Chương 9: Anh ôm cô vào lòng

“Chị gái vừa nãy ngầu muốn chết luôn ấy!” Ra khỏi quán lẩu, Vương Nghiên vẫn còn lẩm bẩm về nó suốt quãng đường đi.

Hà Nghi Mân cười nhạo cô: “Trước khi vào quán lẩu, cậu cũng đã nói là anh trai đặc cảnh ngầu muốn chết đấy!”

“Đây là mâu thuẫn sao? Chuyện này không hề mâu thuẫn gì nhé! Chúng ta chỉ là những người say mê cái đẹp thôi… Hả, Y Đình?” Vương Nghiên sửng sốt.

Thế giới thật nhỏ bé, Tôn Y Đình, người không đi ra cùng ba người bọn họ, lúc này đang đi vào quán rượu cùng một người đàn ông.

Một chiếc Maserati màu đỏ đậu trước cửa quán rượu, chiếc xe này đã quá quen thuộc với mọi người.

“Đó là... Trần Tuấn Hàng?” Vương Nghiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông.

Có rất nhiều con nhà giàu trong Học viện Nghệ thuật, một số khiêm tốn, cũng có một số người thích thể hiện, Trần Tuấn Hàng là người nổi bật nhất trong số những người thích thể hiện, anh ta chỉ thiếu điều in dòng chữ “Tôi rất giàu” trên giấy A4 và dán lên lưng mình.

Họ biết đến anh ta không chỉ vì tin đồn, mà còn bởi vì anh ta đã từng theo đuổi Quan Tố Thư trong vài tháng vào năm thứ nhất, nhưng tất nhiên là anh ta đã thất bại, Trần Tuấn Hàng đã có bạn gái mới ngay sau khi anh ta thay đổi mục tiêu.

Anh ta có quá nhiều bạn gái, dần dần mọi người đều quên mất anh ta từng theo đuổi Quan Tố Thư, chỉ có bạn cùng phòng của Quan Tố Thư là có ấn tượng rất xấu đối với anh ta, vỗ tay ăn mừng khi Quan Quan không bị bộ dạng của anh ta lừa gạt.

Quan Tố Thư biết Trần Tuấn Hàng lâu hơn họ biết, họ là bạn học từ trường mẫu giáo, tiểu học và trung học. Hơn nữa, Trần Tuấn Hàng cũng chơi xe, quen biết Quan Trình Dục, thậm chí còn đến nhà cô chơi.

Mối quan hệ giữa cô và Trần Tuấn Hàng không kém hay xa lạ đến mức như mọi người vẫn thường nghĩ, cô nghĩ Trần Tuấn Hàng nhàm chán và không muốn nói chuyện với anh ta, về phần anh ta đã thay hàng trăm bạn gái, cô cũng không quan tâm chút nào.

Nhưng vào lúc này, người đi theo Trần Tuấn Hàng là Tôn Y Đình, thật khó để không để ý đến.

“Tên xấu xa kia… Y Đình, làm sao có thể ở cùng cậu ta chứ?” Vương Nghiên nghiến răng không thể tin được.

Dường như Quan Tố Thư có thể đoán được lý do.

Cô đã từng nghe Quan Tịnh nói chuyện với thư ký của ông ấy, nói rằng gần đây Tôn Chính Thông và Trần Dịch rất thân thiết với nhau.

Tôn Chính Thông là chủ tịch của một công ty vật liệu xây dựng, còn Trần Dịch là chủ tịch của công ty bất động sản Hợp Mậu.

Quan Tố Thư không biết nhiều về chuyện làm ăn, nhưng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của gia đình về các mối quan hệ hơn người bình thường nên cũng biết nhiều hơn một chút.

Vì vậy, có lẽ là do mối quan hệ giữa hai nhà.

Đúng vậy, các bạn cùng phòng đều cho rằng gia đình Tôn Y Đình rất khó khăn, nhưng Quan Tố Thư biết rằng gia đình Tôn Y Đình không hề nghèo, còn việc tại sao Tôn Y Đình luôn tỏ ra thiếu tiền, cô ấy không biết và cũng không tiện hỏi.

Hà Nghi Mân hỏi: “Cậu ấy không biết Trần Tuấn Hàng là hạng người như thế nào sao?”

Vương Nghiên thắc mắc: “Không thể nào, tớ nhớ rằng bình thường tớ hay mắng anh ta lắm mà, hơn nữa anh ta còn rất chơi bời, trước đó có nữ sinh bị đá, tức giận mắng anh ta, cả trường đều biết phải không?”

Hà Nghi Mân gật đầu: “Món nợ đào hoa của anh ta nổi tiếng khắp trường, Tôn Y Đình biết anh ta như vậy mà vẫn ở bên anh ta, một người sẵn sàng chơi đùa, người kia sẵn sàng bị đùa giỡn.”

Vương Nghiên cố gắng tìm một lý do: “Chẳng lẽ cậu ấy thiếu tiền sao?”

Hà Nghi Mân trước đây cũng nhiệt tình nhưng rồi bị phớt lờ, bây giờ đã thấy rất nản lòng: “Sau đó cậu ấy không tìm bọn mình rồi hỏi mượn chứ, bọn mình giúp cậu ấy, cậu ấy vẫn cảm thấy rằng chúng mình đang coi thường cậu ấy sao, tớ không muốn can thiệp vào chuyện của cậu ấy nữa đâu.”

Quan Tố Thư dừng việc tiếp tục tán gẫu của bọn họ: “Có lẽ bọn họ chỉ là quan hệ bình thường thôi, đi thôi, đừng để Y Đình nhìn thấy chúng ta, đỡ mất mặt.”

Buổi chiều, Quan Tố Thư và Hà Nghi Mân vẫn còn tiết học, vì vậy họ đã bàn bạc về việc bắt taxi đi vì sợ rằng họ sẽ không bắt kịp tàu điện ngầm.

Cô không biết hôm nay là ngày gì mà gặp rất nhiều người quen ở trung tâm thành phố.

Hà Nghi Mân đang nhấp vào ứng dụng để đặt xe, Quan Tố Thư quay đầu lại, nhìn thấy người đi ra từ cổng Cục Cảnh sát ở phía đối diện, cô nắm lấy Hà Nghi Mân và nói một tràng: “Đợi, đợi, đợi đã...”

Hà Nghi Mân hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Quan Tố Thư lật tay, đè xuống, ra hiệu bình tĩnh không nên nóng nảy.

Băng rôn tuyên truyền chống gian lận bị kéo xuống ở ven đường, Quan Tố Thư đứng thẳng người, vẫy tay về phía đối diện, hét lớn: “Từ Chu Diễn!”

Tiếng nói xuyên qua khẩu trang bịt kín truyền qua con đường nhộn nhịp, khi lọt vào tai Từ Chu Diễn chỉ là một âm thanh yếu ớt, anh nghi ngờ mình bị ảo giác nên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Bốt tuyên truyền chống gian lận ở phía đối diện đang náo nhiệt, ba cô gái đứng sau tấm biểu ngữ, một trong số họ mặc một chiếc áo khoác denim quanh eo, thân trên chỉ khoác một chiếc áo không tay màu đen, làm nổi bật làn da trắng và trong suốt của cô, buộc cao như đuôi ngựa rồi thắt bím lại, mang khẩu trang màu đen, cô ấy trông giống như một nữ sinh trung học nổi loạn.

Từ Chu Diễn đứng yên một lúc, cho đến khi anh xác nhận rằng người đối diện thực sự đang gọi anh.

Có lẽ là bởi vì sự nghi ngờ của anh quá nổi bật nên người đối diện tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt sáng sủa.

Trước mặt gia đình, Quan Tố Thư luôn trông rất nhu mì, tóc dài và thẳng, quần áo chủ yếu là màu sáng, nhưng khi trở lại trường học, cô lại lộ ra chiếc đuôi hồ ly của mình, cô là một cô gái nổi loạn.

Không biết Từ Chu Diễn ngạc nhiên như thế nào, Quan Tố Thư cũng ngạc nhiên với bộ quần áo của anh, cô không biết làm thế nào mà mình vừa liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

Cuối cùng thì hôm nay anh cũng không mặc âu phục nữa, anh mặc một chiếc áo phông màu đen, quần yếm nhét trong đôi bốt ngắn, trông hơi giống đồng phục huấn luyện của trường cảnh sát, không theo quy tắc thông thường, cảm giác anh trông hơi giống những người bạn cùng trang lứa.

Nhìn thấy cô, Từ Chu Diễn nói điều gì đó, Quan Tố Thư bên kia đường nhìn rõ khẩu hình của anh, đại khái là: “Chờ tôi một chút, tôi qua ngay.”

Từ Chu Diễn bước nhanh đến trước mặt cô, câu đầu tiên là: “Đại tiểu thư, sao cô lại ở đây?”

“Xì xì…”

Thuộc giai cấp vô sản, dù đã nghe không biết bao nhiêu lần, các bạn cùng phòng đều sẽ cảm thấy chạnh lòng với kiểu xưng hô này.

“Gọi tên tôi đi.” Cô thì thầm, cũng có chút xấu hổ.

Anh cười và nói: “Ừm” một tiếng

Quan Tố Thư nhìn Cục công an thành phố, rồi nhìn anh hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Từ Chu Diễn nói như không nói: “Tôi đến đây để làm một số công việc.”

Vừa nghe nói là vì công việc, Quan Tố Như mất hứng: “Vậy sau đó anh còn làm việc gì khác không?”

Cô hỏi điều này bởi vì cô có việc phải làm, Từ Chu Diễn nhẹ nhàng nói: “Không còn việc gì nữa.”

Cả Vương Nghiên và Hà Nghi Mân đều chú ý đến ngoại hình của anh, sau đó ngạc nhiên phát hiện, sao lại cảm thấy người này trông rất quen nhỉ?

Hà Nghi Mân đến gần Quan Tố Thư: “Có phải cậu đã gửi hình của anh ấy...”

Quan Tố Thư bịt miệng của cô ấy bằng một ty.

Từ Chu Diễn không nghe rõ, hơi nghiêng đầu một chút: “Hả?”

Quan Tố Thư đã chụp một bức ảnh của Từ Chu Diễn và chia sẻ nó trong nhóm ký túc xá như một tác phẩm chân dung yêu thích của cô, mặc dù chỉ là một bức ảnh chụp vội, nhưng nhìn thoáng qua cũng đủ để nhớ ra đặc điểm của anh.

Bạn cùng phòng dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người họ, phát hiện hai người này không ngờ lại có cảm giác như một đôi, giống như một nữ sinh trung học nổi loạn và một nam sinh đại học trầm tĩnh.

Vương Nghiên vỗ vỗ Hà Nghi Mân, đôi mắt của cô ấy ra hiệu, Hà Nghi Mân vội ho nhẹ là cô ấy không nên liên tưởng về cặp đôi quá nhiều.

Quan Tố Thư chỉ vào bạn cùng phòng của cô và nói: “Bạn cùng phòng của em, chúng em vừa mới ăn lẩu ở đây, đang chuẩn bị đi về.”

Từ Chu Diễn dừng lại: “Lẩu?”

Cô quên rằng người này là một đặc vụ bí mật.

Ánh mắt của anh khiến Quan Tố Thư vô cớ nghĩ đến Quan Tịnh, cô chỉ vào bụng và nói: “Đã đến đây rồi, em không có yếu ớt như thế, người nhà em chỉ thích trông gà hóa cuốc mà thôi.”

Ăn cũng đã ăn rồi, anh cũng bất lực, vậy nên không nói đến chủ đề này nữa, hỏi cô: “Bây giờ cô đi về sao?”

“Vâng, anh lái xe đến à?”

“Đi thôi, tôi đưa cô về trường học.”

Xe của Từ Chu Diễn đậu bên đường, là một chiếc Passat, Quan Tố Thư nhìn có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Từ Chu Diễn, đây không phải là xe của nhà tôi đúng không?”

“Đó là xe của tôi.” Từ Chu Diễn nói.

Sắc mặt Quan Tố Thư trở nên khó chịu, cô bị say tàu xe, không quen đi xe của người khác, xe của nhà cô, trước khi ra ngoài sẽ được xịt thơm bằng hương chống say tàu xe đặc biệt để cô không cảm thấy khó chịu khi lên xe.

Nhưng hôm nay nếu không đi xe của anh thì phải đi taxi, Quan Tố Thư quyết định chịu đựng.

Từ Chu Diễn rất thành thạo trong việc của mình, anh đi trước mở cửa sau và đệm nóc xe, sau khi Quan Tố Thư lên xe, những người bạn cùng phòng của cô lần lượt thận trọng theo anh ấy lên xe, nói lời cảm ơn anh.

Sau khi lên xe, Quan Tố Thư phát hiện tình trạng của mình tốt hơn mong đợi.

Xe còn rất mới, trong xe không có mùi hôi, không trang trí cầu kỳ, sạch sẽ thơm tho tựa như xe mới.

Trong khi Từ Chu Diễn đi vòng qua buồng lái, Vương Nghiên siết chặt Quan Tố Thư và thì thầm với cô ấy: “Vệ sĩ mới à?”

Quan Tố Thư đã nói với họ trước đó, cô ấy gật đầu: “Đúng vậy.”

“Anh ấy có bạn gái chưa?” Trong lòng Vương Nghiên nhột nhột.

Quan Tố Thư nháy mắt một cái: “Cậu thích không?”

“Làm gì có!” Vương Nghiên giấu đầu hở đuôi.

Ngay khi cửa xe đóng sầm lại, Từ Chu Diễn lên xe, Vương Nghiên người một giây trước còn đang nói chuyện hùng hồn, lập tức im lặng.

Mọi người khác đều vui vẻ.

Sau khi xe khởi động, Quan Tố Thư đυ.ng vào Vương Nghiên, hếch cằm đầy ẩn ý về phía Từ Chu Diễn.

Vương Nghiên vẫn im lặng và lắc đầu nguầy nguậy.

“Tiến lên.” Quan Tố Thư cười nhạo cô.

Vương Nghiên nhe

răng với Quan Tố Thư, đưa mắt nhìn cô: Cậu tiến lên trước đi.

Quan Tố Thư cau mày, chậm rãi nói: “Từ Chu Diễn, anh có bạn gái chưa?”

Hà Nghi Mân cười đắc chí, ngồi xem chuyện vui.

Từ Chu Diễn liếc nhìn kính chiếu hậu và trả lời: “Chưa có.”

Quan Tố Thư không hề căng thẳng chút nào, mạnh dạn nói: “Bạn cùng phòng của em rất thích anh, anh có thể cho cậu ấy xin tài khoản Wechat không?”

Khuôn mặt của Vương Nghiên lập tức đỏ lên, cô ấy đấm Quan Tố Thư và vội vàng giải thích: “Không phải đâu, cô ấy nói đùa đó.”

Sở thích của Vương Nghiên rất đơn giản, cô ấy có thể thích hơn chục anh chàng đẹp trai trong một lần đi tàu điện ngầm, nhưng cô không đủ can đảm để yêu cầu trò chuyện hoặc xin tài khoản WeChat của họ, nó sẽ gϊếŧ chết cô ấy mất.

Từ Chu Diễn im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân.”

Chủ nghĩa độc thân…. ý anh là gì, chỉ thích độc thân à?

Quan Tố Thư không thể nói ra những gì cô cảm thấy trong lòng vào lúc đó.

Mà chủ đề này dường như không thích hợp để nói thêm điều gì nữa, Quan Tố Thư ngậm miệng lại, ngồi một lúc cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt, vì vậy cô mở cửa kính xe ra một chút.

Tháng năm, cuối xuân, hoa mộc lan bên đường đua nhau nở rộ, thoảng hương thơm theo gió.

Cô nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình, nằm trên cửa sổ và đưa mũi ra ngửi ngửi, gió thổi tóc cô ấy rối tung lên, bím tóc của cô ấy tung bay như những con rắn nhỏ, cô ấy quay đầu lại nhìn về phía trước, nhìn thấy nửa góc mặt nghiêng của Từ Chu Diễn qua gương chiếu hậu.

Sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím, nổi bật nhất là đôi mắt, lông mi không dài, mí mắt thanh tú, đôi mắt trong veo sáng sủa.

Quan Tố Thư chợt nảy ra một ý nghĩ: Anh ấy tốt nghiệp khoa Chính trị và Luật của Đại học Công an, vậy việc quản lý hẳn là rất nghiêm ngặt nhỉ? Anh chưa bao giờ yêu ai sao?

Đột nhiên hốc mũi cô cảm thấy ngứa ngáy, cô dựa vào cửa kính, hắt hơi dữ dội.

“Bị cảm à?” Vương Nghiên lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cô.

Quan Tố Thư ghét nhất là bị ốm, cô bịt mũi và nói đùa: “Tớ đoán có người đang nghĩ về tớ.”

Vừa dứt lời, cô lại hắt hơi.

Kính cửa sổ từ từ nâng lên, chắn gió từ bên ngoài.

Từ Chu Diễn vươn tay từ trong hộp đựng lấy ra một hộp khăn giấy đưa về phía sau, Vương Nghiên nhận lấy hộp khăn giấy, nhanh chóng rút ra vài tờ giấy cho Quan Tố Thư.

Quan Tố Thư nhịn không được lại hắt hơi, ngay sau đó, cả mặt và cổ bắt đầu đỏ bừng, lộ ra vẻ ốm yếu giống như vừa uống rượu, hô hấp dần dần trở nên khó khăn.

Cả Vương Nghiên và Hà Nghi Mân đều sợ hãi, họ vỗ nhẹ vào lưng cô, hỏi cô: “Sao vậy, cậu không sao chứ?”

Từ Chu Diễn nghe thấy âm thanh phía sau có gì đó không ổn, anh nhìn xung quanh, tìm một chỗ đậu xe rồi lái xe tới, đỡ vô lăng, rẽ xe vào ven đường rồi dừng lại, tắt máy.

Quan Tố Thư nghiêng người, khuôn mặt đỏ bừng và gần như tái nhợt ngay lập tức.

Cửa xe bị kéo ra, Từ Chu Diễn luống cuống duỗi tay giữa mấy cô gái, ôm Quan Tố Thư, vội vàng hỏi: “Có mang theo thuốc không?”

Quan Tố Thư hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Trong túi của tớ, không cần căng thẳng đâu.”

Vương Nghiên vội vàng tìm thấy một lọ thuốc nhỏ màu vàng được đóng gói trong một hộp nhựa nhỏ từ trong túi của Quan Tố Thư, cô ấy lo lắng hỏi: “Có phải đây không?”

Quan Tố Thư gần như không nói nên lời, chỉ gật đầu.

Từ Chu Diễn đã học sơ cứu, biết cấp cứu cơn đau tim đột ngột, đỡ cô ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nói với Vương Nghiên: “Lấy bốn viên thuốc.”

Vương Nghiên vội vàng lấy ra bốn viên thuốc, đút vào miệng Quan Tố Thư, hỏi: “Muốn uống nước không?”

“Ngậm thuốc thôi, không cần nước, trước tiên mở cửa xe ra đi.”

Vương Nghiên và Hà Nghi Mân nhanh chóng xuống xe.

Quan Tố Thư thật sự thở không ra hơi, choáng váng trước mắt, một giọng nói bình tĩnh nói với cô: “Cứ thở chậm thôi, không sao cả.”

Loại chắc chắn này khiến cho thần kinh vốn luôn tỉnh táo và cảnh giác của cô nhất thời cảm thấy thoải mái.

Viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh đã chậm rãi tan chảy ở đáy lưỡi trong miệng cô, đầu tiên là hơi mát, sau đó hơi se và đắng, mùi vị này cô đã nếm qua rất nhiều lần, vừa nếm đã có thể mô phỏng lại toàn bộ quá trình đó.

Không khí dần trở nên trong trẻo, cô nhắm mắt lại, một tay che ngực, bất giác khẽ rùng mình, lòng bàn tay lạnh toát, ngay sau đó, một bàn tay nóng bỏng siết chặt tay cô, đưa cả bàn tay vào lòng bàn tay ấm áp đó.

Một lúc sau, nhịp tim như nổi trống không còn nhanh như thế nữa, nhưng cơn ho vẫn không ngừng lại, cô ho dữ dội nhưng ho cũng không nổi, cổ và xương quai xanh đỏ bừng một cách kỳ lạ, thậm chí má và mũi cũng có vết bầm đỏ. Cô cố nén cơn ho nhưng càng lúc càng khó thở, nghe đã thấy rợn người.

Đó là một phản ứng dị ứng.

Từ Chu Diễn phán đoán nhanh chóng.

“Làm sao bây giờ? Phải đến bệnh viện sao?” Bạn cùng phòng lo lắng hỏi.

Xe đậu đối diện bệnh viện, Từ Chu Diễn cúi người, dùng cánh tay cường tráng ôm lấy Quan Tố Thư, cô yếu ớt ôm lấy anh, cố gắng hít thở không khí.