đầu, liều sống liều chết cũng chỉ thường thường bậc trung. Nếu muốn xuất ngoại thì cơ hồ không xin được học bổng, mà nếu ra tiền thì đó là một khoản lớn. Triệu An Chi đã từng nghĩ qua rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là tự chặt đứt ý niệm này.

Nhưng Trần Thiếu Phương không muốn, bà muốn cho cô đi du học. Bởi vì Triệu Mân đem Triệu Quỳnh Quỳnh đưa đi nên Trần Thiếu Phương không muốn để người Triệu gia cảm thấy tương lai của cô bị hủy trên tay bà. Nếu Triệu Mân có thể thì bà cũng cắn răng mà cho cô đi du học.

Triệu An Chi xuất ngoại rồi mới biết Trần Thiếu Phương bởi vì trước đó mua một căn phòng, toàn bộ tiền đã đổ vào đó nên nhất thời không thể kham nổi chi phí đi du học của cô. Chính là cha kế giúp cô bù đắp chỗ còn lại.

Khi đó, Nghiêm Tử An ở bên tai cô mà mỉa mai: “Mẹ mày thật lợi hại nha, mua phòng tích cóp của hồi môn chưa đủ, còn có biện pháp để ba tao cũng cho mày một món tiền hồi môn lớn như vậy. Lúc nào mày kết hôn thì tao nhất định phải tham dự, để xem hôn lễ của mày có long trọng hay không.”

Triệu An Chi đời này chưa bao giờ chịu nhục nhã đến thế nhưng một lời cũng nói không lại. Trần Thiếu Phương nhìn ra nhưng bà và cha kế rốt cuộc là vợ chồng, chỉ cần cuối cùng bà đem số tiền trả lại thì cũng chẳng có gì thích hợp hay không. Nhưng Triệu An Chi thì chẳng còn chút tôn nghiêm nào trước mặt Nghiêm Tử An.

Sau này cô đi làm, mỗi tháng đều muốn gửi tiền cho Nghiêm Tử An, ảo tưởng nghĩ rằng đó là cho hắn ta một cái bạt tai. Chờ đến lúc cô trả hết tiền thì sẽ thật sự đến cho hắn một cái tát, xem như trả lễ cho nhiều năm hắn ta khi dễ cô.

Nhưng cô cũng chỉ là nghĩ thế vì tiền lương của cô so với chỗ khác là cao, nhưng trừ đi sinh hoạt phí cùng tiền gửi ngân hàng thì cũng chẳng còn bao nhiêu. Chỗ tiền đó đưa cho Nghiêm Tử An thì cũng phải mấy năm nữa mới đủ. Ý tưởng này của Triệu An Chi vì thế cũng phai nhạt.

Lúc này khi phát hiện Trần Thiếu Phương tuy rằng vẫn tái hôn, nhưng không có bức cô cùng Triệu Quỳnh Quỳnh thấy người nhà Nghiêm gia thì Triệu An Chi vui sướиɠ vô cùng. Kết quả cô vẫn phát hiện Trần Thiếu Phương mua phòng ở, còn mình vẫn ra nước ngoài, vậy số tiền ở giữa kia là ai ra thì chẳng cần hỏi cũng biết. Rốt cuộc sau khi trả tiền cho Triệu Quỳnh Quỳnh ra nước ngoài rồi thì khó có thể nói là Triệu Mân vẫn còn có bao nhiêu tiền để lấy ra cho cô.

Một đời này Trần Thiếu Phương không có cưỡng cầu hai chị em Triệu An Chi gặp đối tượng kết hôn của bà nên Triệu An Chi cũng không quen biết Nghiêm Tử An. Có điều cô vẫn là thiếu hắn một khoản tiền. Triệu An Chi vừa nghĩ đến đây thì eo cũng không thẳng lên được.

Triệu An Chi nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, đem đầu tóc đều xoa lộn xộn xong thì vẫn quyết định vực lại tinh thần. Lúc này đây Triệu An Chi không thể mỗi tháng gửi tiền cho Nghiêm Tử An nữa nên đành tích cóp khi nào đủ thì đưa một lần cho hắn đi. Còn ý tưởng trả thù thì cũng bỏ qua vì rốt cuộc đời này hắn cũng không có cơ hội khi dễ cô, ngược lại cô mới là người thiếu tiền của Nghiêm gia.

Triệu An Chi vừa cảm thấy nôn nóng liền dễ dàng xúc động làm việc. Đầu cô nóng lên liền hẹn Lương Trình ra ngoài nói chuyện.

Triệu An Chi tự đi cửa hàng may vá lấy cái váy đang gửi sửa ở đó. Đã biết cuộc gặp gỡ bạn học là thế nào nên Triệu An Chi lần này tất nhiên là sẽ không đi. Váy này cô cố ý mua cho dịp đó, nếu bây giờ trực tiếp ném vào tủ thì thấy hơi tiếc, chi bằng nhân dịp trời còn chưa có lạnh quá thì cố gắng mặc vài lần.

Sau khi hạ quyết tâm, Triệu An Chi liền mặc cái váy kia đi gặp Lương Trình. Hôm nay thời tiết so với hôm đi gặp mặt bạn cũ ấm hơn nhiều, mặt trời cũng rực rỡ, cũng không có gió nên Triệu An Chi chỉ mặc một kiện áo mỏng, để hai chân trắng nhỏ và vòng eo mảnh khảnh.

Lương Trình thấy cô thì trước mắt sáng ngời, sau đó lại lộ ra nụ cười rất là bát quái. Nụ cười này Triệu An Chi đã thấy nhiều lần ở Tần Tình nên trong lòng tự dung cũng nảy lên một cái.

Hai người gọi đồ uống, hàn huyên tình hình gần đây sau đó Lương Trình liền đột nhiên hỏi thẳng: “Cậu tìm tôi có phải có việc muốn hỏi về sư huynh không?”

Triệu An Chi sặc miếng sữa yến mạch trong miệng, ho khan liên tục. Lương Trình thấy thế thì có chút xấu hổ, vội vàng rút tờ giấy cấp cho Triệu An Chi. Cô vừa ho vừa hướng hắn vẫy vẫy tay, ý bảo mình không sao.

Cuối cùng thật vất vả mới, trang điểm trên mặt cũng bị lem ra. Bởi vì bị bệnh mấy ngày nên Triệu An Chi thấy khí sắc của chính mình không tốt lắm, trước khi ra cửa còn đặc biệt trang điểm lên nhưng không nghĩ tới chỉ khiến mình lúc này thêm xấu hổ. Triệu An Chi nhỏ giọng nói muốn đi WC, Lương Trình vội vàng gật đầu.

Nhìn bóng dáng Triệu An Chi, Lương Trình đột nhiên nhanh trí, chụp một tấm ảnh, chia sẻ với Hà Trạch Sinh: “Đối tượng nụ hôn đầu tiên của anh có eo thật đẹp.”

Lương Trình nói lời này không đơn thuần là vì đùa giỡn Hà Trạch Sinh mà vì eo của Triệu An Chi thật sự rất đẹp, không chỉ đơn thuần là nhỏ. Đại bộ phận mọi người vòng eo sẽ dẹp, nhìn từ chính diện thì thấy hơi to, nhìn nghiêng thì mỏng. Triệu An Chi không giống thế, eo cô là lập thể, gần giống hình trụ, thế nên eo cô nhìn trông rất nhỏ, lúc ghé vào trên bàn rất có cảm xúc nha. Năm đó ở chung ký túc xá, Trương Văn Ngọc vẫn rất là thích sờ eo cô, trong miệng còn muốn nói hai câu nói tục, khiến người ta mặt đỏ tai hồng mới bỏ qua.

Triệu An Chi ở trong phòng vệ sinh tu bổ lớp trang điểm, đang làm liền ngừng lại. Cô không hiểu sao Lương Trình lại một ngụm hỏi thẳng như thế. Rốt cuộc đời trước khi còn học với nhau thì hắn đã có thể nhìn ra manh mối gì nhưng trước khi cùng học chung thì hắn đâu có biết gì đâu.

Triệu An Chi nghĩ đến nứt đầu cũng không ra nên đành phải quy kết cho hiệu ứng bươm bướm. Nếu không phải cô cùng Hà Trạch Sinh có giao lưu trên Weibo thì đúng là không ai biết gì. Cô cũng sẽ không bao giờ có chuyện nói thẳng với Lương Trình. Cái cảm giác tâm tư của mình bị phơi bày trước mặt người khác khiến cô thấy thật khó chịu.

Bên kia Lương Trình rốt cuộc cũng nhận được hồi âm của Hà Trạch Sinh, chỉ có hai chữ: “Cút đi.”

Lương Trình hì hì cười, thật vất vả mới đào được bí mật này, đương nhiên hắn phải trêu chọc vài lần nữa mới đủ.