Chương 7: Anh và cô, kẻ xướng người họa

Từ Chu Diễn tới sớm hơn thời gian bọn họ dự định.

Tiết cuối của bọn cô là tiết vũ đạo tự chọn, trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Quan Tố Thư mới nhìn thấy tin nhắn Từ Chu Diễn gửi cho mình, gửi từ mấy chục phút trước.

Bạn học ở phía sau nói chuyện ầm ĩ, cô cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ, cúi người xuống nhìn, thật sự thấy được bóng lưng thẳng dài cao ráo của đối phương. Từ hướng của anh không thấy được cô, Quan Tố Thư cứ thế dõi theo anh một lúc lâu.

Thấy cô cứ mãi đứng yên lặng bên cạnh cửa sổ, một bạn học tò mò đi tới hóng chuyện, hỏi cô nhìn cái gì vậy?

Quan Tố Thư lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp: “Không có, tớ chỉ muốn ra hóng gió chút thôi.”

Bạn học liếc mắt nhìn xuống, vừa nhìn đã đoán ra ngay: “Không phải cậu lén trốn ra đây ngắm trai đẹp một mình đó chứ?”

Mấy người khác nhạy bén nghe được hai chữ “trai đẹp”, lập tức rối rít chạy tới góp vui.

“Nhìn bóng lưng kia kìa, chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.”

“Nói không chừng lúc xoay người lại là một ông chú, còn bị hói đầu.”

“Ha ha ha ha…”

Bạn học vô tư chọc ghẹo khiến cô thấy hơi khó chịu, loại cảm xúc này giống như bọt khí trong nước có gas, cực kỳ vi diệu nhưng lại không quá mạnh mẽ.

Quan Tố Thư chống tay lên bệ cửa, cúi đầu nghịch điện thoại.

Chưa tới một lúc, bạn học thấy người đó đi tới ngã rẽ: “Ấy, ấy, người đi mất rồi.”

Cùng lúc đó, điện thoại Quan Tố Thư rung lên.

Từ Chu Diễn: Ok.

Tin nhắn trước đó.

Quan Tố Thư: Em muốn uống nước có ga ở chỗ ngã rẽ kia, vị chanh.

Hóng hớt xong, ai về chỗ nấy, còn cô vẫn đứng đó, ánh mặt trời buổi chiều không còn nóng nực như lúc ban ngày nhưng chiếu vào da vẫn cảm thấy hơi rát, giống như bị móng mèo cào qua, khiến con người ta trở nên lười biếng.

Tiết học kết thúc, Từ Chu Diễn đợi vài phút mới đi ngược lại với dòng người, vừa hay lúc này Quan Tố Thư cũng đi ra.

Trên người cô là chiếc áo cổ vuông màu xanh lam, tóc được búi lên cao lộ ra chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh, áo khoác được cô vắt trên tay, những lọn tóc con bị gió thổi ngược về sau làm nổi bật lên khuôn mặt trắng trẻo. Cô giống như một chú mèo uyển chuyển, nhẹ nhàng bước xuống từ trên cầu thang.

Dưới ánh mặt trời, đôi con ngươi màu nâu đen chợt lóe lên một tia sáng.

“Anh không mua loại có đá à?” Quan Tố Thư chạy tới, mong mỏi chờ nó sủi bọt khí nhưng khiến cô thất vọng rồi, ly nước chỉ ở nhiệt độ bình thường.

Từ Chu Diễn nói: “Sau khi vận động không thể uống nước quá lạnh,”

Qaun Tố Thư chợt dừng lại, cũng không nói thêm câu nào nữa, cầm lấy ly nước, ngón tay cầm ống hút, chọc một cái cắm vào trong ly.

Trên mặt cô vẫn còn đổ mồ hôi, tóc mai dính vào hai bên thái dương, cô cúi đầu ngậm ống hút hút một hơi, vì cảm giác như bọt soda sủi khiến Quan Tố Thư rụt cổ, cảm thấy thỏa mãn mới ngẩng đầu lên hỏi: “Sao anh tới sớm vậy?”

Giọng nói có hơi khàn khàn.

“Cô bị khàn tiếng rồi à?” Anh cau mày.

Quan Tố Thư kinh ngạc, lắc đầu: “Có sao?”

Nói xong cô chợt phát hiện giọng mình hơi khàn, hắng giọng rồi nói tiếp: “Chắc tại vừa nãy uống nhanh quá, đi thôi.”

Từ Chu Diễn nhìn bộ đồng phục múa hơi mỏng trên người cô, cố ý nói: “Tiết trời buổi tối rất lạnh.”

“Sao mà anh cứ nói chuyện giống chú Chung vậy…” Quan Tố Thư vừa nói vừa đẩy ly nước sang cho anh.

Cô cầm cái áo hoodie của mình lên, cầm lấy vạt áo trùm lên đầu , sau đó luồn hai tay vào trong tay áo, mặc áo hoodie vào.

Đây là một chiếc hoodie màu cam, mặt trước áo được in hình anime, hoàn toàn đối lập với Từ Chu Diễn mang giày da và áo tây trang đứng bên cạnh.

Cô nhìn Từ Chu Diễn diện nguyên một cây đen.

“Ngày thường anh cũng ăn mặc quy củ như thế này à?” Quan Tố Thư không thể hiểu nổi những người mà ngày nào cũng mặc tây trang, mặc thế không mệt à?

Nếu như người hỏi là người khác thì có lẽ anh sẽ đáp là “phải”, nhưng ở trước mặt cô, anh không muốn thuận miệng cho có lệ.

“Bình thường tôi… Rất tùy ý.” Từ Chu Diễn đáp.

Anh luôn quan niệm mọi chuyện có thành công hay không đều do người quyết định, rất ít khi có cảm giác thất bại. Anh có thể nói chuyện trôi chảy với những người khác, nhưng khi ở trước mặt cô, anh lại luôn không biết nên nói gì mới đúng.

Quan Tố Thư chỉ cảm thấy anh quá ít nói, rõ ràng là bạn cùng trang lứa nhưng cô lại không hiểu anh, chỉ có thể khái quát anh bằng một cụm từ cực trừu tượng: cảm giác đối lập.

Cũng chính cảm giác đối lập này trên người anh là thứ không kiềm chế được mà hấp dẫn sự chú ý của cô.

Giờ tan trường cao điểm đã đến rồi, lượng người cực lớn trào ra từ bốn phương tám hướng, cách ăn mặc không chút cẩu thả và khuôn mặt quá anh tuấn của anh đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Trong xương cốt của những người học nghệ thuật luôn có chút gì đó phá cách, Quan Tố Thư cảm thấy mình càng lúc càng biếи ŧɦái, cảm giác bị nhìn trộm đó khiến cho cô có ham muốn phá hư, muốn kéo cà vạt của anh ra, làm cho quần áo của anh xộc xệch, khiến cho anh không còn chỉnh tề như thế nữa.

Cô dời mắt đi, nói bằng giọng điệu bình thản: “Vậy anh cứ tùy ý một chút trong những lúc riêng tư là được rồi, cứ ăn mặc nề nếp như thế bộ không thấy mệt hả?”

“Ừm, được.”

Cô không thích, anh cũng có thể không mặc gì trước mặt cô.

Người như anh thật là có hơi quái lạ, nói gì cũng đáp lại là “phải, ừm, được”, dường như với ai cũng thế, chẳng cáu giận gì cả.

Trong lòng Quan Tố Thư có hơi khó chịu, bước nhanh về phía trước, cộc cằn nói: “Đi thôi, đưa tôi đi tìm bạn tôi.”

Lúc đến cửa bên hông của công ty giải trí, nơi đó vẫn chưa có người, xe dừng lại ở cách cổng năm mươi mét, Quan Tố Thư nhấn nút hạ cửa kính xe xuống, ghé sát vào cửa nhìn ra xung quanh.

Một lúc lâu sau, một cô gái mặc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang chạy ra. Quan Tố Thư cũng đẩy cửa xe ra, xách theo túi bước xuống.

Bên này là cửa hông nên khá vắng người, chỉ có một cái màn hình theo dõi, chẳng có ai trông coi ở phía xa xa.

Lâm Bách Hàm che khẩu trang kín mít, nhìn không thấy mặt, Quan Tố Thư vẫn nhận ra được nhờ vóc dáng của cô ấy, dường như cảm thấy cô ấy lại gầy đi một chút.

Câu đầu tiên khi hai người gặp mặt nhau không phải là hàn huyên, Quan Tố Thư hỏi thẳng: “Bây giờ cậu bao nhiêu ký?”

Lâm Bách Hàm duỗi tay, ra dấu tám và bảy.

Cao 168 centimet, 87 ký*, đúng là điên rồi.

* 1 cân ở Trung Quốc xấp xỉ bằng 596,8g Việt Nam, 87 kg ở Trung Quốc tương đương gần 45kg ở Việt Nam.

Những lời kia bình thường đã nói quá nhiều lần rồi, nhiều đến mức Quan Tố Thư không muốn nói nữa, cách một cánh cửa lưới sắt, cô bóp méo cái hộp giấy đựng gà rán, cố sức nhét vào trong thông qua những cái lỗ kia.

Một chữ lưu loát trong trẻo vang lên: “Ăn!”

Lâm Bách Hàm tháo khẩu trang xuống, không nói chuyện nữa. Cô ấy sợ một khi mở miệng thì giọng mình sẽ nghẹn đi, cúi đầu mở hộp ra, lặng lẽ ăn mà không nói tiếng nào.

Hai người đã có một đoạn thời gian dài không gặp mặt, trên đường tới đây, Quan Tố Thư còn cảm thấy phấn khởi nhưng vừa thấy mặt, cô bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Thấy cô ấy ăn thực sự rất chậm, Quan Tố Thư hỏi: “Không ngon à?”

“Không phải, chỉ là lâu lắm không ăn nên không quen cho lắm.” Cô ấy ngẩng đầu lên, muốn cười, nhưng khóe miệng vừa cong lên thì nước mắt như viên ngọc trai đã chảy xuống.

“Sao lại khóc?” Quan Tố Thư tựa vào cửa sắt nhìn cô.

Kiểu khóc của Lâm Bách Hàm không phải là gào khóc, cằm cô ấy nhọn, đôi mắt lại to, nước mắt vừa ứa ra đã đong đầy trong hốc mắt, sau đó từng chuỗi từng chuỗi dài trượt xuống. Cô rũ mi, nói: “Tớ mệt quá, mệt mỏi quá…”

Quan Tố Thư cao giọng lên, nói: “Mệt thì xin nghỉ, tớ đưa cậu ra ngoài chơi! Chẳng phải cậu muốn đi biển sao? Chúng ta sẽ đi Maldives hoặc là Haiwaii, đi ngay ngày mai!”

Lâm Bách Hàm muốn cười, vừa khụt khịt mũi thì nước mắt lại chảy ra không ngừng.

Quan Tố Thư lục tìm trên người, quần áo cô không có túi chứ đừng nói gì có mang theo khăn giấy. Cô quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Từ Chu Diễn đứng ở bên cạnh xe ở phía xa xa, làm ra động tác lau nước mắt với annh.

Từ Chu Diễn hiểu ý cô, khom lưng vào xe lấy khăn giấy.

Lâm Bách Hàm nhìn thấy một người đàn ông xa lạ bước tới. Cô ấy vội vàng dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, đang định đeo lại khẩu trang thì Quan Tố Thư đã an ủi cô: “Là bạn của tớ.”

“Cậu có người bạn như thế từ khi nào vậy?” Lâm Bách Hàm nhìn Từ Chu Diễn, cảm thấy rất lạ mặt.

“Chẳng phải ba tớ kiếm cho tớ một vệ sĩ mới sao, là anh ấy đấy.”

“Làm tớ sợ muốn chết.” Lâm Bách Hàm vừa mới nghẹn ngào thì nước mắt càng cuồn cuộn chảy xuống. “Tớ còn tưởng cậu có bạn trai.”

Từ Chu Diễn bước đến, đúng lúc nghe thấy Quan Tố Thư thề thốt với cô gái ở sau cửa sắt: “Cậu quan trọng nhất, trước khi cậu có người yêu thì tớ tuyệt đối sẽ không yêu ai.”

Từ Chu Diễn: “…”

Anh đưa khăn giấy cho cô gái nhỏ kia.

Lâm Bách Hàm nhận lấy khăn giấy, nhìn nhìn Từ Chu Diễn, vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh thì cảm giác bị uy hϊếp trong lòng càng mạnh hơn. Giờ cô ấy cảm thấy mình giống như đang ngồi tù vậy, cứ luôn có cảm giác mình còn chưa mãn hạn tù được thả ra thì bà xã đã chạy trốn với người ta rồi.

Tâm tình của cô ấy rất phức tạp. Cô ấy có ham muốn chiếm hữu đối với bạn bè, nhưng cô ấy cũng biết bây giờ Quan Tố Thư có một người bạn khác là chuyện hết sức bình thường. Cô ấy lau khô nước mắt, nói: “Cậu có thể yêu đương, nhưng cậu không thể gạt tớ đâu đấy.”

Câu này nói giống như kiểu chính cung đang đánh dấu chủ quyền một cách công khai vậy.

“Ừ ừ, nếu như tớ yêu ai thì chắc chắn cậu sẽ là người đầu tiên được biết.”

“Xin lỗi, cảm xúc của tớ có hơi mất khống chế.” Lâm Bách Hàm quay người đi, giơ tay lên phẩy phẩy trước mắt, cố sức chớp mi để nén nước mắt.

Rỉ sắt trên cánh cổng đó có mùi tanh khó ngửi, Quan Tố Thư dán người trên cửa sắt, duỗi tay lắc lắc Lâm Bách Hàm, nghiêm túc hỏi: “Có phải cậu gặp uất ức gì ở trong đó không?”

Cảm giác đi thăm tù này càng lúc càng mãnh liệt.

Từ Chu Diễn ngẩng đầu lên nhìn logo công ty, xác định đây là công ty giải trí chứ không phải là ngục giam xx.

“Không phải bị uất ức mà tớ cảm thấy rất mê mang, rất mệt, không chỉ là cơ thể mệt mà cứ có cảm giác bất kể có nỗ lực đến đâu đi nữa thì vẫn không đạt được đến tiêu chuẩn mà người khác muốn kia…” Lâm Bách Hàm ôm túi, ngồi xổm xuống.

Quan Tố Thư cũng ngồi xổm xuống, ôm đầu gối nhìn Lâm Bách Hàm.

“Nếu không đạt được tiêu chuẩn của người khác thì chi bằng cứ dựa theo tiêu chuẩn của mình mà làm.”

Một giọng nói chen vào khiến hai người đồng thời nhìn sang.

Anh chỉ nói một câu như thế rồi im bặt.

Quan Tố Thư đồng ý với anh, nói: “Đúng rồi, mắc gì mà cậu cứ phải làm theo tiêu chuẩn của bọn họ chứ, trình độ của cậu trong nhóm vốn dĩ đã rất cao rồi, so với việc dục tốc bất đạt thì chi bằng cậu cứ làm thật tốt chuyện mà mình nên làm đi.”

Lâm Bách Hàm hít sâu một hơi, đáp: “Tớ biết, thực ra tớ cũng không muốn khóc, khóc chẳng được tích sự gì nhưng tớ không khống chế được, rất mất mặt.”

Quan Tố Thư quay đầu lại hỏi Từ Chu Diễn: “Khóc là phạm pháp à?”

“Không có.” Anh và cô, kẻ xướng người họa.

“Nghe thấy không, khóc cũng đâu có phạm pháp, muốn khóc thì cứ khóc thôi. Đừng cảm thấy trưởng thành rồi thì không được khóc, không có chuyện đó, ai mà không phải là một đứa trẻ hai mấy tuổi chứ.”

Lâm Bách Hàm không phải là người dễ dàng từ bỏ, mục tiêu của cô ấy rất rõ ràng, người cũng kiên định giống như là một con lừa bướng bỉnh vậy, vậy nên bây giờ Quan Tố Thư cũng không có ý định khuyên cô ấy từ bỏ, chỉ cố gắng trấn an cảm xúc của cô ấy mà thôi.

Vào lúc mà tinh thần của một người sắp sụp đổ, người nhà, bạn bè và người yêu đều là điểm tựa tinh thần, lúc đó không cần nói đạo lý mà chỉ cần an ủi, không ai muốn nghe đạo lý đao to búa lớn vào lúc này cả.

Quan Tố Thư im lặng một lúc lâu, vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Bách Hàm đến khi cảm xúc của cô bình tĩnh lại. Cô khẽ hỏi: “Gần đây cậu có công việc gì không?”

Lâm Bách Hàm khụt khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Có, Peach Music Festival vào tháng sáu đang chuẩn bị, sẽ tuyển một nhóm nhỏ tham gia.”

Quan Tố Thư cũng đã từng nghe về Peach Music Festival, mỗi nằm đều sẽ tổ chức concert lưu động trên khắp cả nước. Cô vui vẻ nói: “Dựa vào thực lực của nhóm các cậu, nhất định có thể được tham gia mà.”

“Tớ sẽ cố gắng.”

Nói xong, tâm trạng của Lâm Bách Hàm đã tốt hơn nhiều, miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Cuộc gặp mặt của hai người rất ngắn ngủi, Quan Tố Thư hỏi cô: “Thế thì lần sau gặp lại ở Music Festival nhé?”

“Ừ, hẹn gặp ở Music Festival.”

Thời gian gấp rút, chỉ có thể gặp mặt được mười phút, Lâm Bách Hàm đeo khẩu trang lại, nói: “Tớ phải về ồi.”

Bên trong vang lên tiếng chuông của phòng luyện tập, không còn thời gian hàn huyên nữa. Lâm Bách Hàm phất phất tay, cúi đầu chạy bước nhỏ trở về.

Mãi đến khi Lâm Bách Hàm đã biến mất khỏi tầm mắt của cô, Quan Tố Thư vẫn không có ý muốn đứng dậy. Cô ngồi xổm ở đó, cuộn người thành một cây nấm, nhíu chặt mày.

Thấy cô khó chịu, Từ Chu Diễn thấp giọng nói: “Con đường của mỗi người đều là do chính họ lựa chọn, chỉ có thể dựa vào đôi chân của chính mình, không có ngọn núi nào là không bò qua được, cô không cần quá khổ sở đâu.”

Biểu cảm của Quan Tố Thư cực kỳ đau khổ.

“Không phải em thấy khổ sở, chỉ là…”

Cô nhỏ giọng hừ hừ: “Chân em tê rần rồi.”